Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 90: Chương 90




“Ảnh tốt nghiệp nhiều năm trước”



Chuyện xảy ra ở lớp 7.

Lớp 7 là lớp của Tsuchimikado, thật tình cờ lớp này xếp thứ chín trong bảng xếp hạng.

Tuy cả khối đều gà như nhau, nhưng điểm trung bình lớp xếp cuối và lớp hạng nhất vẫn chênh lệch một khoảng.

Muốn điểm trung bình đạt mốc 600, với lớp 1 chắc chắn đỡ khổ hơn lớp 7.

Trong tình huống đó, bầu không khí ở lớp 7 càng áp lực hơn. Ngặt nỗi hạng bét của lớp 7 lại là boss cấp S. Nếu là lớp khác, chắc mọi người đã bắt đầu bạo lực lạnh rồi, nhưng vì cái mác cấp S, không ai dám nói gì với Tsuchimikado, chỉ có thể lạnh lùng đối mặt với y.

Cuộc sống của các học sinh kém toàn khối chẳng hề dễ dàng, không những cố gắng học tập mà còn nhận sự đối xử lạnh nhạt của bạn cùng lớp, trừ lớp 1 của Phạm Trác, lớp 3 của Phù thủy đen và lớp 9 của Tông Cửu. Mấy lớp này có người lãnh đạo rõ ràng, còn các lớp còn lại dù chọn lớp trưởng nhưng đa phần thực tập sinh đều nghĩ bọn họ cũng là cấp B như mình, không có quyền ra lệnh. Tuy học chung với nhau, nhưng tình trạng phân biệt đối xử trong lớp rất nghiêm trọng.

Đương nhiên, khổ nhất vẫn là phòng 404, nhóm người đã phản bội tất cả thực tập sinh trước kỳ thi tháng đầu tiên.

Dưới đòn roi của trợ giảng, bọn họ đã nhận tội, tiết lộ kế hoạch nên bị coi là phản đồ.

Trùng hợp trong phòng 404, có một học sinh xếp hạng hai từ dưới đếm lên học lớp 7. Mà bạn hạng hai đếm ngược này, bị phát hiện trở thành Người không mặt.

Chuyện xảy ra vào sáng nay.

6h50 sáng, ký túc xá đúng giờ phát loa, tất cả thực tập sinh bò ra khỏi giường gấp chăn, rửa mặt.

Thực tập sinh cấp B chung đụng với nhau, sau vụ phòng 404 tiết lộ bí mật thì không ai muốn qua lại với họ nữa, thế là những người trong phòng 404 tự chơi một mình.

Thực tập sinh Lương Minh Đức phòng 404 cầm cốc súc miệng đến phòng rửa mặt lấy nước nóng, ngoảnh đầu tình cờ thấy bạn cùng phòng đang đứng trước vòi nước.

Lương Minh Đức bước tới, vỗ vai người kia, “Sớm thế? Tối qua học xuyên đêm hả?”

Người kia không trả lời mà tiếp tục đánh răng, trong phòng rửa mặt chỉ có tiếng “sột sột” của lông bàn chải quét qua hàm răng.

Lương Minh Đức cũng không để ý, cúi đầu hứng cốc nước, nặn kem đánh răng bắt đầu đánh răng.

Cậu ta vừa cúi đầu, vừa nói chuyện lúng búng, “Ê tôi bảo chứ, cậu chung lớp với Tsuchimikado cũng thiệt quá. Hắn ta xếp cuối cùng, mọi người trong lớp ứ dám bắt nạt mà lại nhằm vào cậu, đéo gì thế.”

“Ai chả muốn sống, cứ chọc tức bọn mình xem, lần sau thi mình nộp giấy trắng, chết thì chết chung, có ngỏm cũng phải kéo cả lớp làm đệm lưng.”

Tuy mạnh mồm nhưng Lương Minh Đức vẫn cố gắng nói thật nhỏ, không để người đang rửa mặt cùng mình nghe thấy.

May lúc này còn sớm, chuông mới reo nên trong phòng rửa mặt chỉ lác đác hai ba người, còn đứng khá xa.

Từ nãy đến giờ người kia không trả lời. Đánh răng một hồi, bỗng nhiên Lương Minh Đức thấy có gì đó sai sai.

Bình thường hạng hai đếm ngược của lớp 7 là người căm phẫn nhất, nhắc đến chuyện này chắc chắn sẽ chửi ầm lên.

Sao hôm nay im lặng, lạ thế nhỉ?

Lương Minh Đức nắm bàn chải đánh răng, ngẩng đầu nhìn mặt nước trong chậu. Chỉ liếc sơ đã sợ bay hồn, cốc nước trên tay đổ ụp xuống đất, trôi ào vào cống nước.

“Mặt, mặt cậu đâu rồi?”

Giọng Lương Minh Đức run run, lùi lại lấy đạo cụ đặc biệt ra. Gay go một nỗi, đạo cụ đặc biệt của cậu ta chỉ có tác dụng với sinh vật linh dị, không có phản ứng với vật sống.

Hạng hai đếm ngược luôn quay lưng về phía cậu ta, chậm rãi ngoảnh đầu lại.

Khuôn mặt phẳng lì bóng loáng, những nơi từng có mắt mũi nay trở nên mờ nhạt, biến thành nền màu da.

Người không mặt không trả lời, thậm chí không thèm liếc Lương Minh Đức, hệt như robot được lập trình sẵn, bước chân đều rang, cầm cốc nước đi ra ngoài.

Đương nhiên, chuyện này đã khơi lên sóng gió giữa các thực tập sinh.

“Một người sống sờ sờ, sao tự dưng biến thành Người không mặt?”

Trong ký túc 101, một cuộc họp giữa các lớp trưởng được đang được tiến hành.

Các lớp trưởng tập trung lại.

“Phải có chất xúc tác, hoặc nguồn ô nhiễm nào đó mới khiến thực tập sinh thay đổi thành ra như thế.”

Buổi ra chơi sáng nay, bọn họ chạy đến lớp 7 xem thực tập sinh biến thành Người không mặt.

Đáng sợ ở chỗ, dù bọn họ nói thế nào với thực tập sinh kia, thậm chí gọi tên cậu ta, người đó vẫn không hề phản ứng, chỉ yên lặng ngồi làm đề.

Không cần biết tiếng ồn bên ngoài ra sao, dù có người cướp bút, Người không mặt vẫn ngơ ngác ngồi im, khuôn mặt trống không khiến người ta rùng mình.

Tựa như bị rút mất linh hồn vậy.

Về chuyện này, Tsuchimilkado cung cấp khá nhiều manh mối.

“Không, cậu ta vẫn có phản ứng. Ví dụ lúc học giáo viên gọi cậu ta trả lời câu hỏi, cậu ta sẽ trả lời; còn bài kiểm tra hàng tuần hôm nay, cậu ta cũng làm đầy đủ. Do đó có thể thấy, biến thành Người không mặt không ảnh hưởng đến tư duy của một người.”

Thế lại càng đáng sợ.

Trong phó bản, chỉ có NPC giảng viên mới là Người không mặt, bây giờ thực tập sinh cũng thay đổi luôn, vậy trong thời gian tới sẽ càng có nhiều thực tập sinh biến thành Người không mặt sao?

Lớp trưởng lớp 4 rùng mình, “Khoan khoan, đâu chỉ giáo viên trường này, cả phụ huynh mà tụi mình thấy ở phần giới thiệu cũng không có mặt đúng chứ?”

“Đúng, chắc chắn có điểm tương đồng gì đó.”

“Vậy các cậu nói xem, sau khi trở thành Người không mặt, cậu ta có thể biến trở lại không?”

Chỉ mình Tông Cửu im lặng.

Cậu trầm ngâm một lát, không tiết lộ chuyện lớp 9 phát hiện cuốn nhật ký.

Không phải cậu không muốn chia sẻ tin tức, mà dù chung phòng 101 thì vẫn có những người bất đồng ý kiến.

Ví dụ lớp trưởng lớp 5, so với mục tiêu toàn đội sống sót thì gã càng muốn đạt được mục đích của phó bản tập thể, không bận tâm đến việc sống chết của người khác.

Biến số này rất nhiều, lơ là một chút có thể sẽ gặp tình huống lộ tin giống lần thi tháng thứ nhất, đương nhiên phải cẩn thận.

Phù thủy đen ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn cậu dưới mũ trùm đầu. Tiếc rằng Tông Cửu đang đắm chìm trong suy nghĩ bản thân, không bắt gặp đôi mắt xanh kia.

—-

Chẳng bao lâu, khi nỗi sợ hãi về Người không mặt lan rộng trong nhóm thực tập sinh thì vào buổi lễ chào cờ ngày hôm sau, bọn họ nhận được câu trả lời.

Hiệu trưởng chỉ góp mặt trong bài phát hiểu đầu tiên trước kỳ thi sát hạch lại xuất hiện trước bục chào cờ, khuôn mặt không có ngũ quan lộ rõ vẻ vui mừng, giọng điệu dõng dạc.

“Tôi không ngờ trước cuộc thi giữa kỳ, trường ta lại nhận được một tin vui đầy phấn khởi như vậy! Nếu là mấy khóa trước, ít nhất phải sau cuộc thi giữa kỳ mới xuất hiện số lượng lớn học sinh xuất sắc. Vậy mới thấy năm nay đúng là tài năng tuyệt vời, tương lai vô hạn!”

Ông ta vẫy tay dưới sân khấu, “Nào, trò ngoan, đến bên này.”

Thực tập sinh đầu tiên biến thành Người không mặt sải bước đến đài chủ tịch như con rối.

Hiệu trưởng thỏa mãn vỗ vai cậu ta, “Đây là học sinh giỏi mà trường ta bồi dưỡng, cũng là nhân tài cao cấp cống hiến cho xã hội hàng năm. Chỉ cần giác ngộ điều này trong thời trung học, các trò không những được thoải mái lựa chọn trường đại học hàng đầu cả nước sau khi tốt nghiệp, hưởng thụ tài nguyên giáo dục chất lượng nhất, mà tương lai cũng sẽ trở thành trụ cột của xã hội, rạng danh trường cũ!”

“Nào.”

Hiệu trưởng ân cần chào hỏi các giáo viên trên đài chủ tịch, đặc biệt là chủ nhiệm lớp 7, “Lên đây chụp ảnh lưu niệm với học sinh xuất sắc, đưa ra quyết định đầu tiên trong năm nay nào!”

Chẳng mấy chốc, sân khấu chào cờ đã chật kín người.

Chủ nhiệm Người không mặt mặc đồ lao động nở nụ cười háo hức mong chờ, thực tập sinh Người không mặt mặc đồng phục xanh trắng cũng cười y hệt, thậm chí từng nếp nhăn căng trên mặt cũng y xì nhau, cứ như sản phẩm hoàn hảo được sản xuất hàng loạt trên dây chuyền vậy.

Đây chính là những “người có thể cống hiến cho xã hội trong tương lai”, mà giáo viên và phụ huynh nhắc đến.

Sân trường lặng ngắt.

Hoạt động tập thể cấm học sinh lén nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt các thực tập sinh chẳng khá hơn là bao.

Sáng hôm nay, kết quả bài kiểm tra hàng tuần được công bố.

Thực tập sinh không mặt vốn xếp áp chót lớp 7, nay vọt lên hạng nhất toàn khối, thậm chí tổng điểm còn vượt xa Phạm Trác nhất khối, gần chạm mốc tuyệt đối.

Đây là khái niệm gì? Bảo kỳ tích cũng chưa đủ. Không chỉ thực tập sinh, đến khán giả cũng điếng người.

[Biến thành thế này từ thời trung học, tài năng tuyệt vời? Trời đất ơi, chẳng lẽ mục đích của trường này là đào tạo họ thành Người không mặt ngoan ngoãn nghe lời? Như giáo viên và phụ huynh trong phần tiền kịch?]

[Tổ sư phó bản này kinh thế, bảo sao chẳng tìm thấy manh mối nào của các học sinh khóa trước trong trường, thảo nào tỉ lệ trúng tuyển là 100%. Theo cách này, những ai không biến thành Người không mặt sẽ bị giết dưới sự cạnh tranh tàn khốc, người sống cố gắng học tập để không bị loại, cuối cùng cũng biến thành Người không mặt trong cuộc ganh đua?]

[Tui nghi đây mới là mục đích cuối cùng của trường này, haha, chỉ đào tạo người có ích cho xã hội.]

Sau khi chụp ảnh xong, hiệu trưởng nhìn theo học sinh giỏi bước xuống đài chủ tịch rồi lia mắt xuống toàn trường.

“Phụ huynh và giáo viên đều vì tốt cho các trò. Giờ có lẽ các em chưa hiểu, sẽ hận chúng tôi, nhưng bao giờ các em trưởng thành, vào xã hội sẽ biết.”

“Tôi mong trong ba kỳ thi tiếp theo.sẽ có thêm nhiều học sinh xuất sắc, bỏ hết suy nghĩ tiêu cực, chung lòng học tập.”

Tông Cửu im lặng xếp hàng về lớp. Cậu suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng hiểu vì sao nét chữ trong nhật ký lại quen.

Nhân lúc giáo viên chưa bắt đầu dạy, ảo thuật gia nâng tấm gỗ mỏng trên bàn lên. Phía sau tấm gỗ là 3 chữ “cứu tôi với” khắc bằng dao nhỏ, mà cậu phát hiện trong lúc thi sát hạch.

Tông Cửu cẩn thận tìm sau bàn gỗ, quả nhiên thấy có ngăn kéo kép giống hệt bục giảng. Cậu rút tờ giấy ố vàng trong ngăn kéo kép ra.

Đây là một tấm ảnh tốt nghiệp.

Mọi người trong ảnh mặc đồng phục xanh trắng, nhìn thẳng vào ống kính. Tất cả học sinh trong lớp đều không có mặt, ngoại trừ cô gái đứng hàng cuối.

Nét mặt cô rất khó chịu.

Vì cô chỉ còn nửa khuôn mặt nguyên vẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.