Có được sự cho phép của hoàng đế, mỗi lần đi thỉnh an thái hậu xong Thẩm Mạt Vân đều đi đường vòng đến Hiền Hoà cung, nói chuyện với Lục thái phi một lát, trong vòng hai tháng, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn một ít. Nghi Vân cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này, đường tỷ ở trong cung một mình, nếu có thể được thái phi giúp đỡ một chút, sau này thật sự có việc, cũng có thêm một người trợ giúp, vì thế lại càng hết lòng với Lục thái phi.
Đến đầu tháng tám, thời tiết cũng đã hơi lạnh, Thẩm Mạt Vân lo lắng Bảo nhi yếu ớt không chịu được lạnh, hỏi qua thái y, liền sai người bỏ chậu băng ra ngoài, miễn cho chợt lạnh chợt nóng khiến cho Bảo nhi bị cảm lạnh. Vừa qua trung thu, không thấy có gió thu, ngược lại thời tiết nghịch chuyển, dựa theo cách nói của hiện đại, chính là “Nắng gắt cuối thu“. Chợt lạnh chợt nóng, người lớn còn hơi khó chịu, càng không nói đến đứa nhỏ, Bảo nhi trực tiếp bị sốt nhẹ.
Thái y chẩn đoán, tiểu công chúa bị cảm lạnh, bệnh tình không quá nghiêm trọng, viết một phương thuốc, dặn dò: “Những ngày gần đây thời tiết khác thường, người hầu hạ công chúa nhất định phải đặc biệt cẩn thận, nhất định không thể để công chúa lại trúng gió bị cảm lạnh, thần viết một phương thuốc giảm nhiệt trừ gió, một ngày uống ba lần, nhớ lấy không thể chặt đứt.”
“Làm phiền thái y rồi.” Thẩm Mạt Vân khách sáo nói xong, lại hỏi them chi tiết cần chú ý, lúc này mới bảo Tố Nguyệt đưa thái y ra ngoài và đi lấy thuốc ở hiệu thuốc.
Điều kiện chữa bệnh và vệ sinh ở thời cổ đại kém hơn rất nhiều so với hiện đại, bởi vậy số trẻ con chết non cũng tương đối cao. Thẩm Mạt Vân không dám sơ sẩy, cả ngày đều bên cạnh chăm sóc nữ nhi, chỉ sợ một lúc không cẩn thận, sẽ đột nhiên xảy ra chuyện gì. Thái y viết phương thuốc, bón thuốc cho nàng, nhưng bệnh tình của Bảo nhi vẫn không ổn định, khi tốt khi xấu, Thẩm Mạt Vân vô cùng lo lắng, kể cả hoàng đế đều đến thăm mỗi ngày, nếu bận rộn việc trong triều, cũng không quên phái Giang Hỉ đi tới hỏi thăm tình huống.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của mọi người, bệnh tình của Bảo nhi có chuyển biến rất tốt, nhưng bỗng nhiên gió thu vừa đến, trong một đêm rơi xuống sương lạnh, lại khiến Bảo nhi bị sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực đến đỏ bừng lên, ở trong tã lót khóc náo không nghỉ. Thẩm Mạt Vân cực kỳ đau lòng, vội vàng quay đầu quát: “Thái y, công chúa đến cùng làm sao vậy? Ngươi nói cẩn thận cho ta, nếu công chúa bị làm sao, đừng trách ta độc ác.” Nàng không thể chém đầu thái y, nhưng hoàng đế tuyệt đối có thể chém.
Nghe xong lời này, Lâm thái y không kiềm chế được chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Công chúa bị nhiễm nóng độc ở bên trong, bên ngoài lại bị cảm lạnh, cộng thêm phổi...” Nói một đống những từ ngữ chuyên nghiệp, khiến người nghe hoàn toàn không hiểu.
Sự chú ý của Thẩm Mạt Vân đều đặt ở trên người nữ nhi, nghe thế suy nghĩ từng chữ một, càng phiền lòng đến mức dùng tay phải đập bàn, quát: “Đủ rồi.”
Mấy vị thái y sợ tới mức nhảy dựng lên, Lâm thái y càng nuốt nước bọt, đầu năm nay, chỉ cần chủ tử ở địa vị cao bị ốm đau gì, người thứ nhất không hay ho chính là thái y.
“Ta không nghe các lý luận gì đó của các ngươi, ngươi chỉ cần nói một lời chắc chắn, bệnh của công chúa, nên chữa trị như thế nào?” Thẩm Mạt Vân đau lòng sờ lên gò má đỏ bừng nóng lên của Bảo nhi, kém chút nữa đã rơi nước mắt, “Bây giờ đều một ngày một đêm rồi, cho dù là người lớn, cũng không chịu nổi bị sốt cao như thế này. Công chúa lại nhỏ như vậy, chẳng may...”
“Thục phi nương nương, thật ra bệnh của công chúa, nếu đặt trên thân thể của người bình thường, chỉ cần dùng thuốc mạnh trừ bỏ nóng độc trong cơ thể, lại che ra một thân mồ hôi, tự nhiên có thể khỏi hẳn. Nhưng công chúa chưa tròn một tuổi, khi bọn thần dùng thuốc cần cẩn thận từng chút một, nếu hơn kém một chút, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ.” Một vị Tôn thái y khác chắp tay nói, “Vừa rồi thần cùng đám người Lâm thái y đã thảo luận qua, muốn giảm xuống nhiệt độ cao trong cơ thể công chúa, cũng có phương thuốc có thể dùng, tuy hơi hung mãnh, chẳng qua nếu cân nhắc lượng thuốc thật cẩn thận cũng có thể dùng, chẳng qua thuốc dẫn này... Tương đối khó tìm.”
Thẩm Mạt Vân quay đầu hỏi, “Thuốc dẫn gì vậy?”
Tôn thái y nói: “Cần nhân sâm ngàn năm từ phương bắc làm thuốc dẫn, điều hòa thuốc, trước tiên trừ bỏ khí nóng độc trong phổi, lại bồi bổ tiếp.”
Thẩm Mạt Vân nhướng mày, “Nếu ta không nhớ nhầm, củ nhân sâm này ở...”
“Mấy năm trước tiên hoàng từng ban thưởng một củ nhân sâm như vậy, hoàng thượng liền chia làm hai phần, phân biệt đưa cho thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương. Chẳng qua năm trước, bệnh cũ của thái hậu lại tái phát, đã dùng đi phần nhân sâm ở trong tay mình, bây giờ trong cung, chỉ có hoàng hậu nương nương mới có nhân sâm ngàn năm này.” Tôn thái y cúi đầu, cung kính nói. Đã nói ra phương pháp, không có thuốc bọn họ cũng không có cách nào. Có thể lấy đến nhân sâm từ trong tay hoàng hậu không, liền dựa vào bản lĩnh của Thục phi rồi.
Hoàng hậu? Thẩm Mạt Vân hơi buông lỏng lông mày ra, ở trong cung là tốt rồi, nếu như ở ngoài ngàn dặm*, nàng thực sự sẽ khóc đến chết mất. Nàng hỏi Tần Doãn: “Hoàng thượng đâu? Còn ở Lưỡng Nghi điện sao?”
Tần Doãn nói: “Vâng. Nghe nói biên giới phương bắc không bình tĩnh lắm, vùng Giang Nam lại bị lũ lụt, hơn nữa biên giới ở Lĩnh Nam có giặc cướp gây họa, hoàng thượng cùng các vị đại nhân còn đang bàn bạc chuyện quốc sự, mấy ngày nay chưa ra khỏi Lưỡng Nghi điện .”
“Ta biết rồi.” Thẩm Mạt Vân đứng lên, nói: “Làm phiền các vị ổn định bệnh tình của công chúa, ta phải đi Chiêu Minh cung một chuyến.”
“Không dám, không dám, đây là trách nhiệm của chúng thần.” Đám người Lâm thái y vội vàng chắp tay nói xong, không chỉ là sự thật, nếu công chúa thật sự gặp chuyện không may, dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng với công chúa, làm không tốt sẽ bị giáng chức hay miễn chức quan.
Vừa nói xong, Thẩm Mạt Vân để lại Tố Nguyệt cùng Tiễn Dung ở trong này trông coi, mang theo người đi đến Chiêu Minh cung, nhóm thái y ở lại Trường Nhạc cung, tất nhiên là bận việc chuẩn bị dược liệu không cần nói tới.
Mấy ngày nay thời tiết không tốt, có mưa phùn tung bay, khi Thẩm Mạt Vân đến được Chiêu Minh cung, quần áo trên người đã bị ẩm ướt hơn một nửa, búi tóc châm thoa* mặc dù không rối loạn đến mức quá khó nhìn, nhưng cũng không chỉnh tề. Nếu là bình thường, khi chưa đi vào Chiêu Minh cung, Thẩm Mạt Vân không tránh được muốn sửa sang lại dáng vẻ thật tốt lại đi vào, miễn cho hoàng hậu chọn ra lỗi lầm, chẳng qua bây giờ bệnh tình của nữ nhi thật nguy cấp, Thẩm Mạt Vân căn bản không có tinh thần chú ý tới những chuyện này.
*Châm thoa: một loại trang sức dùng để cài tóc thời xưa.
“Nô tì bái kiến Thục phi nương nương. Nương nương, ngài đây là...” Trám Tử nhìn thấy Thẩm Mạt Vân, lúc này liền hoảng sợ, thời gian này cũng không phải thời gian thỉnh an, Thục phi lại không có quan hệ thân thiết với hoàng hậu, hiện tại Thục phi chật vật chạy tới đây, không phải là tiểu công chúa đã xảy ra chuyện chứ? Chẳng qua thoáng nhìn lại không giống lắm.
Không trách Trám Tử nghĩ như vậy, bệnh tình của tiểu công chúa lặp đi lặp lại, mọi người trong cung đã sớm biết rõ ràng, mặc kệ là âm thầm vui thích vẫn là vui sướng khi người khác gặp khó khăn, ở mặt ngoài, đều mang bộ dáng quan tâm đến công chúa, kể cả Chu tu nghi cũng không ngu ngốc đến mức nói ra một ít lời nói khó nghe.
“Ta có việc gấp muốn gặp hoàng hậu nương nương, xin thông báo một tiếng giúp ta.” Thẩm Mạt Vân đẩy ra bàn tay của Hồng Tịch đang muốn giúp nàng lau mặt, sốt ruột nói với Trám Tử.
Nghe vậy, Trám Tử không nhịn được cảm thấy khó xử, “Này... Thục phi nương nương, không phải nô tì không muốn giúp ngài thông báo, mà trong một tháng qua, mỗi ngày hoàng hậu nương nương đều cầu phúc vì nước ở phật đường nhỏ trong khoảng thời gian này, nghiêm khắc ra lệnh không cho người khác quấy rầy, nô tì thật sự không có cách nào...”
Thẩm Mạt Vân nhíu mày, việc hoàng hậu cầu phúc mỗi ngày nàng cũng biết, nhưng không nghĩ tới sẽ khéo như vậy. Nhớ tới nữ nhi đang bị bệnh tật hành hạ, Thẩm Mạt Vân không có thời gian quan tâm đến chuyện khác, vội vàng nói: “Nếu là việc nhỏ, ta cũng không dám quấy rầy hoàng hậu, thật sự... Ta thực sự có việc gấp muốn tìm hoàng hậu nương nương, nếu để chậm trễ, chỉ sợ tính mạng của tiểu công chúa sẽ gặp nguy hiểm, xin hãy thông báo một tiếng giúp ta.”
Nghe được là chuyện có liên quan đến công chúa, trong hậu cung ai chẳng biết hoàng thượng cực kì sủng ái tiểu công chúa. Trám Tử cũng thật sự không dám ngăn cản, liền vội vàng cúi người: “Vậy xin mời Thục phi nương nương đợi một chút, nô tì đi vào thông báo.”
Thẩm Mạt Vân cố kiềm chế sự xúc động trong mình, nàng không ngừng dứt hoa quế vàng được thêu trên cổ tay áo, khiến tay áo thiếu chút nữa nát bươm, Trám Tử đã trở lại, cũng lại nói: “Thục phi nương nương, hoàng hậu nương nương đang cầu phúc, nô tì không nỡ quấy rầy, nếu không nương nương chờ một chút đi, hơn nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng) nữa hoàng hậu nương nương sẽ đi ra.”
Hơn nửa canh giờ? Nàng không thể chờ thêm một giây phút nào nữa! Nữ nhi đang gặp nguy hiểm, Thẩm Mạt Vân chả có thời gian giả vờ dịu dàng mềm mại, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Là hoàng hậu nương nương nói sao? Không muốn gặp ta? Hay là người tự động quyết định?”
Trám Tử cúi đầu, cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương có lệnh, trong thời gian nương nương cầu phúc, không thể quấy rầy...” Trên thực tế, nàng ta chưa nhìn thấy hoàng hậu, là Tôn ma ma canh gác ở bên ngoài phật đường bảo nàng nói vậy với Thục phi. Từ đáy lòng, Trám Tử cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, chuyện này nhìn qua thì cũng biết Thục Phi không chỉ có việc, mà liên quan đến công chúa mà hoàng thượng yêu thương, nếu công chúa bị sao... Khó tránh khỏi hoàng thượng sẽ đổ trách nhiệm lên đầu hoàng hậu. Nhưng bất đắc dĩ Tôn ma ma là nhũ mẫu* của hoàng hậu nương nương, nàng là một cung nữ không thể so sánh với địa vị và thân phận bà ta được, nàng chỉ có thể nói lại như vậy.
*Nhũ mẫu: người chăm sóc cho con gái nhà quan lại từ nhỏ.
Thẩm Mạt Vân chẳng phải là người ngu ngốc, dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Trám Tử, thế nên nói: “Bệnh tình công chúa đang rất nguy cấp, cần nhân sâm ngàn năm trong tay hoàng hậu nương nương làm thuốc dẫn, nếu hoàng hậu nương nương không đồng ý gặp ta, ta chỉ còn cách xúc phạm thôi.” Xông vào Chiêu Minh cung của hoàng hậu là tội lớn, nhưng tính mạng nữ nhi đang gặp nguy hiểm, nàng chả có thời gian để ý nhiều thứ như vậy, nhấc chân đi về phía phật đường phía sau.
Khuôn mặt Hồng Tịch lập tức trắng bệch, tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây ngốc, vẫn là Trám Tử nhìn thấy bóng dáng Thục phi sắp biến mất ở cửa điện, mới tỉnh táo kêu lên: “Thục phi nương nương, Thục phi nương nương, không có lời gọi của hoàng hậu nương nương, ngài không thể tự động xông vào Chiêu Minh cung!”
Nghe thấy phía trước có tiếng hỗn loạn, đám người Ngọc Đào đang chạy tới cũng hoảng sợ, vội vàng ngăn nàng lại: “Thục phi nương nương xin chờ, xin cho nô tì thêm một cơ hội đi thông báo lại lần nữa...”
“Không cần, nữ nhi của ta không thể đợi nổi “cách thông báo” như vậy của các ngươi!” Thẩm Mạt Vân quyết tâm phải nhanh chóng nhìn thấy hoàng hậu, Bảo nhi đã bị bệnh một ngày một đêm, chẳng thể kéo dài thêm nữa.
Ma ma, thái giám cùng cung nữ xung quanh đều tiến lên phía trước để ngăn cản nàng, nếu là n phi tần bình thường như mỹ nhân phương nghi cũng thôi, kể cả tiệp dư các nàng cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản, chẳng cần nhiều cố kị như vậy. Nhưng vị chủ tử trước mặt này, chính là nhất phẩm Thục phi đã trải qua sự sắc phong của triều đình, có mũ hoa khăn quàng vai* trong người, chẳng có mấy người hầu dám lôi kéo nàng, chỉ có thể vừa nói “Thục phi nương nương không thể “, một bên trơ mắt nhìn người bước nhanh qua các nàng.
*Mũ hoa khăn quàng vai: trang phục chính thức của tứ phi nhất phẩm gần với hoàng hậu.
Đi qua hai khúc hành lang, đoàn người tranh cãi ầm ĩ nên rất nhanh đi đến một cái sân, Tôn ma ma đang canh gác ở nơi đó, bà ta nhìn thấy Thục phi dám tự tiện xông vào hậu điện (cung điện phía sau) của Chiêu Minh cung, tức giận đến xanh mặt, lúc này giận dữ nói: “Thục phi nương nương xin dừng bước, nơi này là Chiêu Minh cung, không phải là Trường Nhạc cung của ngài, chưa có lời gọi của hoàng hậu nương nương, phi tần không được tự tiện xông vào, Thục phi nương nương có ý định xúc phạm hoàng hậu sao?”
Nếu bình thường Thẩm Mạt Vân còn có thể nói hai câu khách sáo, chẳng qua bây giờ không phải là lúc trước, cho nên khuôn mặt nàng cũng trở nên lạnh lùng, không hề khách khí nói: “Ta có việc gấp, muốn gặp hoàng hậu nương nương, xin ma ma đừng ngăn cản, mau tránh ra.” Dù sao Đại Tề luôn luôn dễ dàng tha thứ cho nữ tử, ở trong kinh thành chẳng hiếm phu nhân có tác phong mạnh mẽ, kể cả trong hậu cung, cũng không phải chưa từng có hoàng hậu quý phi chỉ vào mặt của các đại thần trong triều mà mắng to. Nếu ép nàng, nàng chả để ý làm người đàn bà chanh chua. Về ấn tượng của hoàng đế với nàng... Hủy sẽ phá hủy đi, nữ nhi quan trọng hơn nam nhân rất nhiều.
“Thục phi nương nương không cần rất quá mức, nơi này là Chiêu Minh cung, không phải chỗ ngài có thể ngang ngược.” Nghe xong lời này, Tôn ma ma càng tức giận hơn.
Thẩm Mạt Vân không có thời gian tranh cãi cùng những người này, biết được Tiêu hoàng hậu ở trong sân là tốt rồi, nàng đi về phía trước vài bước, không có điều gì bất ngờ xảy ra, Tôn ma ma chắn trước mặt nàng. Nàng hừ lạnh một tiếng, lúc này rút trâm cài trong búi tóc xuống, cầm trong tay, lộ ra một mặt bén nhọn, nói với người che ở trước mặt nàng: “Ma ma vẫn tránh ra thì tốt hơn, nếu như làm ai đó bị thương, chẳng dễ gì giải thích trước mặt hoàng thượng.”
Lúc này sắc mặt Tôn ma ma liền thay đổi, trong lòng cảm thấy kinh sợ, vừa rồi Trám Tử đến thông báo, bà ta chỉ muốn làm khó Thục phi một chút, có thể khiến đối phương bị hạ nhục. Bà ta thật sự không nghĩ tới sẽ gây ra chuyện lớn như vậy, Thục phi lại khó chơi đến mức này, không quan tâm, tự ý xông vào Chiêu Minh cung, còn rút trâm cài ra làm vật uy hiếp. Nếu trong lúc hỗn loạn, mặc kệ làm ai bị thương, hoàng thượng sẽ không trách tội Thục phi, mà các nàng sẽ phải chịu tội. Nếu như cho Thục phi đi vào như thế này, vậy thể diện của hoàng hậu nương nương…
Người đi theo phía sau lại càng hoảng sợ, ngay cả Hồng Tịch cũng không nhịn được nuốt nước bọt, này, này cũng quá mạnh mẽ đi! Thật sự chả quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài.
Thẩm Mạt Vân thấy Tôn ma ma không nói gì, lập tức đi về phía trước sân, đương nhiên không quên chiếc trâm trong tay, vẫn nắm thật chặt, ma ma cung nữ trước mặt không khỏi lui về phía sau vài bước, đi tới cửa phật đường, nàng cao giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, thiếp là Thục phi Thẩm thị, sự tình liên quan đến bệnh tình nguy cấp của tiểu công chúa, khẩn cầu hoàng hậu nương nương đi ra gặp thần thiếp.”
Thục phi nắm trâm cài trong tay, thật sự không có mấy người dám tiến lên ngăn đón, chả cần biết căn trâm cài này là đâm vào các nàng vẫn là Thục phi tự đâm mình, bọn họ không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả như thế nào, hơn nữa tiếng quát to vừa rồi, có lẽ người ở bên trong cũng nghe thấy rồi.
Quả nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, Tiêu hoàng hậu đi ra dưới sự hầu hạ của cung nữ thái giám, đi đến cửa phật đường, nhìn đến tình cảnh lộn xộn này, lúc này nhíu mày: “Ầm ĩ cái gì đâu?” Nhìn về phía Thục phi đang cầm trâm cài đặt ở trước ngực, càng nhăn mày lại, “Thục phi, bản cung chưa gọi ngươi đi vào. Ngươi tự xông vào Chiêu Minh cung là tội lớn, bây giờ lại là bộ dáng này... Ngươi đang muốn làm cái gì?”
Thẩm Mạt Vân lập tức quỳ xuống, buông xuống tay phải, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Chuyện liên quan đến sự sống chết của tiểu công chúa, thiếp là bị bắt chẳng còn cách nào khác, lúc này mới không thể không xông vào Chiêu Minh cung. Mặc kệ sau này hoàng hậu nương nương trừng trị thần thiếp như thế nào, thiếp đều chịu tội nhận phạt, chỉ là, xin hoàng hậu nương nương ban cho nhân sâm ngàn năm mà phương bắc tiến cống, để làm thuốc dẫn cho tiểu công chúa. Thái y nói, muốn chữa trị bệnh cho công chúa thì cần đến nhân sâm ngàn năm trong tay hoàng hậu nương nương làm thuốc dẫn, nếu như chậm trễ, chỉ sợ tiểu công chúa sẽ... Vừa rồi thiếp đã làm cung nữ thông báo, nhưng các nàng đều nói nương nương đang cầu phúc không nỡ quấy rầy nương nương... Thiếp, thiếp lo lắng bệnh tình của tiểu công chúa chẳng thể kéo dài, thật sự không có cách nào, thế này mới liều chết xông vào Chiêu Minh cung...”
Sắc mặt Tiêu hoàng hậu hơi thay đổi, không dấu vết liếc mắt nhìn Tôn ma ma một cái, quả nhiên nhìn đến vẻ mặt không được vẻ mặt không tự nhiên của đối phương. Nàng chẳng nhìn nữa, cũng lộ ra biểu cảm sốt ruột, nói: “Bản cung còn có nửa củ nhân sâm ngàn năm, Ngọc Đào, lập tức đi lấy.” Đợi Ngọc Đào nghe lệnh đi lấy, lúc này mới nói với Thẩm Mạt Vân: “Thục phi cứ bình tĩnh lại trước, bản cung đã cho người ta đi lấy nhân sâm, công chúa là người có phúc, lại được hoàng thượng bảo vệ, chắc chắn không có chuyện gì.”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Thẩm Mạt Vân nói.
“Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, thôi, ngươi cũng đứng lên đi.” Tiêu hoàng hậu thương tiếc nói xong, ra hiệu cho cung nữ đứng một bên tiến lên đỡ Thục phi dậy.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Trong viện có nhiều người hỗn loạn, lại không nghe thấy một tiếng ầm ỹ nào, mưa phùn tung bay, dừng trên tóc, bả vai của mọi người, chưa đến một lúc, trang phục liền bị ẩm ướt hơn một nửa. Không lâu sau, Ngọc Đào đã ôm đến một cái hộp, trước cho Tiêu hoàng hậu xem qua, đợi hoàng hậu gật đầu, lúc này mới đưa đến trước mặt Thục phi.
Tiêu hoàng hậu nói: “Đây là nhân sâm ngàn năm mà ngươi muốn, trước tiên cầm cho tiểu công chúa dùng đi, nếu như còn thiếu cái gì, chỉ cần sai người tới đây báo lại.”
Thẩm Mạt Vân lại quỳ xuống nói: “Tạ ơn nương nương, ngày khác thiếp lại đến Chiêu Minh cung thỉnh tội với hoàng hậu nương nương.”
Tiêu hoàng hậu gật đầu nói: “Ngươi cũng chỉ quá yêu thương nữ nhi mà sốt ruột thôi, bệnh tình của công chúa quan trọng hơn, đi đi.”
“Dạ.” Thẩm Mạt Vân lại hành lễ, sau đó vội vàng rời đi, nữ nhi còn bị bệnh nặng, nàng thật sự không có thời gian nói những lời nói khách sáo.
Trong Trường Nhạc cung phủ đầy mây đen, mùi thuốc không ngừng bốc lên, cho đến khi nhân sâm ngàn năm được đưa đến trong tay thái y, không khí mới có chuyển biến tốt đẹp. Đúng là công dụng của nhân sâm ngàn năm, sau khi uống xong hai chén thuốc, bệnh tình của Bảo nhi bắt đầu có những chuyển biến tốt, sốt cao cũng lui xuống, đến chạng vạng, nhiệt độ đã giảm xuống thành bình thường.
“May mắn nhân sâm ngàn năm đã tới kịp, nếu chậm thêm hai khắc nữa (khoảng ba mươi phút), chỉ sợ Hoa Đà tái thế cũng khó giải quyết.” Sau khi sốt cao lùi xuống, Tôn thái y lau mồ hôi lạnh trên trán, vui mừng nói.
Thẩm Mạt Vân nghe xong, cũng cảm thấy rét run, nếu nàng không xông thẳng vào Chiêu Minh cung kêu hoàng hậu đi ra, mà bị Tôn ma ma ngăn lại ở chỗ kia chờ nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng), có phải chờ nàng lấy được nhân sâm trở về, Bảo nhi cũng đã... Không dám nghĩ tiếp, nàng nói với mấy vị thái y: “Các vị đã vất vả rồi, còn mời viết tiếp phương thuốc, viết xuống những điều cần chú ý, thử thuốc xong, trở về nghỉ tạm đi. Tố Nguyệt, ban thưởng.”
Tuy quá trình khó khăn, nhưng phần thưởng được ban cho lúc này lại không phải mấy chục lượng bạc, hơn nữa nếu hoàng thượng biết, vậy không thể thiếu ban thưởng, cho nên đám người Lâm thái y cười tạ ơn Thục phi, lại cẩn thận viết phương thuốc mới rồi lần lượt rời đi.
————————————
“Ma ma thật hồ đồ, loại chuyện lớn này, ngài cũng dám ngăn cản Thục phi ở bên ngoài, có phải ngài cảm thấy bản cung đã chán làm hoàng hậu, muốn đổi chỗ ở cho bản cung phải không?” Thục phi vừa rời đi, Tiêu hoàng hậu liền mang theo Tôn ma ma trở về cung điện, sau khi vẫy tay cho những tiểu cung nữ này lui ra, tức giận gầm lên với Tôn ma ma.
Tôn ma ma cũng hối hận, nàng biết Thục phi là vì chuyện của tiểu công chúa mới đến, chẳng hiểu sao lúc đó bị ma xui quỷ khiến muốn làm Thục phi bị mất mặt? Nếu công chúa thực sự vì sự cản trở của bà ta mà... Tôn ma ma không nhịn được cảm thấy sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài nói công chúa có phải…không”
Tiêu hoàng hậu cười lạnh nói: “Bây giờ biết sợ rồi sao? Nếu vậy lúc trước vì sao còn làm ra chuyện đó?” Chẳng qua trong lòng nàng cũng lo lắng, lại dặn dò Trám Tử đi Trường Nhạc cung chờ đợi, có tin tức gì, lập tức báo lại.
“Hoàng hậu nương nương...”
Tiêu hoàng hậu thở dài một hơi, cực kỳ đau đầu: “Hôm nay Thục phi làm loạn như vậy, bản cung muốn đè xuống cũng không được, chỉ mong tiểu công chúa phúc lớn mệnh lớn, tránh được kiếp nạn này, còn có chuyện gì xảy ra thì không ai có thể che chở cho ngươi. Chỉ sợ bản cung cũng bị liên lụy. Ma ma không phải ngươi đã quên chuyện về Minh Tông Phó hoàng hậu, vì sao mà bị phế sao?”
Thời kì Minh Tông có một vị chiêu nghi rất được sủng ái, vị chiêu nghi này sinh ra một vị hoàng tử, một ngày nào đó, hoàng tử bị phát sốt, đáng lẽ nên mời thái y bốc thuốc, nhưng Phó hoàng hậu ghen tị chiêu nghi, cố ý không cho người mời thái y, kéo dài mấy canh giờ. Vốn nghĩ chỉ là việc nhỏ, không nghĩ tới đứa nhỏ yếu đuối, không chịu đựng được thì bị chết vì bệnh, sau khi Minh Tông biết được việc này đã vô cùng giận dữ, không lâu sau liền lấy tội danh “Ghen tị không có đức hạnh, mưu hại huyết mạch hoàng thất” phế hoàng hậu.
Tuy là Tôn ma ma ngăn cản Thục phi, nhưng Tôn ma ma là bà vú của nàng, nếu nói hành động của Tôn ma ma không phải do hoàng hậu gợi ý, trong mười vị phi tần cả mười người này chả ai tin tưởng cả. Nàng còn chưa ra tay với Thục phi, kết quả điểm yếu lớn như vậy đã nằm trên tay người ta.
Minh Tông đế là ông nội của Vũ Văn Hi, lấy tuổi của Tôn ma ma, vẫn còn chút ấn tượng với sự tích vị hoàng đế hai đời trước, khuôn mặt lập tức trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói: “Đều do nô tì đáng chết, liên lụy đến nương nương, xin nương nương trị tội.”
Tiêu hoàng hậu nâng tay, cho Tôn ma ma đứng lên, “Tuy ngươi suy nghĩ không cẩn thận, chẳng qua việc Thục phi tự xông vào Chiêu Minh cung là sự thật, hai bên đều có lỗi, chỉ cần hoàng thượng có cách. Nếu công chúa thật sự không qua khỏi mà chết... Ma ma vẫn chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
“... Vâng.”
Đến chạng vạng, tin tức bệnh tình công chúa ổn định đã được truyền đến Chiêu Minh cung, Tiêu hoàng hậu cùng Tôn ma ma đều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nghe thấy Trám Tử báo tin tức thì hoàng thượng đến Trường Nhạc cung, Tiêu hoàng hậu lại nhíu mày, tay phải vô ý thức nắm chặt lại, hít sâu một hơi, nói: “Chọn mấy dược liệu tốt nhất, đưa đến Trường Nhạc cung. Còn nữa, đưa tượng Quan Âm bằng bạch ngọc lần trước được tiến cống* đi qua, nói do cao tăng khai quang**, có thể trừ tà đuổi đi bệnh tật, mang lại may mắn cho chủ nhân, xem như bản cung đưa cho tiểu công chúa dùng để trừ tà.”
*Tiến cống: địa phương hoặc các nước phụ thuộc dâng đồ quý giá cho hoàng gia.
*Khai quang: nghi lễ các vị cao tăng cúng bái các tượng phật hay những đồ có hình phật để trừ tà hay gặp may mắn.
“Vâng, nương nương.”
——————————————
Chuyện Thục phi vì lấy thuốc cho nữ nhi, tự xông vào Chiêu Minh cung, đã sớm truyền khắp trong cung bằng tốc độ nhanh nhất, tự nhiên cũng truyền đến Lưỡng Nghi điện của hoàng đế. Vũ Văn Hi xử lý xong công việc trong triều đình, Giang Hỉ liền tiến lên, nhỏ giọng nói chuyện xảy ra trong Chiêu Minh cung hôm nay, hắn nói rất kỹ càng, chẳng thêm mắm thêm muối, thật sự hành vi của Thục phi ngoài dự đoán của mọi người, khiến người ta muốn thêm thắt cái gì đều không thể thêm được.
“Bệnh tình của Bảo nhi như thế nào?” Vũ Văn Hi không tính toán đến sự thất lễ của Thẩm Mạt Vân, cũng lại hỏi lên tình huống nữ nhi yêu quí.
Giang Hỉ cúi đầu nói: “Theo thái y báo lại, may mắn nhân sâm ngàn năm tới kịp, công chúa uống hai lần thuốc, sốt cao đã lui xuống, mạch tượng* hơi ổn định, đã tốt hơn rất nhiều.”
*Mạch tượng: cách thái y ngày xưa chuẩn đoán bệnh của bệnh nhân thời xưa.
Vũ Văn Hi không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hắn thật sự rất yêu thương vị công chúa này, nếu là hoàng tử, hắn thực sự sẽ lo lắng... Dứt bỏ ý nghĩ này, hắn lại hỏi: “Ghi chép về bệnh tình của công chúa, phương thuốc... Không xong, trực tiếp đi Trường Nhạc cung thôi.”
“Dạ.” Giang Hỉ vội vàng đi dặn dò những người hầu khác, âm thầm liên tục líu lưỡi với sự sủng ái của hoàng đế đối với tiểu công chúa.
Bận rộn mấy ngày, Vũ Văn Hi suýt chút nữa thì nhận nhận được tin buồn công chúa mất sớm, bây giờ có thời gian, tất nhiên phải đi Trường Nhạc cung thăm nữ nhi. Nghe được tin tức hoàng đế lại đi Trường Nhạc cung, không ít phi tần đều vô cùng tức giận, Tiêu sung dung lại cầm lấy một cái cốc ném xuống đất, hung hăng mắng chửi.
Ban ngày bị dày vò như vậy, Thẩm Mạt Vân rất mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì tự mình chăm sóc nữ nhi, nghe được hoàng đế tới, vừa hành lễ xong, Vũ Văn Hi trực tiếp ôm lấy Bảo nhi, xem gò má vẫn hơi đỏ bừng cùng cái miệng khô nứt của nữ nhi, cau mày, lo lắng hỏi: “Thái y nói như thế nào?”
Thẩm Mạt Vân cũng cực kỳ lo lắng nói: “Nhiệt độ đã lui xuống, bệnh tình xem như ổn định, chẳng qua thiếp vẫn lo lắng, nếu lặp lại chuyện giống lúc trước... Bảo nhi còn nhỏ như vậy, nàng sao có thể chịu được?”
Vũ Văn Hi đưa nữ nhi cho Thẩm Mạt Vân, sau đó tiếp nhận những ghi chép về bệnh tình cùng phương thuốc mà Giang Hỉ đưa qua, nhìn qua một chút, thấy mặt trên viết bệnh tình đã hơi ổn định, cũng hơi yên tâm, vừa ngẩng đầu, lại thấy sắc mặt mệt mỏi của Thẩm Mạt Vân, liền vỗ vỗ bờ vai nàng, an ủi nói: “Bảo nhi đã không có chuyện gì, nhưng nhìn qua ái phi gầy đi rồi đó, nàng chú ý hơn một chút, đừng để Bảo nhi khoẻ lại, thì nàng lại bị bệnh .”
“Thiếp nào có lòng dạ mà nghĩ đến những chuyện này...” Bất chợt Thẩm Mạt Vân nhớ tới chuyện nàng làm hôm nay, đưa Bảo nhi giao cho bà vú, sau đó quỳ xuống thỉnh tội: “Hôm nay chưa được hoàng hậu truyền gọi, thần thiếp đã tự xông vào Chiêu Minh cung, phạm tội không kính trọng hoàng hậu, xin hoàng thượng trị tội.”
Vũ Văn Hi nhớ tới lời nói của Giang Hỉ lúc nãy, trong lòng cũng hơi vui vẻ, tới tận bây giờ hắn chỉ biết, những nữ tử trong hậu cung, ít ai thật sự yếu đuối, mềm mại. Chẳng qua hắn thật sự không nghĩ tới, Thục phi nhìn mảnh mai dịu dàng, hành vi lễ độ cẩn thận lại có lúc xúc động mạnh mẽ như vậy, xem ra nàng thật lòng thương yêu sủng ái Bảo nhi, chả quan tâm đến tội không kính trọng hoàng hậu.
“Ái phi cũng chỉ quá sốt ruột vì nữ nhi thôi, thái y nói, may mắn nhân sâm ngàn năm tới kịp, nếu không có khi Bảo nhi lại bị….” Vũ Văn Hi tự tay đỡ Thẩm Mạt Vân đứng dậy, nhẹ nhàng nói, “Chẳng qua, nàng tự động xông vào Chiêu Minh cung, đây sự thật, phạt nàng nửa tháng không được ra khỏi điện.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Trái tim vốn thấp thỏm của Thẩm Mạt Vân đã ổn định lại, nàng chẳng hối hận làm như vậy vì Bảo nhi, nhưng sau đó nàng lại lo lắng sẽ liên lụy đến nữ nhi cùng gia tộc, hoàn hảo hoàng đế không so đo.
Vũ Văn Hi nhíu mày, cười nói: “Chẳng qua trẫm không nghĩ tới, Thục phi của trẫm cũng có lúc làm ra chuyện vượt ngoài dự đoán của mọi người như vậy, thật sự làm trẫm nhìn nàng với cặp mắt khác.” Kể cả có vì nữ nhi, thật đúng không thể tìm ra mấy vị phi tần dám xông vào Chiêu Minh cung xin thuốc.
Thẩm Mạt Vân không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nói. Tình huống lúc đó thật khẩn cấp, làm sao có thể lo lắng nhiều như vậy. Tuy đã xông vào Chiêu Minh cung, nhưng tốt xấu nàng còn có thể dựa vào thân phận để có thể xông vào. May mắn là ở Chiêu Minh cung, nếu nhân sâm ngàn năm ở Thọ Khang cung của thái hậu, mà thái hậu lại không chịu gặp nàng, vậy càng rắc rối hơn, ít nhất càng khó xông vào hơn Chiêu Minh cung.
Đến ngày thứ hai, Thục phi vì tội “Tự tiện xông vào Chiêu Minh cung” mà bị cấm túc trong Trường Nhạc cung nửa tháng, mấy đầy tớ hầu hạ công chú cũng bị đuổi đi. Nếu như nói đây là cấm túc nhưng tất cả phi tần trong hậu cung đều biết hoàng đế chỉ “phạt nhẹ” Thục phi mà thôi, hoàng hậu chưa kịp thở phaò một cái, một ý chỉ khác được đưa tới “sau này chỉ cần đại công chúa sinh bệnh, muốn dùng bất kỳ thuốc nào, không cần bẩm báo, thái y có thể tự mình đưa ra quyết định tuỳ theo tình huống“. Qua ý chỉ này đã hoàn toàn công khai địa vị công chúa trong lòng hoàng đế, càng khiến hoàng hậu nghẹn cơn tức trong lòng.
Không cần nói thì hậu cung cũng xôn xao, thế nhưng các loại ước ao ghen tỵ là tuyệt đối không thể thiếu được.
Tiêu hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, cả người cứng ngắc, ánh mắt sâu lắng như nước, cổ tay áo thêu phượng hoàng tinh xảo không tiếng động xoa lên hai đầu gối. Nhớ tới hôm nay hoàng đế phái người đến nói với nàng, nói muốn chọn lại người hầu hạ cho công chúa, xem ra, thời gian này có thể ra tay rồi.
Sau mấy ngày, Thượng Cung cục* dẫn một loạt thái giám ma ma tới, nói đây là ý chỉ của hoàng đế muốn nàng chọn lựa người hầu hợp ý công chúa, nếu không hài lòng, bọn còn có thể đưa những người khác tới nữa.
*Thượng Cung cục: một tổ chức trong hậu cung có trách nhiệm đưa cung nữ thái giám đến cung điện của các phi tần.
Thẩm Mạt Vân gật đầu, sau khi hỏi rõ thì biết những người này đã Giang Hỉ xem qua, không khách khí chọn mấy người, dặn dò mấy câu, rồi để Tiễn Dung cùng Tần Doãn dẫn các nàng đi ra ngoài sắp xếp công tác.
Việc này cũng gây ra một chút tranh chấp trên triều đình, chẳng qua Vũ Văn Hi đều đè xuống, hơn nữa Tiêu hoàng hậu cũng không dám trắng trợn công khai ra ngoài, chẳng may hoàng đế truy vấn thì xúi xẻo vẫn là Chiêu Minh cung.
Bệnh tình của Bảo nhi chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng thời kỳ ngày nào thái y cũng phải tới bắt mạch cũng kết thúc, chỉ cần sửa lại phương thuốc. Lúc này thất cả đều dùng những dược liệu bồi bổ, thân thể trẻ con rất yếu đuối, bị bệnh nặng một lần, chỉ cần chú ý từ từ điều dưỡng.
Bệnh nữ nhi gần như đã khỏi, thì lại đến lượt Thẩm Mạt Vân bị bệnh, vốn dĩ ngày đó cấp bách xông vào Chiêu Minh cung, nàng chính là đội mưa đi trước, sau khi trở về cũng hơi bị đau đầu, chẳng qua vì lo lắng cho Bảo nhi, nên nghĩ uống một bát thì sẽ không sao. Kế tiếp hết lòng chăm sóc Bảo nhi, do tinh thần căng thẳng, thi thoảng mới bị đau đầu và người hơi lạnh. Cho tới bây giờ, nữ nhi đã khoẻ hẳn, vừa thả lỏng tinh thần, không có áp lực gì nữa, thì nàng lại bị bệnh.
Lần bị bệnh này, Thẩm Mạt Vân tĩnh dưỡng mất hai mươi ngày, cho đến khi thái y nói nàng đã khỏi hẳn, nàng mới đi ra Trường Nhạc cung, đến chỗ Tiêu hoàng hậu, thỉnh tội trước mặt mọi người. Tuy Vũ Văn Hi đã phạt nàng, nhưng theo lễ nghĩa vẫn nên đến thỉnh tội với hoàng hậu. Tiêu hoàng hậu vẫn là bộ dáng rộng lượng, nói mấy câu liền bỏ qua việc này, thậm chí còn hỏi bệnh tình của nàng cùng với tiểu công chúa, dường như hoàn toàn không quan tâm.
“Khiến hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã tốt lắm, chẳng có gì là không khoẻ.” Thẩm Mạt Vân âm thầm nhíu mày, nếu hoàng hậu thật sự trút cơn giận lên đầu nàng, châm chọc cái gì, thì cũng là phản ứng bình thường, rất hợp lý. Nhưng bây giờ lại có bộ dáng bình tĩnh như vậy, trái lại khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Nhất định là có âm mưu gì rồi, tuyệt đối phải cẩn thận.
Khi đến tháng chín, là tháng khá bận rộn của Tiêu hoàng hậu, vì ngày sinh của thái hậu là mùng ba tháng mười, nhưng năm nay người tiếp nhận việc tổ chức sinh nhật cho thái hậu đổi thành quý phi, Đức phi cùng Hiền phi cùng nhau giải quyết. Sau khi biết được chuyện này, thái hậu cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, hỏi: “Thân thể hoàng hậu đã đỡ hơn chút nào chưa? Thái y mỗi ngày đều có mặt ở Chiêu Minh cung, còn chưa tra ra nguyên nhân bị bệnh sao?”
Không sai, Tiêu hoàng hậu bị bệnh, vừa mới bắt đầu chỉ là đau đầu, sau này chính là cả người đều đau, đến bây giờ, khi ngủ khi tỉnh, mạch tượng hỗn loạn, nhưng chuyện kỳ quái là, thái y không thể tìm ra nguyên nhân. Sau khi hoàng đế biết chuyện, cảm thấy rất kì lạ, cũng tự mình đến thăm, thậm chí phái người hầu hạ bên mình ở lại, tùy lúc truyền tin tức tới.
Lục ma ma lắc đầu nói: “Vẫn chưa tìm được gì cả.”
“Ta biết rồi.” Thái hậu nói xong, ngừng lại một chút, rồi nói: “Đi Diên Khánh cung một chuyến, nói với quý phi, yến tiệc mừng thọ ai gia*, làm đơn giản một chút, đừng làm cho mọi người quá mệt mỏi.”
*Ai gia: cách xưng hô của thái hậu.
Lục ma ma lên tiếng, sau khi xác định thái hậu không muốn dặn dò thêm nữa, liền đi đến chỗ Liễu quý phi, nói lại ý chỉ của thái hậu. Vốn dĩ đây là một chuyện đơn giản, nhưng chỉ sau một lúc, Lục ma ma lại vội vàng đi đến, hoảng sợ nói: “Thái hậu, đã xảy ra chuyện. Hoàng thượng, hoàng thượng...”
Thái hậu đang ngủ lơ mơ, nghe thấy Lục ma ma quát to, sau khi mở mắt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Lục ma ma là người hầu lâu năm bên người bà, cùng bà trải qua nhiều chuyện, những sự kiện bình thường chẳng thể nào dọa được bà ta. Bây giờ bà ta hoảng sợ như vậy, thái hậu thật sự không thể biết được rốt cuộc hiện nay trong hậu cung đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì.
Trên thực tế, chuyện này thật đúng là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
“Thái hậu, nô tì... Nô tì nghe nói, hôm nay sau khi lâm triều, Thái Thường Tự Khanh* Trương đại nhân góp ý với hoàng thượng, nói hôm qua có tiên nhân đi vào giấc mộng, tố cáo hậu cung có người dùng vu cổ nguyền rủa hoàng hậu nương nương, bởi vậy hoàng hậu nương nương mới mắc phải căn bệnh kì lạ như thế. Hoàng thượng nghe xong vô cùng giận dữ, ra lệnh kiểm tra kỹ càng hậu cung.” Lục ma ma vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, kể lại những chuyện vừa nghe được.
*Thái thường tự khanh: một chức quan trong triều đình chuyên quản lý về những việc liên quan đến cúng lễ…
Vu cổ, là chuyện kiêng kị nhất hoàng gia.
“Cái gì!” Sắc mặt đang lạnh nhạt không quan tâm của thái hậu đã bị thay đổi bằng biểu cảm tức giận, phẫn nộ quát: “Đáng chết!”
Mọi người lập tức quỳ xuống.
Lục ma ma tiếp tục nói: “Đã kiểm tra qua Chiêu Minh cung, chưa tìm được bất cứ thứ đồ kỳ lạ nào cả. Nhưng mà, nhưng mà...” Sự tình phía sau quá mức kinh khủng rồi.
“Nhưng mà cái gì? Đừng có dài dòng nữa, mau nói đi!” Thái hậu nhíu mày, thúc giục.
“Nhưng mà...” Lục ma ma hít sâu một hơi, nói ra một câu, “Bọn thị vệ phát hiện ra ba cái người gỗ ở Diên Khánh cung, Thanh Ninh cung cùng Trường Nhạc cung, còn các cung điện khác, còn chưa tra xét hết.”
Sắc mặt thái hậu hoàn toàn biến đổi: “Trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng sao? Thật sự là phản, phản, dám duỗi tay đến chỗ hoàng đế. Hoàng thượng ở đâu? Ở đâu?”
Lục ma ma cũng có sắc mặt rất kì quái, vội vàng khuyên nhủ: “Thái hậu đừng vội, phía trên người gỗ, cũng không viết ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng!”
Thái hậu không khỏi ngẩn ngơ, không thể tin được lặp lại nói: “Không phải ngày sinh tháng đẻ của hoàng thượng sao?”
“Vâng, nô tì hỏi qua, quả thật không phải hoàng thượng, cũng không phải của hoàng hậu nương nương.” Lục ma ma cẩn thận nói xong, đây mới là điểm kì lạ nhất.
“Vậy, mặt trên viết ngày sinh tháng đẻ của ai?” Thái hậu hỏi ngược lại, trong lòng mơ hồ hiện lên một ý tưởng.
“Phía trên người gỗ, viết ngày sinh tháng đẻ của Quý phi nương nương, Thục phi nương nương, cùng với... Nhị hoàng tử.” Lục ma ma nhanh chóng nói xong.
Thái hậu cực kỳ khiếp sợ, sau khi lấy lại tinh thần hỏi: “Hoàng thượng đâu? Bây giờ đang ở đâu?”
“Chiêu Minh cung.”
——————————————
Bởi vì ý chỉ của hoàng đế, hiếm thấy tất cả phi tần đều được tập trung bên ngoài Chiêu Minh cung trong thời gian thỉnh an, có điều sắc mặt của hoàng đế khi nhìn thấy những tượng gỗ được tìm ra, cũng không có mấy người vui sướng vì nhìn thấy hoàng đế.
Thẩm Mạt Vân im lặng ngồi ở phía dưới hoàng đế, Bảo nhi bị bà vú ôm, đứng ở phía sau nàng. Ngồi phía đối diện nàng là Liễu quý phi, bởi vì Tiêu hoàng hậu còn đang “Hôn mê”, cho nên ghế phượng phía trên quý phi cũng không có ai ngồi, kể cả như thế, sắc mặt của Liễu quý phi cũng không đẹp tốt cho lắm. Nếu sắc mặt của Liễu quý phi là không tốt, vậy sắc mặt của Trương Đức phi quả thực có thể dùng từ trắng bệch như tuyết, như cha mẹ chết để hình dung.
Nghĩ lại cũng bình thường, người hiện đại hoàn toàn không quan tâm đến vu cổ nguyền rủa, nhưng người cổ đại lại vô cùng tin. Đặc biệt là vu cổ, từ vương công quý tộc, cho tới dân chúng bình dân, đều có thể nói chỉ cần nghe thấy thôi đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, chỉ sợ linh hồn mình bị người làm vu cổ nguyền rủa, trọn đời không được siêu sinh.
Sau nửa khắc (khoảng 7 phút), phát hiện ra một cái người gỗ ở chỗ Giang sung nghi, trên giấy viết ngày sinh tháng đẻ của tứ hoàng tử, Giang sung nghi vừa nhìn thấy, khuôn mặt lập tức tái nhợt, quỳ xuống dập đầu với hoàng đế nói: “Cầu xin hoàng thượng giải quyết chuyện này vì tứ hoàng tử.”
Sắc mặt Vũ Văn Hi càng lạnh lùng hơn, vung tay lên, làm cho người ta đặt người gỗ một bên, sau đó nói với Giang sung nghi: “Ái phi đứng lên đi, trẫm sẽ làm chủ cho tứ hoàng tử.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Giang sung nghi nói lời cảm ơn, sau đó đứng dậy đi về chỗ ngồi, trong mắt vẫn lộ ra sự hoảng sợ.
Lúc này, thái hậu đến, Vũ Văn Hi cùng các phi tần đứng dậy hành lễ với thái hậu.
Thái hậu cũng không để mọi người hành lễ quá lâu, vội vàng vẫy tay cho các nàng đứng dậy, vừa mới ngồi xuống, đã vội vã hỏi: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói Thái Thường Tự Khanh góp ý cho ngài, nói trong hậu cung có người làm ra thuật vu cổ, bây giờ như thế nào? Tìm được mấy cái người gỗ?”
Vũ Văn Hi dùng một ngón tay chỉ những người gỗ trên khay, chán ghét nói: “Cho tới bây giờ, đã phát hiện được bốn người gỗ.”
Thái hậu lập tức hít vào một hơi, sắc mặt âm u, chỉ nói một câu “Chờ bọn thị vệ tra xét xong lại bàn bạc tiếp”, liền ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, tay trái không ngừng xoay phật châu, để ổn định lại lửa giận trong lòng.
Sau nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng), bọn thị vệ báo lại: “Bẩm hoàng thượng, thái hậu, đã điều tra xong, cũng không phát hiện ra người gỗ khác.”
“Ừ, đi xuống đi.” Vũ Văn Hi lạnh nhạt nói, chẳng qua ánh mắt cũng không hề bình tĩnh. Đợi bọn thị vệ lui ra ngoài hết, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía một người cung nữ trong Chiêu Minh cung, “Hoàng hậu đâu? Đã tỉnh lại sao?”
Người cung nữ kia đột nhiên bị hỏi, cảm thấy hoảng sợ, lắp bắp nói: “Hoàng, hoàng hậu... Hoàng hậu nương nương, còn, chưa tỉnh lại.”
“Hừm?” Vũ Văn Hi nhẹ nhàng xoay nhẫn ngọc xanh biếc trên ngón tay phải, sắc mặt không rõ nói ra một từ nghi vấn.
Vẻ mặt thái hậu thật khó đoán, nhưng cũng tương đối giữ được bình tĩnh.
Những phi tần ở đây đều có sắc mặt khác nhau, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, tìm ra bốn người gỗ, những người bị viết ngày sinh tháng đẻ trên người gỗ đều ngồi ở chỗ này, mà người không bị viết lại hôn mê bất tỉnh nằm ở bên trong, này... Đây là có chuyện gì?
Nhìn xem bốn người bị nguyền rủa, Quý phi, Thục phi là sủng phi, nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử là con trai của hoàng thượng, nếu bốn người này gặp chuyện không may... Người được lợi ích cuối cùng, chính là Tiêu hoàng hậu. Nếu không phải vậy, vì sao chỉ có Tam hoàng tử do Tiêu sung dung sinh ra không bị nguyền rủa đâu?
Không khí trong phòng giằng co đến cực điểm, Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, trong lúc vô ý ngẩng đầu, lại thấy được ánh mắt của Cao Hiền phi đang nhìn về phía nàng. Tầm mắt của hai người ở nhìn nhau mấy giây, sau đó mới nhìn ra chỗ khác.
Lúc này, tiểu thái giám ở cửa điện nói: “Hoàng hậu nương nương tới.”