Phương Đăng không muốn nghe Phó Kính Thù giải thích, quay đầu rời khỏi tửu điếm. Phó Kính Thù muốn đuổi theo, nhưng lúc này cấp dưới lại nói xe của Đổng cục trưởng đã đến. Anh không còn cách nào khác, đành phải để cho A Chiếu đưa cô đi.
Phương Đăng bảo A Chiếu lái xe đến một dãy phố nằm ở trung tâm thành phố rồi đi xuống, trước khi đi A Chiếu muốn khuyên cô vài câu nhưng cô lập tức chặn lại.
“Tốt nhất cậu nên câm miệng!” – Phương Đăng lạnh lùng.
A Chiếu sợ cô tức giận không dám nói nhiều, nghe lời cô lái xe đi.
Phương Đăng chậm rãi bước giữa quảng trường trung tâm tràn đầy không khí lễ hội, vừa xong giờ cơm tối nên thiên hạ bắt đầu tràn xuống phố, chuẩn bị cùng nhau nghênh đón năm mới.
Một năm rồi lại một năm, anh hoàn toàn thuộc về cô cũng chỉ có mấy ngày này. Phương Đăng có thể cảm nhận được, Phó Thất luôn muốn đối tốt với cô một chút, cô cũng không muốn cãi vả với anh, nhưng cô thật khó chấp nhận khi anh hời hợt nói chuyện người nhà của đối thủ cạnh tranh xảy ra chút “chuyện nhỏ ngoài ý muốn”, càng không thể chấp nhận sự xuất hiện của Thôi Mẫn. Phương Đăng chưa bao giờ ình là người tốt, nhưng cô cũng chưa bao giờ chủ động tổn thương bất kỳ ai, cô vẫn nghĩ Phó Thất cũng giống mình.
Là cô cố chấp sao? Ngay cả A Chiếu cũng không cảm thấy chuyện Phó Thất giữ Thôi Mẫn lại bên người có gì không ổn, ai cũng đi về phía trước, chỉ có cô còn khư khư nắm giữ chuyện quá khứ, không cách nào quên được hay sao?
Phương Đăng đi mệt, tìm một băng ghế dài ngồi xuống. Cách nó không xa bồn suối hòa nhạt bắt đầu khởi động, ánh đèn sáng chói, nước bắn cao ngất trời, người người bu đến xem đông đúc. Cô ngồi ở bên ngoài, còn nghe được tiếng hát đằng đó bay đến bên tai.
“Nếu như không gặp được anh, em sẽ ở nơi nào?
Những ngày tháng trôi qua sẽ thế nào, đời người cần quý trọng hay không?
Nếu như quen một ai đó, trải qua những ngày bình yên
Không biết sẽ có hay không tình yêu ngọt như mật…” (1)
Giai điệu quen thuộc của bài hát cũ, càng làm cho Phương Đăng thừ người ra một lúc. Nếu như năm mười sáu tuổi đó cô không quay lại Qua Âm Châu, chưa bao giờ gặp Phó Kính Thù, cuộc sống của cô sẽ ra sao? Có hay không khả năng một người đàn ông bình thường sẽ xuất hiện, cùng cô sống cuộc đời đơn giản, hỗ trợ nhau mấy thứ vụn vặt củi rau dưa muối hằng ngày, để trong trí nhớ của cô không có Phó Thất, không có những thứ ngọt ngào đến vô cùng đó, cứ thong dong tầm thường như vậy đến lúc già, cũng cho là sống một đời không tiếc.
Đáng tiếc không ai có thể cho cô câu trả lời, bây giờ cô cũng không thể xóa đi Phó Thất trong đời mình được. Không biết ngồi đến bao lâu, đêm càng về khuya, không khí lạnh càng buông xuống nặng nề, chân của Phương Đăng cóng đến mức không còn cảm giác. Bên cạnh cô có người ngồi xuống, cũng không phải là người duy nhất đã đến gần cô trong tối đêm nay.
Phương Đăng quay sang nhìn, không ngờ lại là Phó Thất. Anh và cô cùng dựa vào băng ghế dài, trầm ngâm nghe tiếng hát trên quảng trường.
“Sao anh tìm đến đây được?”
A Chiếu nhất định cho Phó Thất biết cô ở dãy phố này, nhưng khu vực trung tâm phạm vi không nhỏ, chính cô còn không biết bản thân đã đi đến chỗ nào.
Phó Kính Thù cười nói: “Chuyện này có gì khó, em nhất định sẽ đến nơi nào náo nhiệt nhất”.
Âm thanh ồn ào của chốn đông người cùng với đèn hoa khắp nơi có thể đem lại cho người ta một cảm giác an toàn khá tốt, nhất là vào ban đêm.
“Đứng lên đi cùng anh, mặt em lạnh đến trắng bệch rồi kìa.” Phó Kính Thù kéo cô đứng dậy, hai người bước thật chậm trên con đường dọc theo quảng trường cạnh bờ sông. Ánh điện đủ màu phản chiếu từ bên kia biển, xa xa là Qua Âm Châu, có thể thấy ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nhưng đa phần bị bóng tối bao trùm.
Phương Đăng chợt nhớ mình từng xem qua một bộ phim, trong đó có một câu nói thế này: “thành phố chạy dài không dứt cái gì cũng có, chỉ là không có điểm dừng”. (2)
Chạy trốn khỏi Qua Âm Châu, nhưng phía bên kia của cô là ở nơi nào?
“Trong lòng em nghĩ gì, anh có thể hiểu được.” Phó Kính Thù dừng lại, đặt bàn tay lạnh như băng lên tay vịn hành lang: “Nhưng nếu như anh có thể thuận lợi mua lại mảnh đất kia, đối với tương lai kinh doanh của công ty mà nói sẽ mở ra phương hướng mới, thời gian anh có thể danh chánh ngôn thuận ở lại bên em cũng sẽ nhiều hơn”.
“Vậy sao, chẳng lẽ anh nuôi Thôi Mẫn cũng là vì em?” Phương Đăng cười nói.
Phó Kính Thù làm sao không nghe được trong câu nói của cô nồng nặc mùi vị châm chọc, nhưng anh không hề để ý, bình tĩnh nói: “Nói vậy cũng không sai. Em đừng nhìn anh như vậy. Hắn có thể giúp anh làm không ít chuyện, đây là sự thật. Phương Đăng, em đừng nghĩ anh bây giờ có tất cả, thật ra thì anh đang bám vào một sợi dây của người khác thả xuống từ đỉnh núi, chỉ cần một ngày anh chưa lên đến đỉnh, tất cả đều là ảo tưởng. Nếu người phía trên buông lơi sợi dây, mọi thứ đều kết thúc”
Phương Đăng nói: “Đây không phải là kết quả do anh chọn sao? Thay vì như vậy, còn không bằng cứ núp dưới đáy vực chờ đợi, ít nhất sẽ không cần lo lắng sợ hãi”
“Anh cũng muốn, nếu lúc đầu anh không đi, để cho Lục Ninh Hải đem thân phận thật sự của mình công khai, bây giờ chúng ta có thể vui vẻ một chút hay không chứ?”
“Nếu anh nói vậy, chắc chính em đã sai lầm”. Phương Đăng hờ hững nói. “Đáng tiếc không có loại pháp khí nào có thể đánh anh trở về nguyên hình được”
“Anh không có ý này. Nhưng em đã nói đúng một phần rồi đó”
“Gì chứ?” Phương Đăng có chút nghi ngờ.
“Bên ngoài đã có người biết thân thế của anh” Phó Kính Thù nhìn cô, khẽ mỉm cười. “Không biết bị đánh trở về nguyên hình sẽ có mùi vị thế nào”
Phương Đăng vô cùng kinh hãi, mọi tâm tình khác đều chẳng quan tâm nữa.
“Sao có thể như vậy!”
Cha cô và Lục Ninh Hải đều đã chết, ngay cả nhân viên làm việc trong phòng giám định mà Phó Thất rất bất an kia cũng về hưu, hai năm trước qua đời vị bệnh ung thư, không có dấu hiệu gì cho thấy ông ta còn lưu giữ trong đầu hay bảo tồn chứng cứ về kết quả giám định lần đó cả. Lục Ninh Hải không nói dối, ông ta đã xử lý triệt để chuyện này. Hiện nay người biết bí mật này, trừ Phương Đăng, chỉ có một mình Phó Kính Thù, dĩ nhiên những lời đồn đại không thể nào từ hai người họ tiết lộ ra ngoài.
“Lúc cha em còn sống không hề nói với ai khác thân thế của anh, ông ta đã làm theo lời hứa với cô cô Chu Nhan, giữ im lặng đến chết, điều này em tin tưởng ông ta, nếu không phải lúc đó chúng ta chọc giận ông ta, chuyện này ông ta nhất quyết không bao giờ tiết lộ. Đồng bọn tham gia vụ bắt cóc cũng không biết chuyện này”.
“Không liên quan đến ba em” Phó Kính thù đặt tay lên bàn tay cô để trên lan can, tay của cả hai đều lạnh như băng giá, “Là Lục Ninh Hải để lại chứng cứ”.
“Không đâu! Rõ ràng chính tay em đã hủy diệt kết quả giám định, còn có cả mẫu máu thí nghiệm!” Phương Đăng khẳng định, cô nhớ rất rõ ràng chuyện phát sinh trong tai nạn xe cộ trước lúc hôn mê.
“Anh biết em vì anh làm chuyện đó, nên anh mới có thể bình yên vô sự đến hôm nay. Chuyện này không thể trách em, ngoài kết quả xét nghiệm sau cùng và mẫu máu đem theo bên người, lão già hồ ly Lục Ninh Hải kia còn cất giữ một phần tài liệu”
“Tài liệu gì? Ông ta để ở đâu?”
Phó Kính Thù lắc đầu: “Nói thật anh cũng không hoàn toàn rõ lắm, chỉ biết là ông ta nhất định giữ lại chứng cứ, hơn nữa thứ đó còn nằm trong số di vật ông ta để lại”
Phương Đăng kinh ngạc nói: “Chuyện này sao anh biết?”
“Nếu như anh đoán không sai, sau khi Lục Ninh Hải chết, đa số tài sản đều do vợ ông ta thừa kế. Người đàn bà đó mê cờ bạc, tài sản Lục Ninh Hải để lại cho bà ta mấy năm nay đã thất thoát không ít, trước đây bà ta thua một số tiền khổng lồ, bị chủ nợ ép vào đường cùng, thứ gì có thể trả nợ đều đem ra hết, nhưng vẫn chưa đủ. Cách đây không lâu bà ta vô tình đọc được bài báo đăng tin anh trở về nước, cho là đã nắm được thời cơ, còn nước còn tát, hy vọng có thể dùng ti tức này đổi một ít tiền”
“Chủ nợ của bà ta….”
“Kẻ truy đuổi bà ta chẳng qua chỉ là bọn tiểu tốt, bọn chúng không biết anh là ai, cũng không chịu tin lời của bà ấy, đánh bà ấy một trận thừa sống thiếu chết, sau đó quay về báo lại với chủ của mình”
“Chủ của bọn họ uy hiếp anh sao?”
“Không, chủ của bọn chúng chính là Thôi Mẫn”
“Hắn dùng cái này đến lấy lòng anh, nên anh mới giữ hắn bên người?” – Phương Đăng nửa tin nửa ngờ, “Chuyện này khó tin, với tính cách Thôi Mẫn, nếu hắn nắm được điểm yếu của anh, hắn ta không có lý do gì lại chẳng đòi anh chi một khoản, không ép anh đến đường cùng hắn nhất định không bỏ qua.”
Phó Kính Thù nói: “Không phải là hắn không nghĩ đến, chẳng qua là chưa có chứng cứ thật sự, vợ góa của Lục Ninh Hải cũng không có. Thôi Mẫn rất khôn ngoan, chưa có bằng chứng xác thực, chỉ với lời nói của một người đàn bà điên rồ, ai sẽ tin hắn đây? Huống chi nếu anh thất bại, đối với hắn cũng chẳng ích lợi gì, dã tâm của hắn rất lớn, làm ông chủ sòng bạc, vài tiệm cầm đồ đối với hắn chắc chắn không đủ, dùng việc này đổi lại sự tín nhiệm của anh, ở lại chỗ anh đối với hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.”
“Vợ của Lục Ninh Hải không có lý do gì nói nhăng nói cuội, chẳng lẽ lúc còn sống Lục Ninh Hải đã từng nói gì với bà ta?”
“Nếu như vậy đã tốt. Vấn đề là Lục Ninh Hải chưa bao giờ mở miệng nói đến chuyện này với người nhà, là bà ta đã chính mắt nhìn thấy ông ta lưu lại di vật trong một tài liệu, nhưng đó là chuyện mười năm trước, lúc đó anh chỉ là thằng vô danh tiểu tốt, bà ta đọc được cũng chẳng để vào lòng. Sau đó bà ta tái giá, con trai của Lục Ninh Hải đem phần lớn đồ đạc đáng tiền trong nhà để lại cho bà ta, chỉ giữ lại di vật của cha mình lúc sinh thời, bao gồm cả tài liệu “không liên can” đó.
“Con trai của Lục Ninh Hải…” – Phương Đăng lẩm bẩm.
Phó Kính Thù nhìn sâu vào mắt cô, “Phải, con trai Lục Ninh Hải – Lục Nhất, em biết rõ hơn anh mà”
“Nếu anh đã biết thứ đó ở đâu, cứ thông qua Thôi Mẫn mà lấy lại, người như hắn ta nhất định sẽ có cách” – Phương Đăng sắc sảo nói.
“Không dễ dàng như vậy, con trai của Lục Ninh Hải và mẹ kế không giống nhau, cuộc sống của anh ta rất đơn giản, Thôi Mẫn không có cách nào hạ thủ. Huống chi theo lời bà ta nói, anh ta sau khi lấy di vật của cha mình có nhiều khả năng cất vào kho giữ làm kỷ niệm, hay nói cách khác, Lục Nhất có thể chưa từng xem qua thứ mà mẹ kế anh ta nói, cũng không biết anh ta cất những thứ đồ này ở đâu, tùy tiện ra tay chẳng khác nào đả thảo kinh xà. Hơn nữa, anh làm sao có thể để tài liệu này rơi thẳng vào tay Thôi Mẫn như vậy, đồng nghĩa với việc dắt dê vào miệng cọp, anh đâu đến nỗi ngốc như thế”.
Sau khi nghe xong, Phương Đăng im lặng hồi lâu, dường như đang nghiền ngẫm lời nói của anh thật kỹ. Cô biết rõ lòng mình, sự lo lắng đối với anh dần dần thay thế bằng nỗi bi ai vô tận.
“Anh muốn em giúp anh đi lấy lại thứ đó chứ gì”. Phương Đăng lẩm bẩm nói.
Nếu so với Phó Kính Thù, Phương Đăng hiểu rõ về Lục Nhất hơn. Sau tang lễ của Lục Ninh Hải không bao lâu, cô gặp Lục Nhất tại cô nhi viện. Anh ta nói muốn chính mắt nhìn thấy cô gái mà cha mình nhận nuôi là người thế nào. Sau khi cha anh ta chết, mẹ kế không thể nào nhận gánh nặng này, cô bé đó vừa mới chạm vào hy vọng đã tan tành, nhất định là rất đáng thương. Anh ta càng không ngờ người ma-sơ chỉ ình thấy chính là cô.
Phương Đăng còn nhớ câu đầu tiên Lục Nhất nói với mình: “Thì ra cô không phải là Phó Kính Như, vậy tôi nghĩ dì cô chắc cũng không chết”.
Nét mặt của anh ta lúc đó thay vì nói là kinh ngạc, thật ra là có sự vui mừng ngoài ý muốn.
“Tôi nhất định tìm gặp cô” – Anh ta đỏ mặt nói.
Anh ta dĩ nhiên không tìm ra cô, trên đời này làm gì có người nào gọi là Phó Kính Như tồn tại, thật ra thì hôm đó nhà tang lễ cũng chỉ có duy nhất một tang sự mà thôi.
Trong lòng Phương Đăng đầy vẻ đề phòng, trả lời: “Anh tìm tôi làm gì, vì cái chết của ba anh nên tìm tôi tính sổ?”
“Không phải, không phải….” Anh ta quýnh quáng đứng lên, không biết trả lời thế nào. Thật ra thì Phương Đăng hiểu ý anh ta, chẳng qua cô chỉ muốn anh ta đi nhanh một chút.
Trước khi Lục Nhất ra đi, để lại cho Phương Đăng hai gói đồ, Phương Đăng quay về ký túc xá mở ra xem, trong gói đồ có rất nhiều quà vặt, có cả con búp bê mặc quần áo màu hồng. Cô nở nụ cười, đúng là ngốc, anh ta còn nghĩ người cha anh ta nhận nuôi là một cô bé nhỏ. Sau khi cười, cô cầm con búp bê trong tay lật qua lật lại nhìn, đây không phải thứ cô thích, nhưng từ nhỏ đến lớn, đây là món đồ chơi duy nhất cô nhận được, dù nhìn qua có chút buồn cười.
Từ đó về sau, không biết vô tình hay cố ý Lục Nhất thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Phương Đăng. Mỗi tháng một lần, cô đều nhận được bưu phẩm từ thành phố gửi đến cô nhi viện, có khi là mấy quyển sách tham khảo, có lúc là đồ ăn vặt, đôi lúc còn có cả mấy thứ vặt vãnh tự tay làm, những món đồ này đa số đều rơi vào tay A Chiếu. Tình hình như vậy kéo dài đến khi cô vào trường Y tá, cũng không biết anh ta hỏi thăm tin tức của cô từ ma-sơ nào nữa.
Phương Đăng đi Tây Á mấy năm, mới hoàn toàn mất liên lạc cùng Lục Nhất. Sau khi cô trở lại, A Chiếu giao cho cô một chồng thư lớn, có thư từ, có bưu thiếp, đều là do Lục Nhất gửi đến cô nhi viện và trường Y Tá, cuối cùng chuyển vào tay của A Chiếu. Phương Đăng bảo A Chiếu thay cô đốt hết tất cả những thứ này, sau này nếu có nhận cũng có thể tự quyền đem xử lý thành giấy vụn.
Sau đó gặp lại Lục Nhất là chuyện hai năm trước, Phương Đăng sau khi xong việc ở tiệm vải, mới vừa khởi động xe không bao lâu là đâm vào một người đi đường, lúc hai bên va chạm thì thấy Lục Nhất từ tòa nhà bên cạnh bước ra. Sau đó họ mới biết mấy năm nay chỗ anh làm việc chỉ cách tiệm vải của Phương Đăng một trạm xe buýt, nhưng hai người chưa bao giờ chạm mặt.
Lần gặp lại này khiến cho Lục Nhất rất vui mừng, có thể trong thời gian qua, anh ta đã siêng năng tìm kiếm Phương Đăng không dứt, rốt cuộc cũng chờ được đến khi cô xuất hiện trong cuộc sống của anh ta lần nữa, nhưng lại không dám tự tiện đến gần. Phương Đăng chỉ biết “tình cờ” trên đường về nhà nếu “vừa vặn” đi qua nơi đó sẽ lại gặp anh ta, cũng sẽ ở quán ăn cô thích nhất mà thấy anh ta lảng vảng gần bên cạnh. Nhất là một lúc, khoảng nửa năm trước, khi cô vào thang máy của tòa nhà mình ở lại thấy anh ta “Đúng lúc vậy” xuất hiện một mình.
Phương Đăng đối với Lục Nhất chẳng có suy nghĩ gì, nhưng cô muốn Lục Nhất chỉ là một người đứng ngoài cuộc sống của mình, không muốn nảy sinh quá nhiều liên quan đến anh ta. Đại đa số thời điểm gặp gỡ, cô đều làm như không thấy anh ta, nhiều lắm chỉ là đối mặt chào hỏi khách khí. Lục Nhất cũng không phải hạng người dây dưa theo đuổi, chỉ giống như cái bóng, khiến người ta không cảm giác được, lại vừa tựa hồ như có mặt ở khắp nơi.
Những chuyện này A Chiếu đều biết ít nhiều, nên Phó Kính Thù biết cũng không có gì là lạ.
“Anh muốn nói, anh muốn em tiếp cận Lục Nhất, từ chỗ anh ta lấy về thứ anh cần, phải không?” Lần này Phương Đăng cất giọng nói rõ ràng.
Phó Kính Thù nói: “Em biết anh không muốn ép em làm bất cứ chuyện gì, anh đã nói em có thể sống cuộc sống mà em muốn”.
Phương Đăng cười, bộ dạng “bán minh bán muội” (3) so với tỉ tê khóc lóc cũng chẳng khác gì nhau.
“Anh có thể trả lời em một vấn đề không?” Cô nhìn vào mắt Phó Kính Thù. Có lần trong giấc mơ, cô đã nhìn thấy từ trong mắt anh bầu trời xanh màu ngọc bích sau cơn mưa, bây giờ cô không thấy gì cả, cũng giống như những thứ mà người ta có thể thấy qua gương, nhưng lại chẳng thể nào thấy nỗi chính chiếc gương đó.
Một làn gió biển thổi qua, Phó Kính Thù khép cổ áo khoác ngoài lại cho cô.
“Phó Thất, anh có yêu em không?” Phương Đăng hỏi.
Thật ra anh không ngờ trong hoàn cảnh này cô lại hỏi câu hỏi đó, có vẻ hơi sửng sốt. Phương Đăng ngẩng đầu, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.
Phó Kính Thù nói: “Em nghĩ quan hệ của chúng ta có thể nói rõ bằng một vài chữ hay sao? Phương Đăng, đối với anh mà nói không ai quan trọng hơn em…”
“Đừng nói những lời này! Em chỉ cần anh cho em biết, yêu hay không?” Sắc mặt Phương Đăng lạnh như nước, khẩu khí lại quyết liệt. “Đừng nói em quan trọng với anh bao nhiêu, cũng đừng nói em là chính bản thân anh, thứ em muốn biết chỉ có một điều duy nhất – anh có yêu em không? Giống như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, muốn giao phó, muốn chiếm giữ làm của riêng, vì cô ấy làm mọi chuyện điên rồ, vì cô ấy mà ngủ không yên giấc. Tại sao anh không trả lời? Em chỉ muốn một câu trả lời đơn giản nhất mà thôi”
Phó Kính Thù chần chừ, trên mặt toát ra vẻ chần chừ mà Phương Đăng ít khi nhìn thấy.
“Anh không biết” – Cuối cùng anh chọn câu trả lời thành thật nhất.
“Anh thật ngốc, hết lần này đến lần khác, trong chuyện này anh ngốc đến vậy sao?” Phương Đăng cười, lệ hoen mi, “Tại sao anh không gạt em, chỉ cần anh nói một chữ “yêu”, cái gì em cũng tin, chuyện gì em cũng vì anh mà làm”.
Phó Kính Thù nói: “Anh không gạt em. Nếu như trên đời này anh chỉ có một người để anh nói thật, cũng chỉ có em thôi, Phương Đăng. Nếu ở trước mặt em anh chỉ biết nói dối, anh thật sự không biết bản thân mình còn có thể tin vào thứ gì nữa”.
Anh không biết, đây có lẽ là lời nói thật lòng. Nhưng trong lòng Phương Đăng cũng đã sớm có câu trả lời.
Anh không yêu cô. Yêu là bản năng bẩm sinh, như ăn cơm hay ngủ. Có thể tình cảm lớn dần theo năm tháng kia chính là tình thân, cũng có lẽ là thứ tình cảm ân nghĩa hay thương hại, cũng có thể là bất cứ tình cảm nào duy chỉ không có thứ tình yêu nam nữ, điều mà cô khát khao nhất.
Cô nhẹ giọng: “Em thà để anh gạt em”.