Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Chương 36: Chương 36: Nguyên nhân




Thiểu Đình nhanh chóng xuống xe đáng tiếc cô bé đã sớm mất tích.

“Chết tiệt!” Đó là di vật mẹ để lại cho hắn,trong mặt dây chuyền còn có tấm hình duy nhất của mẹ hắn,thế mà bị cô bé đó trộm đi.

Vu Thiểu Đình tim giống như bị người móc ra.

Không được,hắn nhất định phải tìm được cô bé kia lấy lại sợ dây chuyền!

Nhưng biển người mênh mông,hắn phải đi đâu tìm?

“Két——”

Một tiếng kèn khiến Thiểu Đình từ trong thất hồn lạc phách tỉnh lại,nhìn chiếc xe bus chạy qua bên cạnh,lúc này mới ý thức được trước mắt có quan hệ quan trọng hơn,trong người hắn không có đồng nào,ngay cả xe bus cũng không ngồi được.

Thôi,đi bộ trở về vậy.

Khi Vu Thiểu Đình trở lại Tô gia,mặt trời đã xuống núi vừa lúc đến giờ cơm tối.

“Thiểu Đình cậu đi đâu vậy? Tại sao ban ngày thấy không cậu,ngay cả điện thoại cũng không nghe.” Khinh Vân hỏi.

“Tôi đi ra ngoài đi một chút.” Thờ ơ trả lời.

“Anh Thiểu Đình,anh làm sao vậy?” Liễu Uyển Nhi phát hiện hắn khác thường liền ân cần hỏi.

Nhìn cô cười nhạt: “Không có gì.”

Thực sự không có gì sao? Cô rõ ràng cảm thấy hắn không vui,Liễu Uyển Nhi trong lòng có một chút lo lắng.

Suốt cả buổi cơm tối,Vu Thiểu Đình ăn không để ý đến ai.

Nhìn hắn cô đơn ngẩn người đi vào sân vườn, Liễu Uyển Nhi cũng không thể nén lo lắng trong lòng.

“Hằng,em muốn đi xem anh Thiểu Đình một chút?”

“Đợi. . . . . .” Tô Lực Hằng muốn nói cái gì nhưng người đã chạy xa.

“Hì hì,đại ca em sẽ giúp anh quan sát bọn họ.” Tiểu Do không biết lúc nào xông ra đứng ở bên cạnh hắn,dáng vẻ muốn lấy lòng.

“Cứ vậy đi.” Vung tay lên Tô Lực Hằng rời đi.

Thật ra thì hắn không phải muốn ngăn cản Tiểu Tiểu đi tìm Thiểu Đình,hắn cũng phát hiện Thiểu Đình khác thường,chẳng qua mỗi người đều có tâm sự riêng mình,hắn cảm thấy Tiểu Tiểu không nên quấy rầy Thiểu Đình lúc này .

“Anh Thiểu Đình.” Liễu Uyển Nhi ngồi xuống bên người hắn.

“Tiểu Tiểu.” Vu Thiểu Đình nhìn cô cười nhạt.

“Anh có tâm sự?”

Nhìn ánh mắt quan tâm cô bé trước mắt,Vu Thiểu Đình bỗng nhiên có chút khó xử,mẹ là đều bí mật nhất trong lòng hắn,hắn không muốn nói với bất luận kẻ nào.

“Anh đã làm mất vật mẹ để lại cho anh.”

“Vậy thì đi tìm .”

“Rất khó tìm trở lại.”

Nhớ tới cô bé đáng ghét kia,Vu Thiểu Đình trong lòng chua sót.

Liễu Uyển Nhi trầm mặc nhớ tới cha mẹ của mình,bọn họ hiện tại ra sao,sống có tốt không?

Qua một hồi cô buồn bã nói: “Anh Thiểu Đình,anh đừng buồn nữa,anh còn mẹ trong trí nhớ,đó so với bất cứ việc gì càng đáng trân quý hơn.”

Tựa như cô bây giờ cũng chỉ còn dư lại trí nhớ có thể trân quý.

Trong mắt cô lóe lên ý chí kiên cường làm Thiểu Đình cảm động,đây chính là cô,cô tốt bụng như vậy khiến hắn không bỏ xuống được cô.

Bỗng nhiên Liễu Uyển Nhi nhướng mày: “Anh Thiểu Đình,anh có ngửi thấy mùi gì thối không?”

Liễu Uyển Nhi tìm mùi vị đó từ từ nhích tới gần Vu Thiểu Đình .

Phản ứng của cô làm Thiểu Đình trong lòng lộp bộp tiêu rồi,mùi nước miếng cô bé kia để lại trên áo hắn.

“Tiểu Tiểu,anh có chút mệt mỏi nên về phòng trước.” Vu Thiểu Đình tìm đại lung tung cái cớ đứng dậy rời đi,hắn muốn lập tức đi tắm,lập tức đem bỏ cái áo sơ mi này!

Nhìn Vu Thiểu Đình vội vã rời đi,Liễu Uyển Nhi không khỏi nghi ngờ,anh ấy có chuyện gì? Hoảng loạn như vậy cô lần đầu mới nhìn thấy.

Một đoạn duyên phận bắt đầu nảy sinh vào giờ khắc này. . .

Tô Lực Hằng xử lý việc trong văn phòng,Cao Quản thi2 đang báo cáo thu mua cổ phiếu tập đoàn Lâm thị.

Trước mặt bị chèn ép,giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị không ngừng rơi xuống,nhưng bởi vì Lâm Cẩm Quyền nhanh chóng có cách giải quyết nên giá tiền cổ phiếu mới tạm thời ổn định.

“Tô tổng, tập đoàn Lâm thị trước mắt đang bán ra mảnh đất đẹp kia,tôi nghĩ tiền của bọn họ có thể xảy ra vấn đề.” Cao Quản nói.

Nghe vậy Tô Lực Hằng nhếch cao chân mày : “Mua mảnh đất đó.”

“Nhưng Tô tổng,nếu như chúng ta mua mảnh đất đó thì cổ phiếu tài chính tập đoàn Lâm thị sẽ tăng lên,vậy tất cả cố gắng của chúng ta sẽ trở thành phế thải.” Cao Quản cảm thấy lúc này hẳn nên ngăn cản người mua mảnh đất đó mới đúng.

“Tôi chỉ muốn mảnh đất đó.” Tô Lực Hằng nhìn Cao Quản thản nhiên nói, “Không có chuyện khác,ngươi ra ngoài trước đi.”

Tập đoàn Lâm thị đã có mấy chục năm qua không phải một sớm một chiều là có thể nuốt vào,giao thủ lúc trước để hắn nhận rõ điểm này,hắn muốn mua mảnh đất đó chính là muốn đem nó kiến thành một trung tâm thương mại,lợi dụng vị trí nơi đó chận đường làm ăn tập đoàn Lâm thị.

Làm ăn tựa như đánh cờ vây,chỉ có bức đối phương đến đường cùng mới có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn họ.

Vu Thiểu Đình nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh hắn biết rõ dụng ý của Tô Lực Hằng,trong lòng có chút bận tâm.

“Đại ca,chẳng lẽ thật phải đuổi tận giết tuyệt Lâm Cẩm Quyền sao? Dù sao ông ấy cũng là ông ngoại Tiểu Tiểu .”

“Cho nên chuyện này không thể cho Tiểu Tiểu biết.” Lâm Cẩm Quyền năm đó cũng đuổi tận giết tuyệt Tô gia,hiện tại hắn làm sao có thể hạ thủ lưu tình cho ông ta.

Nhưng Vu Thiểu Đình nhắc đến vấn đề nhạy cảm khiến hắn bất ngờ,trong đám đàn em hắn là người biết làm ăn nhất,cho nên tới bây giờ tất cả chuyện làm ăn đều do Vu Thiểu Đình xử lý giúp hắn,đợi hoàn thành xong kế hoạch này hắn sẽ đưa Tiểu Tiểu trở về Singapore,đem sản nghiệp Tô gia giao cho Vu Thiểu Đình xử lý.

“Đại ca,anh có cần suy nghĩ lại.” Vu Thiểu Đình vẫn cảm thấy không nên ra tay quá ác với Lâm Cẩm Quyền,dù sao cũng có quan hệ huyết thống với Tiểu Tiểu cần gì ép người ta đến bước đường cùng.

“Tôi đã quyết định,cậu không cần nói nữa.”

Hắn cắt đứt lo lắng trong lòng Thiểu Đình,chỉ hy vọng trận đấu tranh sẽ không tổn thương cô bé bị kẹp ở giữa.

————————————————————————————————————

Tô gia

“Tiểu Tiểu,cháu có muốn gặp ông ngoại cháu không?”Dì Trương.

Nói như thế nào đây,kể từ khi biết Lâm Cẩm Quyền là ông ngoại Tô Tiểu Tiểu,thật ra thì bà muốn đưa con bé gặp mặt ông,nhưng sau sự kiện tại phòng trang phục,bà biết Tô Lực Hằng rất nhạy cảm chuyện có liên quan đến Lâm Cẩm Quyền,bà tự nhiên cũng không dám có tâm tư như thế nữa.

“Hằng không thích.” Liễu Uyển Nhi thản nhiên nói.

Dì Trương không khỏi thở dài một hơi,bà sao lại không biết giữa Tô Lực Hằng và Lâm Cẩm Quyền có mâu thuẫn,có lẽ năm đó Lâm Cẩm Quyền làm có chút quá mức nhưng bà không muốn Tô Lực Hằng đi lại con đường đó.

“Tiểu Tiểu,có lẽ cháu có thể khuyên Lực Hằng,để cho hắn bỏ qua chuyện năm đó,như vậy có thể tốt với hắn và con hơn.”

“Ừ.” Sầu lo cùng khó xử trong mắt dì Trương khiến Liễu Uyển Nhi có chút lo lắng,nhớ tới cú điện thoại ở Langwiki,cô mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết.

Liễu Uyển Nhi đẩy ra cửa thư phòng,đem thư mời giao cho Tô Lực Hằng.

“Hằng,trường học tổ chức họp phụ huynh.”

Đưa tay đẩy ra tờ giấy làm hắn chán ghét,nhóc con này có lầm không,bảo hắn tham gia họp phụ huynh quỷ quái đó,cô còn xem hắn là phụ huynh của mình sao?

Liễu Uyển Nhi có chút khó nói,hắn tại sao vô nguyên vô cớ tức giận?

Nhặt lên tờ giấy trên mặt đất hỏi: “Anh có muốn đi không?”

“Có ai bảo bạn trai mình đi họp phụ huynh không?” Liếc cô một cái.

Nhưng hắn trên danh nghĩa là chú cô,hơn nữa Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ có một phụ huynh là hắn.

“Nếu anh không đi vậy người nào đi? Không thể để anh Khinh Vân đi thay.” Vậy nhất định sẽ hù dọa thầy giáo .

“Để dì Trương đi đi.” Tô Lực Hằng suy nghĩ một chút,cảm thấy dì Trương là người thích hợp nhất.

Bỗng nhiên Liễu Uyển Nhi nghĩ tới một người,có lẽ cô có thể lợi dụng lần cơ hội này để bọn họ hòa giải.

Cho nên nói: “Nhưng dì Trương không phải mẹ ruột?”

“Hả?” Tô Lực Hằng liếc xéo đợi cô nói tiếp.

Nhóc con này mới vừa rồi còn nhắc tới muốn Khinh Vân đi, nhưng bây giờ ngại dì Trương không phải là mẹ ruột,hắn cũng muốn xem thử cô muốn làm gì.

“Em nghĩ ~ ừ ~” Liễu Uyển Nhi ánh mắt có chút né tránh,ấp úng nói, “Có thể gọi người thân thiết?”

Người thân thiết? Mặt Tô Lực Hằng lập tức tối sầm,cô đang chỉ người kia,hừ,xem ra cô còn nhớ mãi người kia,hay có người nào khua môi múa mép với cô.

“Vậy em cảm thấy ai là…bề trên thân thiết?”

Giọng nói lạnh lùng khiến Liễu Uyển Nhi rùng mình một cái,cảm giác đỉnh đầu có không khí lạnh lẻo đột kích,nhưng nghĩ tới lời dì Trương cô vẫn quyết định thử một lần.

“ừm~ không phải,không phải còn có ông ngoại sao.”

Tiếng nói vừa dứt Liễu Uyển Nhi liền nghe được tiếng gầm,thảm TT_TT! Hắn lại muốn ăn hiếp người ta.

Lập tức ngẩng đầu nặn ra nụ cười đông cứng: “Nếu như anh không đồng ý cũng không cần miễn cưỡng .”

“Anh chưa bao giờ miễn cưỡng mình.” Nhóc con đáng chết này lại muốn khiêu chiến hắn”Nếu như em muốn tìm ông ta thì cứ đi,nhưng sau này đừng tới tìm anh, có ông ta thì không có anh!”

“Hằng,anh đừng giận,mặc dù ông ấy là ông ngoại nhưng ở trong mắt em anh tuyệt đối là người quan trọng nhất.” Liễu Uyển Nhi vội vàng cho thấy thái độ của mình.

Tô Lực Hằng hừ lạnh một cái hất tay cô ra,nổi giận đùng đùng mở máy tính không thèm quan tâm đến cô.

Cô muốn tiếp xúc cùng người nào cũng được chỉ có Lâm Cẩm Quyền là không thể !

“Hằng,đừng giận nữa.” Liễu Uyển Nhi nắm cánh tay hắn lên tiếng cầu khẩn.

Sau này dù đánh chết cô cũng không nói hai tiếng ông ngoại nữa,cô rất sợ hắn không để ý đến mình.

Tô Lực Hằng để mặc Liễu Uyển Nhi năn nỉ mình,hắn đang đợi…đợi đến lúc Liễu Uyển Nhi đạt tới lúc tuyệt vọng nhất mới nhắc lại yêu cầu bản thân.

Liếc trộm cô một cái, ừ, không tệ lắm.

“Muốn anh tha thứ em cũng có thể.” Tô Lực Hằng thản nhiên nói.

Nghe vậy mây mù che phủ khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xẹt qua một tia ánh sáng mặt trời.

“Viết một phần giấy cam đoan hứa sau này không được nhắc đến Lâm Cẩm Quyền,sau này có ai nói với em chuyện Lâm Cẩm Quyền phải nói lại với anh.”

Hắn muốn hoàn toàn ngăn chặn bất luận kẻ nào bao gồm cả Lâm Cẩm Quyền muốn đả động cô..mua chuộc lòng cô.

Nhóc con này ngốc một chút nhưng hắn vẫn phải quản lý chặt chút.

“Được…được.” Liễu Uyển Nhi gật đầu như bằm tỏi chỉ cần hắn giận chuyện gì cũng có thể.

Hài lòng ôm cô để cô ngồi trên đùi mình: “Hiện tại nói cho anh biết tại sao muốn Lâm Cẩm Quyền đi họp phụ huynh thay em? Cũng nói ra người nào nhắc với em chuyện Lâm Cẩm Quyền?”

Liễu Uyển Nhi không hề giữ bí mật nói ra tất cả. . .

Tô Lực Hằng cùng Vu Thiểu Đình thương lượng bước đầu tiên đè thấp giá cổ phiếp tập đoàn Lâm thị,cuối cùng tấn công hai nơi tiếp theo chèn ép cổ phiếu Lâm thị tập đoàn,để Lâm Cẩm Quyền nhu cầu về tiền càng thêm cấp bách,mặt khác bảo đám đàn em đi điều tra xem ai muốn tranh mua mảnh đất đó,để xem ai dám theo chân tranh dành cùng bọn họ.

“Đại ca,em ra ngoài trước.” Sau khi nói xong Vu Thiểu Đình liền rời đi.

Vừa mở ra cửa thư phòng liền nhìn thấy Tiểu Do đang đứng bên ngoài.

“Cô có chuyện gì không?” Vu Thiểu Đình hỏi.

“Đao Nhân bảo tôi đưa cho đại ca .” Sau lần tai nạn trước đó lưng Tô Lực Hằng vẫn còn bị thương,đến giờ vẫn còn bó thuốc.

“Cô vào đi.” Vu Thiểu Đình nói.

Nhìn thấy Tiểu Do cầm lấy thuốc đi vào,Tô Lực Hằng nói: “Cô tới vừa lúc,chỗ này có phần văn kiện quan trọng ta muốn cô đưa đến công ty.”

Vừa nghe lời này, trên mặt Tiểu Do nhất thời có chút do dự,ngập ngừng nói: “Đại ca,ta còn có việc.”

“Chuyện gì?” Tô Lực Hằng chui đầu vào công việc không có ngẩng đầu.

“Ta có hẹn một người bạn trên mạng cùng đi cướp trang bị.” Giọng Tiểu Do rất thấp.

Tô Lực Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu,ánh mắt sắc bén khiến Tiểu Do không tự chủ tránh sang nơi khác.

Qua một hồi hắn sâu kín mở miệng nói: “Thật chỉ vì trò chơi?”

Tiểu Do thân thể cứng đờ,sợ hãi nhìn về phía hắn,hắn có ý gì ?

“Chứ không phải vì người trên lầu?”

Nghe vậy Tiểu Do trong nháy mắt đỏ mặt,phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng biết mình suy đoán không sai.

“Đại ca ~ anh,anh không nên nói lung tung.” Tiểu Do cảm giác mình mặt mình có chút nóng.

“Rõ ràng không thích nhưng muốn giả bộ rất thích,không phải vì tên kia thì vì cái gì?”

Thản nhiên nói mấy câu nhưng đã đâm vào chỗ hiểm.

“Đại ca,ta đi trước.” Tiểu Do chạy trối chết nhanh rời khỏi thư phòng.

Một khắc cửa đóng lại,Tiểu Do lập tức phủ lên trái tim đập loạn nhịp,thật là một nam nhân đáng sợ chuyện gì cũng thoát không khỏi mắt hắn.

Như có điều suy nghĩ trở lại tầng cao nhất.

Đao Nhân nghe tiếng mở cửa,liếc nàng một cái,vẫn chăm chú nhìn vào màn ảnh máy tính: “Thuốc đưa cho đại ca rồi?”

Người đàn ông này quả thật vẫn chưa trưởng thành,lúc nào hắn mới có thể hiểu lòng cô đây?

Haizzz! Trong lòng thở dài một hơi Tiểu Do vọt tới trước bàn máy tính đẩy hắn ra

“Không cho phép anh chơi!”

Những lời này một câu hai ý nghĩa,là phát tiết,cũng là ~ biểu lộ, nhưng Đao Nhân lại nghe không hiểu,dựng râu trợn mắt,ánh mắt nhìn cô bé luôn gây sự trước mắt như kẻ thù của mình.

Một ngày nào đó hắn sẽ đuổi cô đi!

Trong trận chiến tình yêu,vĩnh viễn có người yêu,có người được yêu,có lẽ chỉ có giống như Tô Lực Hằng mạnh mẽ tấn công mới có thể trở thành người thắng cuối cùng.

Nhưng tình yêu tới tay phải làm sao để duy trì. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.