TRONG MỘT BỘ PHIM HAY, nhân vật chính không bao giờ đi ngay đến đích. Cô ấy phải khởi hành, gặp vật cản thứ nhất, đi đường vòng để tránh. Sau đó, cô gặp vật cản thứ hai và một đường vòng dài hơn đường cũ. Cứ thế, cô lại gặp vật cản, lại đi đường vòng khác… Chỉ khi hội đủ mọi yếu tố cần thiết, cô mới có được phần thưởng cuối cùng một cách xứng đáng.
Lý ra chuyện đời tôi cũng theo khuôn khổ đó. Tôi vốn học ngành nghệ thuật sân khấu. Nói đúng hơn là một cựu học sinh. Chlo Saunders, mười lăm tuổi, luôn mơ ước được nổi tiếng như đạo diễn lừng danh Steven Spielberg. Nhưng giấc mơ viết kịch bản và đạo diễn cho phim bom tấn Hollywood đã tan tành ngay lần đầu tiên cô ấy đến kỳ. Kể từ đó, Chloe sống cuộc đời của những người mà cô từng muốn đưa lên màn ảnh.
Đấy là khi tôi bắt đầu thấy ma. Sau vụ hoảng loạn trong trường, tôi bị một toán người mặc áo khoác trắng mang đi. Họ đưa tôi đến một nhà mở toàn những thanh thiếu niên thần kinh không ổn định. Khổ nỗi tôi không điên, tôi có gặp ma thật mà. Còn nữa, ở Nhà mở Lyle, không chỉ mình tôi có sức mạnh siêu nhiên.
Simon biết dùng bùa phép. Bằng tay không, Rae có thể đốt người ta bỏng. Derek có sức mạnh phi thường, giác quan nhạy bén và sắp biến thành sói nay mai. Còn Tori… tôi không biết khả năng của cô ta. Chắc cô ta hư nên mới phải ở Nhà Lyle, nơi làm việc của mẹ mình.
Simon, Derek, Rae và tôi nhận ra không phải ngẫu nhiên mà bốn chúng tôi ở cùng một chỗ, bèn rủ nhau bỏ trốn. Nhưng Rae và tôi tách khỏi nhóm. Sau khi chạy thục mạng đến chỗ dì Lauren, người tôi tin tưởng nhất trên đời, tôi bị đem tới nơi này, trong một khu thí nghiệm được điều hành bởi chính những người quản lý Nhà mở Lyle.
Giờ họ còn muốn tôi giao nộp Derek và Simon ư?
Đã thế, tôi đành phải tạo một vật cản cho chính mình vậy. Với giọng điệu hết sức thuyết phục, tôi bảo tiến sĩ Davidoff nơi có thể tìm thấy Simon và Derek.
Bước một: đặt mục tiêu. “Theo kế hoạch, Rae và em tìm chỗ trốn. Phép thuật của Simon sẽ đánh lạc hướng người của tiến sĩ,” tôi bảo tiến sĩ Davidoff. “Vì Rae chạy trước nên không nghe thấy, nhưng vào phút cuối Simon đã kéo em lại và dặn, nếu lạc nhau, ta sẽ gặp nhau ở điểm hẹn.”
Bước hai: giới thiệu vật cản. “Điểm hẹn ở đâu ư? Vấn đề chính ở đó đấy. Chính em cũng không biết. Chúng em còn chưa kịp thống nhất một nơi cụ thể, mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh và rối tung cả lên. Bọn em chỉ mới quyết định sẽ bỏ trốn, rồi Derek bảo dứt khoát phải là đêm hôm đó. Hai anh em họ chắc đã thống nhất điểm hẹn từ trước. Chỉ có điều họ quên dặn Rae và em.”
Bước ba: vạch lối đi vòng qua vật cản. “Nhưng em có trù liệu sẵn vài nơi đây. Một trong hai người họ ắt sẽ đến điểm hẹn. Em có thể giúp mọi người tìm nơi đó. Nếu không thấy em xuất đầu lộ diện, e rằng Derek và Simon sẽ trốn kỹ đến độ không ai tìm được đâu.”
Thay vì chạy trốn, tôi sẽ để họ dẫn ra ngoài làm mồi nhử. Tôi sẽ khai những nơi chưa hề đề cập với Simon và Derek, thế là họ sẽ không bị bắt. Một kế hoạch tuyệt vời.
Còn phản hồi thì…
“Để chúng tôi suy nghĩ thêm, Chloe. Giờ em cứ cho biết đó là những nơi nào đi. Đến nơi rồi, chúng ta sẽ có cách để tìm ra hai bạn ấy.”
Lại trở ngại nữa rồi. Phần không thể thiếu của mọi cốt truyện. Nhưng ngoài đời thực thì sao? Chúng thật phiền phức.
Lấy được danh sách điểm hẹn ảo, Tiến sĩ Davidoff và mẹ Tori đi ra cửa, bỏ lại tôi một mình trong phòng. Họ không hề cho manh mối hay giải đáp vì sao tôi lại ở đây, sau này tôi sẽ ra sao.
Ngồi xếp bằng trên giường, tôi nhìn đăm đăm sợi dây chuyền trên tay, như thể đấy là quả cầu pha lê có thể đưa ra lời giải cho mọi thắc mắc. Ngay khi tôi mới thấy “những ông kẹ” – hay ma, mẹ đã đưa cho tôi vật này. Mẹ nói sợi dây chuyền sẽ cản ma, không cho họ đến gần tôi. Quả đúng thế thật. Tôi cũng biết điều đó thuộc về vấn đề tâm lý, như cha tôi thường nói. Tôi đặt lòng tin vào sợi dây, và nó linh nghiệm. Còn hiện tại thì tôi không dám chắc như vậy.
Hồi còn sống, mẹ biết tôi là một người gọi hồn không nhỉ? Chắc là biết, nếu trong dòng máu của gia đình tôi có khả năng đó. Sợi dây tôi đeo trên cổ có công dung xua đuổi hồn ma chăng? Nếu thật thế, chắc nó đã mất đi một phần hiệu lực, thậm chí còn mờ đi nữa. Tôi cam đoan là viên đá quý đỏ rực ngày nào giờ đã ngả sang màu tia tía. Giờ nó nằm đó, im lìm, không cho tôi một lời giải đáp, để mặc tôi phải tự tìm lấy.
Tôi đeo dây chuyền vào cổ. Tiến sĩ Davidoff và đồng sự chắc chắn không có ý tốt với tôi. Chẳng ai giúp trẻ con bằng cách nhốt nó lại cả.
Đừng hòng tôi chỉ chỗ Simon cho họ. Nếu Simon cần insulin, Derek hẳn sẽ tìm về, dù có phải đột nhập vào một hiệu thuốc đi nữa.
Phải tập trung nghĩ cách thoát thân và đem cả Rae theo cùng. Nhưng đây không phải là Nhà mở Lyle, nơi ranh giới giữa tự do và giam cầm chỉ là một hệ thống báo động. Phòng tôi đang ở y như phòng khách sạn, nào giường đôi, nào thảm trải sàn, ghế bành, bàn và phòng tắm riêng… Nhưng nơi này không có cửa sổ và mặt trong cửa ra vào không có nắm cửa.
Tôi từng cầu cứu Liz. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi ở Nhà mở Lyle. Chưa kịp tìm về với tự do, bạn tôi đã bị thủ tiêu. Ngày đầu đặt chân đến đây, tôi đã thử gọi hồn Liz, mong cô ấy giúp mình tìm một lối thoát. Ngặt nỗi Liz không hề nhận thức là mình đã chết. Tôi tìm mọi cách dễ chịu nhất để thuyết phục Liz tin điều ngược lại. Nhưng cô ấy phát hoảng rồi nổi giận, bảo tôi nói dối và biến mất.
Chắc giờ Liz đã nguôi ngoai. Tuy tôi không dám chắc, nhưng việc này không thể trì hoãn. Tôi đành cố gắng hết sức gọi hồn cô ấy lần nữa.