Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 139: Chương 139: “Đúng thế, chúng tôi biết tất cả”




Hiển nhiên, hai nhiệm vụ chính này đã khiến các thực tập sinh hoảng sợ không nhẹ. Bọn họ chưa bao giờ trải qua tình huống, mà nhiệm vụ chính công khai bảo thực tập sinh phá hủy phó bản như vậy.

Tuy phá hủy phó bản đúng là một cách khiến hệ thống chủ thừa nhận sức mạnh nhưng độ khó quá lớn, chỉ được xem như quy tắc ngầm. Hệ thống chủ tạo ra một phó bản kinh dị cũng cần có tài nguyên, nếu nhiệm vụ chính là phá hủy phó bản thì chẳng phải rất mất mặt sao?

Giờ thì hay rồi, phá hủy phó bản được đề cập công khai luôn. Không cần Tông Cửu nhiều lời, bản thân các thực tập sinh cũng biết trong chuyện này chắc chắn có bí mật không muốn người khác biết.

[Camera toàn cảnh 360 độ không góc chết mọi hướng đã bật, vòng thi này chỉ mở camera đoàn đội, phát sóng trực tiếp khi số lượng thành viên trong đội lớn hơn năm.]

[Thực tập sinh đã vào trạng thái phát sóng trực tiếp.]

4000 thực tập sinh, 30 người một đội, tổng cộng gần 150 đội, số phòng livestream được mở cũng tương đương.

Và hiển nhiên, số khán giả trong phòng livestream của những đội có boss dẫn đầu là đông nhất, còn các phòng livestream gom góp mới đủ 30 thực tập sinh cấp thấp thì chẳng ai ngó ngàng.

Sau khi tích lũy từ nhiều phó bản trước đó, phòng livestream của đội Tông Cửu vừa mở đã thu hút lượng lớn người xem.

[Có rồi, cuối cùng phòng livestream cũng mở, tui chớt mất thui Ảo thuật gia ơi!]

[Đúng vậy, bọn họ còn nghỉ ngơi mười ngày sau khi trở về từ Công viên trò chơi, ký túc xá thực tập sinh lại không có camera trực tiếp, rốt cuộc bây giờ hạnh phúc của tui đã trở lại!]

[Đến rồi đến rồi, các chị em ơi tui tới đây, để tui coi mấy người Ảo thuật gia rút trúng cảnh gì nào… Hở? Sao cảnh này trông sáng sủa thế, có kèm hiệu ứng ánh sáng không? Thắc mắc.jpg.]

[Má hahahaah lầu trên bà làm tui cười xỉu, vừa nãy tui ngó phòng livestream chằm chằm lúc lâu mà hổng nghĩ ra được từ nào để miêu tả nó, bà kêu “kèm hiệu ứng ánh sáng” tui mới chợt nhận ra, quá chuẩn, đây là tăng thêm hiệu ứng ánh sáng còn gì! Lần đầu tiên tui nhìn thấy một phó bản tự mang filter đó.]

Tất cả các thực tập sinh đều mặc đồng phục màu xanh trắng, đứng trong căn phòng đơn điệu, nhưng trong phòng livestream lại có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài căn phòng không trần này rất yên tĩnh.

Ánh sáng mặt trời ló dạng từ những đám mây trắng xanh, hoa tươi được trồng trong những vườn hoa gọn gàng trong trấn nhỏ.

Nhà thờ đứng sừng sững giữa trung tâm trấn nhỏ, viền Thánh giá phản chiếu ánh vàng chói mắt. Hương hoa mềm mại dinh dính phiêu đãng trong không khí, phía xa hơn là sóng biển đang dâng cuồn cuộn, cát mịn bồi đắp trên bãi biển tạo thành một đường bờ biển uốn lượn.

[Bầu không khí này, không giống phó bản kinh dị… Nhưng kết hợp với tên và nhiệm vụ chính, cứ thấy có gì đó sai sai…]

[Với lại nhóm thực tập sinh này làm sao thế, trông ai cũng khó chịu vậy.]

Các thực tập sinh đứng trong phòng, nhìn nhau.

Tông Cửu tỉnh táo lại đầu tiên. Cậu ngoảnh đầu nhìn về phía mấy người đứng sau. Đầu tiên là Từ Túc, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt còn vương nước mắt, trông như vừa gào khóc xong. Chung Ý Viễn tháo kính ra lau khóe mắt. Rất nhiều thực tập sinh khác cũng giống hắn, hốc mắt đỏ hoe, thậm chí ngay cả Anthony cấp A cũng sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt là biểu cảm xao động.

Trong phòng không có những người khác, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời và những bức tường đơn điệu xung quanh.

Vì vậy Tông Cửu phá vỡ sự im lặng: “Tiền truyện của các cậu là gì?”

Từ Túc khịt mũi, “Em thấy mẹ em, b-bà ấy nói hy vọng em không quên bà ấy, còn nói mong em trở thành người tốt.”

Những người khác thì trầm mặc gật đầu, có người nói đã gặp người bà đã mất nhiều năm của mình, có người nói nhìn thấy người bạn thân nhất của mình, còn có người nhìn thấy chú chó săn lông vàng mình nuôi trong thế giới hiện thực.

Sau khi họ vào phó bản này, những ký ức về thế giới hiện thực bị hệ thống chủ cố tình che giấu đã vỡ òa toàn bộ. Trái tim con người làm bằng thịt, trước khi vào vòng lặp vô hạn thì bọn họ là công dân của xã hội loài người văn minh hiện đại, định sẵn sẽ bị ràng buộc. Có người thân, người yêu, bạn bè, thú cưng và những mối quan hệ của riêng mình.

Nếu không phải hệ thống chủ cố tình che phần ký ức này, mỗi khi tối trời yên lặng nhìn lên vầng trăng sáng, ai có thể không nhớ những ngày ở thế giới hiện thực kia chứ?

Dù cuộc sống vất vả, làm nô lệ tư bản 996, đối mặt với núi công việc hoặc bài tập chồng chất, bị cấp trên chỉ thẳng mặt mà mắng nhưng vẫn tốt hơn thế giới vô hạn đầy rẫy quỷ quái, giết chóc, máu me và những ẩn số này.

Bọn họ đứng bên kia thảo luận, nhưng trên mặt Tông Cửu không có bất cứ biểu cảm gì. Có lẽ vì ký ức của cậu chưa từng bị hệ thống chủ che phủ, hoặc vì tình cảm của cậu bẩm sinh đã khác người thường, tóm lại cậu không có trải nghiệm và cảm xúc bùi ngùi giống như bọn họ.

“Đây là phó bản kinh dị, chỉ là cảnh vật mà hệ thống chủ dùng ký ức của mọi người để chế tạo thôi.”

Thanh niên tóc trắng khoanh tay, lạnh lùng dội một chậu nước lạnh.

“Em biết, nhưng mà…”

Vẻ mặt Từ Túc càng đau buồn hơn, “Em nhớ nhà, không biết tại sao, trước đó thi thoảng nhớ tới cũng không buồn như vậy nhưng khi mẹ nói với em là bà đang chờ em về, em thực sự…”

Thực sự rất muốn sống sót trở về.

Rõ ràng chẳng qua chỉ là ảo giác do hệ thống chủ dùng ký ức để tạo ra, nhưng trong lòng Từ Túc lại vô cùng kinh hãi. Cậu biết khi mình trở về thế giới hiện thực, mẹ cậu nhất định sẽ nói những câu này, cậu biết quá rõ.

“Vậy thì cố gắng sống sót.”

Ánh mắt Ảo thuật gia quét một vòng khắp căn phòng, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Những người khác im lặng, ngay cả thực tập sinh cấp A kỳ cựu có kinh nghiệm phong phú như Anthony cũng hơi xúc động, điều này đã chứng tỏ tầm quan trọng của vấn đề.

Hệ thống chủ mở phần ký ức đã bị chặn của bọn họ là có lý do, chứ không dưng lại đưa mỗi người một phần tiền truyện khác nhau. Vậy, mục đích đằng sau phó bản này là gì? Hệ thống chủ muốn dùng ký ức để can thiệp gì đến bọn họ sao?

Tông Cửu đang trầm tư, đợi các thành viên khác trong đội điều chỉnh cảm xúc của mình, bỗng cậu đảo mắt liếc qua mặt đất rồi đột nhiên dừng lại.

Trần nhà trống không thông với giếng trời, ánh nắng chiếu vào phòng vừa ấm áp vừa đẹp đẽ. Thời tiết phổ biến nhất trong phó bản kinh dị là trời đầy mây và giông bão, cả phó bản thôn hoang và trung học Số 1 đều thế, không có ngoại lệ, rất ít phó bản diễn ra dưới ánh sáng mặt trời, nhưng giờ đây thời tiết lại đẹp đến mức khó tin, không hề có dấu hiệu sắp mưa.

Chẳng qua đây không phải là điều Tông Cửu quan tâm. Điều cậu quan tâm chính là ánh nắng trong vắt đang lững lờ trên mặt đất, không có bóng đen của bất cứ vật thể nào hắt xuống.

Kể cả con người.

Không chỉ những người đang đứng như họ, thậm chí một số đồ dùng đặt trong phòng cũng không có bóng. Theo tầm mắt của Ảo thuật gia, khán giả đang theo dõi cũng phát hiện ra điều này.

[Có chuyện gì vậy, trong phòng này không có cái bóng nào luôn?]

[Không chỉ phòng này đâu, mấy cậu phóng camera ra xa một chút, nhìn bên ngoài mà xem, hình như tất cả tòa nhà trong trấn nhỏ này đều không có bóng…]

[Á đùuuu má tui chết mất, không có bóng thì đáng sợ quá, mấy ông còn nhớ luật sắt trong phó bản kinh dị của chúng ta không…]

Luật sắt đơn giản nhất của phó bản kinh dị, không cần linh môi cũng không cần mắt m Dương, phương thức trực quan nhất để phán đoán quỷ…

Là nhìn bóng.

Có bóng là người, không có bóng là quỷ. Quy tắc này áp dụng cho tất cả người mới, không biết bao nhiêu mạng người đã được cứu.

Có bao nhiêu Người sống sót đã chuyện trò vui vẻ, anh anh em em với quỷ quái mà không hề hay biết. Đến khi vô tình liếc xuống, phát hiện đối phương thậm chí còn không có bóng, bấy giờ mới như dội gáo nước lạnh vào đầu, hơi lạnh bủa vây, cả người run rẩy.

Đã từng có một phó bản búp bê Matryoshka cấp A rất nổi tiếng, sau khi vào phó bản quỷ sẽ giết thực tập sinh rồi thế chân bọn họ. Vốn độ khó của phó bản này đã là diệt nhóm, nhưng chẳng ai ngờ, tính trời tính đất, vậy mà lũ quỷ kia lại phạm vào một sai lần lớn nhất, chúng nói cười và đi dưới ánh mặt trời với những Người sống sót.

Không lâu sau, không chỉ Tông Cửu mà Anthony cũng phát hiện ra. Gã nhíu mày, ngồi xổm xuống vươn tay sờ mặt đất, “Bóng của chúng ta đâu?”

Đúng lúc này, cánh cửa luôn đóng chặt bỗng mở ra.

Các thực tập sinh bày ra tư thế đề phòng, nhìn về phía cửa.

“Ồ… Thả lỏng đi, tôi không có ác ý.”

Đứng ở cửa là một người đàn ông tung niên đầu hói mặc đồng phục cảnh sát màu đen, ông ta nhìn ba mươi ánh mắt cảnh giác trong phòng, từ từ giơ tay lên.

Từ Túc trợn mắt không dám tin, “Chú nhỏ?”

Thực sự không trách cậu ta ngạc nhiên được, mà là người trước mặt giống hệt ông chú làm cảnh sát của cậu ta từ nghề nghiệp đến ngoại hình hay tất cả mọi thứ, không hề khác xíu nào.

“Thằng oắt nhà cháu cũng ở đây à, lâu rồi không gặp.”

Người đàn ông trung niên cười vẫy tay với cậu ta, “Đợi chút nữa sẽ ôn chuyện với cháu, để chú giải thích tình huống hiện tại cho mọi người trước.”

Ông ta nói vậy Từ Túc mới kịp phản ứng lại, ngượng ngùng rụt tay về.

Cậu ta nhắc nhở bản thân trong lòng, ảo giác, đây đều là ảo giác, mọi thứ đều là giả, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa.

Chú nhỏ bắt đầu giải thích: “Đây là một thành phố tốt lành, là một nơi tốt đẹp không thể diễn tả bằng lời. Còn tình huống cụ thể…”

Ông ta nháy mắt với mọi người, “Chờ chút nữa các cậu rời khỏi đây rồi sẽ biết.”

Mỗi người một biểu cảm, không ai nói năng gì. Ngay sau đó, chú nhỏ lại ném thêm một quả bom nặng ký.

“Chúng tôi biết các cậu đến từ đâu, cũng biết các cậu đã trải qua khốn cảnh sống còn kinh hoàng và đáng sợ như thế nào, thử thách luân hồi sinh tử hết vòng này đến vòng khác. Bao gồm cả những Người sống sót đang xem chương trình phát sóng trực tiếp trong phòng livestream, đúng vậy, chúng tôi biết tất cả.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Không chỉ các thực tập sinh, khán giả trong phòng livestream cũng im lặng một giây, sau đó là sóng lớn bùng lên.

[Trời đựu, tình huống gì đây??]

[Người trong phó bản kinh dị biết bọn họ đang ở trong phó bản? Biết sự tồn tại của vòng lặp vô hạn?]

[Đù, thậm chí họ còn biết có chương trình phát sóng trực tiếp, còn biết chúng ta đang xem, cái lùm má tui rợn lưng quá!]

[Lần đầu tiên gặp tình huống phó bản cứ như búp bê Matryoshka thế này, thân phận và bí mật của các thực tập sinh bị lột trần hết luôn. Chuyện gì đang xảy ra vậy, quả nhiên suy đoán trên diễn đàn là thật, không hổ là phó bản cấp S, hít khí lạnh…]

“Xin đừng lo lắng, chúng tôi không hề có ác ý.”

Thấy biểu cảm kích động và khó tin trên gương mặt mọi người, viên cảnh sát mỉm cười bất đắc dĩ.

“Haiz, nói với mọi người chuyện này, có lẽ mọi người cũng không dễ dàng tin tưởng, thế này đi, mọi người đi cùng tôi ra ngoài xem dáng vẻ thực sự của trấn nhỏ này, các cậu sẽ hiểu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.