“Banwaton? Nó sử dụng
khẩu 9×26 mm, trọng lượng đạn 11 gram, thêm vào đó tốc độ phát đạn cao, thiết
kế cấu trúc đặc biệt, có tác dụng đâm xuyên mạnh mẽ, nghe nói có thể xuyên
thủng bất kỳ áo chống đạn nào. Đồng thời, khẩu súng này cũng có thể ngắm chuẩn
con mồi trong phạm vi 100 mét, có thể bắn liền 18 phát”. Lôi Kình chẳng thèm để
tâm đến mũi súng trên đầu mình, cười nói với Khổng Tích: “Súng dành cho phạm vi
100 mét mà để gần thế này, chú đúng là giết gà bằng dao mổ trâu”.
Khổng Tích còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Lôi Kình nắm chặt tay, nhân lúc hắn
còn chưa kịp nổ súng thì đã đặt họng súng lên ngực Khổng Tích.
“Của tao là GHF-18, đạn chỉ ít hơn của mày 1 phát”. Lôi Kình thản nhiên nói với
Khổng Tích: “”Có điều tao với mày độc đấu, mỗi thằng một phát là đủ, số còn lại
quá lãng phí”.
Thực ra cũng chẳng cần phân định thắng thua, mục đích cuối cùng của chúng chính
là giết chết Lôi Kình, nên Smith đan hai tay ôm ngực nói: “Lôi! Mày đâu cần
phải ngoan cường chống lại thế đâu!”
“Tao nghĩ, không cần thiết”. Lôi Kình thật thà nói.
“Thế sao mày còn chống cự”. Smith đắc ý.
“Thế nhưng vì người phụ nữ của mình tao phải tiếp tục sống”. Lôi Kình lạnh lùng
nói. Cùng lúc đó Khổng Tích nhìn chằm chằm vào mắt anh, tiếp đó nhanh chóng đặt
sú đầu Lôi Kình.
“Lôi! Con đàn bà của mày trời định làm quả phụ rồi”. Câu nói nhạo của Smith còn
chưa dứt khỏi miệng, Lôi Kình đột nhiên động thủ, bắn một phát vào Smith. Khổng
Tích cau mày lại, rồi bình thản nhắm bắn Lôi Kình.
“Mẹ, chiều nay chúng ta đi mua quần áo đi”. Sau khi nôn xong, nhìn mình trong
gương Nại Nại cứ cảm thấy mặt mình tái mét. Có lẽ do bộ đồ màu tro trên người
đè nén tinh thần, cô phải nhanh chóng tìm thứ gì đó để xoa dịu sự kinh hãi lạ
kì trong lòng mới được.
Mẹ Nại Nại từ trong bếp nói vọng ra: “Không phải mấy hôm trước con nói sẽ tích
tiền, sao lại đi mua sắm?”
Nại Nại ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh: “Mamy, con đã hơn ba mươi rồi, nếu còn
không biết nắm giữ lại tuổi thanh xuân, liệu có thể tìm được chồng không? Tích
tiền là chuyện của chồng tương lai, không liên quan đến con”.
Mẹ cô ngắm nhìn từ trên xuống dưới: “Sao thế? Con đã nghĩ thông rồi? Điều quan
trọng là con nghĩ thông cũng vô dụng, phải có anh nào chịu hy sinh bản thân
rước đi mới được”.
Hai từ “hy sinh” lại chạm đến nỗi đau trong lòng Nại Nại. Cô cau mày, cảm thấy
trong lòng hoang mang bất định.
Rốt cuộc sao thế? Hôm đó Y Lệ nói sẽ tuyên bố việc Lôi Kình hưu trí, bây giờ
chắc là đã về hưu rồi? Sao lại có chuyện xảy ra? Không đúng, ngoài anh ta ra
thì còn ai vào đây dày vò người ta đến vậy? Cô muộn phiền rửa mặt rồi quay về
phòng, nhấc máy lên định điện thoại xác nhận thông tin, nhưng cô thực sự không
biết nên gọi cho ai? Nên cô cứ ngây người ngồi lặng trên giường. Mẹ Nại Nại rửa
bát xong vào vẫn thấy Nại Nại đang thần người, liền đưa tay vẫy trước mặt cô
nói: “Con sao thế? Sao lại ngây người ra thế?”
“Không có gì, chỉ là tự nhiên bị máy mắt”. Nại Nại nói.
“Dán mảnh giấy lên trên mí mắt đi, một lúc là đỡ thôi”. Mẹ Nại Nại dán mảnh
giấy lên mắt cô rồi ngồi xuống cạnh.
“Nói đi, thằng đó làm nghề gì, sao lại khiến cô lo lắng không nguôi thế?” Mẹ
Nại Nại nói như kiểu đã nắm rõ tình hình trong lòng bàn tay vậy.
“Xã hội đen, nhưng đã hoàn lương rồi! Bây giờ đang mở công ty”. Nại Nại muốn
tìm người tâm sự, như vậy cũng đỡ hồi hộp sợ hãi.
Mẹ cô rót cốc nước nhấm một hụm: “Con dám chắc nhà mình sẽ không thành mục tiêu
ngắm bắn của cảnh sát chứ?”
“Chắc là không đâu ạ”. Thực lòng Nại Nại cũng không dám chắc, nên chỉ biết cười
trừ.
“Hôm nào thì dẫn về nhà?” Mẹ cô hỏi.
“Vẫn chưa tới lúc đó, chúng con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa chín chắn…” Nại Nại tiếp
tục cười gian.
“Sợ là cái gì cần làm đã làm hết rồi, còn chưa chín chắn gì?” Mẹ Nại Nại gừng
càng già càng cay, nắm rõ mọi tình tiết gian tình của hai người.
Nại Nại phùng má trợn mắt: “Mẹ à, mẹ thẳng thắn quá, ít nhiều gì cũng phải nghĩ
cho con gái đang ngại ngùng xấu hổ với chứ ạ”
“Con không thấy dạo này mồm miệng mình tinh ranh hơn nhiều à? Người đó giáo dục
thành công quá!” Mẹ cô tán thưởng.
“Con gái mẹ vốn dĩ tinh ranh, chỉ là bao năm dưới trướng mẹ không đành lòng thi
thố thôi. Bây giờ con trưởng thành rồi, mẹ lại chê bai?” Nại Nại cười nũng nịu.
“Thôi! Thôi! đừng có nói nữa. Mau lên đường. Con nổi tiếng lề mề, đợi đến khi
chúng ta đi thì các tiệm đã đóng cửa hết rồi”. Mẹ Nại Nại đứng dậy, chuẩn bị đi
mua sắm.
Để lại mình Nại Nại tự an ủi bản thân, không sao đâu, không có chuyện gì cả. Có
thể do mùa đông đến rồi nên tim không mấy dễ chịu thôi, ở đâu ra lắm chuyện
nguy hiểm thế? Thanh thiên bạch nhật, cán khôn sáng chói…
Cuối cùng Nại Nại vẫn không chịu được, một giờ chiều cô gọi cho Lôi Kình.
Tắt máy. Không biết tại sao, nhưng Nại Nại dự cảm đó là điềm xấu. Lôi Kình là
người đứng đầu tập đoàn lớn, không thể vô trách nhiệm tắt mắy như thế được. Thế
nhưng hôm đó anh đã bảo cô đi đi, nên chẳng còn mặt mũi nào gọi điện hỏi người
khác, nên chỉ đành kìm nén sự bất an trong lòng, cùng mẹ đi mua sắm.
“Cái này được không?” Mẹ Nại Nại lấy một cái áo hỏi ý kiến cô.
Nại Nại ngẩng đầu mỉm cười: “Mẹ vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, mặc gì chả đẹp”.
“Chỉ được cái miệng ngọt”. Mẹ cô vô cùng hài lòng với những câu kiểu như vậy,
nhanh chóng đi về phía phòng thử đồ. Khuôn mặt tươi cười của Nại Nại nhanh
chóng chuyển sang đau khổ, lo lắng, cô bất an ngồi ngoài đợi mẹ thay đồ.
Cả buổi chiều chẳng thể liên lạc được Lôi Kình, mẹ thì lại lôi cô đi khắp con
phố mua sắm, biết bao áo quần thời thượng đẹp đẽ đều chẳng khiến cô hứng thú.
Mẹ Nại Nại liền nói: “Tâm hồn con không yên, nếu có chuyện gì thì đi đi”.
Nại Nại lắc đầu, cười hối lỗi: “Ai lại bỏ rơi mẫu thân giữa đường giữa chợ thế
này. Đó là tội tày trời đấy. Được rồi! Được rồi! Từ giờ con sẽ chuyên tâm, mẹ
đừng có giận nữa”. Nại Nại gượng cười.
Vừa tới tòa nhà thương mại Bắc Thần, một chiếc xe màu đen sang trọng đã dừng
lại. Vừa nhìn biển số, Nại Nại bỗng giật mình, tưởng là Lôi Kình, liền cúi đầu
giả vờ không chú ý. Nhưng bóng dáng trước mắt khiến cô hiểu, lần này cô lại bị
phát hiện tung tích rồi.
Hứa Thụy Dương nói giọng nghiêm nghị: “Chị dâu, đi cùng em một chuyến đi”.
Sao lại là anh ta? Lôi Kình gặp chuyện gì rồi?
Nại Nại tim đập mạnh, tay run rẩy. Cô mở túi lấy thẻ tín dụng đưa cho mẹ, rồi
nói nhỏ: “Mẹ! Con có chút việc, con đi một lúc, mẹ cứ chậm rãi xem hàng nhé.”
Ai ngờ, mẹ Nại Nại không nói một lời, xông lên đập cả chiếc túi vào giữa mặt
Hứa Thụy Dương. Bà vừa tức giận vừa ra sức đập mạnh chiếc túi vừa hét lớn: “Bọn
mày định làm gì? Bắt cóc hả? Tao sẽ báo cảnh sát”. Nói dứt lời liền rút di động
ra.
Có đánh chết Hứa Thụy Dương cũng không tin, trong cuộc đời mình lại bị một bà
già đập cả chiếc túi vào giữa mặt. Anh một tay xoa xoa chiếc trán đáng thương
bị đánh bầm dập, tay kia nhanh chóng giật lấy di động của mẹ Nại Nại. Miệng tuy
rằng lên tiếng giải thích: “Bác gái, cháu không có ý đó…” nhưng thái độ lại
không kìm chế nổi, bộc lộ đôi chút ác niệm. Mẹ Nại Nại không sợ hãi trước cái
ác, anh dũng xông lên, nhấn nhanh gọi cho cảnh sát. Thấy đầu kia có người nhấc
máy, Nại Nại liền cầm lấy dập máy khẩn thiế nói: “Mẹ! Con thực sự không sao
đâu? Mẹ tự về nhà trước đi. Con nhất định sẽ về mà. Mẹ yên tâm”.
Vừa dứt lời, Nại Nại liền lấy túi và kéo tay Hứa Thụy Dương vẫn còn đang bị
đánh chạy lên xe.
Mẹ Nại Nại thở hổn hển hét lên phẫn nộ: “Con ít nhất phải nói rõ thời gian quay
về, đến lúc chưa về, mẹ còn báo cảnh sát”.
Nại Nại thò đầu ra cửa sổ xe: “Hai tiếng nữa, hai tiếng nữa con nhất định sẽ về
nhà”.
Rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?” Tâm trạng Nại Nại rối bời.
“Kình ca chuẩn bị quy ẩn giang hồ. Trước khi quy ẩn, kẻ thù sẽ tìm đến tính sổ,
cho nên…” Hứa Thụy Dương lặng quan sát thái độ của Nại Nại: “Nếu chị dâu theo
đại ca, sau này nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Cho nên Kình ca dặn dò em đưa
chị đến để anh gặp thêm lần nữa. Sau đó sẽ không cần phải đi lại nữa”.
Tình cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong các bộ phim điện ảnh xã hội đen lúc này đã
xảy ra với Nại Nại. Cô không biết phải làm gì, hoảng hốt hỏi Hứa Thụy Dương:
“Vậy… vậy anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Không ổn chút nào, lại còn vô cùng gay go. Nếu chị hối hận, bây giờ xuống xe
vẫn kịp”. Hứa Thụy Dương nghiêm nghị nói.
Đầu óc Nại Nại phút chốc trở nên trống rỗng, kinh nghiệm về phương diện này của
cô hầu như không có, đương nhiên là không biết phải làm gì. Thế nhưng trong
lòng vang lên tiếng nói, phải gặp Lôi Kình trong thời gian nhanh nhất, dù cho
bên cạnh cô lúc này là hàng tá các loại vũ khí trước giờ chưa từng trông thấy,
cũng chẳng sao cả. Anh không ổn? Nhất định bị thương rồi, hơn nữa còn rất nặng.
Càng nghĩ càng sợ, tiếng nói của cô với Hứa Thụy Dương như sắp bật khóc:
“Không! Tôi nhất định phải gặp anh ấy, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi muốn gặp
anh ấy ngay bây giờ”.
“Có lẽ lúc này có rất nhiều kẻ đang gầm gừ đòi tước đoạt tính mạng của đại cả,
rất nhiều kẻ đang chuẩn bị đến thanh toán đấy”. Hứa Thụy Dương mặt không biểu
cảm vẽ ra cục diện nhiều khả năng nhất.
Nại Nại nghẹn lời kiên quyết nói: “Thế thì tôi càng muốn đi”.
“Chị phải suy nghĩ cho kĩ, từ giờ trở đi sẽ rất nguy hiểm, thậm chí ngay cả bác
gái cũng không thoát nổi”. Hứa Thụy Dương đặc biệt nhấn mạnh câu sau cùng.
“Vậy tôi chỉ xin anh một việc. Nếu có chuyện gì thì hãy đưa mẹ tôi đến nơi an
toàn”. Giọng Nại Nại vẫn rất kiên quyết.
Cho dù tương lai có ra sao, cô cũng đã chọn lựa rồi. Mục tiêu đó chính là Lôi
Kình, có lẽ sẽ rất nguy hiểm, có lẽ sẽ rất bất ổn, nhưng ở chỗ của anh cô sẽ an
tâm, cho nên chẳng có khó khăn nào là không khắc phục được. Cô đã quyết định
như vậy.
“Như vậy chị vẫn không từ bỏ?” Hứa Thụy Dương tò mò hỏi.
“Anh là huynh đệ của anh ấy, anh ấy xảy ra chuyện, các anh có từ bỏ anh ấy
không?” Nại Nại vặn hỏi lại.
“Đương nhiên là không, tên khác của huynh đệ là nghĩa khí. Tính mạng của chúng
em là do Đại ca c nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ Kình ca, mãi mãi không”. Hứa
Thụy Dương cười: “Nhưng chị thì khác. Vợ chồng là chim cùng rừng, đại nạn ập
đến mỗi người một phương. Huống hồ chị với Kình ca chưa phải vợ chồng, chị có
quyền ra đi, không có sai đúng gì hết”.
“Anh không có tư cách đề nghị tôi rời xa anh ấy”. Nại Nại phẫn nộ nói: “Tôi
cảnh cáo anh, đừng tưởng chỉ có huynh đệ mới có nghĩa khí và tình cảm, phụ nữ
cũng thế. Càng những lúc hiểm nguy, phụ nữ lại càng không nỡ rời xa, bởi vì
trong họ tiềm ẩn tình mẫu tử mà cánh đàn ông các anh không có”.
“Tình mẫu tử?” Hứa Thụy Dương cố nén cười, nhìn ra ngoài xe. Nếu để Kình ca
biết người phụ nữ này coi anh là con trai, không hiểu Đại ca sẽ nghĩ gì?
Đương nhiên, Nại Nại cũng nhận ra mình đã quá lời, hình như từ lúc nãy dùng từ
không mấy thỏa đáng, liền lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà chúng ta đi đâu tìm anh
ấy?”
“Biệt thự số 21, bọn Hồng tử đang ở hết đấy rồi”. Hứa Thụy Dương điềm tĩnh trả
lời.
“Anh ấy… anh ấy nghiêm trọng không?” Nại Nại run run hỏi. Cô rất sợ Hứa Thụy
Dương nói anh đã bị thương, nhưng lại muốn nghe thấy anh thực sự bị thương. Bởi
vì chí ít như vậy đồng nghĩ là vẫn còn mạng sống.
Hứa Thụy Dương nhìn Nại Nại nghiêm nghị nói: “Chị đến đó rồi sẽ biết, tóm lại
tình hình không mấy khả quan”.
Bên ngoài biệt thự 21 tình hình rất yên ắng, trước sân ngoài mấy chiếc xe màu
đen thì chẳng thấy gì hết.
“Sao… sao lại không có động tĩnh gì thế?” Nại Nại hơi sợ hãi, run run hỏi.
Hứa Thụy Dương chán nản nói: “Vậy chị muốn có động tĩnh gì, chả nhẽ chúng em
lại khua chiêng gióng trống thông cáo thiên hạ việc Kình ca bị thương vì kẻ
thù?”
Cũng đúng, ngành của họ trong các phim điện ảnh thường tả, đều cắn chặt chiếc
khăn rồi tự mình lấy đạn ra. Nại Nại gật đầu, xuống xe định chạy nhanh vào nhà
thì bị Hứa Thụy Dương kéo lại.
Anh chậm rãi đi lên bậc thềm, gõ ba tiếng, khoảng thời gian dừng giữa các tiếng
cũng khá lâu.
Tiếp đó, cánh cửa liền mở ra, bên trong là Lão Thất với khuôn mặt nghiêm nghị:
“Hai người về rồi?”
Hứa Thụy Dương gật đầu rồi nhỏ giọng hỏi: “Còn có ai đến không?”
Lão Thất lắc đầu, tránh người cho họ vào trong. Nại Nại vừa nhìn vẻ mặt của Lão
Thất là biết tình nghiêm trọng của sự việc. Anh ta luôn cho người khác cảm giác
hoan hỷ. Cô còn nhớ vẻ mặt hớn hở của anh khi hỏi cô về Han Kyung. Bây giờ đột
nhiên nghiêm nghị khiến Nại Nại lo lắng, ngoan ngoãn theo Hứa Thụy Dương lên
gác.
Hứa Thụy Dương dừng lại ở thư phòng, vẻ mặt trầm tĩnh: “Chị dâu, Kình ca bị tập
kích ở chính chỗ này”.
Mắt Nại Nại máy liên tiếp, tim đập loạn xạ.
Mặt bàn rất sạch sẽ, chỉ có duy nhất một tờ giấy đặt trên đó, cô định xem nhưng
lại nghĩ lúc này điều đáng quan tâm nhất chính là thương tích của Lôi Kình, thế
là quay đầu hỏi: “Lôi Kình ở đâu?”
“Chị cứ ngồi đó đợi một lúc, bây giờ bác sỹ đang làm phẫu thuật cho đại ca”.
Hứa Thụy Dương vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Lòng Nại Nại như có lửa đốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô ngoan ngoãn ngồi
đó kìm chế sự lo lắng trong lòng, tay không ngừng run rẩy.
Từ trước đến nay, cô đã phớt lờ rất nhiều thứ. Từ bè thiếu tình yêu thương của
cha, khiến cô luôn thích cảm giác được nuông chiều. Mọi người đối tốt với cô,
cô nghiễm nhiên tiếp nhận chúng mà không hề hồi đáp. Đặc biệt từ sau khi li
hôn, tình yêu với cô chả là cái gì hết, sủng ái cũng biến thành thứ không đáng
tiền. Cô học cách để lại một con đường lui cho bản thân, cũng nhu nhược chẳng
dám thừa nhận tình yêu Lôi Kình trao mình. Chỉ bởi vì cô không muốn bị tổn
thương lần nữa, không muốn phải hy sinh lần nữa. Tất cả tình yêu của cô đã biến
mất hết sau khi bị phản bội, Lôi Kình lại đen đủi là người tiếp nhiệm sau đó,
cái anh đối diện với chúng là một trái tim trơ cứng đầy thẹo.
Hứa Thụy Dương thấy dáng vẻ đau lòng của Nại Nại, trong lòng thấy hơi hối hận,
nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Anh cầm tờ giấy nói với Nại Nại: “Chị
dâu, đây là bức họa Kình ca vẽ trước khi bị thương”.
Khuôn mặt quen thuộc hiện lên tờ giấy dần hiện lên rõ nét, hai tay Nại Nại run
run nhận lấy tờ giấy, lệ dâng đầy trong mắt. Thậm chí qua bức vẽ cô có thể nhìn
thấy Lôi Kình ngồi đó, mỉm cười vẽ cô dưới ánh nắng ban chiều, còn nữa, cả tình
yêu tràn đầy chất chứa trong từng nét vẽ.
Anh vẽ thật đẹp, không chỉ vẽ lại các nét trên mặt cô mà còn nhớ rõ từng tiểu
tiết nữa. Thậm chí có cả nếp nhăn nho nhỏ phía đuôi mắt mỗi khi cô mỉm cười.
Cô chưa từng ngờ rằng anh lại khắc họa mình sâu đậm đến vậy trong tim. Nại Nại
cố gắng kìm chế thân thể run lên, cô vội lấy tay che miệng không để tiếng khóc
bật ra.
Ẩn chứa dưới từng nét vẽ chính là trái tim mà cô mới phát hiện. Rõ nét, sâu
đậm, lần đầu tiên bày ra trước mắt cô. Lệ tuôn không ngớt, rơi xuống bức vẽ,
trước mắt cô là một khoảng đen vô vọng.
Không biết giây phút phải đối mặt nguy hiểm, liệu anh có nhớ tới cô không?
Anh vẫn luôn chờ đợi, cũng không chủ động đòi cô hồi đáp gì. Con người cao ngạo
như anh lại lặng lẽ đứng đó chờ đợi cô quay đầu nhìn về phía anh.
Anh đã từng thành tâm thành ý muốn kết hôn với cô, lần cầu hôn sau khi gặp Y
Lệ, những lời nói đó anh đã thận trọng đắn đó rất lâu mới nói ra, vậy mà cô lại
từ chối không chút do dự. Cô chưa từng thấu hiểu sự khổ tâm của anh, rốt cuộc
anh nghĩ gì, để bảo vệ cô anh đã làm những gì, tất cả cô đều không biết.
Cô từng cho rằng, thân phận của mình chỉ là một người tình, nhưng chuyện đến
mức này, cô không thể tiếp tục nghĩ vậy nữa.
Anh không phải là người hao tổn tâm trí lo lắng cho người tình. Y Lệ đã nói
vậy.
Tất cả mọi việc anh làm, ngay từ giây phút ban đầu đến lúc này đều âm thầm nói
với cô rằng: Anh yêu em.
Tại sao cô lại mất nhiều thời gian như vậy mới nghe thấy tiếng lòng anh gào
thét câu đó.
Những tổn thương trong quá khứ khiến cô nghĩ rằng, phía cuối cuộc tình chính là
sự bội phản, cô không muốn cho người khác cơ hội làm cô tổn thương nữa. Nhưng
lúc này cô mới chợt nhận ra rằng, trước giờ vẫn vậyên đi quá khứ, có thể vượt
qua mọi dày vò hoảng sợ mới thực sự là có trách nhiệm với bản thân, và cũng là
sự công bằng đáng có với anh.
Mãi tận lúc này cô mới hiểu rằng tình yêu vô tội, những đau khổ phải chịu cũng
có thể lãng quên. Chỉ cần dũng cảm tiếp nhận tình yêu, ai dám nói đó không phải
là đoạn nhân duyên tuyệt đẹp nhất?
Tổn thương không phải cái cớ, phụ nữ cần phải tự cho mình dũng khí, cho dù lại
tổn thương lần nữa, nhưng chí ít có thể lại đón nhận được tình cảm chân thành,
cũng như lần nữa hi sinh vì tình yêu. Như vậy thì chẳng có gì là đúng với sai
cả!
Cho nên, cô muốn đích thân nói với anh, Lôi Kình, anh đừng mong chạy thoát, Tần
Nại Nại nhất định sẽ gả cho anh. Tuy rằng anh không hoàn hảo, tuy rằng em vẫn
còn sợ hãi bị anh phản bội, nhưng chúng ta sẽ nỗ lực cùng nhau để vượt qua 50
năm cuộc đời.