Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 5: Chương 5




Thịnh Ngọc trố mắt: “Anh không uống sao?”

Trong lòng bàn tay chàng trai tóc trắng, viên thuốc nhỏ màu trắng nguyên vẹn nằm trên đó, thậm chí còn không có bất cứ dấu vết thấm ướt nào.

Tông Cửu liếc mắt nhìn cậu ta: “Trò vặt thôi.”

Với ảo thuật gia mà nói, ngón tay biến hóa linh hoạt chính là bài nhập môn cơ bản nhất. Cho dù bây giờ đôi tay Tông Cửu vẫn cứng đờ như trước, nhưng cậu biết rõ các kỹ xảo giấu đồ, giấu viên thuốc nhỏ vẫn dư xài.

Không chỉ có Thịnh Ngọc luôn đi theo bên cạnh cậu, ngay cả khu bình luận cũng vô cùng ngạc nhiên.

[Móa, rõ ràng hồi nãy tui thấy ẻm ném thuốc vào miệng mà, còn uống một ngụm nước lớn.]

[Đúng đó đúng đó, tui cũng thấy bà ơi! Hơn nữa, rõ ràng y tá trưởng âm trầm dòm ẻm lom lom mà.]

[Không lẽ là đạo cụ??? Không thể nào, chẳng phải cậu ta là người mới ư, đạo cụ đâu ra.]

[Nếu không có đạo cụ, vậy chẳng phải là năng lực che giấu quá tốt sao? Chiêu này quá tuyệt luôn, người mới này cũng rất gì và này nọ nhể?]

Câu hỏi ngạc nhiên của Thịnh Ngọc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, các thực tập sinh trong nhà ăn nhìn thấy viên thuốc trên tay Tông Cửu, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Theo lý mà nói, dù ma cũ hay ma mới mới, bọn họ không chênh nhau mấy về mặt tố chất cơ thể.

Quy tắc của vòng lặp vô hạn cực kỳ khắc nghiệt. Loài người mãi mãi khuất phục dưới chuỗi thức ăn của ma quỷ, mà Người sống sót cũng không thể thoát ra khỏi phạm trù chủng tộc “loài người”, cho dù may mắn chuyển hóa chủng tộc trong phó bản cao cấp đặc biệt cũng vậy, thực chất bên trong vẫn là loài người, đây là sự thật không thể thay đổi. Dù trải qua bao nhiêu phó bản thì vẫn không thể thay đổi hai điều này.

Người sống sót có thể thu thập các đạo cụ khác nhau trong phó bản dựa theo manh mối do NPC tiết lộ, đồng thời dựa vào sức mạnh của những đạo cụ này để bảo vệ tính mạng mình.

Điểm sinh tồn được kết toán sau mỗi phó bản, có thể được dùng tăng cường sức mạnh cho bản thân, hoặc tăng cường các đạo cụ hiện có. Nhưng dù tăng cường thế nào thì cũng không thể vượt khỏi giới hạn chung của con người, ví dụ một người tăng cường sức mạnh của mình như thế nào, anh ta cũng không thể nâng cả tòa nhà lên trời như Hulk được.

Hơn nữa so với tăng cường đạo cụ thì tăng cường sức mạnh bản thân cần quá nhiều điểm sinh tồn, cho nên trừ khi không có đạo cụ tiện dụng trong tay, bình thường không ai chọn trực tiếp tăng cường thân thể cả.

Điều này dẫn đến hậu quả, vì chuyện này quá gấp rút, dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của y tá xung quanh, hầu như tất cả thực tập sinh trong nhà ăn đều đã uống thuốc. Mặc dù rất nhiều người cũ đã nhanh chóng chạy đến thùng rác bên cạnh để nôn, nhưng thuốc đã vào dạ dày, ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng.

Nhìn qua một vòng, ngoài Tông Cửu thì chỉ có ba người hoàn toàn không cho thuốc vào miệng.

Gia Cát Ám và Messiah là hai boss cấp S, thủ đoạn nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường, bỏ qua khỏi đề cập. Tần Dã thì dùng vũ lực trực tiếp bóp viên thuốc thành bột mịn, tránh khỏi ánh mắt của mấy y tá.

“Tao đã bảo người mới này không đơn giản…”

Hạ Kiến Lam móc viên thuốc từ trong cổ họng ra, sắc mặt khó coi.

Là người may mắn chưa uống thuốc giống boss cấp S và cấp S, Tông Cửu đón nhận ánh mắt nóng bỏng từ xung quanh.

Không riêng Hạ Kiến Lam đã có phòng bị với cậu từ trước, ngay cả Gia Cát Ám cũng hạ mình liếc mắt nhìn cậu.

Vì chuyện vừa rồi mà ánh mắt Thịnh Ngọc nhìn cậu vô cùng ngưỡng mộ, hệt như đàn em nhìn đại ca vậy, thậm chí còn đổi giọng gọi “Anh Cửu” rất ngọt tai, khiến người ta vô cùng hưởng thụ.

Vừa rồi y tá trưởng có nhắc lịch trình được dán lên tường, không ít thực tập sinh ghé lại xem thử.

Bên cạnh lịch trình hoạt động hàng ngày có một sơ đồ mặt bằng tầng lầu trong bệnh viện tâm thần, trên đó ghi tất cả các phòng và công trình trong tầng.

Ở đây là tầng một, có nhà ăn, thư viện, và một phòng đa phương tiện.

“Ăn cơm tối xong là thời gian hoạt động tự do… Chúng ta tắm rửa vào buổi chiều, mười giờ rưỡi lên giường đi ngủ, mười một giờ kiểm tra phòng.”

Thịnh Ngọc đọc từng chữ: “Sáng ngày mai bảy giờ dậy, hở, mỗi đêm đều phải uống thuốc!”

Sắc mặt của các thực tập sinh người mới lập tức trắng bệch, cơ thể lung lay sắp xỉu.

Bây giờ hiệu lực của thuốc mới phát huy, không ít người bắt đầu ríu mắt.

Thịnh Ngọc càng hốt hoảng, “Giờ sao đây anh Cửu, tôi không nhả viên thuốc kia ra được nữa.”

Tông Cửu đang định nói, Thánh Tử tóc vàng bỗng nhiên chậm rãi bước ra từ trong đám đông.

“Các bạn, không ngại nghe tôi nói vài lời chứ.”

Đám đông ầm ĩ lập tức yên lặng trở lại.

Messia mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, đôi mắt màu xanh thẳm tựa như làn gió mát thổi trên biển chiều Aegean Hy Lạp, không khiến người ta cảm thấy cao ngạo mà là thấm vào lòng người. Nhưng không ai dám coi thường.

Bởi vì số 7 bé nhỏ nằm bên cấp S trên ngực anh ta.

No.7, đương nhiên có tư cách này.

“Tuy hệ thống chủ đã thiết kế cửa ải này thành cấp độ biểu diễn cá nhân, nhưng không có nghĩa là độ khó của phó bản đã được giảm xuống.”

Vì quan tâm tới người mới, Messia đặc biệt nêu một ví dụ cụ thể.

“Dựa theo kinh nghiệm từng trải của chúng tôi, nếu phó bản bình thường hoặc có độ khó hơi thấp,thường nhiệm vụ chính là thoát khỏi bệnh viện tâm thần, hoặc tìm ra lời giải cho một đối tượng và manh mối nào đó. Nhưng phó bản này không có, nhiệm vụ chính của nó chỉ yêu cầu chúng ta sống sót qua ba ngày.”

“… Điều này có nghĩa, thực tập sinh chỉ cần sống sót là được. Thậm chí không cần biết rốt cuộc bệnh viện này có vấn đề gì, hay che giấu sự thật nào. Vì với độ khó mà hệ thống chủ thiết lập, những điều này không quan trọng bằng sống sót.”

Các thực tập sinh vỡ lẽ.

Khi vấn đề sống sót được nâng lên cấp độ khó nhất, cũng có nghĩa ở đây sống sót chính là khó khăn lớn nhất.

Sau khi được thông não, tất cả mọi người không khỏi rét run, toàn thân lạnh lẽo.

“Khó thế này, tôi đề nghị chi bằng mọi người lập team đi.”

Messiah nói: “Tuy mục đích của biểu diễn cá nhân là thể hiện bản thân, nhưng hệ thống chủ cũng không cấm thực tập sinh hợp tác với nhau, chúng ta không nên chĩa mũi dùi vào đồng bào chỉ vì sống sót.”

Thấy một số người mới có vẻ vẫn do dự, Thánh Tử tóc vàng tiếp tục thuyết phục, “Các bạn yên tâm, quy tắc của vòng lặp vô hạn cấm Người sống sót giết hại lẫn nhau. Vừa rồi các y tá bệnh viện tâm thần cũng đã nói rồi.”

“Kẻ thù của Người sống sót từ trước đến nay không phải là Người sống sót, chúng ta có chung kẻ thù, đó là những thứ kia.” Thánh Tử tóc vàng có ý đồ riêng, “Đương nhiên đánh giá cấp bậc rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sống sót ra khỏi phó bản này, đúng chứ?”

Những lời này như truyền lửa, hoàn toàn thức tỉnh người mới đang ngơ ngác.

Đúng vậy, sống sót mới là quan trọng nhất. Xếp hạng cấp bậc, bị loại hay không bị loại, phải sống sót đến lúc đó mới tính được.

Nếu thậm chí không thể sống nổi qua ba ngày, ngay cả tư cách xếp hạng bọn họ cũng chẳng có.

Càng lúc càng nhiều người mới đứng sau lưng Thánh Tử tóc vàng.

Mà nói cũng lạ, sau khi y tá rời đi, toàn bộ nhà ăn dường như trở nên trống không.

Mấy bà dì ở quầy xếp hàng mua cơm đã đóng cửa, các nhân viên chăm sóc cao to lực lưỡng cũng đi đâu không rõ. Thậm chí bọn họ cũng không gặp bất cứ NPC bệnh nhân nào, chỉ có những thực tập sinh treo huy hiệu đứng tụ tập ở đây.

Có lẽ tình huống này rất phổ biến trong các bệnh viện tâm thần, chỉ cần không vi phạm quy tắc mà y tá tưởng đã nói, đương nhiên bọn họ sẽ an toàn.

Trong khi những người mới đưa ra lựa chọn, rõ ràng nhóm người cũ cũng đã tính toán chu đáo toàn diện hơn.

“Đi thôi, rõ ràng phó bản này không đơn giản như vậy.”

Hạ Kiến Lam thở dài, kéo Tần Dã sang phía mình.

Trước đây toàn hành động theo nhóm trong vòng lặp vô hạn, có thể yên tâm giao điểm yếu cho người phe mình.

Vốn dĩ vòng lặp vô hạn đã rất kinh khủng rồi, nếu còn đấu đá nội bộ thì còn gì mà húp?

Nhưng ngặt nỗi trong phó bản lần này, hệ thống chủ đã chỉ ra trong bọn họ có tồn tại một nội gián, khiến người cũ bàng hoàng trong lòng.

Thật ra Messiah nói vậy cũng không có gì ngạc nhiên cả, bởi vì cho dù trước mắt có nội gián hay không thì lập team vẫn là biện pháp tốt nhất, với người mới hay người cũ cũng thế.

Tông Cửu im lặng đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, sau đó bình tĩnh tiến vài bước về phía Thánh Tử.

[Quá giỏi! Công tác tư tưởng bậc này… không hổ là Thánh Tử.]

[Ở đây có thủ lĩnh đúng là may mắn quá rồi, trong phòng trực tiếp của khu bên cạnh, nhóm Lời nguyền với nhóm Dạ tộc suýt thì choảng nhau, bây giờ vẫn đang cắn lén nhau kìa, người mới vào làm bia đỡ đạn cmnl.]

[Thật ý, nếu là người khác thì không chắc là sẽ có khả năng kêu gọi như Thánh Tử đâu, trước mặt người mới ảnh là boss cấp S, số người cũ tin tưởng và khâm phục ảnh cũng không ít.]

[Bộ có mình tui để ý tới boss Gia Cát hả… Tui cảm thấy boss Gia Cát cũng không phải kiểu người sẽ gò bó theo khuôn phép

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.