Mật Nhi bước ra khỏi bao sương, khi vừa ra đến cửa, tay cô mảnh khảnh lướt
bờ môi, nhanh chóng chạy về hướng phòng tắm, sau đó nằm dọc theo bồn rửa tay nôn mửa. Cả ngày cô cũng không ăn bất kỳ vật gì, nôn ra đều là nước chua, cho đến khi dạ dày co quắp mạnh, cảm giác mãnh liệt kia mới hơi
ngưng lại.
Toàn thân cô run rẩy, nhớ lại dục vọng trong ánh mắt
Trương Vĩ Ngạn cùng với biểu tình ác độc của quản lý Trần, toàn thân cô
liền rét run.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, bóng dáng nho nhỏ xông
vào, tròng mắt xinh đẹp sớm lo âu nhìn Mật Nhi “Chị Mật Nhi, chị không
sao chứ?” Đường Tâm lo lắng hỏi, cầm khăn ướt đưa cho Mật Nhi.
Mật Nhi cười khổ lắc đầu một cái, nhận lấy khăn ướt, lau chùi mồ hôi trên
trán “Chị không sao.” Tầm mắt của cô rơi vào cửa phòng tắm, nhưng ở đấy
không có người mà cô cần “Lôi tiên sinh đâu? Chị có chuyện khẩn cấp nhất định phải nói cho anh ấy biết.” Cô vội vã muốn gặp anh, nếu nhìn thấy
anh, sợ hãi trong lòng cô có thể giảm xuống một chút.
Đường Tâm
nhún vai một cái “Chú ấy đi thông báo cho người nhà tới bắt em, chừng
một lát nữa mới có thể trở lại.” sau khi cô từ phòng của Mật Nhi chuồn
êm ra ngoài, liền tìm kiếm Mật Nhi. Cho đến khi tựa vào cửa bên ngoài
bao sương, cô nghe quản lý Trần cùng Trương Vĩ Ngạn bàn về Mật Nhi, lời
nói đó khiến mặt cô hồng, hơn nữa sự tình không thể tưởng tượng được.
Thân thể Mật Nhi lảo đảo muốn ngã, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Đôi tay cô ôm lấy ngực, hít sâu liên tục. Cô cho rằng Lôi Đình sẽ luôn ở bên ngoài
cho nên mới đáp ứng yêu cầu của Trương Vĩ Ngạn, nguyện ý đi theo gã “ra
sân”. Vậy mà không thấy Lôi Đình đâu cô sợ hãi muốn chạy trốn.
Trên cửa phòng tắm truyền đến tiếng gõ nhẹ, giọng nói không vui vang lên
“Mật Nhi tiểu thư, xe đã chờ trước cửa, cô còn muốn để Trương tiên sinh
đợi bao lâu? Không phải cô muốn đổi ý chứ?” giọng nói Quản lý Trần tựa
như chuông đám tang, làm cho người ta không rét mà run.
“Tôi tới ngay.” Cô chần chờ trong giây lát, mới lấy dũng khí mở miệng.
Vì lấy được vali mà quản lý Trần giao cho Trương Vĩ Ngạn, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm, cho dù trong lòng sợ hãi muốn bao
phủ lý trí, Mật Nhi cưỡng ép mình tỉnh táo, đè nén mãnh liệt cảm giác
ghê tởm.
“Chị Mật Nhi, đừng đi.” Đường Tâm chần chờ nói. Cô nghe
được cuộc đối thoại kia, đủ để cho cô biết Mật Nhi bất hạnh đến cỡ nào.
Những người đàn ông kia thế nhưng vì ích lợi bản thân, hoàn toàn không
để ý đến cảm nhận của chị ấy!
Mật Nhi ngồi xổm người xuống, khẽ
vuốt ve gò má tỉ mỉ của Đường Tâm, khuôn mặt xinh đẹp hết sức tiều tụy
“Giúp chị một việc, nếu Lôi Đình trở lại, liền nói cho anh ấy biết chị ở nơi nào, nói cho anh biết chứng cứ anh muốn đã xuất hiện, anh ấy cần
phải tới.” Nhưng nếu anh không tới, ngay cả cô đều không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Đường Tâm cắn môi, nhíu chặt mày. Cô nhìn Mật Nhi đi ra ngoài, bị quản lý Trần dẫn ra khỏi quán, sau đó vào
ngồi một chiếc cao cấp màu đen.
Khi cửa xe mở ra thì thân thể Mật Nhi run lên. Cô chỉ mặc chiếc váy trắng ngà, cũng không biết là bởi vì
nhìn thấy Trương Vĩ Ngạn hay là vì ban đêm lạnh lẽo làm cho cô kịch liệt run rẩy. Khi cô ngồi vào trong ghế xe thì mơ hồ còn nghe ở cửa mọi
người kinh ngạc bàn tán.
Lãnh Mật Nhi chưa bao giờ “ra sân”, rốt
cuộc tối nay cũng đánh vỡ lệ thường, đây cơ hồ có thể được gọi là tin
tức nóng hổi nhất làng ăn chơi.
Đường Tâm lặng lẽ đi theo phía
sau, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Mật Nhi, nhìn bề ngoài Mật Nhi bình tĩnh, thật ra thì vô cùng sợ hãi cùng bất an. Trong lúc bất chợt, Đường Tâm cũng khắc chế không nổi tính thích chõ mũi vào chuyện người khác,
thân thể nho nhỏ xoay sang chỗ khác, nhanh chóng đi tìm Thẩm Hồng.
Nếu như chờ Lôi Đình trở lại, nói không chừng tất cả đã quá muộn, cô không thể trơ mắt nhìn Mật Nhi bị người đàn ông kia ăn.
Đường Tâm âm thầm quyết định: cô nhất định sẽ quản chuyện này!
※※※
Tầng cáo nhất của “Khách sạn Lệ Đô”, có căn phòng xa hoa nhất. Một buổi tối ở chỗ này, phải hao phí sáu tháng lương của một nhân viên bình thường.
Nhưng mà Trương Vĩ Ngạn không phải nhân viên bình thường, gã giữ chức vụ quan trọng trong bộ kinh tế, không ngừng có người dâng tiền bạc lên,
những món tiền kia đủ để gã sống thoải mái cả đời, gã thừa sức để hưởng
thụ người đàn bà xinh đẹp nhất.
Trương Vĩ Ngạn ôm lấy eo thon của Mật Nhi, mang cô đi vào căn phòng hoa lệ rộng rãi nhất.
Không thể xưng đây là “Gian phòng”, không gian rộng rãi chừng 60 mét vuông,
ngăn cách thành phòng ngủ, phòng khách, thậm chí còn có phòng họp, đầy
đủ mọi thiết bị. Bình thường chỉ có tập đoàn chiêu đãi khách quý hoặc mở hội nghị kín đáo thì mới có thể thuê căn phòng này. Trương Vĩ Ngạn chọn gian phòng này không có lý do gì, dù sao tiền là người khác cho, gã
tiêu cũng không đau lòng.
Thân thể Mật Nhi luôn cứng ngắc, sau
khi đi vào phòng khách cô nhanh chóng đến phạm vi mà Trương Vĩ Ngạn
không thể chạm tới. Tầm mắt của cô rơi vào va-li trên tay Trương Vĩ
Ngạn, nhắc nhở mình phải tỉnh táo ứng phó.
“Em chưa bao giờ ra
ngoài “làm việc”, lần này tôi chọn gian phòng này, cũng không coi là bôi nhọ em chứ.” Trương Vĩ Ngạn cười tà “Phòng đắt tiền nhất, gái đắt tiền
nhất, lúc này mới đủ để xứng đôi với ta.”
Thân thể Mật Nhi run
rẩy, cười miễn cưỡng “Em muốn phục vụ đưa đến chút đồ, chúng ta ăn ít
đồ, uống chút rượu, được không?” Cô đi tới điện thoại bên cạnh, làm bộ
như trấn định, cầm điện thoại lên, trên thực tế mồ hôi chảy ròng.
“Không hổ là danh hoa của làng ăn chơi, chẳng những xinh đẹp dịu dàng, lại còn hiểu chuyện như vậy. Em cũng biết sau khi chúng ta lên giường xong, có
lẽ sẽ mệt mỏi nên mới gọi trước thức ăn và rượu sao?” Gã đắc ý cười, đem sự sợ hãi của Mật Nhi trở thành chu đáo.
Sắc mặt Mật Nhi trở nên tái nhợt, cắn chặt lấy môi mới có thể khắc chế không nói ra ngoài. Cô
muốn bịt kín tai, để không nghe những lời nói bẩn thỉu của Trương Vĩ
Ngạn. Trong lòng cô vô số lần hướng lên trời khẩn cầu, hi vọng ông trời
rủ lòng thương xót khiến Lôi Đình sớm đến đây, kết thúc sớm trận hành hạ này vĩnh viễn.
Trương Vĩ Ngạn đi tới, khi cô đang gọi phục vụ thì ôm lấy eo thon.
Toàn thân Mật Nhi cứng đờ theo trực giác né ra, sau đó trừng to mắt nhìn gã.
Đầu tiên là Trương Vĩ Ngạn cau mày, rất nhanh lại cười “Em đang khẩn trương sao? Cái tên họ Lôi kia không dạy em à? Không sao, phái yếu sợ hãi là
phản ứng kích dục mạnh nhất, rất tốt, rất tốt.” Gã tiến lên một bước,
trong mắt là dục niệm “Tới đây, thằng nhóc họ Lôi kia chưa dạy em thì để tôi dạy.”
Cô sợ tới mức muốn thét lên, cô lui về phía sau mấy
bước cho đến khi thân thể đã chạm vào bức tường, không còn chỗ trốn. Cô
nhắm chặt mắt, sau đó mở ra, trên mặt tái nhợt nở nụ cười, giọng nói trở nên cực kỳ êm ái.
“Anh muốn dạy em cũng được, nhưng đừng nóng
vội, anh sẽ làm em sợ đấy.” Cô đi lên phía trước, đôi tay hơi nhỏ run
rẩy đặt ở cổ áo của Trương Vĩ Ngạn, từ từ cởi nút áo “Anh đi tắm trước,
được không? Đợi lát nữa em cũng đi vào, bận rộn cả ngày, toàn thân là mồ hôi, không thoải mái lắm.” Cô thúc nhẹ Trương Vĩ Ngạn, trong lòng bất
ổn.
Mật Nhi dịu dàng khiến Trương Vĩ Ngạn rất là hưởng thụ, gã
sớm nghe nói, mặc dù Mật Nhi xinh đẹp nhưng hết sức lạnh lùng, dâng
nhiều tiền bạc hơn nữa chưa chắc có thể khiến cô mỉm cười một cái, thật
không ngờ hôm nay cô gái xinh đẹp cao ngạo này lại dịu dàng thật khiến
gã thỏa mãn hư vinh.
“Được, nếu người đẹp muốn, dĩ nhiên anh
không có ý kiến. Trước hết tắm, trở lại sẽ dạy bảo em.” gã cười cực kỳ
hạ lưu, vừa cởi áo vừa đi vào phòng tắm.
Cho đến khi cửa phòng
tắm đóng lại, tiếng nước chảy vang lên, toàn thân Mật Nhi mới vô lực xụi lơ tại chỗ. Cô dùng đôi tay ôm lấy mình, khắc chế trái tim cùng với dạ
dày vô cùng khó chịu. Chẳng qua là tiếp xúc với ánh mắt của Trương Vĩ
Ngạn, cô liền khó chịu muốn ói. Nếu Lôi Đình không tới kịp, không phải
là cô sẽ thất thân bởi gã đàn ông ghê tởm này hay sao?
Cô ngồi
yên mấy phút, sau đó tầm mắt rơi vào trên va-li. Cô từ từ bò lên, lấy
chìa khóa từ trong quần áo mà Trương Vĩ Ngạn, thấp thỏm mở va-li. Trong
vali có mấy quyển sổ sách còn có một ít biên lai cùng với biên lai gửi
tiền của ngân hàng, phía trên cơ hồ đều có con dấu và chữ kí của quản lý Trần.
Có thể khẳng định 100%, đây là chứng cứ Lôi Đình truy tìm
hơn một tháng qua. Tất cả đều liên quan đến quản lý Trần, từ khi quản lý Trần mang vài vị cán bộ cao cấp đến quán rượu của Thẩm Hồng thì “tập
đoàn Thái Vĩ” cũng bắt đầu bắt tay vào điều tra.
Mật Nhi không
chần chờ, biết thời gian hết sức cấp bách, cô tìm được một túi xách khác trong phòng họp, viết địa chỉ nhà mình lên phía trên, sau đó mở ngăn
kéo ra tìm tem. Cô hiểu nếu mang những tài liệu này ra khỏi khách sạn
thì sẽ khiến nhiều người chú ý, hơn nữa tạm thời không có cách nào xác
định mình sẽ bình yên thoát thân hay không, cô nhất định phải tìm người
đem số chứng cứ này ra ngoài. Bất luận Lôi Đình có thể chạy tới hay
không, cô nhất định phải bảo đảm số chứng cứ này có thể thuận lợi ra
ngoài.
Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ “phục vụ phòng.” Là giọng nói của nhân viên phục vụ.
Mật Nhi liền vội vàng tiến lên, mở cửa ra, nhìn thấy phục vụ đẩy xe thức ăn tiến vào trong phòng. Trên xe thức ăn trải tấm ga màu trắng, vô số món
ngon cùng rượu ngon, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị đóa hoa hồng.
Phục vụ không nghĩ tới mở cửa sẽ là một cô gái đẹp như thiên tiên, anh trợn
to hai mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn bất động. Sau một hồi lâu
mới phục hồi tinh thần lại, đem xe thức ăn đẩy tới phòng khách, gương
mặt vì nhìn thấy người đẹp mà đỏ lên.
Mật Nhi ký tên lên hóa đơn, lấy túi xách có tài liệu, vẻ mặt tươi cười nhìn phục vụ “Cám ơn anh.
Anh có thể giúp tôi một việc không?”
Đem đặt túi xách trước mặt
anh, thân thể căng thẳng, đồng thời bất an liếc về phía phòng tắm. Nếu
Trương Vĩ Ngạn xuất hiện vào lúc này, tất cả sẽ như kiếm củi ba năm
thiêu một giờ.
“Tiểu thư cứ việc phân phó.” Phục vụ gật đầu liên tục, dĩ nhiên vui mừng được vì người đẹp phục vụ.
“Xin gửi túi đồ này ra ngoài, được không? Mặc dù trời đã muộn, nhưng làm
phiền anh xuống lầu, đem túi đồ này bỏ vào hòm thư, tôi hi vọng ngày mai người đưa thư sẽ xử lý cái túi này.” Mật Nhi phân phó, lại cầm một xấp
tiền mặt lớn khác kín đáo đưa cho phục vụ.
Phục vụ gật đầu một cái, đi xử lý chuyện Mật Nhi nhờ vả.
Mật Nhi thở phào nhẹ nhõm, hai tay run rẩy mở rượu ngon mà phục vụ đưa tới, uống một ngụm lớn. Bởi vì uống nhanh nên cô lại sặc. Trong lúc nhất
thời hô hấp trở nên khó khăn, cô ho khan không ngừng
Khi cô cúi
người ho, ngoài ý muốn phát hiện tầng dưới của xe thức ăn có một giày da nho nhỏ, lơ đãng để bên ngoài tấm trải bàn màu trắng. Cô nhíu mày, lặng lẽ vén tấm trải bàn lên, kẻ núp ở bên trong khiến cô sợ tới mức sắp ngã nhào.
“Hi, chị Mật Nhi.” Đường Tâm lúng túng nói, không nghĩ lại nhanh chóng bị phát hiện.
“Đường Tâm, em ở đây làm gì?” Mật Nhi cực kì kinh hoảng
“Em thấy chị gặp nguy hiểm, cho nên không đợi được chú Lôi trở lại liền
quyết định tới đây, chủ quán nói cho em biết, người đàn ông kia sẽ dẫn
chị tới nơi này.” Đường Tâm chỉ chỉ kẻ không biết chuyện gì xảy ra ở
trong phòng tắm “Mà em cũng nói với bà ấy là nếu chú Lôi trở lại bảo chú ấy lập tức tới đây. Có em ở nơi này, động tác của bọn họ sẽ nhanh chóng hơn.” Đường Tâm cười khan mấy tiếng, leo ra khỏi xe thức ăn, cầm lấy
chân tôm hùm rồi gặm.
Mật Nhi vội vàng lắc đầu, đẩy Đường Tâm ra
phía cửa “Không được, em không thể ở chỗ này. Ngoan, nghe lời, lập tức
rời khỏi nơi này!”
Nơi này nguy hiểm như vậy, ngay cả cô cũng
chạy không nổi. Cô yêu Lôi Đình mãnh liệt mới khiến cô có dũng khí ở
lại. Đường Tâm là con gái duy nhất của tổng giám đốc, thân phận hết sức
đặc biệt. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng nói Đường Bá Vũ sẽ không
tha cho cô, ngay cả Lôi Đình cũng sẽ không tha thứ cho cô.
“Thật
đúng là một đôi, cái gì cũng không muốn em chơi.” Đường Tâm nhỏ giọng
oán trách, dùng bàn tay không cầm thức ăn kéo lấy váy trắng của Mật Nhi
“Phải đi thì cùng đi, em không phải tiểu quỷ nhát gan thấy nguy hiểm
liền chạy đi một mình. Chị không thể ở lại chỗ này, gã bên trong đang ca hát kia có ánh mắt giống như muốn đem chị nuốt vào bụng. Không thể
được, chị là của chú Lôi.”
“Chị không thể đi.” Mật Nhi khổ sở nói “Chị đã trộm tài liệu của gã, nếu gã ra ngoài không thấy chị, nhất định sẽ nghi ngờ. Chuyện tài liệu bị lấy cắp, lừa được càng lâu thì càng có
lợi đối với Lôi tiên sinh.”
“Nhưng không thể để cho chị hy sinh
mình mà bồi gã kia một đêm!” Đường Tâm gấp đến độ kêu thành tiếng, cô
không muốn cô gái đẹp như Mật Nhi lại bị gã xấu xa kia làm hại.