Sự cố chấp với tiền bạc
của Nại Nại bắt nguồn từ sau khi ly hôn, trước khi ly hôn cô chỉ cần nhớ đến
đúng lúc thì đưa tiền cho thím giúp việc đi siêu thị mua đồ, đi nộp tiền điện
tiền gas. Cô còn nhớ, sự mềm mại của BOBI BROWN, cô còn nhớ, kiểu công chúa
Baroque của CHANEL, cô còn nhớ, sự duyên dáng của COPY CAFÉ.
Đương nhiên, cô cũng nhớ cái cảm giác gia đình, ấm áp, dùng đôi mắt lấp lánh
rực rỡ thì nhìn đâu cũng thấy sự ấm áp của tình yêu.
Lúc đó cô chẳng cần nghĩ ngợi về tiền, lại càng không cần suy nghĩ tiền đó từ
đâu mà có. Nên khi quyết định ly hôn, cô cũng không thèm lấy tiền. Đối với
người thuần khiết như Nại Nại, các chị em trong nhóm không thương tiếc thưởng
cho cô một từ – bại não!
Bại não? Có lẽ vậy thật! Dù sao thì khi đó cô cũng mang tâm trạng chạy trốn rời
khỏi căn nhà đó, không có ý định quay trở lại. Nhưng bây giờ, khi đứng trước
tiệm bánh kếp, cô mới biết thế nào gọi là hối tiếc: “Sớm biết thế này thì hồi
đó đã lấy nhiều nhiều tiền một chút rồi!”
Ba vạn tiền hoa hồng mới kiếm không thể nào làm chỗ dựa cả đời được. Cô vẫn
phải nỗ lực nhiều. Sau lần đi “ăn chơi đã đời” cùng Tiểu Trần, cô lại tiếp tục
mang theo vinh quang và mộng tưởng tiếp tục từ điểm xuất phát, tiếp tục chăm
chỉ cần cù dưới quyền cô tổ trưởng nhỏ bạo lực và tiếp tục tán phét với Tiểu
Trần về các chuyện lớn bé trong văn phòng.
Cuộc đời cứ trôi, nên cô phải dựa vào chính đôi chân của mình bước đi thôi.
***
Các căn hộ ở khu Atlantis không dễ bán chút nào. Người giàu có ấy mà, chê ở đây
xa xôi, môi trường vệ sinh kém; còn người bình thường ấy mà, đối với một căn hộ
hơn hai trăm vạn nhân dân tệ ít nhiều cũng có chút không nỡ và đắn đo. Sau lần
kí kết thành công cách đây một ngày, sắc mặt Nại Nại lại khôi phục nguyên dạng
ban đầu. Cuối tháng rồi mà vẫn chưa kí thêm được hợp đồng nào!
Hôm nay là ngày phát lương, cô đã bàn bạc kĩ cùng Tiểu Trần. Hai người phải trở
thành công dân tiết kiệm điển hình, cống hiến một phần sức lực vì một xã hội
tiết kiệm. Mỗi người sẽ mua một chiếc bánh trứng cuộn rồi lặng lẽ về nhà gặm
lúc ngồi coi tivi.
Thu dọn vệ sinh xong, là đứng đợi! Mấy người duy trì tư thế mỉm cười chờ đợi
phục vụ của tiếp viên hàng không, chờ đợi sự xuất hiện của kẻ vung tiền qua cửa
sổ tiếp theo…
Từ phía xa, Nại Nại thấy một chiếc xe quen thuộc đi đến. Dù không nhìn rõ được
biển số xe, nhưng từ hơi thở gấp gáp của mình, cô đã đoán được người đến là ai.
Chiếc xe dừng lại, từ trong xe bước ra một người. Tổ trưởng ngay lập tức phân
tích trang phục rồi nhanh chóng đưa ra phán đoán, đây chính là một kẻ vung tiền
qua cửa sổ, thế là cô lập tức nói với Nại Nại: “Nại Nại! Chị phụ trách “hạ gục”
anh ta.”
Nại Nại cố tình quay mặt đi giả vờ không nghe thấy gì, Tiểu Trần lấy khuỷu tay
huých nhẹ cô một cái, rồi nhe ra hàm răng trắng của mình.
Là ý gì? Muốn cắn chết anh ta? Hay là xé xác anh ta?
Khi trái tim không còn nữa, có cắn người cũng đổi lại được gì đây? Nại Nại lại
bắt đầu giả chết, không thèm quan tâm tới người mới đến.
Lúc này cánh cửa kính tự động mở ra, người mới đến lập tức nhận ra người đang
quay hẳn lưng về phía mình là Nại Nại: “Nại Nại?”
Nại Nại quay lại, miễn cưỡng mỉm cười ra vẻ không có vấn đề gì, xòe năm ngón
tay ra vẫy vẫy với anh: “Đúng thế, tình cờ thật.”
Sau đó cả hai cùng im lặng, tổ trưởng hận không thể biến sắt thành gang, vô
cùng lo lắng. Làm nghề buôn bán bất động sản là phải tận lực không có quan hệ thành
có quan hệ, biến có quan hệ thành quan hệ bán nhà. Nhìn thấy Nại Nại với người
khách đó rõ là có quan hệ, sao có thể từ bỏ dễ dàng được. Cho nên, nhất quyết
phải bắt Nại Nại biến quan hệ đó thành quan hệ bán nhà.
Sau nụ cười tươi rói, tổ trưởng véo mạnh một cái vào eo Nại Nại rồi nghiến răng
khẽ nói: “Ba vạn đó! Chị không cần nữa sao?”
Lúc này, trong miệng Nại Nại vẫn còn dư vị của chiếc bánh trứng cuộn, ông chủ
đã cho quá nhiều ớt, làm cho cổ họng cô hơi đau. Cô lại nhớ về gia đình trước
kia, lại còn phần tài sản mình đã không nhận sau khi ly hôn nữa. Có lẽ, dụ anh
ta mua cái công trình nát bươm này cũng coi như báo thù.
Thế là lấy hết dũng khí, cô mỉm cười lạnh tanh quay sang hỏi: “Anh tới mua nhà
sao?”
“Bạn anh muốn mua, anh đến xem giúp anh ấy.” Lữ Nghị trả lời rất mạch lạc.
Nại Nại thất vọng não nề vì không thể trả thù được tên chồng cũ bội bạc này bèn
yếu ớt nói: “Ồ, vậy để tôi đưa anh đi xem.”
“À, không cần đâu, anh chỉ xem qua thôi.” Lữ Nghị xua tay từ chối, dáng vẻ vẫn
phong độ như trước.
Nại Nại cảm thấy ánh mắt đầy sát khí của tổ trưởng từ phía sau, cũng biết rằng
cô ấy lại sắp nổi khùng. Vì tháng lương và tiền thưởng sắp tới được thuận lợi
đến tay, cô nhất định phải kiên trì! Thế nhưng, cô thật sự không thể…
“Được thôi, vậy anh cứ đi xem đi.” Cô chả buồn mỉm cười, quay đầu tiếp tục đờ
đẫn.
“Thế em không đưa anh đi xem sao?” Giọng anh nghe có chút thất vọng.
Cô thoáng bất ngờ, ngưng một lúc mới tiếp tục nói: “Đó là vì anh bảo không
cần.”
“À! Là vì anh sợ làm phiền em thôi.” Lữ Nghị nói thêm một câu.
Tổ trưởng cuối cùng không chịu được tiến đến cười tươi nói: “Không phiền đâu,
Nại Nại, chị đi đi, đưa anh ấy đi coi căn số 22 nhé.
Tổ trưởng
đẩy mạnh cô về phía
trước, theo quán tính Nại Nại lao lên, anh đưa tay ra đón, cô bỗng sà
vào lòng anh. Nhìn trông rất điêu luyện, giống như đã
luyện tập vô số lần
rồi, hài hòa không chút gượng gạo.
Trông họ giống như một đôi
vợ chồng lâu năm vậy!
Nại Nại mặt đanh lại, đứng thẳng người, đẩy tay anh ra khỏi cô, dường như sợ chỗ đó sẽ bị tím lại
vậy.
Còn chần chừ n chắc
chắn sẽ không có lương! Nghĩ vậy
Nại Nại vừa phủi quần áo, vừa dẫn chồng cũ
đang sầm mặt lại đi coi nhà. Đến căn số 22, Nại Nại
bỗng nhiên bật cười.
Người ở bên
cạnh chính là xã hội đen, tốt nhất là tạo cơ hội cho
hai người họ đấu với
nhau một trận đến đầu rơi máu chảy, thây phơi khắpchốn, đánh chém đến không còn
mảnh giáp nào, cuối cùng Lữ Nghị quỳ
trước mặt Lôi Công (đực – cái), kêu khóc
thảm thiết cầu xin sự tha thứ của Đại ca
xã hội đen.
Càng tưởng tượng lại càng hả giận, càng tưởng tượng nụ cười
của cô lại càng gian tà, Nại Nại vừa
lấy chìa khoá vừa cười trộm, người phía saulưng cô lên tiếng hỏi: “Nại Nại, em
gầy đi nhiều quá, lại không chịu ăn sáng
à?”
Hiện thực phũ phàng dội vào tâm trí đang hí hửng của Nại Nại. Cô cắn môi,
chớp mắt trả lời: “Có ăn chứ, biờ tôi
quen ăn bữa sáng rồi.”
Thực ra, Nại Nại rất muốn mắng anh ta một câu “liên quan quái gì tới anh”.
Cô đã mở miệng đến mấy lần, bực
bội đến hai lần cũng không nói rađược, chữ “liên”
thay đổi đến mấy thanh trong cổ họng cũng vẫn không nói ra
được, cuối cùng cô nói : “Vào trong đi, tôi sẽ giới
thiệu qua choanh về căn hộ.”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại
anh ta, càng không ngờ lại gặp trong
tình huống ngại ngùng như vậy. Nhưng cái không ng nhất
chính là anh ta còn mặt dày hỏi cô
có ăn sáng hay không.
Nại Nại nén giận, trước đây cô đã từng thề sẽkhông
khóc lóc vô cớ. Hình như lúc này
dây thần kinh khóc của cô đã bị tê
liệt, cho nên cô mới có thể nói với
tên chồng cũ đáng chém này một cách hòa bình như vậy.
“Căn hộ này ánh sáng rất tuyệt,
phòng khách đẹp, chỉ có một vài vấn đề như:
thiết bị xử lí nước
chưa hoàn thiện, nghe nói thường có mùi hôi, hơn nữa miếng ốp
tường đã xuống cấp, hôm qua vừa mới sửa lại xong. Tóm lại chỗ này
không hề tốt chút nào. Ngoài ra
cách âm rất kém, ở lầu
trên có thể nghe
thấy tiếng gián bò ởlầu dưới….”
Quả thực Nại Nại không muốn bọn họ mua
nhà, nên đã quay lưng lại với đạo đức
nghề nghiệp. Giọng nói của cô hơn nữa còn
rất chuyên nghiệp, chân thành khuyên nhủ: “Đừng
có mua căn hộ này! Căn hộ này
được chuẩn bị chonhững kẻ vung
tiền qua cửa sổ, không ổn đâu.”
“Nại Nại, bây giờ em ở đâu?”
Trước mắt là khuôn mặt của Lữ Nghị với biểu
cảm đầy quan tâm tới cố nhân, câu hỏi cũng rất tự nhiên,
giống như xuất phát từ nội
tâm, vô cùng thân thiết!
Nhưng Nại Nại không hề cảm kích, chỉ muốn
phỉ nhổ vào mặt
anh ta, hận không thể lăn ra
đây khóc lóc ăn vạ để làm anh
ta mất mặt, nhưng sau khi dò xét một hồi, cô thấy xungquanh đều là bùn đất, lại
còn cả lớp bụi dày
cộp, hành động này thuộc li hành động có độ nguy
hiểm cao không thể làm
được, nên đành thôi.
Cô đanh mặt trả lời: “Chỗ ở trước
kia của tôi bịngười ta chiếm mất rồi. Bây giờ anh
hỏi, có phải lại định chiếm nữa không?”
Lữ Nghị không
nói tiếng nào, chỉ cau mày nhìn cô, như muốn
xem trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Đối thủ không nói gì, thông
thường Nại Nại sẽdo dự sợ câu nói
tiếp của mình không biết có làm
tổn thương người ta không. Cô không bao giờ có kiể nói
liền một mạch, đả kích đối thủliên tiếp
không thôi, ngược lại mỗi khi nói điều gì đó cô
đều phải suy nghĩ rất lâu, rất lâu, sau đó câu nói
tiếp theo chắc chắn sẽ chết ngúm ởtrong
bụng, sau đó là biến mất không còn dấu vết.
Sự im lặng của Lữ Nghị đối với
cô chính là biểu hiện của việc bị tổn thương,
mặc dù ghê tởm vô cùng, nhưng xuất phát từ tinh
thần chủ nghĩanhân đạo, cô cũng
thôi không nói gì nữa. Ngộnhỡ có người chết ở đây, căn hộ này thế nào
cũng không bán được, mà bán không được thì thể nào tổ
trưởng cũng sẽ dày vò cô đến chết. Sau
cùng người bị tổn thương nhất lại vẫn
là cô. Cho nên cô có thể từ bi mà
tha cho anh ta một lần, bởi vì cô rất lương thiện!
Người có sức liên tưởng mạnh như Nại Nại
đã đánh giá sai lầm về sức kháng
cự của đối thủ, sau khi dừng lại một
lúc, Lữ Nghị nói
tiếp: “NạiNạối nay em có rảnh không, anh muốn mời em ăn cơm.”
Nại Nại “ô” một tiếng, sau đó quay người đi muốn nói thêm câu nữa “Nằm mơ!”
Còn chưa kịp đợi câu nói này thốt ra khỏi
miệng thì đột nhiên điện thoại reng. Người không
có dự tính bán nhà cho Lữ Nghị như Nại Nại
chẳng ngại ngần cầm lấy di động ra gần cửa
sổ bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng
nam trung rất nho nhã: “Cô có ở căn hộ số 21
không?”
Hả? Đầu óc của Nại Nại loạn cả lên, cô liếc qua cái chìa
khoá rồi mới trả lời: “Tôi đang ở căn
số22, xin hỏi ngài là ai?”
Người đầu dây bên kia hiển nhiên không thểchấp nhận được sự thật là
Nại Nại đã quên mất số điện
thoại của anh, vừa xong còn nho nhã lịch sự, giờ thì gầm
lên: “Cô sang đây cho tôi! Tôi đang ở căn số 21.”
Căn số 21 vừa mới bán xong, chủ căn hộ không
ai khác ngoài vị tiên sinh xã hội
đen đó. Chỉnghĩ đến đây thôi là Nại Nại bỗng nhớ ra mọi
thứ. H ra là đại ca hắc đạo đang ở nhà kế bên,
chẳng trách số điện thoại này lại
mang cái phong cách quen thuộc của người trong giới.
“Ba phút nữa cô phải có mặt! Nếu không tôi trảnhà.” Câu nói uy hiếp mà anh nói
rất bình thản, nhưng sự gào thét của giáo chủ tà đạo
không cótác dụng gì với Nại Nại, cô mỉm cười: “Lôi tiên sinh, ngài đừng tức giận,
tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Nụ cười đó làm Lữ Nghị chết
lặng. Hình ảnh sau cùng mà Nại Nại
để li cho anh
chính là đôi mắt đỏ hoe lúc đòi ly hôn và
thái độ chỉ muốn
rời xa anh càng nhanh càng tốt. Nụ cười
sáng lạn tựa vầng dương này đã lâu anh không được nhìn thấy.
Khi nhận được giấy phán quyết ly hôn, anh không tài nào hiểu nổi tại sao một
người phụ nữđến cầm con dao thái
rau cũng run mà lại dám một mình chạy đi
ly hôn. Hơn nữa điều sỉ nhục lớn nhất đối với anh
chính là: dù cho không có anh, cô vẫn
ly hôn thành công và đạt được thứcô mong muốn.
Người phụ nữ tng nằm
trong lòng bàn tay anh lần đầu tiên đã thành công thoát
khỏi sự khống chế của
anh, mùi vị này thật chẳng ra làm
sao.
Lúc này, nụ cười của cô càng làm anh
thêm hoang mang. Bỗng nhiên anh cảm thấy
người phụ nữ đã quá
đỗi quen thuộc là cô đang dần dần xa cách anh hơn,
dần xa cách cái người con gái trong quá khứ chỉ cần
chạm nhẹ vào môi
sẽđỏ bừng mặt.
“Ngay lập tức! Tính nhẫn nại của tôi không cao!” Lôi Kình giận dữ quát
trong điện thoại.
“Nhưng khách hàng của tôi chưa xem xong nhà, ngài đợi thêm chút nữa được không?”
Tuy rằng Nại Nại muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng hôm nay
là ngày phát lương, vứt khách lại một mình ở đây rồi
đi mất, lẽ nào cô chê tiền thưởng chuyên cần? Mà cũng chỉ còn sáu
tiếng nữa thôi là được lĩnh rồi.
“Không được, cô mau sang đây!” Những cơ hội
khiến Lôi Kình phải hao phí nước bọt thật sựkhông
nhiều, sau khi anh phát hiện ra bản thân có vẻ giống một đứa trẻ đang
làm nũng thì đột nhiên vô cùng tức giận, anh dập máy
đánh cạch một cái, nộ khí xông lên n đỉnh
đầu.
Tiếng nói ngày một bé của Nại Nại khiến anh nhớ tới
chiếc khuy không cài ngày hôm ấy, lại còn phần
đùi bị hở, lại cả phần da
trắng nõn trắng nà ở eo nữa. Anh thề nếu lúc
người phụnữ này qua đây bị anh
phát hiện có điểm nào cho thấy cô ăn
mặc không đoan chính, anh sẽlập tức trả lại nhà,
cho cô mất cả chì lẫn chài.
Cô không phải rất biết lợi dụng vốn sẵn có của bản thân sao? Anh sẽ khiến cô
phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đến cùng.
Nại Nại rất lo lắng khi bị cúp máy. Ba vạn đã vào
túi rồi lại có khả năng bay đi mất khiến cô vô cùng sầu não. Tuy rằng tổ trưởng chưa
từngcó tiền lệ bị trả lại
nhà, nhưng cái “ngài” Lôi Công đó là xã hội đen, chẳng
có gì là không thểcả.
Thế là cô liếm môi nói: “Khách của tôi
đang đợiở căn hộ bên
cạnh, anh cứ xem từ từ, dù
gì cũng đừng mua căn này, căn này không ra làm saođâu.” Nói xong cô vội vã chạy
ra ngoài, khi thấy chỉ một chút nữa là tới cửa, cô
thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột
nhiên đằng sau vang lên tiếngcủa Lữ Nghị:
“Nại Nại!”
“Hả?” Đôi chân vui sướng của Nại Nại vẫn đang chạy, việc nói chuyện đã không
thể ngăn được hành động của cô nữa rồi.
“Căn hộ này… anh sẽ mua.”
Nại Nại vội phanh gấp, ngoảnh phắt đầu lại, anh nghiêng đầu nở một nụ cười,
sự gian tà hiện rõ trên khuôn mặt.
Nại Nại há hốc ming, cả nửa ngày vẫn chưa ngậm
lại được, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng tuôn, hai đồng tử hình
như càng giãn xa hơn.
Nói như vậy… tháng này cô lại
kiếm được ba vạn nữa!