Thục Nữ Mất Hồn

Chương 7: Chương 7




Ngạc Nhi cảm nhận được tay hắn ôm eo nhỏ tinh tế của nàng dùng lực nhiều hơn, tựa như phải vĩnh viễn trói chặt nàng.

Nàng trộm thở dốc một tiếng, không dấu vết muốn đẩy hắn ra.

Diêm Quá Đào không có buông tay, ngược lại nhanh tay ôm chặt nàng. Hắn cúi đầu, tựa vào bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả đến.

“Tôi rời đi vài ngày, em đã tìm cứu binh tới?” Hắn hỏi, nhìn da thịt tinh tế của nàng, bất giác muốn hôn nàng.

Ngạc Nhi biết hắn muốn ám chỉ Đường Tâm, nhưng lại có điểm nghi hoặc. Vì sao nghe giọng nói của hắn lại không có phẫn nộ mà như là tâm tình? Lúc này hắn lơ đãng biểu lộ ngữ khí thân mật, sẽ làm nàng nghĩ đến lúc ở trên giường lớn mềm mại, hắn sẽ đối với nàng như lời nói, làm những chuyện như vậy… “Tóm lại, loại chuyện này phải có thế lực ngang nhau. So sánh ra cũng thật thú vị, tôi cuối cùng không thể lúc nào cũng ở trong thế bị vây đánh, cho hai mẹ con anh đến bắt nạt bé gái mồ côi là tôi.” Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, tay đặt vào bên hông muốn đẩy hắn ra.

Hắn dựa gần như vậy, làm nàng không có cách nào suy nghĩ rõ ràng.

“Đã lâu rồi tôi không có “bắt nạt” em.” Hắn thản nhiên nói, ngữ khí bình thường như đang bàn luận về thời tiết.

Trong chớp mắt mặt Ngạc Nhi liền đỏ ửng, nàng cắn môi dưới, bỏ qua ám chỉ trong lời nói của hắn.

“Đúng vậy. Anh chính là cho mẹ anh đến nhà giam, để cho bà làm nhục tôi thật tốt, sau đó bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ. Còn nói cái gì sẽ không để cho bà đánh tôi nữa? Tôi sớm nên biết mẹ tôi nói thật đúng, lời đàn ông nói khi ở trên giường, một câu cũng không đáng tin.” Giọng nàng châm chọc mà chua xót, không nghĩ tới bàn tay bên hông đột nhiên siết chặt lại, nàng bởi vì kinh ngạc mà phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Sắc mặt hắn thâm trầm, thập phần khó coi, hai mắt lạnh như băng nhìn mẹ mình.

“Bà ta lại đánh em?” Tay hắn chạm nhẹ lên vết thương trên mặt nàng. Chỉ có mấy tuần, vết thương trên mặt nàng đã nhiều thêm.

Từ sau khi hắn trưởng thành thì Diêm Vũ Nghiên không còn sử dụng bạo lực với hắn, nhưng cũng không phải tất cả các trường hợp. Bà biết hắn không phải là đứa bé có thể tùy ý nàng làm nhục, liền ngược lại dùng ngay lời nói sỉ nhục để thương tổn hắn.

Nếu không vì Ngạc Nhi lần đó bị đánh, hắn suýt chút nữa quên mất Diêm Vũ Nghiên kỳ thật có tính cách đáng sợ đến mức nào.

Ngạc Nhi nhún nhún vai, tránh đi ánh mắt quan tâm của hắn. Khi hắn bởi vì nàng bị đánh mà phẫn nộ, nàng ngược lại có chút không biết làm sao.

“Bà ta lần này rất chú ý, chính là đánh sưng mặt tôi, thật sự không có làm tôi bị thương. Chỉ có điều không thể chịu nổi nhất chính là bà ta lại đem tôi nhốt trong nhà kho, nơi đó vừa tối tăm lại vừa buồn tẻ, khó chịu cực kỳ.” Nghĩ đến cái kho nhỏ trong rừng cây um tùm, thân thể nàng bất giác run rẩy, lùi sát vào hắn.

“Trước đây bà ấy cũng thường xuyên nhốt anh ở đó.” Hắn ung dung nói, sau khi xác định nàng không bị thương tổn gì đáng sợ, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.

Ngạc Nhi trừng lớn mắt, không nghĩ tới Diêm Quá Đào đã từng bị đối xử như vậy! Diêm Vũ Nghiên có thể nào bị điên rồi không? Cho dù đối với con trai duy nhất còn nhỏ tuổi như vậy cũng tàn nhẫn đến thế?

Nàng nâng ly rượu trong khay bạc, đưa lên đôi môi anh đào khẽ nhấp, nghe hắn nói, dường như phòng bị cùng địch ý trong lòng chậm rãi giảm bớt một chút. Nàng uống hồng rượu lạnh như băng, tay có điểm run rẩy, không phải bởi vì lạnh, mà là bởi vì hắn đang gần nàng.

Nàng như đang đi trên bờ vực thẳm nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ rơi xuống tan xương nát thịt. Nếu nghe theo tiếng gọi trong lòng, liều lĩnh buông ra kiềm chế, nàng có thể hay không muôn đời muôn kiếp không trở lại được?

Hắn báo thù, chẳng lẽ thủ đoạn so với mẹ hắn còn cao tay hơn? Không chỉ cố ý bôi nhọ thân thế của mình để lấy lòng nàng, lúc sau lại chà đạp vứt bỏ nàng?

Rõ ràng biết hắn rất nguy hiểm, biết hắn vì báo thù mà đến, nàng còn có thể trao cho hắn tấm chân tình của mình sao?

Rượu hồng thấm ướt khóe môi nàng, nàng không chút để ý vươn đầu lưỡi nhỏ hồng phấn khẽ liếm.

“Em uống rượu là muốn ám chỉ tôi đến hôn em sao?” Diêm Quá Đào vô lại hỏi. Chỉ cần thấy bộ dáng nàng uống rượu, hắn liền không thể tự chủ, quả thực nghĩ muốn quăng hết tất cả tân khách đang trợn mắt há hốc mồm, ôm nàng trở về trên lầu, khóa chặt cửa phòng, thật tốt mà yêu nàng cả đêm.

“Nói hươu nói vượn!” Nàng thối nói, không thể ngăn được mà đỏ mặt.

Ngạc Nhân đẩy ra ôm ấp của hắn, muốn hít thở một chút không khí trong lành, sóng mắt lưu chuyển khiến bộ dáng càng thêm mê người. Thân mình xinh đẹp rời khỏi vòng tay hắn, mọi người phía trước liền nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Đột nhiên trong đám người truyền đến vài tiếng kinh hô, thậm chí còn có tiếng mắng chửi của đàn ông.

“Là cô!” Ở khoảng cách gần nhất là ông chủ một xí nghiệp quốc tế lớn, trong nháy mắt nhìn thấy Ngạc Nhi, sắc mặt liền trắng bệch như gặp quỷ, ngay cả tình nhân bên cạnh đều không kịp dặn dò, vội vàng chạy trốn mất dạng.

Phía sau gã đó còn có vài người, hoàn toàn không để ý ánh mắt mọi người, mất hết hình tượng lao ra khỏi Diêm gia.

Mấy người còn lại nhận ra thân phận Ngạc Nhi, chính là đứng im tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn không thể động đậy, cảm nhận rõ ràng ánh mắt hoài nghi của lão bà.

Khóe miệng Ngạc Nhi hiện lên nụ cười giảo hoạt, biết không ít đàn ông ở đây đã nhận ra thân thế của nàng. Nàng thân là nữ trộm nhiều năm, số dê béo qua tay đã không thể đếm nổi, những người đàn ông thượng lưu hận nàng thấu xương nhưng cũng sợ đến toàn thân phát run.

Phần lớn đàn ông thành công trong sự nghiệp, có vợ có con có địa vị, nếu như bị mọi người biết cùng với một phụ nữ trong quán bar đi khách sạn, thậm chí sau đó bị hạ thuốc mê, tài sản trên người đều bị cướp sạch, khuôn mặt già nua cũng không biết phải trốn đi đâu, mất hết mặt mũi.

“Mấy vị tiên sinh kia làm sao lại chạy trốn nhanh như vậy? Là giống như Diêm phu nhân, tức giận vì tôi xuống muộn sao?” Ngạc Nhi biết rõ còn cố tình giả ngu, nâng chén rượu đi đến trước mặt phần lớn nam nhân trong sảnh, bộ dáng tao nhã mà bình tĩnh, cùng ánh mắt từng người từng người tiếp xúc, lựa chọn người khai đao, khiến các nam nhân cứng ngắc như tượng đá.

“Vị này không phải là Trầm tổng giám đốc sao? Đã lâu không gặp, ngài hẳn vẫn còn nhớ rõ tôi đi? Tôi nhớ rõ ngài thích nhất uống rượu vang đỏ, từng ở một phòng trong khách sạn, một đêm tiêu tốn năm mươi mấy vạn, mở vài bình Mộng Ảo đắt tiền, mời mọi người cùng uống cho sảng khoái, đúng không?” Nàng tìm được kẻ đáng thương đầu tiên, mỉm cười kính rượu hắn.

“Trong khách sạn ông tiêu nhiều tiền như vậy?” Vợ của Trầm tổng giám đốc lập tức phát ra tiếng rống như sư tử Hà Đông, phẫn nộ kéo tai người đàn ông đáng khinh, tức giận la hét.

“Không có, không có, ai da, bà không thể nghe người này nói lung tung.” Trầm tổng giám đốc vội vàng biện giải, oán hận nhìn Ngạc Nhi, hối hận lúc trước vì cái gì lại ham mới mẻ, trêu chọc người này.

Trong lòng những người khác không ngừng kêu rên, toàn bộ đứng im không dám nhúc nhích. Có mấy khách đã lẩn ra bên ngoài, lưu lại chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, ngầm chịu đựng. Làm cho bọn họ không thể lý giải chính là, nữ trộm này như thế nào lại có liên quan đến xí nghiệp Diêm thị? Qua thái độ Diêm Quá Đào đối với nàng, nói không chừng không lâu nữa, người này sẽ trở thành Diêm thiếu phu nhân.

Trong lòng Trầm Vĩnh biết không thể tránh khỏi đành âm thầm cắn răng chịu đựng. Hắn biết, bằng bất cứ giá nào cũng không nên cùng Lãnh Ngạc Nhi quỷ kế đa đoan này đấu nhau, đêm nay trở về nhất định sẽ phải quỳ. Không lâu trước hắn mới bị Ngạc Nhi tính kế, ở khách sạn hạ thuốc mê, ngày hôm sau bị người phát hiện trần trùng trục nằm ở phòng khách sạn, một đêm không về nhà khiến vợ hắn đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ.

Ỷ vào có rất nhiều đàn ông ở đây cùng có chung mối thù với Ngạc Nhi, hắn cố lấy dũng khí đứng ra, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngạc Nhi.

“Cô đừng có ở đây nói hươu nói vượn! Tôi biết cô, cô chính là người phụ nữ thấp kém ở quán bar, một người chuyên môn dùng lời nói bậy bạ để vơ vét tài sản của chúng tôi.” Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lên án. Phần đông đám đàn ông bên cạnh đều lên tiếng ủng hộ muốn làm khó dễ nàng, biết chỉ cần nói Ngạc Nhi vu khống, rốt cuộc có thể khiến chuyện mình bị nữ trộm mê hồn hạ thuốc cướp sạch trước đây giấu giếm.

Ngạc Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Trầm Vĩnh, một bàn tay đặt lên ngực, bộ dáng vờ như khiếp sợ, chỉ có ý cười trong ánh mắt tiết lộ nàng đang diễn trò.

“Trầm đổng, đây là ngài đang nói cái gì? Tôi như thế nào một câu nghe cũng không hiểu?” Nàng ung dung nói, mày nhướng lên, bộ dáng làm cho nữ nhân cũng thấy thương xót. Nàng hiểu rõ, chỉ cần giả bộ trong sạch vô tội là đã dư sức đối phó với bọn người này.

“Cô… cô… cô không cần giả ngu với tôi, chúng tôi sẽ không bị lừa đâu.” Trầm Vĩnh hoàn toàn kiên trì nói.

“Cô nói cô không hiểu? Tốt, tôi đây hỏi cô. Nếu cô không phải tiếp viên quán bar, thì làm sao cô biết chuyện Trầm tổng giám đốc ở khách sạn tiêu tiền?” Trầm Vĩnh cực kỳ đắc ý vênh vang hỏi.

Đường Tâm chậm rãi đi đến bên cạnh Ngạc Nhi, trên khuôn mặt nở nụ cười xinh đẹp nhất. Nàng “a” một tiếng, vẻ mặt cùng ánh mắt rất hoang mang.

“Tôi không nói sao? Chị Ngạc Nhi là nhân vật trọng yếu của tập đoàn Thái Vĩ, có đôi khi Lôi Đình tiên sinh mang theo nàng đến khách sạn, cùng một số khách hàng xã giao.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, thủ pháp giết người không thấy máu cực kỳ hiệu quả.

Nghe Đường Tâm nhắc tới Lôi Đình của tập đoàn Thái Vĩ, tất cả đàn ông ở đây đều hoa mắt choáng váng. Kia chính là đại nhân vật danh tiếng lừng lẫy, hoàn toàn không có ai dám đối đầu với hắn. Chẳng lẽ nữ trộm này thật sự có quan hệ với tập đoàn Thái Vĩ sao?

Vì cái gì ngay cả Đường Tâm cũng thay nàng nói chuyện?

“Thế nhưng Trần chủ tịch lại chửi bới tôi như vậy, chẳng lẽ vì trong lòng còn ghi hận chuyện trước kia sao?” Vẻ mặt Ngạc Nhi vô tội hỏi, lại toát ra cả nét khổ sở.

“Cônói hươu nói vượn cái gì?” Trầm Vĩnh cực kỳ bất an nhìn Ngạc Nhi. Vốn hắn đang nghĩ muốn tiếp tục bịa chuyện, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy Diêm Quá Đào đứng sau Ngạc Nhi sắc mặt đông lại, gương mặt lạnh lẽo đáng sợ, làm cho hắn cứng họng, một câu cũng không nói nổi.

“Chỉ là, lúc trước ngài đề nghị bao dưỡng tôi, sau lại bị tôi cự tuyệt nha! Trong lòng ngài còn nhớ chứ? Ngài có vợ có con, tôi cũng không phải loại phụ nữ đó, như thế nào có thể đáp ứng ngài?” Ngạc Nhi đưa tay lau mắt, như là bị ủy khuất mà khóc, bộ dáng kia như hoa lê khóc làm cho tâm người ta như bị bắt đi mất.

“Cái gì?! Hắn đề nghị bao dưỡng chị? Điều này sao có thể? Chuyện này nhất định phải nói cho cha.” Đường Tâm hô nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khiếp sợ, chỉ trích Trần Vĩnh đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu.

“Tiểu thư, người không đi học diễn kịch thật sự rất đáng tiếc.” Mạc quản gia thấp giọng nói, thái độ tuy rằng cung kính, nhưng lời nói ra lại thập phần châm chọc. Lời khen tặng của ông liền nhận được một ánh mắt xem thường của Đường Tâm.

“Ông cũng dám làm ra chuyện như thế này?” Vợ của Trầm Vĩnh vô cùng tức giận, không thèm để ý mặt mũi, lập tức quăng cho Trầm Vĩnh một cái tát. Mọi người ở đây đều biết nàng có tiếng là rất dễ nổi nóng.

“Tôi không có…” Hắn suýt chút nữa là khóc.

“Khi đó Trầm chủ tịch ngay cả thẻ tín dụng cũng đưa cho ta. Tôi tuy rằng không muốn nhưng trong tình huống ấy chỉ có thể nhận lấy, nhưng luôn không dám dùng.” Ngạc Nhi nhanh chóng đọc ra dãy số trên thẻ tín dụng.

Theo dãy số nàng đọc ra, sắc mặt vợ chồng Trần gia càng lúc càng tái nhợt. Đến cuối cùng nước mắt Trầm Vĩnh cũng rơi ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngạc Nhi, quyết định ngọc nát đá tan, không còn lý trí, phẫn nộ bổ nhào về phía Ngạc Nhi.

“Con mẹ nó, đồ thối tha, ta không thể không giết ngươi!” Hắn rống giận, muốn bóp cổ Ngạc Nhi.

Chính là hắn còn chưa kịp vọt tới mục tiêu, thân mình đã bị một quyền mạnh mẽ gọn gàng đánh cho bay đi. Hắn kêu thảm, đụng vào bàn tiệc, trên người dính đầy đồ ăn, té ngã vào góc tường rên rỉ, trông rất chật vật.

Ngạc Nhi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng vốn muốn tránh gây sự, nhưng không nghĩ đến có người thay nàng chắn đi Trần Vĩnh đang điên cuồng. Cùng lúc nàng ngẩng đầu lên, một cánh tay rắn chắc đã ôm bên hông mảnh khảnh của nàng. Nàng kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen của Diêm Quá Đào, không nghĩ đến hắn cũng sẽ nhúng tay vào trò đùa dai của nàng.

Diêm Quá Đào ôm Ngạc Nhi, trên khuôn mặt hoàn mỹ có dấu hiệu phẫn nộ, hai mắt lạnh như băng làm cho mọi người không rét mà run.

“Dám mở miệng vũ nhục vị hôn thê của tôi sẽ phải trả giá rất đắt.” Hắn thản nhiên nói.

Tuyên bố này như một tiếng sấm nổ giữa trời quang, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chính là Ngạc Nhi là người trong cuộc, đều không nghĩ đến Diêm Quá Đào sẽ có loại hành động này.

“Anh điên rồi sao!” Ngạc Nhi nuốt mấy ngụm nước bọt mới tìm lại được giọng nói.

Phá hư bữa tiệc này là một chuyện, nàng vốn muốn làm cho Diêm gia mất mặt, hắn lại tuyên bố như vậy, ngược lại làm cho nàng không hiểu được nên sửa chữa như thế nào. Hiện trường có không ít nhân vật lớn, tuyên bố như vậy không thể là nói đùa, quả thực dường như là thừa nhận hắn cùng với nàng đã có hôn ước.

Hắn không phải hận nàng sao? Vì cái gì lựa chọn ở phía sau, dùng dòng họ cùng danh dự để bảo vệ nàng?

“Cứ coi như thế đi! Người đàn ông nào gặp gỡ em thì sao có thể không điên cuồng?” Khóe môi hắn gợi lên mỉm cười, nụ cười kia lại không hề lạnh lẽo như băng.

“Xong đời! Không tốt rồi!” Trong nháy mắt, Đường Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới trò đùa dai lại diễn biến thành tình huống như thế này.

Nàng nhìn ra thái độ của Diêm Quá Đào rất thân mật, nhưng là hoàn toàn không ngờ đến, hắn sẽ nói ra một câu như vậy đúng lúc trò đùa đến cao trào.

Đường Tâm quay đầu nhìn Diêm Vũ Nghiên, phát hiện bà ta sắc mặt thật đáng sợ, hai mắt nhìn Ngạc Nhi trừng trừng, hai tay nắm thành quyền, móng tay được sửa sang rất xinh đẹp cắm vào lòng bàn tay. Nàng không nói nên lời, không cần nghĩ cũng biết, Diêm Vũ Nghiên căn bản không biết đứa con mình sẽ có quyết định này.

“Tiểu thư, người tốt nhất là nên chuẩn bị xem phải giải thích với Lôi tiên sinh như thế nào cho rõ ràng.” Mạc quản gia từ từ nói, rất có hương vị xem kịch vui.

“Không bằng ông đề nghị chị ấy chạy trốn tới một quốc gia khác thì xem ra có vẻ khả thi hơn đấy!” Đường Chấn lắc đầu cười gian, bộ dáng vui sướng khi người gặp nạn. Cậu rất giỏi lợi dụng ưu thế tuổi còn nhỏ, căn bản sẽ không thừa nhận trước bất kỳ ai trò đùa dai này chính là chủ ý cậu đưa ra.

“Ông theo tôi trở về!” Lão bà Trầm Vĩnh quát, túm chặt áo chồng, lôi người đàn ông đang chật vật kia đi ra cửa, không để ý tới mọi người nhao nhao bàn tán sau lưng.

Thừa dịp bữa tiệc hỗn loạn, Ngạc Nhi cùng Đường Tâm chuồn ra ngoài.

Sau khi vợ chồng Trầm Vĩnh rời đi, Diêm Quá Đào thực hiện vai trò chủ nhân, một lần nữa đem không khí xử lý hòa hợp. Kỳ thật, chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể khống chế không khí toàn trường. Ngay cả Diêm Vũ Nghiên cũng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một số đàn ông từng trêu đùa Ngạc Nhi sắc mặt đều u ám, cuối cùng cũng biết người này chẳng những quỷ kế đa đoan, hơn nữa thế lực phía sau rất lớn, căn bản là không thể trêu vào, chỉ có thể sờ sờ cái mũi, cúi đầu giả ngu, nhìn Ngạc Nhi mà chột dạ, rất sợ nàng lại muốn tìm người xuống tay.

Nhưng cũng may là nàng đã không có hứng thú. Sau khi Diêm Quá Đào tuyên bố thân phận nàng là vị hôn thê của hắn, nàng liền nhíu mày đứng ở một bên, không ngừng uống rượu.

Ngạc Nhi rất vất vả mới thoát được khỏi vòng tay của Diêm Quá Đào, nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Các nàng đứng trước cửa Diêm gia thở phì phò, nhìn mặt nhau liền không nhin được cười phá lên thành tiếng. Tiếng cười như chuông bạc, bay qua khu nhà cao cấp của Diêm gia lướt qua thềm đá cao cao, sau đó truyền vào trong rừng cây um tùm.

“Chị có thấy sắc mặt tên đó không?” Đường Tâm cười đến không thở nổi, dáng người yểu điệu màu thủy lam không ngừng run rẩy.

“Có nha, chẳng khác gì màu trắng của bụng cá chết, chị rất sợ hắn lại hôn mê giống lần trước.” Ngạc Nhi cũng vỗ vỗ ngực, làm cho chính mình dễ thở một chút. Nàng có thói quen đùa dai, nhưng là chưa bao giờ từng trải qua trường hợp kích thích như vậy. Nếu không có Đường Tâm hát đệm, nói không chừng nàng sẽ không lừa được mọi người.

Bất quá, mấu chốt quan trọng nhất chính là tuyên bố của Diêm Quá Đào. Có hắn bảo đảm, mọi người tuyệt đối không dám tiếp tục nghi ngờ nàng từng có hành vi phạm tội trong quá khứ.

Nghĩ đến lời tuyên bố vừa xong của Diêm Quá Đào, tiếng cười dần dần nhỏ đi. Hai khuôn mặt xinh đẹp giương mắt nhìn nhau.

“Chị thật sự phải gả cho người đàn ông kia sao?” Đường Tâm lén lút hỏi, không biết nên vì gặp chuyện vui mà hưng phấn, hay nên vì sự tình quỷ dị mà phiền não.

Đầu óc thông minh đến mấy gặp phải loại chuyện tình cảm như thế này, cũng như anh hùng không có đất dụng võ.

“Không có khả năng.” Ngạc Nhi cắn môi, nhanh chóng phủ định, không cho phép chính mình tưởng tượng ra loại tình huống này.

“Nhưng em nhìn bộ dạng của hắn dường như là thật sự muốn vậy.” Đường Tâm chớp chớp mắt, tò mò sắp chết, kỳ thực rất muốn hỏi cho rõ ràng chân tướng. Vì sao Diêm Quá Đào phải bắt cóc Ngạc Nhi? Lại vì cái gì vừa mới tuyên bố cùng Ngạc Nhi có hôn ước?

“Đường Tâm, em không rõ, mọi chuyện quả thật không đơn giản, không phải như em nghĩ đâu.” Ngạc Nhi lấy tay ôm mặt, trong khoảng thời gian ngắn tâm cũng rối loạn. Nàng nhớ rất rõ ràng, khi nàng chuồn ra ngoài, Diêm Quá Đào bắt được ánh mắt nàng, mặc dù hơi xa, nhưng cũng khiến cho nàng đỏ mặt thở hổn hển.

Hắn vì cái gì mà thay đổi lớn như vậy? So sánh ra, nếu hắn như trước, lạnh như băng mà tràn đầy hận ý, nàng có thể dễ ứng phó hơn nha!

Từ con đường phía xa, thấp thoáng có ánh đèn xe đến gần. Đường Tâm nheo mắt, rất nhanh nhận ra đó là Lôi Đình cùng với vợ Lãnh Mật Nhi. Nghĩ đến sự tình có một phần do nàng gây ra, nàng hơi lui lại, trong lòng có phần khiếp đảm.

“Chị Ngạc Nhi, chú Lôi đến đây, em nghĩ em nên tạm thời tránh đi trước thì hơn.” Đường Tâm nhắn nhủ xong, liền vội vàng đi xuống hơn mười bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch, sau đó bước trên thảm cỏ, thân hình yểu điệu trốn vào giữa rừng cây âm u.

Ngạc Nhi nắm hai tay vào nhau, bắt mình phải tỉnh táo một chút, hít sâu, muốn cho không khí lạnh như băng khiến đầu óc lung tung bình tĩnh lại. Không có việc gì, chị cùng anh rể sẽ đến đây, sau đó nàng có thể rời khỏi nơi này, trở lại cuộc sống trước kia… “Lãnh Ngạc Nhi, chuyện này làm cô vừa lòng đi?” Thanh âm ác độc từ sau lưng truyền đến, không có tiếng bước chân, không biết người nọ đã đến gần nàng từ lúc nào.

Nàng vội vàng xoay người lại, thấy ánh mắt lạnh như băng thập phần tàn nhẫn của Diêm Vũ Nghiên, tràn ngập phẫn nộ trừng nàng. Ánh mắt kia cực kỳ đáng sợ, làm cho lúc nàng tiếp xúc cũng không tránh khỏi nao núng một chút. Nàng chưa bao giờ biết, ánh mắt con người có thể trở nên ác độc như vậy.

Diêm Vũ Nghiên đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó. “Bữa tiệc bị cô biến thành một đám lộn xộn, Diêm gia bởi vì sự xuất hiện của cô, từ nay về sau không muốn cùng loại phụ nữ đê tiện như cô có quan hệ. Cô hủy đi bữa tiệc của ta, hủy đi danh dự của ta.”

Nàng tức giận đến toàn thân phát run.

“Đây là bà tự rước lấy, nếu Diêm gia không bắt cóc tôi thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh. Dù sao bà mắng tôi đê tiện, tôi nghe cũng đã thành thói quen, người đê tiện như thế nào hiểu được lấy ân báo oán? Chúng ta đều chỉ hiểu được ăn miếng trả miếng.” Ngạc Nhi bình tĩnh cởi xuống bao tay dài, trên lòng bàn tay mềm mại có rất nhiều vết thương.

“Cô dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi?” Diêm Vũ Nghiên nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngạc Nhi. “Cô đắc ý có phải hay không? Nghĩ Diêm Quá Đào thật sự bị cô mê hoặc sao? Tôi nói cho cô biết, không có đơn giản như vậy đâu. Hắn cũng vì báo thù mới có thể tuyên bố như vậy.” Chỉ cần có thể thương tổn Ngạc Nhi, nàng có thể nói vô căn cứ.

Ngạc Nhi không trả lời, hít sâu một hơi. Mặc dù bất kỳ ai nhìn thấy chuyện hắn tuyên bố hôn ước là chân thật, nhưng là khi nàng nghe từ chính miệng Diêm Vũ Nghiên, nghe thấy kia chính là một âm mưu báo thù khác, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác đau quá.

“Hắn là người Diêm gia, nhất định hận cô cả đời. Hắn cưới cô, sau đó tận tình tra tấn cô cả đời, cho dù cô tìm tới tập đoàn Thái Vĩ để có hậu thuẫn cũng không thể làm được gì. Cô ngẫm lại xem, là phụ nữ của Lãnh gia làm cho hắn mất đi tất cả. Hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ phải hận các người, như thế nào có thể thật lòng muốn kết hôn với cô…” Diêm Vũ Nghiên cất tiếng cười to, tiếng cười bén nhọn mà chói tai.

Nàng chẳng quan tâm những lời nói kia là giả dối, chỉ cần nhìn thấy Ngạc Nhi đáy mắt hiện lên thống khổ, nàng hứng thú đến không còn lý trí.

“Đủ rồi! Tôi không quan tâm chuyện này.” Ngạc Nhi phẫn nộ nói, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nàng quả thật muốn bịt chặt tai, ngăn cách tiếng cười cùng với lời nói thương tổn của Diêm Vũ Nghiên.

Nhưng đây là sự thật! Diêm Quá Đào hận nàng là sự thật, mẹ nàng cướp đi cha hắn cũng là sự thật, nàng không thể phản bác. Nghĩ đến đây, tuyên bố hôn ước của hắn lúc trước ngược lại trở nên đáng sợ.

Hắn thật sự muốn dùng thời gian cả đời để tra tấn nàng sao? Lúc trước hắn vô tình biểu lộ quan tâm đều chỉ là mồi nhử để làm cho nàng rơi vào cái bẫy đáng sợ đã giăng sẵn kia sao?

“Cô chạy không thoát đâu. Đây là phụ nữ Lãnh gia các người mắc nợ Diêm gia, cô phải tới trả nợ.” Diêm Vũ Nghiên cười lạnh nói, dễ dàng nhìn ra người phụ nữ trẻ tuổi này đang chịu đựng giày vò trong lòng.

Nhưng như vậy không đủ, bà phải làm cho Ngạc Nhi càng thêm thống khổ mới được. Chính là nhìn thấy Ngạc Nhi, bà như lại thấy người phụ nữ hai mươi năm trước đã câu dẫn Quách Tại Trung.

“Cho dù chồng bà thật sự bị mẹ tôi câu dẫn thì thế nào? Đó là do hắn tâm bất chính, đã kết hôn lại còn muốn trêu chọc mẹ tôi, mẹ tôi không làm gì sai hết!” Ngạc Nhi vội vàng nói, xoay người liền rời đi.

Nàng không nên lại chần chờ nữa, cho dù là ánh mắt đang khiến nàng mê muội kia cũng thật giống nhau. Nàng hẳn nên nhìn rõ sự thật, trong thời gian nhanh nhất rời đi mới đúng.

Cho dù ở thời khắc hắn tuyên bố muốn kết hôn với nàng, nàng dường như nguyện ý dâng tặng tấm chân tình, thì ra cũng giống nhau, cũng chỉ là giả dối, là mưu kế. Nàng nhất định không thể mắc mưu… Đã là như vậy, mọi chuyện đều rõ ràng, nhưng vì sao tim nàng lại đau đến thế? Trong mắt nàng, nước mắt vì sao lại nhiều như vậy? Nàng vì cái gì lại khóc vì người đàn ông máu lạnh kia?

Nàng nhấc váy, tránh không bị ngã xuống bậc cầu thang rất cao, tầm mắt lại bởi vì nước mắt mà trở nên mông lung.

Diêm Vũ Nghiên toàn thân phát run, ánh mắt không rời khỏi thân ảnh xinh đẹp của Ngạc Nhi.

Quá giống, quá giống. Phụ nữ Lãnh gia đều có bộ dạng này, vừa sinh ra đã xinh đẹp khiến cho người ta thống hận.

Bà hốt hoảng đi theo Ngạc Nhi, hận ý đối với Lãnh gia trong nháy mắt đều bùng nổ. Bà không còn lý trí để mà suy nghĩ, giờ khắc này chỉ nghĩ phải trả thù đến cùng.

Nàng vươn hai tay, dùng hết khí lực toàn thân, đẩy Ngạc Nhi từ sau lưng – “Ngạc Nhi, cẩn thận sau lưng!” Đường Tâm đang ở trong bóng tối thấy cảnh tượng kinh hồn bạt vía, vội vàng lên tiếng cảnh báo.

Nhưng là, tất cả đã quá muộn.

Ngạc Nhi thét lên một tiếng kinh hoàng chói tai, hai tay vung lên vài cái, dáng người nhỏ xinh không thể trụ vững, nhanh chóng ngã xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch, bị cầu thang cứng rắn va chạm lên thân mình yếu ớt. Trong đêm tối, thanh âm thân thể va chạm trên thềm đá nghe đáng sợ vô cùng.

Trải qua vài giây quay cuồng, nàng ngã xuống thềm đá. Thân mình nhỏ xinh run rẩy, hai mắt gắt gao nhắm chặt, chịu đựng đau đớn kinh người.

Trên thềm đá có vết máu khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng, chảy từng dòng lại từng dòng, lan ra bên chân nàng.

“Ngạc Nhi!” Lãnh Mật Nhi thật vất vả mới đến nơi, lại trơ mắt nhìn thấy em gái duy nhất bị người ta đẩy xuống từ bậc thang cao lại cứng rắn. Mật Nhi vốn nhu nhược không thể chịu nổi kích thích đáng sợ như vậy, trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Lôi Đình lòng nóng như lửa đốt, trước mắt chỉ có thể đỡ lấy người vợ yêu dấu.

Một thân ảnh cao lớn từ bên trong lao ra, nhưng cũng không kịp ngăn cản bi kịch xảy ra.

Diêm Quá Đào điên cuồng mà khàn giọng gào thét, liều lĩnh bổ nhào về phía thềm đá, run rẩy dừng lại bên người Ngạc Nhi. Hắn chầm chậm ngồi xuống, vươn bàn tay run rẩy, dùng động tác nhẹ nhàng mà chạm vào nàng, rất sợ sẽ làm cho nàng đau đớn thêm.

Phẫn nộ cùng tuyệt vọng ào đến, cả đời này hắn chưa bao giờ từng chịu qua thống khổ như vậy. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn lên phía trên, nhìn chăm chú vào kẻ đầu sỏ đã gây nên mọi chuyện.

Diêm Vũ Nghiên đứng ở thềm đá cao nhất, hai tay đều phát run. Nàng nhìn Ngạc Nhi trọng thương trên mặt đất, không ngừng lắc đầu.

“Ta không sai, không phải ta sai. Đều do cô ta, cô ta là phụ nữ của Lãnh gia, đều là cô ta sai…” Bà không ngừng nói nhỏ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hoàn toàn không chịu thừa nhận sai lầm.

Bà vốn tao nhã, giờ phút này lại trở nên điên cuồng làm cho người ta sợ hãi. Các vị khách được bà mời tới, tất cả đều trở thành nhân chứng cho việc bà hành hung người.

“Ngạc Nhi?” Diêm Quá Đào nhẹ nhàng nâng dậy thân mình nàng đang run rẩy, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của nàng, lòng hắn cũng theo đó mà tan vỡ.

“Diêm Quá Đào, em đau quá…” Nàng suy yếu thở dốc, yếu ớt mở to hai mắt nhìn hắn. Lúc sau nghe thấy một tiếng nam nhân trầm thấp, hai tay mềm nhũn, nàng rơi vào hôn mê.

Hắn ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận được nhịp tim của nàng hắn mới có chút an tâm, nhưng như vậy không đủ. Thấy nàng bị thương, tâm hắn liền như bị đao cắt. Hắn vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, cảm nhận được nàng run rẩy cùng co giật, đầu óc vốn bình tĩnh trong nháy mắt lại hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

“Ngạc Nhi, tỉnh lại đi, anh không cho phép em ra đi như vậy.” Thân hình cao lớn không khắc chế được run rẩy, không thể chịu được nỗi sợ hãi nếu mất đi nàng.

Hắn thật không ngờ Diêm Vũ Nghiên có thể làm ra chuyện như thế này, đẩy Ngạc Nhi không hề phòng bị xuống cầu thang. Cầu thang cao như vậy, có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của một người, mà Ngạc Nhi lại nhỏ bé như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?

Hắn gọi tên nàng, lại hoảng sợ phát hiện mặt nàng trắng bệch, không bao giờ… còn nói chuyện với hắn nữa, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ vô thức, căn bản không hề nghe thấy tiếng gọi của hắn. Khi hắn thấy rất nhiều máu tươi chảy ra từ giữa hai chân nàng, màu đỏ tươi nhiễm vào quần áo của nàng, hắn phát ra tiếng rống giận tuyệt vọng.

“Anh còn làm cái gì ở đây? Ngạc Nhi phải lập tức được đưa đi, nếu không nhanh lên thì cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng.”

Thanh âm phẫn nộ của Lôi Đình truyền đến, nhẹ nhàng ôm lấy vợ đang hôn mê bất tỉnh, hướng tới một chiếc xe khác đang dừng bên cạnh bước nhanh đến.

Không còn thời gian để cho hắn phẫn nộ hay bi thương, Ngạc Nhi phải lập tức được đưa đi bệnh viện, còn chuyện Diêm gia có thể tính sau!

Đường Chấn nhanh tay nhanh chân nhảy xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng kinh ngạc, khắp nơi đều là máu tươi, quả thực khiến kẻ khác không chịu nổi. Mặc dù tay chân hắn đã muốn nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng nhắc nhở. Chính là vừa mở miệng, một đôi tay mềm mại đã đặt lên vai hắn. Hắn nhìn lên trên, thấy Đường Tâm vẻ mặt nghiêm trọng.

Cũng may có chị gái ở đây, bằng không Đường Chấn thật sự có chút sợ hãi, người đàn ông trước mắt này bi thương quá độ mà trở nên cực đoan đáng sợ. Hắn kéo kéo váy của chị gái, đột nhiên cảm thấy được có chị gái ở đây lúc khó khăn nguy hiểm thật tốt.

“Diêm tiên sinh, làm ơn mau đưa chị Ngạc Nhi đến bệnh viện, tôi sẽ thông báo cho Đường gia tập trung bác sĩ của bệnh viện lập tức đợi mệnh, chị Ngạc Nhi phải được chữa trị trong thời gian ngắn nhất.” Đường Tâm thúc giục, trong lòng có chút tự trách.

Nếu nàng lúc trước không trốn đi, để Ngạc Nhi một mình đối mặt Diêm Vũ Nghiên, vậy thì bi kịch này sẽ không xảy ra.

Chính là, hiện tại có tự trách cũng vô dụng, việc quan trọng nhất bây giờ là phai cứu Ngạc Nhi.

Diêm Quá Đào rốt cục nghe lời khuyên bảo, lảo đảo gắng gượng ôm lấy Ngạc Nhi đã không còn chút máu, nhanh chóng đi theo phía sau Lôi Đình. Sắc mặt hắn cùng Ngạc Nhi tái nhợt như nhau, quả thực khiến người ta cảm thấy hắn cũng đang bị thương nặng.

Suốt đường đi, máu Ngạc Nhi nhiễm đỏ quần áo hắn, cũng nhiễm đỏ đất Diêm gia, khu biệt thự vốn âm u lại tăng thêm vài phần tối tăm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.