Nại Nại là người rất nhẫn
nại. Cô có thể xem sách hướng dẫn rồi dùng mười mấy loại nguyên liệu để làm một
chiếc bánh gatô trong vài tiếng đồng hồ, cũng có thể học cách vẽ móng tay nghệ
thuật trong khoảng thời gian dài, hoặc còn có thể tự tay đan áo len nhiều họa
tiết phức tạp đến mức máy móc phải chào thua, hết chiếc này đến chiếc khác.
Nhưng Nại Nại cũng là người của trường phái hành động, ví dụ, chợt nhớ món cà
ri bò tối nay thiếu mất cà rốt, cô sẽ lập tức thay quần áo đi mua, không hề đắn
đo suy nghĩ tới việc dùng nguyên liệu khác để thay thế.
***
Tiểu Trần ở phía sau hóp miệng lại nói: “Chỉ là một bữa tối thôi mà, chị có cần
phải cầu kì vậy không?”
Nại Nại quay đầu lại cười: “Thế thì sẽ không giống, thiếu cà rốt, món đó sẽ
không còn là cà ri bò nữa.”
Tiểu Trần không thể lý giải nổi lý luận đó của cô, thế nên đóng cửa nhà bếp lại
để mặc cô đi mua.
Nại Nại vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, nghĩ tới việc siêu thị ở ngay sát nhà, chạy
ra mua hai củ cà rốt cũng chỉ mất chút thời gian, nên cũng chả buồn buộc lại
tóc, cầm tờ năm tệ rồi chạy thẳng xuống tầng.
Đến siêu thị mục đích của Nại Nại rất rõ ràng, cô quyết định đi thẳng về quầy
rau củ quả. Lúc này đang là giờ mua sắm cao điểm, những người đi mua đồ cũng
khá nhiều, cô tìm kiếm một hồi, nhắm đúng vị trí quầy cà rốt, chọn lấy hai củ
rồi đi thẳng tới chỗ cân đồ. Đang chạy thì đâm sầm vào hai người, Nại Nại vội
vàng cúi đầu xuống nói: “Tôi x lỗi.”
Kết quả là đối phương không hề phản ứng. Nại Nại không thèm chấp những người
bất lịch sự như vậy, nên vội vàng vòng qua rồi đi luôn, kết quả là, cái khoảnh
khắc cô định quay người đi thì lại nhìn thấy chiếc bật lửa màu xanh nằm trong
tay người đàn ông.
Nại Nại biết cả đời mình luôn gặp xui xẻo, nhưng chưa từng nghĩ lại có thể đen
đủi đến thế. Đúng lúc ăn mặc nhếch nhác nhất thì lại gặp phải chồng cũ và người
đàn bà của anh ta.
Cô hơi tức giận, lại hơi ngượng ngùng, đang muốn giả vờ như không nhìn thấy gì,
quay người bỏ đi thì người đó cất tiếng gọi: “Nại Nại!”
Cô thở dài, sau đó quay người lại, lại chào hỏi một lần nữa: “Chào anh, lâu rồi
không gặp.” Thực tình họ mới gặp nhau mấy hôm trước thôi.
Dù chỉ là đi mua sắm trong siêu thị Lữ Nghị vẫn đóng bộ vest bảnh bao. Trước
kia đây là công sức của Nại Nại và thím giúp việc, còn giờ chắc là của người
phụ nữ đi bên cạnh. Mà người phụ nữ đi bên cạnh anh, chắc chính là màu xanh
nước biển vô cùng tươi trẻ đó, chỉ có điều chiếc áo màu vàng cổ chữ V khoét sâu
và chiếc quần bò lại một lần nữa đánh bại chiếc áo lông cừu màu xanh mà Nại Nại
mới mua.
Tuổi thanh xuân của người phụ nữ mãi mãi không tài nào níu giữ được. Bởi vì,
tuổi thanh xuân không đáng giá, nó đi nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Nại Nại thích ngắm các người đẹp, trên đường cũng sẽ ngẩn người ra mà ngắm nếu
bất chợt nhìn thấy người đẹp. Chỉ là lần này, cô nhìn xuống bộ quần áo ở nhà có
hình chú gấu Winnie màu đỏ thẫm của mình, sau đó lại nhìn bộ trang phục đang
phát ra vẻ đẹp đẽ đầy khí chất của người ta, rõ ràng là thất bại thảm hại.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: “Hai người cứ bận việc của hai người.
Tôi đi trước.”
Đây cũng là lần đầu Duy Nhã gặp Nại Nại. Nhưng cô đã nghe không biết bao lần
cái tên ấy thốt ra từ miệng Lữ Nghị. Trước khi ly hôn, anh nói cô không có sức
sống, chỉ là một con búp bê bằng sứ được bày biện trong nhà. Sau khi ly hôn anh
lại nói, cô là một cao thủ bếp núc, còn biết đan lát thêu thùa.
Nhưng tình hình hôm nay của đối phương khiến cô rất hài lòng, cô thậm chí còn
lườm cho Lữ Nghị một cái khi cứ nhìn Nại Nại đắm đuối, cười nhạt: “Chị Nại Nại!
Chào chị! Em đã nghe tên chị từ lâu.”
“Hả? Vậy sao?” Nại Nại vỏn vẹn chỉ nói từng ấy từ. Cô không muốn nói chuyện
nhiều với người phụ nữ này vì sợ mình phát nôn tại chỗ.
Lữ Nghị nhìn củ cà rốt trong tay Nại Nại, liền hỏi: “Em định làm món cà ri bò
à?”
Ánh mắt Nại Nại dường như hơi mơ hồ, hình như đã quay về khoảng thời gian còn
hạnh phúc bên Lữ Nghị. Lúc đó, sự nghiệp anh mới bắt đầu, hoàn cảnh gia đình
còn khó khăn. Nại Nại học trộm được bí quyết nấu ăn từ mẹ, mỗi tuần làm một
lần, để trong bình giữ nhiệt, ngồi xe buýt mang đến công ty cho anh. Lữ Nghị đã
phát chán với những món ăn đạm bạc ở công ty nên sau mỗi lần ăn các món do Nại
Nại nấu xong vô cùng sung sướng, nũng nịu đòi cô lần sau lại tiếp tục phát huy.
Lúc đó thịt bò chỉ có mấy tệ một cân, giờ đã lên mười tám tệ một cânũng theo đó
mà nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả món thịt bò làm ra cũng không còn mùi vị ngọt
ngào của năm xưa nữa.
Nại Nại nhìn củ cà rốt trong tay, trả lời bằng một giọng đến cả bản thân cô
cũng gần như không thể nghe thấy: “Không! Tôi làm bánh cà rốt rán.”
“Anh ấy nói chị nấu ăn rất ngon! Chị Nại Nại, lúc nào đến nhà bọn em làm thử
nhé, em cũng muốn học.” Duy Nhã mỉm cười rất thân thiện, tiếc là đối thủ không
chấp nhận.
“Cô không học được đâu.” Nại Nại nhìn Duy Nhã nói nghiêm túc.
“Tại sao thế?” Duy Nhã cười hỏi.
“Tâm tư của cô đặt cả vào chồng nhà người khác, chắc chắn không có thời gian để
học nấu ăn!” Nại Nại nói thẳng suy nghĩ của mình: “Còn nữa, trông coi cho kĩ
người đàn ông của cô, tránh để sau này bị các em gái trẻ đẹp hơn chiếm mất.”
Nói xong, Nại Nại ngẩng đầu, bước ngang qua Lữ Nghị, lườm anh một cái rồi nhanh
chóng bước đi.
Cô vội vàng bước ra quầy tính tiền, mới phát hiện còn chưa cân cà rốt, liền
quay lại chỗ cái cân. Đập vào mắt cô là hình ảnh hai người đó ở phía cuối dãy
hàng, đang đứng trước quầy hoa quả tươi, có vẻ họ đang bàn luận xem nên mua cái
gì.
Cô cảm thấy tim mình đau thắt lại.
Cho dù là lỗi của ai cũng thế, chí ít lúc này bên anh đã có người phụ nữ khác,
còn bản thân thảm hại rơi vào tình trạng một bà cô già. Hơn nữa còn phải đơn
độc đối diện với nỗi cô đơn và sự lạc lõng.
Tự nhiên cô thấy trong miệng vừa chua cay, vừa đắng chát.
Ở phía xa kia, lúc ngẩng lên, Lữ Nghị nhìn thấy cô, liền đứng thẳng dậy, tay
đang chọn hoa quả cũng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Giữa hai người là mấy giá
rau xanh và hoa quả, cô và anh, cả hai đều đứng lặng nhìn nhau.
Ngẩn người một lúc lâu, Nại Nại tự nhủ: “Tôi không thèm để ý đến anh. Anh làm
tôi thấy ghê tởm.”
Sau đó cô nhanh chóng cân cà rốt và chạy ngay về nhà. Đến gần nhà bước chân dần
chậm lại, cô lê từng bước chân mệt mỏi đến đúng cửa nhà thì ngồi bệt xuống bất
lực.
Chuyện tình cảm đúng sai rất rõ ràng, nhưng sau khi chia tay, muốn quên đi thật
quá khó. Nói hết là hết là lời nói tức giận người phụ nữ vẫn hay nói, nhớ nhung
người đó cũng lại chính là bản thân người phụ nữ.
Cho dù là ai phụ ai, thì
cả hai cũng đã có một hồi ức tốt đẹp, đã từng vui vẻ, từng đau khổ, từng bi
thương, tất cả đều còn đó trong trái tim họ.
Nói rằng phụ nữ không nỡ xa rời người đàn ông họ đã từng yêu, chi bằng hãy nói
bọn họ tiếc nuối những gì đã bỏ ra và trái tim không hề tính toán gì.
Tiểu Trần đang đợi Nại Nại ở nhà thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó
trước cửa, liền chạy ra xem, thì thấy Nại Nại đang ngồi bệt dưới đất, tay cầm
hai củ cà rốt, ôm lấy đầu gối, tóc xõa che hết khuôn mặt, hình như đang khóc.
Cô không hiểu, nhưng vẫn kéo Nại Nại vào nhà, vừa kéo vừa hỏi: “Chị Nại Nại!
Chị sao? Sao đi mua cà rốt về lại thành ra ngồi khóc thế này?”
Nại Nại nhắm mắt, để tâm trạng bình tĩnh lại, sự mềm yếu lúc nãy đã khiến cô
không kiềm chế được.
Sau đó cô lắc đầu nói: “Không có chuyện gì cả, vì lúc nãy chị bị ngã rất đau.”
“Chị thấy chưa, em đã bảo rồi, mua cà rốt làm gì, trong nhà có gì dùng nấy là
được rồi.” Tiểu Trần lấy hai củ cà rốt trong tay Nại Nại rồi đi vào bếp, Nại
Nại tựa vào tường cương quyết gạt hết nước mắt còn đọng trên khuôn mặt.
Nước mắt, đã rất lâu rồi cô không khóc nữa. Lúc bố mất, cô khóc suốt một ngày,
sau đó không khóc một lần nào nữa. Nước mắt nén trong tim quá lâu, suýt nữa đã
quên mất khóc là như thế nào. Lúc nãy quá uất ức, tức giận, khóc xong một trận
lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu đi vào bếp, Tiểu Trần đang loay hoay xào ngồng tỏi, cô kêu lên rồi
hỏi: “Sao lại xào thứ này? Chẳng phải chúng ta ăn cà ri bò sao?”
Tiểu Trần liền nói: “Nhưng mà chị bị ngã, có làm được không? Em xào món này lên
chúng ta ăn đơn giản một chút cũng được.”
Nại Nại cười nói: “Em ra ngoài đi, lần trước xào rau suýt gây ra án mạng. Cứ để
chị làm vẫn hơn.”
“Thế còn chân của chị?” Tiểu Trần hỏi.
Nại Nại liền nói: “Không sao cả, dù gì cũng là món chị thích làm. Tất cả đã qua
rồi, chẳng có gì là khó. Yên tâm đi!”
***
Sau hôm đó Nại Nại có những thay đổi kì lạ. Đầu tiên là cô đồng ý đi xem mặt
những người đàn ông được Tiểu Trần gọi là đàn ông tốt siêu cấp.
Còn Tiểu Trần thân là chiếc loa phóng thanh buôn chuyện đệ nhất công ty cũng
chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhất kịp thông báo cho tất cả mọi người về
quyết định mới của Nại Nại. Thực ra, rất nhiều người thích mẫu phụ nữ hiền
lành, đức hạnh như Nại Nại, nên từ sếp cho tới các thím lau dọn vệ sinh đều
phát động một chiến dịch đi xem mắt rầm rộ cho Nại Nại.
Còn Tiểu Trần, người đại diện cho Nại Nại tự nhiên cũng trở thành người đánh
giá chọn lọc đầu tiên. Sau khi đã chọn lọc kĩ lưỡng, Tiểu Trần đã tập hợp ảnh
của những người mà đến hiện tại cô đánh giá là tạm ổn, rồi đem đến cho Nại Nại
xem, để cô tuỳ ý lựa chọn đối tượng đi xem mặt.
“Đây là cháu của sếp Lưu, nghe nói đi du học ở Anh về, năm nay 36 tuổi, nghe
nói anh ta làm giám đốc một khu vực lớn trong top 500, cuộc sống khá giả dư
dật, có mỗi một khuyết điểm, đó là đầu giống như sếp Lưu – một sân băng khô
hạn.” Tiểu Trần đưa bức ảnh, Nại Nại cầm lên xem, suýt nữa phụt cả trà vào ảnh.
Cô là hàng ế ẩm thật, nhưng chưa tới mức phải sống cả đời với vị huynh đệ này
chứ? Vị huynh đệ này đúng là hơi bị già.
“Nói bậy, sếp Lưu còn tốt hơn anh ta nhiều. Anh ta là hoàn toàn không có sợi
tóc nào, còn sếp Lưu chỉ có ở giữa mới là sân băng khô hạn thôi, hai bên vẫn
xanh tốt lắm.” Nại Nại nhìn người trong ảnh lắc lắc đầu, sau đó đổi sang tấm
tiếp theo.
“Đây là chủ căn hộ số 18. Chị nghĩ xem, mua nhà ở đây chí ít trong tay phải có
hơn cả nghìn tám trăm vạn mới dám trả một lần hết tiền nhà chứ. Anh ta mua nhà
trả một l đấy. Cách đây không lâu anh ta có xin em số điện thoại của chị. Em
xin ảnh trước, sợ chị không nhớ ra mặt.” Tiểu Trần cười nói.
Sao lại không nhớ chứ, người đàn ông đó cao bằng Nại Nại, nếu đứng xa một chút
nhìn vào, Nại Nại mà đi giày cao gót thì còn cao hơn anh ta một chút. Cao bằng
phụ nữ không có gì sai, sai ở chỗ là cao bằng Nại Nại. Nại Nại cao 1.60m, còn
hơi ăn gian tí, anh này chắc chắn cũng chả cao được tới đâu.
“Người này thì sao? Đây là một anh chàng tốt đấy. Là cháu họ của dì Hai nhà dì
Lý lau dọn ở đây. Nghe nói đang học bằng tiến sỹ, trẻ tuổi, có khí chất, con
người cũng tốt.” Tiểu Trần không làm bà mối thật đáng tiếc, điều kiện của từng
người cô đều thuộc nằm lòng không bỏ sót chi tiết nào. Đúng là tinh anh trong
giới mai mối, điển hình của những bà mối.
Nại Nại lại thở dài nói: “Nhưng cậu ta kém chị ba tuổi.”
“Kém ba tuổi thì sao? Nữ hơn ba, nhà phất lớn! Chị chọn được rồi thì chúng ta
tiến hành thôi. Chị chuẩn bị đi rồi chúng ta đi xem mặt.” Tiểu Trần vô cùng
hứng khởi. Có vẻ như tất cả những cô gái chưa từng yêu đều thấy đi xem mặt là
một việc rất thú vị, tiếc là Nại Nại không nghĩ thế.
Hai người khác giới xa lạ, với mục tiêu là kết hôn, cùng ngồi lại với nhau rồi
cân đo đong đếm điều kiện của đối phương, sau đó lại xem xét điều kiện của
mình, bản thân điều này đã khiến cho hôn nhân ít đi phần nào sự rung động. Tuy
cô không có tư cách để đòi hỏi gì, nhưng Nại Nại vẫn hy vọng có thể qua lại
cùng một người đàn ông khiến cô rung động, cho dù chỉ là đi xem mặt thôi.
Bất chợt, trong đầu hiện ra một hình bóng, vị Lôi Công đó. Tất cả điều kiện của
anh đều rất tốt, chỉ là nghề nghiệp làm cô hơi bất an. Không biết tại sao,
nhưng cô biết chắc, nếu Lôi Công biết cô đi xem mặt, nhất định sẽ rất không
vui, sẽ rất tức giận.
Thậm chí còn làm những chuyện vô cùng nguy hiểm.
Những lo lắng vô căn cứ khiến cô lấy tay bóp bóp trán đang đau nhức.
Nại Nại thở dài bất lực rồi lại nhìn những tấm ảnh kia. Thực ra đi xem mặt cũng
là một công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật. Chỉ vài lần gặp mặt đã quyết định
hạnh phúc cả cuộc đời sau này của mình thật là quá khó.
Hậu quả của việc bệnh tình gấp gáp đi tìm bừa thầy lang rất nghiêm trọng, thậm
chí còn đáng sợ hơn chuyện hôn nhân đổ vỡ.
Đầy dứt khoát, cô nhắm mắt rồi bốc bừa một tấm ảnh trên bàn, sau đó nói với
Tiểu Trần: “Chính là anh này. Chị sẽ đi xem mặt anh ta.”
Tiểu Trần đập một cái vào đùi rồi nói: “Tốt! Chị Nại Nại, rốt cuộc chị đã nghĩ
thông rồi! Lần này chị quyết định cho phi công trẻ lái máy bay bà già đấy hả?”