“Chim sẻ đứng sau”
…
Tông Cửu thấy Gia Cát Ám rất hữu dụng.
Đã có quân sư, đương nhiên đâu thể để làm cảnh. Kết quả không dùng không biết, dùng cái hú hồn.
Cậu và Gia Cát Ám âm mưu lập một kế hoạch cẩn thận.
Vì không xác định Ác ma có ở trong phòng hay không, hay hoa hồng đỏ có bị hắn mang theo chăng. Để đảm bảo an toàn, Tông Cửu định trước tiên dụ No.1 ra ngoài rồi lặng lẽ chui vào phòng hắn, chờ đến lúc thích hợp thì hùa với Gia Cát Ám úp sọt thằng này.
Nếu No.1 đến chỗ hẹn, Gia Cát Ám sẽ ở lại quầy bar giữ chân Ác ma giúp cậu. Tông Cửu tới phòng hắn tìm một lượt, dù không tìm thấy hoa cũng nghịch được chút gì đó.
Gia Cát Ám cho cậu cái túi không gian đạo cụ cấp D rất thần kỳ. Chỉ cần nhét túi không gian vào túi áo vest Ác ma, Tông Cửu có thể âm thầm thó bông hồng.
Nếu No.1 không đến chỗ hẹn, vận may sẽ chiếm tỉ trọng lớn trong vụ này.
Tông Cửu rất có thể bị bắt tại trận.
Lần này phải hy sinh thần côn Gia Cát Ám, dù sao tính thời cơ không phải điểm mạnh của bài tarot mà là đĩa Thái cực bát quái.
Gia Cát Ám nói với cậu, vào phòng lúc tầm mười một giờ năm mươi sẽ nhận được niềm vui bất ngờ.
No.3 rất thạo nghề. Tuy bình thường nghiêm túc thanh cao, nhưng vẫn biết thể hiện giá trị bản thân với chủ nhân khi đầu quân cho cậu. Bởi vậy hắn ta rất nỗ lực trong kế hoạch đêm nay, gần như ôm hết việc, Gia Cát Ám chưa bao giờ ân cần với cậu đến thế, Tông Cửu được chiều mà sợ.
Xem ra đây chính là niềm vui bất ngờ mà Gia Cát Ám bảo.
Lúc người ta tắm sẽ không mặc quần áo, No.1 thường mang hoa bên mình cũng đâu thể mang vào phòng tắm được.
Giờ là giây phút tuyệt vời nhất!
Trong bóng tối, Tông Cửu chăm chú nhìn đóa hồng, bước cẩn thận cố gắng không gây ra tiếng động.
Cậu và Gia Cát Ám chuẩn bị rất kỹ, tính hết cả rồi.
Nhưng căn phòng quá rộng, rộng đến mức khó thấy điểm cuối, những món đồ kỳ lạ nằm trên sàn như dã thú im lặng, trông vừa dị vừa có vẻ đẹp khó nói thành lời.
Tiếng nước vẫn vang lên, dần rõ hơn theo mỗi bước chân. Không xa trước mặt cậu, bông hồng đang lặng lẽ nở.
Ở phía xa, ánh trăng tràn qua cửa sổ, ánh nước khúc xạ lấp lánh chảy trên mặt thảm dày, trở thành nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối thăm thẳm. Lúc trước bị tủ rượu che khuất nên không thấy, chỉ khi đến đây mới thoáng thấy.
Lúc đến cuối tủ rượu, Tông Cửu đột ngột dừng lại, cảm giác có gì đó không ổn vì độ rõ của tiếng nước.
Không giống phòng tắm hay vòi sen, mà nghe như tiếng mở vòi trong bồn tắm. Nếu cậu không chú ý tới điều đó, e là mới bước ra ngoài đã bị bắt tại chỗ.
Tông Cửu nhìn mặt sàn đẫm ánh trăng giữa tủ rượu và giường, trầm tư suy nghĩ. Thần thông quảng đại như Gia Cát Ám cũng không nghĩ tới điều này.
Giờ phải làm sao để bước qua mà không bị No.1 phát hiện đây?
Đang lúc suy tư, thình lình cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dội lên từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu.
Chàng trai tóc trắng nghiêng người, ngồi xổm trong bóng tối sau tủ rượu, cố thở nhẹ.
“Rào rào rào…”
Tiếng phá nước chợt vang lên.
Có người đứng dậy từ làn nước lạnh, lạnh như nhiệt độ cơ thể quanh năm không đổi của hắn. Mái tóc đen dài của người đàn ông hiếm khi xõa ra, đuôi tóc ướt sũng vắt trên vai, vệt nước chảy tí tách xẹt qua cơ bụng hoàn hảo, nhỏ dọc theo đường nhân ngư ngoài bụng, lăn xuống bắp chân, thấm vào tấm thảm.
Chiếc ly đựng rượu vang được đặt trong khay làm bằng bạch kim, ánh trăng dát một lớp màu bạc lên dòng rượu đỏ trong veo, cũng soi rõ những vết sẹo dữ tợn sau lưng hắn như một tác phẩm nghệ thuật khuyết điểm không che được ưu điểm.
Ác ma tiện tay cầm áo choàng tắm bên cạnh, khoác hờ rồi bước qua mép bể.
Hắn nheo mắt, nhìn đường cong cứng rắn lạnh lẽo của tủ rượu trong bóng tối, bỗng nhiên cong môi đi thẳng ra cửa.
“Bịch, bịch, bịch…”
Tiếng bước chân tới gần, từng tiếng đánh vào lòng người như tay thợ săn lão luyện đang trêu đùa con mồi, mang đến cảm giác căng thẳng tột độ.
Tông Cửu ngồi xổm sau tủ rượu, nhíu chặt mày.
Cậu đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu bây giờ lao lên cướp hoa hồng thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu.
Trước kia càng những lúc căng thẳng, mạch suy nghĩ của cậu càng ổn định. Dù là lễ hội ảo thuật được phát sóng toàn cầu, chưa chắc đã khiến Tông Cửu hồi hộp.
Nhưng hễ đối đầu với No.1, Tông Cửu lại thấy lòng háo thắng của mình bị khơi lên đỉnh điểm, chỉ mải suy nghĩ phải làm sao để gài tên kia một vố.
Ở một khía cạnh nào đó, tiên đoán của Quỷ Cốc Tử rất chính xác. Mối thù càng kết càng lớn, số mệnh đã được định sẵn.
Nghĩ lúc lâu, Tông Cửu phát hiện mình đang rơi vào tình cảnh tiến lùi không xong.
Nếu tiến lên, dễ khi vừa ló ra đã bị tơ rối ngăn lại. Lùi về cũng vậy, đành yên lặng theo dõi tình hình.
Bóng đen dần kéo dài trên thảm, chậm rãi nhe răng nanh.
“Két…”
Tiếng mở cửa phát ra từ phía trên tủ rượu.
Ác ma ung dung ngâm nga một điệu hát, trong con ngươi vàng sẫm như có làn sóng quỷ quyệt dập dìu.
Lợi dụng màn ca hát này, Tông Cửu tiếp tục thu mình vào bóng tối.
Dù sao trừ khi No.1 bắt cậu, nếu không cậu sẽ không ra ngoài, xem thằng nào câu giờ thằng nào.
Mùi rượu thơm ngào ngạt bay trong không khí, người sành rượu vừa ngửi sẽ nhận ra người này đang mở một chai đắt giá.
“Tiếc thật, không có thời gian tỉnh rượu.” Giọng trầm thấp như đang tự nói một mình.
Ngay sau đó, rượu lạnh xua không khí, chậm rãi rót vào ly thủy tinh. . ngôn tình hài
Ly rượu được nâng lên, cái bóng càng mở rộng, cho đến khi dừng lại không xa cách chỗ Tông Cửu núp.
Tay chàng trai tóc trắng ấn lên lá bài, đôi mắt hồng nhạt nhìn chằm chằm cái bóng cách gần ngay đó.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu có động tĩnh lạ, cậu sẽ lao ra quất luôn đếch cần biết có đánh lại hay không, không thể phá hủy uy phong của mình.
Bầu không khí căng thẳng tột độ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đều đều bỗng vang lên ngoài cánh cửa dày nặng.
“Cộc… Cộc… Cộc…”
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống chủ vang lên trong không trung.
[No.3 có việc gấp muốn gặp.]
Ác ma cười nhếch mép, “Việc gấp gì?”
[Đối phương chọn gặp mặt nói chuyện.]
[Đọc một tin nhắn chưa đọc khác: Thực tập sinh cấp B Tông Cửu hẹn gặp ngài tại quán bar ngoài trời, thời gian là năm phút sau.]
“Ồ?”
Vẻ hứng thú trong mắt người đàn ông càng nồng.
Hắn làm như vô tình liếc cái bóng sau tủ rượu, tiếc nuối đặt ly rượu trên tủ, “Vậy thì tạm thời không tiếp chuyện được rồi.”
“Hẹn gặp lại.”
…
Sau khi cửa phòng đóng lần nữa, Tông Cửu ngồi im nửa phút dưới tủ rượu mới chui ra từ bóng tối.
Bây giờ là mười một giờ năm mươi bảy phút, còn ba phút tới giờ cậu lừa hẹn Ác ma.
Gia Cát Ám như thần trợ công á! Siêu đáng tin!
Nhớ tới bóng người mờ mờ cậu thấy ở quầy bar lúc trước, lần đầu tiên Tông Cửu nghĩ quân sư quạt mo cũng không tệ. Ít nhất trong những trường hợp đột ngột phát sinh và chủ nhân sơ sẩy, quân sư thông minh có thể tùy cơ ứng biến, hiểu rõ tình huống và đối phó hoàn hảo.
Với Tông Cửu, đây chính là kết quả tốt nhất.
Vì đi vội nên No.1 không mặc bộ vest muôn thuở của mình, cành hồng vẫn nằm trên túi áo.
Tông Cửu bước nhanh tới, xuyên qua ánh trăng lạnh lẽo, rút nó ra khỏi túi áo vest.
Đóa hồng vẫn như lần trước cậu nhận được, cánh hoa lặng lẽ nở rộ trong không khí, như thể được bảo tồn trong vẻ ngoài xinh đẹp nhất. Nhưng Tông Cửu chẳng phải người có tế bào nghệ thuật thích thưởng thức.
Cậu lấy xong lập tức báo cáo với hệ thống chủ, chớ thèm liếc hoa thêm lần nào.
[Thực tập sinh cấp B Tông Cửu đã hoàn thành mệnh lệnh, nhận được phần thưởng: Số lần rút hộp mù X1.]
Lần này mối lo trong lòng Tông Cửu đã tiêu tan.
Đùa hay gì, cậu chưa sống đủ đâu, tự nhiên được thông báo ba ngày sau bị khử nếu không hoàn thành mệnh lệnh, ai vui cho nổi?
“Cơ mà…”
Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng cậu vẫn hơi không cam lòng.
Thanh niên tóc trắng đứng đó, sờ cằm.
Mệnh lệnh này do Ác ma điều khiển Messiah đưa ra, mặc dù No.1 chưa biết Tông Cửu đã phát hiện ra điều này, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới việc cậu ghim thù.
Quy tắc sống của Tông Cửu là có thù tất báo, tuyệt không lần lữa.
Lúc trước bác sĩ do No.1 thủ vai dám chích điện cậu, cậu giã luôn một búa, Âm Bà dám bán cậu, cậu châm lửa thiêu thành tro.
Còn bây giờ…
Ánh mắt Tông Cửu đảo quanh bộ quần áo treo trên giá, nghĩ ra kế hay.
Cậu cười hì hì, lấy cái kéo to trong hộp ngầm ra, chạy đến tủ treo quần áo cắt sạch mười mấy bộ vest treo ngay ngắn trong tủ, nhìn đống vải cao cấp bay lả tả.
Cuối cùng, Tông Cửu còn vươn tay xử luôn bộ vest mà No.1 treo đầu giường.
Mặc dù No.1 có thể bảo hệ thống chủ đưa quần áo tới, nhưng miễn hắn khó chịu là Tông Cửu vui.
Thậm chí cậu còn nghĩ mình nên hỏi Gia Cát Ám, xem có cách mượn vật trung gian khiến chủ nhân xui xẻo không.
Cậu nhớ vài tà thuật ở Đông Nam Á có thể hạ Giáng đầu bằng những thứ này, mặc dù không hiệu quả bằng tóc hay những thứ tương tự, nhưng miễn là hại được hắn, Tông Cửu rất tình nguyện ra sức vì No.1.
Sau khi làm xong, Tông Cửu rẽ ngoặt đi về phía sâu trong phòng.
Để đảm bảo an toàn, cậu không định rút lui bằng cửa chính.
Gia Cát Ám vất vả tạo điều kiện cho cậu, Tông Cửu ló mặt ra cửa mới là lạ.
Nên cậu chọn vào thang máy riêng của ký túc xá thực tập sinh cấp S. Khung cảnh sang trọng của ký túc xá cấp S vượt ngoài sức tưởng tượng, muốn gì có nấy, thang máy cũng riêng, không dùng chung với thực tập sinh khác.
Xong đâu vào đấy, Tông Cửu vui vẻ ngâm nga về phòng mình.
Vừa nghĩ tới biểu cảm của Ác ma sau khi thấy cảnh tượng trong phòng, tâm trạng Tông Cửu đã high quá trời quá đất.
… Cho đến khi cậu đóng cửa phòng mình, ngoảnh đầu lại, bất ngờ thấy khuôn mặt cười như không cười của No.1 trong bóng tối.