Hai người bắt đầu đứng trên xe bus suy nghĩ xem nên đi đâu.
“Không bằng đi công viên xx a.” Chung Hề Dương đề nghị, bọn họ dứt khoát đâm lao phải theo lao.
Nhan Thanh Vân dù sao cũng tùy ý hắn, cười cười nói,”Chỉ cần không xuống nhầm trạm là được.” Tuy trong lời nói không có ý gì khác nhưng đủ để cho Chung Hề Dương xấu hổ nghĩ muốn kéo cửa sổ xe ra nhảy xuống luôn.
“Đại thúc ngươi là cố ý?” Chung Hề Dương nhướng mày.
“Ta không có a.” Nhan Thanh Vân rất vô tội nói.
Chung Hề Dương cao thấp đánh giá hồi lâu, đúng là Nhan Thanh Vân trên mặt tìm không thấy gì sơ hở, chính là một mực bộ dáng chân thành.
Trên xe nhiều người, khoảng cách người với người trong lúc đó tự nhiên là không theo ý mình được sắp xếp, Chung Hề Dương cùng Nhan Thanh Vân đứng đối diện nhau, vừa vặn có một tay vịn, Nhan Thanh Vân nghiêng người tựa ở trên, Chung Hề Dương dùng thân thể ngăn cách hắn cùng với người khác, một tay vịn trên ghế, một tay có chút ngăn sau lưng Nhan Thanh Vân.
Nữ sinh ngồi ở bên cạnh bọn họ mở rộng cửa sổ ra, gió o o thổi vào, Chung Hề Dương cũng có chút thanh tỉnh. Mắt nhìn Nhan Thanh Vân như bị hắn nhốt trong ngực cũng đang cúi đầu, tựa hồ có chút bộ dáng câu nệ, khéo léo giấu đi lỗ tai phấn hồng dưới lớp tóc phủ xuống đáng yêu, sợi sợi tươi mát mùi hương thoang thoảng bay vào trong mũi, trong nội tâm không khỏi có chút rục rịch, nếu không ở nơi công cộng, Chung Hề Dương phỏng chừng chính mình thực sự cắn xuống.
Thời cơ thiên thời địa lợi nhân hoà như thế, hiện tại Chung Hề Dương đầu đã không chóng mặt như thế nào có thể buông tha, vì vậy tay cũng bắt đầu tuân theo dục vọng nội tâm, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt lên eo Nhan Thanh Vân, người cảm thấy bị ôm lưng cứng đờ, Chung Hề Dương cũng có chút bất an, Nhan Thanh Vân xoay người cho hắn một bạt tai là không thể nào đi, tất nhiên là tránh được, hắn cũng sẽ bi thương a, ô ô……
Nhưng Nhan Thanh Vân không có giãy dụa hoặc là phản kháng, loại trầm mặc này làm cho Chung Hề Dương trong nội tâm rất là vui mừng, thầm nghĩ đắc ý ca hát……
Sau đó Chung Hề Dương can đảm tiếp tục tăng lên, tính trẻ con cố ý thổi bên tai Nhan Thanh Vân, Nhan Thanh Vân run rẩy, vội vàng che lỗ tai nóng lên trừng người nào đó đang nhếch mép cười.
Thẳng đến lúc xuống xe, Chung Hề Dương không ngừng mờ ám, Nhan Thanh Vân cảm thấy thật bức xúc, thật không thể quay lại cho tên kia một cái tát. Bất quá hắn sở dĩ một mực chịu đựng, không phải bởi vì tính tình tốt đẹp, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, mà là hắn đối với hành vi mờ ám của Chung Hề Dương cũng không bài xích, thậm chí đối với loại thân mật như vậy, trong nội tâm ẩn ẩn có chút mừng rỡ, trên mặt cũng là từng đợt nóng lên, cho phép như vậy cũng là một loại yêu mến.
Nhưng mỗi lần chứng kiến bộ dáng Chung Hề Dương lén lút cười thầm đằng sau, trong lòng đang rung động cũng nguội đi vài phần, Nhan Thanh Vân tự nhắc nhở chính mình, có lẽ đây chỉ là vui đùa khi nhàm chán, trò đùa dai, muốn thử sức chịu đựng của hắn, qua đi, Chung Hề Dương sẽ ném ra đằng sau đầu, mình thật sự là không thể nào.
Nhan Thanh Vân kỳ thật rất sợ hãi, nếu như là mười năm trước, hắn khi đó còn có thể, có sự bốc đồng cùng ngốc nghếch theo đuổi tình yêu của mình, khi đó tuổi trẻ chính là như thế, bởi vì tương lai còn có nhiều cơ hội, nhưng là bây giờ, hắn chỉ là một người dạy học bình thường không có gì mà thôi.
Trước kia, hắn dám không chỗ nào cố kỵ cùng một người nam nhân bỏ trốn, đi vào thành phố tự dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngọt bùi cay đắng đều hưởng qua, vốn tưởng rằng cả đời đều cùng người nam nhân kia chết đi, cuối cùng tình yêu lại thật sự chấm dứt ngay trước mắt.
Hắn hôm nay đã không có nhiệt tình tuổi trẻ, càng không có sức lực truy cầu một tình yêu nữa, muốn không dám muốn, trở nên nhu nhược, hắn chán ghét chính mình, thực sự chỉ có thể chán ghét mà thôi, nếu không có gì chức chắn bày ra trước mắt, hắn cho dù yêu mến cũng không dám chủ động biểu lộ ra ngoài.
Công viên XX này đây thực vật cùng động vật có chút ít, Nhan Thanh Vân xem như thở phào nhẹ nhõm, thật tốt là hắn không phải chạy nhảy đi lại nhiều…, nếu không phỏng chừng hắn phải liều cái mạng già luôn. Công viên bên trong rất nhộn nhịp, cầm vé vào cửa ở bên trong vài chỗ có cái để xem thì mọi người bu vào thưởng thức.
Nhan Thanh Vân cùng Chung Hề Dương không có nhìn bản đồ trước cổng vào, hai người tự mò mẫm đi dạo, đi qua vài con đường nhỏ, trước mắt xuất hiện một hồ nước thanh tịnh, xanh như ngọc bích, một chiếc cầu quanh co khom khom ở xa xa, trong hồ mấy thiên nga cùng uyên ương thản nhiên bơi lội, đều là có đôi có cặp, trên cầu hai nữ sinh chỉ vào một đôi chim uyên ương xinh đẹp bơi cùng một chỗ cười tà ác, cùng nhau tễ mi lộng nhãn,”Uyên uyên tương bão.”
Người nói cố tình, người nghe cũng có ý, Nhan Thanh Vân cùng Chung Hề Dương không hiểu sao tự đỏ mặt, xấu hổ liếc nhau, lại rời đi đường nhìn, Chung Hề Dương còn giấu đầu lòi đuôi lấy tay quạt gió, một người sợ nóng, Nhan Thanh Vân đầu cũng không còn não hùa theo.
Hai nữ sinh đi đến đứng bên hồ kỳ kỳ quái quái nhìn hai người, một lát, như là hiểu ra cái gì, mắt hàm ý mập mờ, chằm chằm nhìn vào Nhan Thanh Vân cùng Chung Hề Dương rất không tự nhiên, cuối cùng Chung Hề Dương vội vàng kéo tay Nhan Thanh Vân mà chạy trối chết. ( đoạn này qt lại ghi là buông lỏng tay, may mà mềnh xem lại raw XD).
Chung Hề Dương chẳng có mục đích nắm Nhan Thanh Vân đi, hai người nắm tay nhau rất ăn ý, một người không có buông ra, một người lờ đi thuận theo, Chung Hề Dương mặt ngoài trấn định, nội tâm kỳ thật đã hưng phấn như con ngựa hoang thoát cương chạy trốn trên thảo nguyên, cũng giống như thế, cảm xúc Nhan Thanh Vân cũng không có bình tĩnh như hắn biểu hiện ra, hắn khẩn trương tay kia không ngừng toát mồ hôi, lưng cũng cảm thấy nóng lên, gò má cũng bị đốt đến hồng hồng.
Hai đại nam nhân tay trong tay đi ở trong vườn thú đưa tới ánh mắt quái dị của người chung quanh, hoặc dò xét hoặc nghi hoặc, đem bọn họ trở thành động vật quí, có ít người đại khái là suy đoán được cái gì, ánh nhìn lập tức biến thành một loại khinh thường. Đối với cái này loại người, Chung Hề Dương chưa bao giờ khách khí, không hề nhượng bộ chút nào dùng ánh mắt hung ác trừng trở lại, xem cọng lông! Những người kia cuối cùng thường thường cũng sẽ thu hồi ánh mắt của mình.
Kỳ thật làm cho Chung Hề Dương tràn ngập dũng khí đối mặt các loại ánh nhìn như vậy, một phần do tính cách, nhưng quan trọng hơn là Nhan Thanh Vân tại lúc này một điểm cũng không có ý rút tay về, Chung Hề Dương tựa như có động lực cuồn cuộn không ngừng, có can đảm đối mặt tất cả mọi người, đối sự tin cậy với Nhan Thanh Vân giao cho, hắn lại càng không đơn giản buông ra.
Hai người đi không bao xa lại nhìn thấy hạc trắng tư thế ưu nhã, Chung Hề Dương ngẩn người, cười ha hả với Nhan Thanh Vân nói:”Thiên nga uyên ương tiếp đó lại là hạc trắng, ngươi nói có phải là ám chỉ cái gì?”
Không đợi Nhan Thanh Vân trả lời, một đoàn du lịch dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên đã cuồn cuộn mà đến, hướng dẫn du lịch vung vẩy chiếc cờ nhỏ, trên lưng ghi chữ ‘Tiểu ong mật’ dùng loa nhỏ giới thiệu, thanh âm trong trẻo,”Hạc trắng là loài chim đơn phối, có người dùng chúng nó biểu tượng hạnh phúc cùng tình yêu trung trinh, chúng ta đến phía trước còn có thể nhìn thấy thiên nga, chúng nó cũng là một loại chim chung thân bầu bạn, nếu như một con chết, một con còn lại sẽ sống một mình đến hết đời.”
“Chậc chậc.” Một du khách thổn thức không thôi lắc đầu, sau đó cố ý chọc phá hỏi,”Hướng dẫn du lịch tiên sinh, xin hỏi, người có phải là không bằng cầm thú?” Hướng dẫn du lịch ngẩn người, đối mặt với người cố ý trêu chọc như vậy có chút không biết làm thế nào, lỗ tai đỏ lên.
Câu nói kế tiếp bọn Chung Hề Dương không có nghe, rời đi thì chỉ mơ hồ nghe được hướng dẫn du lịch đã kịp phản ứng trả lời, tuy nhiên bọn họ không có nghe rõ, nhưng cái vấn đề này vẫn quanh quẩn tại trong lòng hai người.
Người tồn tại tại xã hội này, luôn sẽ bị rất nhiều khuôn sáo trói buộc, dù cho có thể không để ý cách nhìn của người chung quanh, thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cũng không biết chắc được ý chí có bị lung lay hay không. Tựa như năm đó, hắn và người kia trốn nhà đi lưu lạc bên ngoài, đã từng thề son sắt như vậy, nhưng về sau chia tay là xong việc.
Chung Hề Dương gặp Nhan Thanh Vân một mực xuất thần, ánh mắt ảm đạm, hiển nhiên là nhớ lại chuyện tình không tốt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thật muốn đem người vừa hỏi vấn đề ngớ ngẩn kia đánh cho thối đầu, chuyện đang tốt đẹp, ngươi lại muốn phá hoại!
Chung Hề Dương tâm tư chuyển a chuyển, hy vọng đem Nhan Thanh Vân kéo trở về.
“Nghe nói trong lúc này trên núi có một miếu, rất linh, chúng ta đi xem xem?” Chung Hề Dương nói dối, mặt không đỏ thở không gấp, hắn lúc vào có liếc mắt qua bản đồ, nhớ kỹ có một miếu, về phần rốt cuộc linh nghiệm hay mất linh nghiệm, trời biết.
Đường đi trên núi là dùng đá trải thành, hai bên là rừng cây um tùm rậm rạp, thỉnh thoảng có mấy con sóc nhỏ lông xù nhảy ra từ bụi cây, còn có một số tránh ở trên cây nhút nhát e lệ lộ đầu ra hướng phía ngoài dò xét.
Trên đường nhỏ trong rừng bóng người rất thưa thớt, Chung Hề Dương càng thêm không chỗ nào cố kỵ, nắm Nhan Thanh Vân bắt đầu không thành thật, gãi gãi trong lòng bàn tay, ngón út tại tay hắn vẽ loạn, tận tâm quấy rầy. Nhan Thanh Vân muốn thu hồi tay, lại bị một mực nắm chặt, liếc Chung Hề Dương, hắn chính là cười đến đắc ý, lộ ra một ngụm răng trắng, ngoại trừ cảm thấy người này được một tấc lại muốn tiến một thước, còn có thu hoạch, ân, hàm răng phi thường thích hợp làm quảng cáo kem đánh răng.
Nhưng lần này Nhan Thanh Vân chính là quyết tâm không nuông chiều sắc tâm người nào đó, hai người đang vừa đi vừa giằng co hết sức, sau lưng lại truyền đến tiếng người, trong đó một thanh âm trong trẻo, cũng là vừa rồi Chung Hề Dương cùng Nhan Thanh Vân đã nghe qua, thanh âm của hướng dẫn viên du lịch kia.
Thật sự là không nơi nào không gặp…..
Một cái công viên lớn như vậy đi dạo cũng lại gặp, Chung Hề Dương quay đầu lại, nhìn hướng dẫn du lịch kia đang giới thiệu cây cối trên núi,”Các vị du khách, chúng ta bây giờ đang nhìn thấy chính là thông đuôi ngựa, loài tùng chúc, loại cây lá kim, là tùng thụ phân bố phổ biến nhất Trung Quốc, mang ý nghĩa trường thọ cùng tình yêu lâu dài, ở bên kia có loại hoa màu đỏ, như lửa diễm thiêu đốt chính là cây phượng hoàng, bởi vì có danh xưng là “Lá như bay hoàng chi vũ, hoa như Đan Phượng chi quan”, tên cổ phượng hoàng, thuộc về loài cây gỗ vang, cũng có người nói nó tượng trưng cho hai con chim cùng nhau sát cánh.”
“Phốc……” Chung Hề Dương thật sự nhịn không được bật cười, Nhan Thanh Vân kỳ quái nhìn hắn, không rõ có cái gì buồn cười.
“Ta chỉ là cảm thấy hướng dẫn viên du lịch này nói rất đúng ha ha ha……” Chung Hề Dương cảm kích hướng dẫn du lịch, nháy mắt với Nhan Thanh Vân,”Tình yêu lâu dài, hai con chim cùng nhau sát cánh.”
Nhan Thanh Vân mặt lập tức hồng không thua hoa phượng hoàng, nhưng trong e lệ lại nhuộm sắc thái ngọt ngào, trong miệng lầm bầm, nhưng không có phản bác, lòng của hắn lại bắt đầu xao động, không còn bình tĩnh nữa, đối với một phần cảm tình khát vọng cùng chờ mong càng ngày càng mãnh liệt, hắn chỉ hy vọng, Chung Hề Dương không phải vui đùa.