Quận vương phi nhìn khí sắc vô cùng tốt của Tịnh Thục, hung hăng nuốt xuống một hơi. Quét mắt một vòng nhìn con dâu Thẩm thị tiều tụy đang cúi thấp đầu ngồi một bên, hận đến nghiến răng ken két. Cái vẻ như bị bệnh thế kia, tại sao có thể nghi là mang hài tử?
“Bẩm trưởng công chúa, bên ngoài có người cầu kiến, nói là nương gia của Tam phu nhân, đây là bái thiếp.” Hạ nhân vào cửa hồi bẩm.
Tịnh Thục vui mừng đứng lên: “Nhà mẹ ta đến?”
Trưởng công chúa khoát tay, nói mời người nhà vào. Tịnh Thục đi vài bước đến trước cửa, trong lòng đoán sẽ là ai.
Màn cửa được vén lên, một vị công tử nho nhã tuấn dật đi vào, một thân cẩm y nguyệt sắc, nổi bật lên tư chất như ngọc. Chu Ngọc Phượng và Chu Nhã Phượng thấy là một vị công tử tuấn tú, cũng ngượng ngùng cúi đầu.
“Biểu ca, là huynh? Mới vừa rồi hạ nhân báo là nương gia, ta lập tức nghĩ ngay đến Nhị thúc Nhị thẩm hoặc là muội muội Khả nhi, nhưng lại không ngờ...” Tịnh Thục cười đến không khép miệng.
Mạnh Văn Hâm nhìn biểu muội thật sâu, không nhanh không chậm hành lễ với trưởng bối Chu gia, mới quay đầu nói với nàng: “Không nghĩ đến là ta sao? Xem ra trong lòng biểu muội thật sự không nhớ thương biểu ca là ta đây rồi, không biết tháng hai năm nay ta sẽ đến tham gia khoa cử kỳ thi xuân à.”
Tịnh Thục xấu hổ cúi đầu, vốn đã biết, chẳng qua gần đây một lòng đều đặt trên người Chu Lãng, nên đã quên mất chuyện này.
“Muội đấy...” Tuy Mạnh Văn Hâm tỏ vẻ bất mãn, nhưng đối với biểu muội mình yêu mến cuối cùng vẫn không tức giận được, nhìn khí sắc nàng không tệ, trong lòng chợt thấy vững dạ.
“Biểu ca, kỳ thi xuân vào tháng hai, sao bây giờ huynh mới đến. À, muội biết rồi, nhất định là do huynh thi được hạng cao nên mới đến phải không?” Tịnh Thục thanh khiết thông minh, lập tức đoán được biểu ca sĩ diện không chịu đến Quận vương phủ bái kiến, nhất định do ngại không muốn lấy thân phận dân đen vào phủ.
‘Khụ.’ Mạnh Văn Hâm ho khan, nhắc nhở nàng đang ở trước mặt người ngoài, chứ không phải ở Liễu châu. “Trước đó vài ngày vì chuẩn bị kỳ thi xuân nên đương nhiên không có thời gian ra ngoài, hôm nay rảnh rỗi nên mới đến thăm viếng thân gia trưởng bối ngay.”
Tịnh Thục lặng lẽ cười, lui qua một bên, nghe Mạnh Văn Hâm hàn huyên với đám người Trưởng công chúa. Quận vương phi nhìn công tử tuấn nhã, khóe môi xuất hiện một nụ cười lạnh. Tuy hắn rất che giấu, nhưng người trẻ tuổi thì sao có thể giấu kín tâm tư của mình. Hơn nữa, biểu ca biểu muội, dù không có gì, cũng đủ làm người ta suy nghĩ xa xôi, dựa theo tính tình của Chu Lãng, còn không gây ra phong ba náo loạn sao?
Buổi tối khi Chu Lãng về nhà, ánh chiều hoàng hôn màu tím đã thắp sáng nhà trong, vào cửa lại không thấy bóng dáng Tịnh Thục, trong lòng cả kinh, lập tức nghĩ đến người đang ở đâu rồi.
Cửa sổ ở phòng bếp nhỏ được mở, có khói nóng màu trắng từ bên trong bay ra. Tiểu nương tử đang bận rộn bên lò bếp, nữ đầu bếp bên cạnh thấy Chu Lãng, đang muốn nhắc nhở nàng, lại bị Chu Lãng ý bảo đừng lên tiếng, khoát tay để nàng ta ra ngoài.
Chu Lãng rón rén đi đến phòng bếp, cánh tay duỗi ra ôm chặt eo nàng: “Làm món gì ngon thế?”
Tịnh Thục giật mình, trên tay run lên, ngón út bị bỏng. Đang muốn giơ lên môi thổi, lại bị y đoạt mất, đưa lên thổi, còn ngậm trong miệng.
Ở cửa, cửa sổ đều có rất nhiều nha hoàn đang đứng, nữ đầu bếp đâu, tại sao có thể như vậy?
Nàng thẹn thùng đỏ bừng cả mặt, dùng sức rút ngón tay ra từ miệng y ra, trừng mắt liếc y một cái, xoay người tiếp tục nấu cơm.
“Hì hì!” Chu Lãng ôm nàng từ phía sau, đầu chôn ở hõm vai nàng, nhìn tay nàng thành thục cầm chảo, tự tay nấu ăn cho mình, hài lòng cười: “Tịnh Thục, nàng nói xem ở những nhà dân chúng bình thường, không có hạ nhân nấu cơm. Có phải mỗi ngày thê tử cũng nấu ăn như vậy, rồi trượng phu sẽ ôm nàng, nhìn nàng làm thức ăn.”
“Chàng đừng náo, bọn nha hoàn đang nhìn đấy, mau buông tay.” Tịnh Thục thấp giọng trách mắng.
“Không buông, cũng không muốn buông, đáng đời, ai thích nhìn thì kệ họ đi.” Chu Lãng xoay người nhìn lướt qua, vài ánh mắt nhìn lén nhanh chóng rũ xuống.
Cơm tối y ăn rất nhiều, còn khen ngon. Không ngừng gắp thức ăn cho tiểu nương tử, nói nàng vất vả, bảo nàng ăn nhiều một chút. Nghe mọi người rỉ tai, dĩ nhiên là nói phu nhân nấu ăn thật vất vả. Thật ra thì chỉ có Tịnh Thục hiểu rõ, ánh mắt xấu xa đó của y rõ ràng là đang nói tối hôm qua nàng đã khổ cực rồi.
“Món này trước kia chưa từng ăn, rất ngon, là gì vậy?” Chu Lãng gắp mấy đũa vào trong chén mình.
“Đây là đặc sản Liễu An châu chúng ta, gọi là Mao Điềm, là một loại cây củ cải đường, để lâu sẽ lên men, ăn chua ngọt ngon miệng. Đây là hôm nay biểu ca mang đến, trước kia không có nguyên liệu, chàng chưa từng ăn là đúng rồi.” Tịnh Thục cũng ăn một miếng, đối với thủ nghệ của mình thì khá hài lòng.
Chu Lãng dừng một lát: “Biểu ca? Biểu ca nào?”
“Chính là biểu ca dạy ta đánh đàn mà lần trước ta từng kể với chàng đó, Mạnh Văn Hâm, huynh ấy đến Trường An tham gia kỳ thi xuân, trúng Đệ lục danh Tiến sĩ, đang chờ triều đình sắp xếp chức quan đấy.” Tịnh Thục vui vẻ đáp.
Trước kia nàng quả thật có nhắc đến, chẳng qua khi đó y không quan tâm đến nàng, đương nhiên cũng không thèm để ý đến biểu ca của nàng. Nhưng hôm nay nghe lại cảm thấy rất vô vị, dạy nàng đánh đàn, tay cầm tay dạy sao? Có dạy cái khác hay không? Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên phải không?
Trong bụng Chu Lãng toát ra vị dấm, chợt ăn mất ngon rồi. Để đũa xuống hỏi: “Dường như nàng rất vui nhỉ?”
“Dĩ nhiên, huynh ấy là biểu ca của ta, kể từ sau khi thành thân, đến lễ mừng năm mới, nương gia chưa từng có ai đến thăm ta mà. Hôm nay biểu ca mang đến không ít món ăn, đều là món mà thuở nhỏ ta ưa thích. A, đúng rồi, hiện tại biểu ca đang ở trong Cao gia chúng ta. Ta muốn ngày mai trở về một chuyến, xem thử trong nhà còn thiếu gì không, giúp biểu ca đặt mua vài thứ.” Tịnh Thục hưng phấn nói.
Thuở nhỏ đã thích ăn... Thành thân hai tháng, y còn không biết nàng thích ăn gì đâu. Chu Lãng uống một miếng trà, cảm thấy trà hôm nay mùi không tốt, quá nồng, hơi đắng. “Ngày mai nàng đừng đi, hôm kia là hưu mộc nhật [1], vừa lúc Đại cữu ca tới, ta cũng nên đi thăm viếng, hôm kia ta sẽ đi với nàng.”
[1] hưu mộc nhật: ngày hưu mộc. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật”. (Nguồn: https://hvdic.thivien.net/hv/mộc)Tịnh Thục cũng không suy nghĩ nhiều, vui mừng đồng ý, tiếp tục ăn cơm.
Buổi tối lúc thân thiết với nàng, y không ngừng hôn nàng, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng đoạt đi sự ngọt ngào. Cứ chốc lát, sẽ bảo nàng gọi tên y. Nếu chỉ hôn môi như vậy, Tịnh Thục còn có thể tiếp nhận, nhưng buổi tối ngày hôm sau, y lại không hôn môi, đặc biệt hôn cổ nàng.
“Đã nói với chàng, đừng... đừng hôn ở đây...” Mùa xuân đều mặc y phục rộng cổ, như vậy quá rõ ràng, sao gặp người đây.
Chu Lãng vờ như không nghe thấy, càng muốn lưu lại lạc ấn ở chỗ cổ áo nàng. Một đêm muốn nàng ba lần, Tịnh Thục mệt mỏi kiệt sức.
Lúc Mạnh Văn Hâm gặp Chu Lãng, dường như cảm thấy có địch ý.
Nhìn lại Tịnh Thục, trên cổ áo lộ ra dấu vết đỏ bừng, cả người như không ngủ đủ, lộ vẻ mệt mỏi bộ. Thật ra, ngày đó hắn đã thấy được, nhưng không nhiều như vậy, không rõ ràng thế này.
Vừa nhìn vóc người muội phu, cũng biết là người luyện võ tráng kiện, nhưng biểu muội yếu đuối như vậy, tại sao y có thể tàn phá nàng như thế.
Mạnh Văn Hâm bực tức trong lòng, giữa câu nói của hai người nam nhân này bắt đầu có vài phần không khách khí. Bữa trưa dòng nước ngầm càng thêm tuôn trào, Chu Lãng biết Tịnh Thục thích củ cải đường nhạt, nên gắp một miếng dấm đường ngó sen cho nàng.
Mạnh Văn Hâm bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Ngó sen qua đông khá lạnh, biểu muội không thích hợp ăn, vẫn nên ăn món thịt xào gừng dương xỉ này đi.”
“Biểu ca...” Tịnh Thục cầu cứu liếc hắn một cái, thật không hiểu biểu ca luôn ôn hòa khoan hậu, sao cứ muốn gây khó dễ cho phu quân của mình.
Chu Lãng gác đũa, chuyên chú nhìn nàng. Tịnh Thục hơi run, gắp một miếng thịt bò cho y: “Phu quân, đây là thịt bò xào dựa theo cách làm của Liễu An châu, chàng nếm thử một chút xem có ngon không?”
“Được.” Chu Lãng giơ tay lên sờ đầu nàng, thấy tiểu nương tử bị dọa sợ đến run rẩy, trong lòng không đành. Dù sao cũng là nương gia nàng, thật ra thì giữa bọn họ cũng cũng không có gì, trước còn nói với nàng nên tín nhiệm lẫn nhau, hôm nay đến lượt mình, sao lại không làm được đây? Chu Lãng tự khuyên mình nghĩ thoáng một chút, nếu đây là Nhị thúc hoặc người thân khác của nàng, nhìn đã biết thái độ không quá thiện chí, như thế cũng sẽ tức giận thôi.
“Biểu ca, ta mời huynh một chén, chúc mừng huynh đậu Tiến sĩ cao. Sau này nếu ở lại Kinh thành làm quan, huynh chính là ca ca nương gia thân cận nhất của nương tử, qua lại nhiều mới phải.” Chu Lãng nâng chén cười.
Tịnh Thục thấy trượng phu đã bỏ xuống lòng nghi ngờ, trong lòng vui mừng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía biểu ca.
Mạnh Văn Hâm không ngờ một công tử phủ Quận vương đầy ngạo khí sẽ chủ động cúi đầu, liếc mắt nhìn biểu muội, chợt hiểu ra. Là mình thấy phu thê người ta ân ái, bị ghen tỵ làm váng đầu. Ngầm ra chiêu với y như vậy, chẳng phải đã làm khó biểu muội sao? Nếu bị y hiểu lầm điều gì, vậy cuộc sống sau này của biểu muội...
Mạnh Văn Hâm vội vàng nâng chén, ôn hòa cười nói: “Đa tạ muội phu, Tịnh Thục ở xa quê nhà, đến kinh. Vốn cô mẫu rất không yên lòng, dặn dò ta quan tâm tiểu muội thật tốt, hôm nay thấy phu thê hai người hòa thuận, ta đây làm đại ca cũng yên lòng.”
Một ly rượu xuống, điểm va chạm khi nãy cũng đã vân đạm phong khinh trôi mất rồi. Sau khi ăn xong uống trà nói chuyện phiếm, Chu Lãng rất bội phục Mạnh Văn Hâm mới, Tịnh Thục thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, rốt cuộc tâm trạng đã bát vân kiến nhật [2] rồi.
[2] bát vân kiến nhật: mây tan thì lại thấy ánh sáng.
Rời khỏi Cao trạch, trước mặt của mọi người, Chu Lãng ôm nàng lên xe ngựa. Tịnh Thục thẹn thùng đỏ bừng cả mặt, cúi thấp đầu chui vào xe ngựa, không muốn quan tâm đến y nữa.
“Nương tử?” Chu Lãng kéo tay nàng, cười trêu nàng.
Tịnh Thục hất ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
“Tức giận à?” Chu Lãng áp sát vào, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng.
Tịnh Thục đẩy y hai cái không ra thì cũng không thèm để ý nữa, quay lưng về phía y.
Chu Lãng thấy oan ức, chôn mặt trên vai nàng, thấp giọng nói: “Không phải ta không tin nàng, chẳng qua là... Ta cũng không biết sao nữa? Chỉ thấy trong lòng không thoải mái. Hắn và Tiểu Hoàn không giống nhau, Tiểu Hoàn chỉ là nha đầu, hơn nữa còn là nha đầu của đại ca. Nhưng hắn là biểu ca của nàng, thanh mai trúc mã cùng nàng lớn lên, hắn biết nàng thích ăn gì, dạy nàng đánh đàn... Ta nghĩ đến những thứ đó thì sẽ chịu không được. Thật sự không chịu nổi đâu, Tịnh Thục, ta tin tưởng nàng, nhưng mà...”
“Chàng còn nói tin? Rõ ràng là không tin. Chàng cũng có biểu muội, chàng thích biểu muội của chàng hả?” Tịnh Thục lạnh mặt hỏi.
“Nàng nói Dao Dao à, nha đầu kia, cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương. Ta đương nhiên cũng thích muội ấy, như một vị ca ca, chưa bao giờ là tình yêu nam nữ.” Chu Lãng nói rất thản nhiên.
“Nhà ta không có đại ca, phụ thân lại hằng năm không ở nhà. Biểu ca cũng che chở ta và muội muội như ca ca, hiếu kính mẹ ta. Mới vừa rồi chàng cố ý dùng thân phận áp người ta, không phải đã xem thường chúng ta là người thôn dã sao? Ta vốn không phải quý nữ trong kinh, nếu chàng ghét bỏ vậy, liền...” Tịnh Thục nói rồi chợt nóng nảy, rớt nước mắt.
Chu Lãng luống cuống, giơ tay lên lau nước mắt cho nàng, rồi hốt hoảng hôn nàng: “Không được nói bậy, ta có ghét bỏ gì đâu. Sau này ta sẽ hiếu kính huynh ấy như thân đại ca, sẽ không ghen bậy, được không?”
“Chàng làm được không?” Tịnh Thục nhìn thẳng ánh mắt của y.
“Ta...” Y thật không biết mình có thể làm được không, dường như nếu chuyện có liên quan đến nàng, y đã không thể khống chế được tâm tình của mình rồi. Nhưng tiểu nương tử nhìn thẳng vào y như vậy, y đành phải cứng cổ gật đầu: “Nhất định có thể.”
“Được rồi, chàng nói phải giữ lời, nếu chàng cố tình gây sự nữa, ta sẽ trở về Liễu An châu đấy.”