Những người bị Nại Nại
ghét không nhiều. Hồi còn đi học, người hay giật bím tóc
của cô – Vương Hiểu Ninh – là người cô ghét nhất hồi đó. Mỗi lần cứ phải
thấy, cô chu mỏ lên rồi chạy đi mách cô
giáo thì cậu ta mới chui xuống gầm bàn ăn năn
hối lỗi.
Những ngi Nại Nại thích cũng không nhiều. Người bạn cùng bàn hồi cấp ba là
người Nại Nại thích nhất hồi đó, cậu ấy biết
rót nước đường mật cho cô, còn đỏ mặt xấu
hổ khi nắm tay cô, mặt cậu ấy còn
nóng hơn cả tay cô nữa.
Nếu lúc này bạn hỏi Nại Nại yêu ai nhất, Nại Nại sẽ chẳng
hề ngần ngại mà nói:
“Tôi yêu Lôi Công.” Hai lần tặng cô sáu vạn, cứ với đà
này chẳng mấy chốc cô có thẫy vẫy
chiếc khăn tay mà nói lời tạm biệt với kiếp bần
hàn, lên đời thành triệu phú.
***
Đồng chí Lôi Công đương nhiên không biết cô thích anh ở điểm
này, hiện anh đang nhìn tứphía để tìm
tiệm ăn ở một nơi
chó ăn đá gà ăn sỏi. Do phía tây nam Đế Đô khá
hẻo lánh, địa bàn này lại mới khai phá, nên muốn tìm một
chỗcó tiệm ăn và nhìn vào món ăn không buồn nôn thì
thật là khó hơn cả lên
trời.
Tâm trạng Lôi Kình hôm nay rất tốt, không hềtức giận, đi hai vòng không tìm thấy
quán ăn, liền nói với i: “Cô ngồi cho vững.”
“Anh định làm gì?” Cô có chút nghi ngờ với lời
nói của Lôi Kình, chữ “gì” còn chưa kịp nói ra hết, anh đã quăng mẩu thuốc ra
ngoài cửa sổ,nhấn mạnh chân ga, bánh xe rít lên một tiếng rồi lao thẳng về phía trước,
Nại Nại đập mạnh người vào thành ghế, bật ra bật vào vài hồi, tiếp
sau đó hai mắt của Nại Nại dần dần phóng to, lòng đen cuối cùng cũng
che lấp hoàn toàn lòng trắng biến thành nguyệt thực toàn phần, những
chiếc xe phía trước đang điên cung né tránh và nhường đường khiến cô
không thể không hét lên.
Đồng chí Lôi Công, chẳng qua người ta chỉ kiếm
của đồng chí sáu vạn thôi. Có cần phải
doạngười thế này không?
Phía tây nam vành đai thứ năm đi vào trung tâm thủ đô,
bình thường khi đi làm và tan làm Nại Nại
của chúng ta phải ngồi xe buýt một tiếng rưỡi, ngồi
trên con rùa lắc la lắc lư thật sự rất đau
khổ, nhưng trong tình trạng trước mắt chỉcần hai mươi phút đã đến nơi càng
khiến cô đau khổ gấp nghìn lần.
Đn nhà hàng mà Lôi Kình muốn vào ăn, cô ngồi xổm cạnh xe mà nôn thốc nôn tháo,
nước mắt sợ hãi cứ lã chã
tuôn ra không ngừng.
Lần đầu tiên thấy Lôi Kình nhẫn nại như vậy, đứng bên cạnh mãi cho tới khi Nại
Nại miễn cưỡng đứng dậy được mới nói: “Cô bị say xe
sao không nói sớm?”
Nại Nại vừa mới thoát khỏi cảnh đua xe nước sôi lửa bỏng, mũi cô vẫn còn cay
cay, trả lời: “Tôi nói có tác dụng
sao? Hơn nữa anh cũng chẳng cho tôi cơ hội
được nói đã độột tăng tốc độ rồi.”
Lôi Kình mỉm cười, coi lời buộc tội của cô nhưlẽ thường
tình.
Cũng đúng! Nhớ lại cái cảnh hai mắt cô
đột nhiên trợn ngược lên cũng thật thú vị, khiến anh
rất muốn trêu chọc cô. Kết quả, trêu không thành còn làm
cô phát ói. Điều này không thểtrách ai được, chỉ có thể nói cô quá là
yếu ớt.
Nhìn thấy cô vẫn còn khó chịu, anh bất giác đưa tay lên vỗ nhẹ lưng
cho cô. Vốn dĩ chỉ có ý
giúp đỡ, ai ngờ anh chợt nhận ra hình nh bản
thânkhông muốn rút tay lại. Nại Nại vẫn đang thởhổn
hển mệt mỏi, chẳng còn hơi sức chú ý tới vịân
công bên cạnh đang biến thành chó sói. Cô vừa hổn hển
vừa nói ấm ức:
“Bữa cơm này tôi lỗ to rồi.”
Lôi Kình tâm hồn đang bay bổng, đương nhiên là không nghe thấy Nại Nại nói gì.
Bởi lẽ anh đang hưởng thụ tấm lưng ong mềm mại của
cô, cảm thấy có chút phấn khích.
Nại Nại không gầy lắm, phầẫn có chút thịt mềm mại. So với những cô người mẫu
cao lêu khêu gầy đét, Lôi Kình thấy Nại Nại có sức quyến rũhơn nhiều, khiến anh
không nhịn được chỉ muốn ôm cô vào lòng, bấu
một cái.
Càng sát lại gần, anh càng phát hiện trên người cô có một mùi hương dịu nhẹ,
không phải là nước hoa, cũng không phải mùi của mỹ phẩm,
mà giống như mùi sữa
trên người trẻ sơ sinh,
ngọt ngào, có thể làm tan chảy trái tim của
người đàn ông.
Anh miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi lưng cô, châm
thuốc, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng có chút bất ổn của
mình.
Đợi Nại Nại đỡ hơn, anh mới mỉm cười
nói: “Đi! Chúng ta vào quán này ăn.”
Tự cảnh cáo mình vô số lần
không được chọcgiận xã hội đen, Nại Nại chỉ còn cách nghe lời đi theo anh lên
lầu. Thực tình cô chỉ muốn dập tắp nụ cười trên
khuôn mặt anh, nhưng lại sợ nếu làm thế chút
nữa sẽ bị bắt cóc.
Tuy rằng bit rõ bản thân cũng chẳng có của quý gì để chuộc
thân, cũng chẳng đáng để người
ta huy động anh em, nhưng nghĩ kĩ thì, gần đây cô
không phải kiếm được sáu vạn sao? Chim sẻ dù có
nhỏ tới đâu đi nữa thì
cũng vẫn là thịt, xã hội đen ngoài giết người cướp của ra thì còn có thể làm cái
gì nữa chứ? Tích tiểu thành đại chính là đạo lí làm giàu.
Mời anh ta một bữa cơm để diệt trừ tai
họa, bỏtiền mua bình an cũng đâu tệ.
Kết quả lên lầu cô mới phát hiện,
nhà hàng này… thật là lớn!
Đầu cô tính toán nhanh như máy tính, thầm nghĩ: Tiêu
rồi! Nhà hàng tráng lệ như thế này,
chắc mình cháy túi mất thôi.
Anh cũng chả nói gì, bước đi thật
nhanh, đến nơi mới phát hiện Nại Nại không
còn bên cạnh mình, anh quay lại thấy cô đang nỗ lực
bước đuổi theo. Mắt anh bỗng sáng
rực, tiếp đó khoé miệng cũng nhếch lên.
Bước đi có hơi ngắn một chút, nhưng chí ít vẫn theo kịp.
Không tồi!
Bữa tối nay là các món Tứ
Xuyên, cay đến mức Nại Nại cứ hít hà liên hồi. Nguyên nhân yêu thích các món
cay xuất phát từ làn da tuyệt vời của cô. Cho dù cô ăn ớt liên tục đêm ngày,
thì trên mặt vẫn không hề mọc dù chỉ một cái mụn. Đây cũng là chuyện mà các bạn
cùng phòng ngưỡng mộ cô nhất hồi còn đi học.
Vì bữa ăn này giá cả cũng không tầm thường, ruột đau như cắt, cô có thể ăn điên
cuồng, thậm chí liều mạng. Một đĩa tôm xú chua cay, một bát canh đã nằm gọn
trong bụng cô, vậy mà cô vẫn còn đang giải quyết nốt đĩa thịt bò chua cay. Đang
cắm đầu cắm cổ ăn, Nại Nại mới nhận ra hình như phải nói chuyện gì đó, dù sao
đi nữa thì cũng phải nói lời cảm ơn ân công. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô gặp
ngay ánh mắt Lôi Kình, khuôn mặt anh đang rất bình thản, trong đôi mắt anh rõ
ràng có chút gì đó đắm đuối.
Nại Nại giật thót tim, biểu cảm đó ở anh lập tức biến mất. Cô nghi ngờ không
biết liệu bản thân có phải đang bị ảo giác, liền nhanh chóng cúi đầu nghĩ tiếp,
càng nghĩ càng thấy có gì đó bất ổn.
Nại Nại là người đã kết hôn, tuy rằng cô chỉ có một mối tình duy nhất với Lữ
Nghị, nhưng không vì thế sự nhạy cảm của phụ nữ trong cô không tồn tại. Biểu
cảm vừa rồi của Lôi Công rõ ràng là có ý đồ gì khác với mình, cô không thể
không cảm nhận thấy. Từ khi cảm nhận được điều đó, sắc mặt cô di chuyển từ bắc
cực đến đường xích đạo, càng ngày càng nóng, khuôn mặt của người đầy một bụng
ớt như cô bây giờ cũng bắt đầu đỏ rực lên y như một trái ớt.
Thế này không được! Hai người họ đâu có thuộc cùng một thế giới?
Cô lặng lẽ hạ đôi đũa trong tay xuống, ra sức nghĩ cách để thoái thác uyển
chuyển. Nếu như từ chối thẳng thừng quá, cô sẽ rất ngại với khoản tiền sáu vạn
kia. Nhưng nếu không từ chối… anh ta là dân xã hội đen, chỉ động một ngón tay
là cô sẽ bị cho bốc hơi không còn một dấu vết.
Thế nên cô cười gượng, ngẩng đầu lên nói: “Lôi tiên sinh, ngài cũng ăn đi.”
Anh chậm rãi gắp thức ăn, ngón tay thẳng dài cầm đũa gắp thức ăn rất dứt khoát
gọn ghẽ, khiến Nại Nại càng thấy việc này rất khó giải quyết, có cảm giác nguy
hiểm như nhổ răng hổ vậy.
“Thực ra, chiều nay rất cảm ơn ngài, hai lần ngài đều mua nhà của tôi khiến tôi
không biết phải cảm ơn thế nào mới phải.” Nại Nại ra sức cho anh ăn bánh phỉnh,
thầm nghĩ có thể vì lời khen lọt tai mà anh sẽ không ra tay hiểm độc với cô.
“Chả đáng mấy đồng.” Anh nói.
Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, một lúc bỏ ra hơn tám trăm vạn mà
còn nói “không đáng mấy đồng.” Nại Nại liếc anh một cái, hơi nhảu môi lên, tiếp
tục nịnh nọt: “Lôi tiên sinh là tinh anh trong ngành, năng lực của anh nhất
định phi phàm, chút tiền đó đúng là chẳng đáng mấy đồng cả. Ha ha, ha ha…”
Cười gượng rất giả, nhưng vẫn phải tiếp tục cười.
Lôi Kình nhìn nụ cười giả tạo của cô, như đang nghĩ chuyện gì, đột nhiên hỏi:
“Người đàn ông lúc chiều… cô quen à?”
Nại Nại kêu to một tiếng, Hallelujah, đúng rồi! Đây chính là cách tốt nhất để
từ chối Lôi Công bây giờ! Sao lúc nãy cô lại không nghĩ ra chứ?
Nại Nại cau mày oán than: “Đúng thế! Đó là chồng cũ của tôi.”
Chồng cũ, cũng có nghĩa cô là phụ nữ đã ly hôn. Anh ta là xã hội đen, xã hội
đen không phải rất coi trọng thể diện sao? Dù sao cũng không thể chấp nhận một
phụ nữ đã ly hôn làm bạn gái được! Nếu như anh ta còn không nghĩ thông, chắc
các đại ca đã khuất phải bật khỏi quan tài oán một câu “Đời sằng đời trước” mất
thôi.
“Chồng cũ? Ồ! Nghĩa là hiện nay không có đàn ông?” Lôi Kình vẫn bình thản,
không nổi giận mà cũng chẳng coi thường, khiến Nại Nại không hiểu bước tiếp
theo phải tìm thuốc gì cho đúng bệnh.
“Đương… đương nhiên.” Mỗi khi hồi hộp Nại Nại thường bị nói lắp. Thấy anh không
có phản ứng gì, ngay lập tức đầu cô đau, tim cô cũng đau.
“Ồ, vậy thì tốt!” Anh lại tiếp tục ăn, ăn hết cả miếng tiết vịt Nại Nại đang ăn
dở.
Nại Nại vô cùng đau khổ, những tình cảm yêu mến lúc đầu dành cho anh giờ bắt
đầu biến thành sự bực bội, thế là cô nghiến răng hỏi: “Tốt cái gì mà tốt! Tôi
sắp biến thành một bà già rồi!”
Lôi Kình ngẩng đầu nhìn Nại Nại, tủm tỉm nói: “Chưa già! Vẫn rất tốt!”
Cái đấm tay quá mạnh vào chiếc túi vải khiến Nại Nại cảm thấy người mềm nhũn
lại một cách kì lạ. Đây đâu phải là tác phong vốn thấy của xã hội đen? Xin anh
đấy! Lôi Công, anh cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ? Lẽ nào lời nói
của cô chưa đủ sức thuyết phục? Không kích được cái sĩ diện đàn ông trong anh?
Mà cũng có thể.
Thế là cô chỉ còn cách ân cần nói tiếp: “Lôi tiên sinh chắc vẫn chưa có vợ?
Nghề này cũng thuộc loại nghề có độ nguy hiểm cao, có tiền trợ cấp không vậy?
Làm nghề này không kiếm được vợ cũng rất bình thường! Có điều không cần phải
buồn bã, tôi sẽ lưu ý giúp ngài, xem có cô gái nào lớn tuổi chưa lấy chồng thì
giới thiệu cho ngài, để hai người có cơ hội tìm hiểu.”
Anh lại ngẩng đầu. Lần này thì tựa lưng vào ghế từ từ coi cô khoa chân múa tay
biểu diễn. Nại Nại nhận ra thái độ anh ta chẳng thay đổi gì, cũng nhìn thẳng
vào anh. Chỉ thấy anh giữ mãi tư thế, có vẻ như đang mải nghĩ ngợi chuyện gì
đến mức thừ người ra.
Nại Nại giơ tay khuơ trước mặt anh gọi: “Lôi tiên sinh! Lôi tiên sinh! Ngài sao
vậy?”
Bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, đi vòng qua bàn, Nại Nại tưởng cô đã kích thích
đến nỗi đau của anh, lần này chắc chắn bị giết người diệt khẩu rồi, nghĩ vậy cô
liền hoảng loạn đứng dậy, cánh tay phía sau lưng nắm chặt lấy túi chuẩn bị co
giò bỏ chạy, kết quả anh đi vòng lại giật lấy cánh tay cô không một chút biểu
cảm, không đợi cô kịp vùng vẫy đã tóm chặt lấy hai cánh tay cô chỉ bằng một
tay, một tay còn lại đỡ sau gáy, ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc dài,
ra sức ép sát người cô vào anh.
Nại Nại cảm thấy như sét đánh ngang tai, đùng một tiếng, cô liền im bặt như ve
sầu mùa đông. Lôi Kình hôn cô cuồng nhiệt và mạnh bạo. Anh ngạc nhiên trước đôi
môi mềm mại đến bất ngờ của cô, vị cay cay của ớt lẫn với vị ngọt ngọt thanh
dịu, khiến người cả tháng nay đều sống trong tâm trạng không bình thường là anh
cuối cùng cũng tìm được nơi để giải tỏa. Lôi Kình vẫn tiếp tục hôn môi cô một
cách đắm đuối mà dường như quên mất sự khó chịu của Nại Nại.
Anh còn muốn hôn vành tai cô, muốn hôn phần xương quai xanh của cô, còn muốn
hôn cả những ngón tay cứ nhảy múa trên bệ bếp của cô.
Cũng lẽ đúng là đã quá lâu anh không động đến phụ nữ, nên tất cả mọi thứ của
người phụ nữ ngốc nghếch này đều trởưu điểm, làm anh không kiềm chế nổi dục
vọng của mình, anh rất muốn cứ tiếp tục thế này kéo đến tận giường rồi hôn cô
cuồng nhiệt.
Người đang bốc lửa ngùn ngụt như anh rất muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm
thấy không cần thiết, thế là anh biến lời nói thành hành động, nói lên suy nghĩ
trong lòng mình một cách mãnh liệt và điên cuồng.
Còn Nại Nại thì hoàn toàn chết đờ ra đó.
Cô không ngờ rằng những lời nói trước sau không ăn nhập của mình lại khiến Đại
ca xã hội đen phát khùng. Lần này tiêu luôn, lỗ toàn tập đã đành, lại còn không
dám phản kháng, càng lo lắng thì càng chỉ có thể giả chết.
Thế nhưng đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, vị Lôi Công này rốt cuộc thích cái gì
ở cô. Lẽ nào vì biết cô lấy được sáu vạn tiền thưởng từ căn nhà của anh nên
thấy không thoải mái, muốn dùng cách này để tìm lại chút cân bằng?
Rốt cuộc vì lí do gì đã không còn quan trọng nữa rồi, dù gì thì hôm nay cô đã
thiệt thòi to. Kiếm được sáu vạn liền bị xã hội đen cưỡng hôn. Bữa cơm này cô
còn phải trả tiền, sự thật này khiến cô đau xót vô cùng.
Có điều, Nại Nại trộm nghĩ, thực ra, kĩ thuật hôn của Lôi Công cũng không tệ.
Sau hàng loạt chiếc hôn mạnh bạo điên cuồng, cô lại có cảm giác bay bổng lâng
lâng như khi say rượu, rất thoải mái. Nhưng vì làm vợ thảo dâu hiền lâu rồi, cô
cũng có chút hổ thẹn, dù sao thì đến khi thực sự thay một người khác cũng có
phần khiến cô không thoải mái.
Lôi Kình cảm thấy cô có vẻ không tập trung, liền rời khỏi môi cô, khẽ chạm mũi
anh vào mũi cô, nói bằng một giọng vô cùng quyến rũ: “Sao thế?”
Trời! Nại Nại hoàn toàn bị đánh gục rồi, khuôn mặt đỏ tưng bừng không nói làm
gì, trái tim cô còn run rẩy khủng khiếp hơn.
Dây thần kinh của Nại Nại bị ngắn lại, đứt bung, lệch lạc, tự sát, điều duy
nhất cô có thể nói, chính là một câu nói run rẩy: “Trời! Lôi tiên sinh! Giọng
nói của ngài thật là tuyệt! Ngài nên làm tổng đài của chúng tôi mới đúng!”