Câu hỏi 1: Nếu có người
phạm sai lầm, bạn có tha thứ cho họ không?
“Có”. Nại Nại khẳng định.
Đáp án nói chuyển câu 4: Nếu người bạn yêu phản bội
thì bạn sẽ lựa chọn, quay người bỏ đi hay cố gắng níu kéo?
Nại Nại hơi do dự, sau đó nghiến răng nói: “Chắc sẽ quay người bỏ đi”.
Đáp án chuyển sau câu 8: Nếu bạn cùng với người tình
cũ có cảm thấy không thích hợp không?
Nại Nại nhìn trời cảm thán: “Mình vẫn chưa có người tình cũ mà!”
Ngốc nghếch! Đang muốn bạn giả tưởng mà.
“Chắc là có, nhưng phải xem vì sao lại trở thành người cũ đã chứ”. Nại Nại đầy
khẳng định.
Chuyển qua câu 11: Nếu bạn có người tình
cũ và người yêu hiện tại, bạn sẽ chọn ai?
“Câu hỏi này biến thái quá! Tất nhiên là người yêu hiện tại rồi. Đã thành người
tình cũ rồi còn chọn cái gì”.
Có kết quả cuối cùng rồi: Bạn là người có mới nới cũ, trong tình cảm bạn không
chấp nhận sự phản bội. Một khi đã phản bi thì cho dù bản thân có yêu người đó
thế nào, bạn cũng sẽ từ bỏ.
“Bài trắc nghiệm này thật biến thái!” Đang học cấp 3 Nại Nại đã gật đầu lia lịa
kiên quyết khẳng định thế.
Lữ Nghị lại say rồi.
Mỗi lần say rượu về nhà anh lại như nhìn thấy Nại Nại. Cô sẽ dùng thân thể mềm
yếu đỡ lấy anh, rồi khổ sở đỡ anh vào trong phòng. Cô cẩn thận đặt anh lên
giường, rồi cẩn thận tháo tất, lấy ví, sau đó chuẩn bị nước nóng lau mặt cho
anh. Tiếp đó sẽ nhẫn nại cho anh uống từng chút từng chút nước dấm đường.
Cô nói đó là phương thuốc giải rượu của mẹ vợ.
Lữ Nghị tháo cà vạt, cười cay đắng. Hóa ra chuyện anh hay say rượu đã truyền
đến tai mẹ vợ, vậy mà anh lại không biết. Thảo nào mẹ vợ thường hay bảo Nại Nại
cùng chịu khổ với anh.
Nại Nại à, em thật là một nàng dâu hiền vợ thảo!
Anh cạn nốt ly cuối cùng, xiêu vẹo đi ra khỏi quán rượu. Mọi lần ong bướm ve
vãn bên tai đều không thuận tai bằng câu Nại Nại hay cằn nhằn mỗi khi anh say
rượu “Sao anh lại uống say rồi?” Anh đã từng vô cùng chán ghét câu nói đó. Thậm
chí nhiều lần cố tình uống say để cho thấy: Tôi lại uống say rồi, cô có thể làm
gì tôi nào?
Cô tất nhiên chẳng thể làm gì anh.
Đúng thế, cô chỉ có thể lập lại tất cả những hành động mọi lần không hề tức
giận. Thậm chí không thay đổi chút gì.
Lúc đó Lữ Nghị thường nghĩ, nếu như không có Nại Nại, thế giới này chắc chắn sẽ
tưới mới hơn nhiều. Tất cả mọi khí chất thu hút của Nại Nại đều bị cuộc sống
làm mất đi, lúc nào cũng lặp đi lặp lại, mọi việc làm hằng ngày giống nhau đến
nỗi chẳng cần phải động não, chỉ cần phản xạ có điều kiện là được.
Anh không cam tâm. Không cam tâm sống phí hoài, vô vị như thế. Cho nên, anh có
Duy Nhã.
Duy Nhã cũng thật kì lạ. Năm xưa khóc lóc, gào thét nói yêu anh. Nói là không
lấy ai ngoài anh, rồi dù không danh không phận cô cũng bằng lòng. Kết quả thì
sao, không biết từ lúc nào đã làm trái với lời nói ban đầu? Thứ cô cần thật quá
nhiều, cô muốn danh phận, muốn tiền, muốn được tôn trọng lại còn muốn cả trái
tim của anh nữa. Đến lúc anh định cho cô những thứ này thì đột nhiên phát hiện,
danh phận, anh muốn giữ lại cho Nại Nại, tiền, anh cũng muốn dành cho Nại Nại,
sự tôn trọng và trái tim, cũng muốn hiến dâng cho Nại Nại mà thôi.
Anh vẫn không thể quên được một Tần Nại Nại đã 10 năm cùng anh đồng cam cộng
khổ. Vậy là anh cầm chặt chiếc bật lửa Nại Nại mua tặng anh năm xưa rồi tát
mạnh Duy Nhã một cái. Cái tát rất mạnh, thậm chí khiến hai người ngây người một
lúc, và cuối cùng giải quyết gọn gàng tất cả mọi ân ân oán oán giữa ba con
người họ.
Nguyên nhân chẳng qua là vì: Duy Nhã muốn vứt đi vật thuộc về Nại Nại, thứ duy
nhất cô để lại, còn anh lại chẳng thể tiếp tục trái tim tiềm ẩn dưới khuôn mặt
bình thản kia. Trước giờ anh chưa bao giờ kích động như thế, đối với Duy Nhã
vẫn luôn quan tâm tận tình. Thế nhưng đến sau cùng, một cái tát chí mạng đã
khơi dậy tình cảm thật trong anh.
Thì ra anh vẫn luôn chờ đợi Nại Nại, vẫn luôn! Tuy ở cạnh người phụ nữ khác,
nhưng anh lại chẳng thể quên được một Nại Nại đã từng mua cho anh đồng hồ và
bật lửa.
Con đường tối mù mịt, xe trên đường rất ít. Rất nhiều đều vội vàng lái xe về
nhà, chỉ có mình Lữ Nghị cứ chậm dãi đi, vì anh chẳng có điểm đến rõ ràng.
Anh thực sự mệt mỏi, thực sự muốn ngủ, vậy nên anh đi theo con đường vô cùng
quen thuộc.
Đó là một ngôi nhà khác của Nại Nại. Thậm chí anh còn nhớ như in mỗi lần lái xe
đưa Nại Nại về nhà.
Cô cao hứng tinh nghịch chỉ cửa sổ nhà mình nói: “Đó cũng là nhà em, em có tới
hai nhà, một cái của chúng ta, một cái của mẹ em. Nếu có ngày anh khiến em tức
giận, em sẽ về nhà mẹ, không thèm anh nữa”.
Anh thì cười nói: “Vậy anh sẽ đứng đợi trước cửa nhà em, cho tới khi nào em
quay về nhà chúng ta mới thôi”
Năm đó, bọn họ vừa mới
kết hôn.
Còn nay, họ đã li hôn được 2 năm rồi.
Lữ Nghị đột nhiên muốn đón Nại Nại về nhà, anh mơ hồ lái xe mà chẳng tìm nổi
nơi nào anh có thể đợi được cô.
Cô đã không quay về đây.
Cuối cùng thì anh đã hại cô, khiến cô không có nhà để mà quay về.
Lúc mới vừa li hôn, anh đã từng về nhà vợ tìm Nại Nại, một bát nược lạnh của mẹ
vợ đã đoạn tuyệt mọi nhung nhớ của anh. Anh cho rằng cô chỉ có thể quay về nhà
mẹ đẻ, ai ngờ, cô không thế.
Lữ Nghị thẫn thờ đậu xe dưới nhà Nại Nại. Đường vào nhà Nại Nại rất hẹp, chỗ
này gần nhà cô nhất. Anh biết mình không còn mặt mũi nào đi gặp Nại Nại nữa,
chỉ cảm thấy rằng đậu xe dưới nhà Nại Nại thì chiếc dạ dày đang sôi lên vì rượu
cũng sẽ đỡ hơn nhiều.
Nại Nại, Nại Nại. Anh gục đầu vào vô lăng. Tim đau như kim chích, từng mũi từng
mũi dày vò trái tim anh.
Vì một cái tát mà Duy Nhã đã bán đứng anh. Là anh tự làm tự chịu, anh biết.
Lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời mình chính là anh đã phớt lờ đi người vợ luôn
đối xử tốt với mình, ngốc nghếch đi tìm tình yêu mãnh liệt mới. Tình yêu mãnh
liệt như một liều thuốc kích thích, vừa dùng xong vô cùng thích thú, nhưng lâu
dần nó sẽ cạn kiệt đi. Còn người vợ mãi mãi lòng suối ấm áp, miệng khát, tim
mỏi mệt đều cần người vợ đầu gối tay ấp an ủi. Bất cứ lúc nào cô ấy cũng sẽ
toàn tâm toàn ý ở cạnh bên, chờ đợi anh.
Hóa ra thứ anh từ bỏ lại là thứ vô cùng tốt đẹp. Lần đầu tiên Lữ Nghị phát hiện
ra.
Đáng tiếc! Ông trời không cho anh cơ hội làm lại từ đầu.
Nại Nại và mẹ sáng sớm đi bộ. Sau khi xin nghỉ phép, Nại Nại sống trong chế độ
ăn uống ngủ nghỉ khắc nghiệt của mẹ.
6 giờ thức giấc, 6 giờ 30 ăn sáng, 7 giờ đi bô mua thức ăn, 9 giờ về nhà nói chuyện,
lên mạng, đọc tiểu thuyết. Đúng 12 giờ ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục nói
chuyện, lên mạng và đọc tiểu thuyết. 6 giờ tối ăn cơm, sau đó vẫn là nói
chuyện, lên mạng, đọc tiểu thuyết.
Thời gian gần đây cuộc sống bình lặng đi nhiều, vô hình chung khiến con người
ta quên đi mọi thứ.
Cuộc sống bình lặng cũng có cái lợi của riêng nó. Vậy nên trái tim khối óc Nại
Nại cũng cảm thấy yên ổn hơn. Tuy rằng cũng có đôi lúc cảm thấy đau đớn, nhưng
lại dần quên đi trong chuỗi ngày an bình nhàn hạ sống cùng mẹ.
Cuộc đời quên lãng thị phi, lặng ngắm cuộc đời cũng rất tốt.
Đương nhiên, là nếu như mắt mẹ Nại Nại không tinh thế.
“Kia không phải là xe của Lữ Nghị sao?” Mẹ Nại Nại huých tay cô, Nại Nại cố
gắng tập trung nhìn, cuối cùng mờ ảo nhận ra biển số xe quen thuộc. Phản ứng
đầu tiên của Nại Nại là quay đầu đi lên nhà.
Mẹ Nại Nại kéo cô lại: “Sợ cái gì? Đâu phải mình có lỗi với nó?”
“Con không muốn gặp lại anh ta”. Nại Nại nói.
Thấy mặt Nại Nại trắng bệch, bà cũng không ngăn cản thêm, để mặc cô đi lên. Sau
đó đi qua xe Lữ Nghị, liếc một cái thì thấy anh đang gục đầu trên vô lăng, bà
liền lấy điện thoại nhắn một tin cho Nại Nại: “Nó đang ngủ, không nhìn thấy con
đâu”.
Một lúc lâu sau, Nại Nại vẫn chẳng nhắn lại, mẹ cô đi chợ về xách theo một giỏ
đồ ăn. Nghĩ rằng Lữ Nghị vẫn chưa thức dậy, bà liền thản nhiên đi ngang qua xe
anh thì bắt gặp anh với khuôn mặt hối lỗi đứng ngay trước cửa lên lầu.
Từ phía xa, anh do dự một hồi rồi gọi: “Mẹ!”
“Đừng gọi thế, tôi đâu dám nhận”. Giọng mẹ Nại Nại vẫn còn giận.
“Con không có ý gì khác. Chỉ là… chỉ là… con chỉ muốn xách hộ mẹ giỏ thức ăn
này lên trên thôi”. Vừa tỉnh dậy sau cơn say, tóc tai anh bay loạn, rối bời, áo
quần cũng nhầu nhĩ, xộc xệch, mặt mày hối lỗi đứng dưới nhà khiến người ta cảm
thấy đáng thương khó tả.
Trước giờ mẹ Nại Nại vẫn hay mềm lòng, chẳng mấy chống đối với con người đáng
thương này. Bà thở dài, đi qua Lữ Nghị lặng lẽ xách giỏ thức ăn lên nhà. Lữ
Nghị thì lẽo đẽo theo sau, lặng đếm số bậc thang dưới chân.
Phương thức tập thể dục của mẹ Nại Nại chính là leo cầu thang, quen chậm dãi
leo 21 tầng lầu, cũng giống như leo núi vậy. Lữ Nghị đáng thương lâu ngày ngồi
văn phòng, sớm đã quên đi bản năng vận động. Anh thở hổn hển đi theo sau, lúc
leo đến tầng 18 thậm chí mắt hơi sầm lại, cảm giác như đoạn hơi thở đứt đoạn
đến nơi.
Anh cắn răng bám vào tay vịn cố gắng lê bước theo, mẹ Nại Nại chẳng h quay đầu
lại nhìn. Đến trước cửa nhà, bà mới đặt giỏ đồ ăn xuống, lạnh lùng liếc anh một
cái: “Mệt rồi hả?” Giọng nói của bà không mấy thân thiện, Lữ Nghị đương nhiên
nhận ra, anh cười trừ: “Con vẫn chịu được, chỉ hơi mệt!”
“Năm xưa khi theo đuổi Nại Nại nhà tôi, anh sợ đi thang máy bị tôi bắt gặp, nên
một tuần 2 lần leo hết 21 tầng lầu, quên rồi sao?” Bà lạnh lùng không biểu cảm
hỏi.
Đúng vậy, suýt chút nữa Lữ Nghị đã quên mất. Lúc hai người mới yêu nhau, không
có di động để liên hệ, không gặp được nhau. Sợ mẹ cô bắt gặp sẽ phản đối, anh
đành lén leo 21 tầng thang bộ, trốn ở chỗ an toàn đợi lúc Nại Nại ra ngoài sẽ
dọa cô hét toáng lên, sau đó lén lút hôn cô mãnh liệt, dù bị cô chối từ cũng
không chịu buông tha.
Mới có vài năm mà anh đã quên bẵng đi tình cảm năm ấy, đúng là một lỗi lầm
không thể tha được.
Mẹ Nại Nại thấy anh lặng thinh cúi đầu hối lỗi, lườm một cái, rồi quay lại mở
cửa. Nại Nại trong nhà đang thám thính tình hình ở lầu dưới, vừa nghe tiếng cửa
mở liền chạy ra, cửa vừa mở đã nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng mẹ. Phản
ứng đầu tiên là cô nhắm mắt lại quay phắt mặt đi.
“Nại Nại, em… em ở nhà à?” Nhìn thấy Nại Nại đứng trong nhà Lữ Nghị vô cùng
kinh ngạc.
Mẹ Nại Nại sợ để anh đứng ngoài cửa, hàng xóm nhìn thấy thì rách việc, nên đẩy
anh vào trong đóng cửa lại rồi nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh, nói xong rồi
đi đi”.
Lữ Nghị hoảng loạn cởi giầy, chưa kịp đi dép trong nhà đã đến trước mặt Nại Nại,
cúi đầu lặng thinh, thấy bộ dạng của anh, Nại Nại thấy thật thương cảm. Nhớ năm
xưa, cô chắc chắn sẽ không để anh ra ngoài đường với bộ dạng này. Chồng cô là
phải quần áo chỉnh tề ngang dọc thương trường. Cho dù bận rộn việc nhà việc cửa
từ sáng đến tối, cô vẫn sẽ chuẩn bị chu tất quần áo, cà vạt buổi ngày mai cho
anh. Nay nhìn lại, đàn ông không thể chiều chuộng quá được, nhưng sống như giờ,
hình như rất thích hợp với anh.
“Có chuyện gì không?” Nại Nại không có ý định mời anh vào trong ngồi, hai người
cứ đứng vậy ngoài cửa. Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc như nhắc nhở
họ mọi thứ giờ đã đổi thay rồi.
Còn nói gì nữa? Nại Nại thở dài ngán ngẩm, 3 năm qua cô đã nghĩ rất nhiều, nếu
gặp lại Lữ Nghị cô sẽ mắng anh một trận tơi bời. Tiếc rằng khi gặp lại, cô lại
cảm thấy không đáng. Vì một người đàn ông như vậy, dù cho chỉ rơi vài giọt lệ,
mắng vài câu thôi cũng chẳng đáng.
Hơn nữa, không phải anh ta cũng bị “đá” rồi sao? Cũng coi như trời quả báo.
“Anh, chỉ là muốn lên xem thôi”. Lữ Nghị nhỏ nhẹ, không nhanh không chậm, sợ
làm người anh yêu kích động. Anh còn muốn ở cùng cô thêm lúc nữa, cho dù chẳng
làm cái gì, chẳng nghĩ điều chi, chỉ cần có cô ở bên là được.
“Chẳng có gì đáng xem cả, bây giờ tôi sống rất tốt. Duy Nhã có đến gặp tôi, tôi
biết tình hình hiện nay của anh”. Nại Nại ra sức kiềm chế tâm trạng mình, cố tỏ
ra mình vô cùng thoải mái, cô cười nhạt rồi lại nói: “Thực ra thất bại một lần
vẫn có thể bắt đầu lại”.
Lữ Nghị không ngờ Duy Nhã lại m tới Nại Nại, hành động đó không khác nào làm nhục
Nại Nại lần nữa. Trong lòng anh vô cùng ảo não, nhưng lại không thể biểu hiện
ra, đành lên tinh thần tiếp tục nghe. Nại Nại nói vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu
đã mang đến dũng khí kì lạ cho anh, động viên anh tiến thêm một bước nữa: “Nại
Nại, anh sai rồi”.
Nại Nại lặng lẽ hít thở sâu rồi lại thở ra, sau đó nói: “Lữ Nghị, anh ăn ngán
cơm trắng, chạy ra ngoài ăn phở thay đổi khẩu vị thì có thể, nhưng đứng có mong
sau khi quay về lại có cơm lành canh ngọt bày ra trước mặt như trước nữa. Điều
đó là không thể”.
Vốn dĩ tràn trề hi vọng vừa nghe câu này xong Lữ Nghị xìu xuống, không nói thêm
gì.
Nại Nại cúi đầu không nhận ra biểu hiện của anh, cô lại tiếp tục: “Quay về sống
cho tốt, học cách dùng mắt mà nhìn người, tìm một người phụ nữ tử tế kết hôn
bắt đầu lại từ đầu”.
Cuối cùng Lữ Nghị không kìm nén được nữa, thương cảm nói: “Anh cho rằng có mình
anh không quên nổi 10 năm tình cảm của chúng ta, không ngờ em cũng thế.”
Nại Nại tức giận vô cùng, cứng giọng mắng: “10 năm tình cảm, cả đời này tôi
cũng không quên được. Nhưng tôi càng không quên những tổn thương anh đã đem lại
cho tôi, cả sự phản bội và thay đổi của anh. Lữ Nghị, đừng nghĩ cả thế giới này
đang quay vì anh, không phải anh quay đầu lại là tất cả mọi người vẫn đứng
nguyên chỗ cũ đợi chờ anh. Anh đừng hoang tưởng vậy!”