VỚI CHÚNG TÔI BÂY GIỜ, cách tối ưu để đến được nơi mình muốn là xin đi nhờ. Không ngốc đến độ chường mặt ra đường đứng vẫy, nhưng chúng tôi vẫn có thể lén trèo lên xe chạy ngoài xa lộ. Vậy nên tôi với Derek quyết định quay lại bãi đỗ xe tải. Lúc ngồi trên xe buýt, tôi chợp mắt được một chút. Sau đó, hai đứa bắt đầu cuộc đi bộ dài hơi.
Đi được nửa đường, tự nhiên Derek nói cụt ngủn. “Anh xin lỗi.”
“Về chuyện gì mới được?”
“Chuyện này. Sau tất cả những gì anh bắt em phải chịu, đêm qua em vẫn giúp anh. Và ‘phần thưởng’ dành cho em là đây. Mắc kẹt ở Albany.”
“Chuyến đi này rất lý thú mà. Lâu lắm rồi em có được đi xe buýt đâu. Với lại em đang tập thể dục đấy chứ. Sau một tuần bị nhốt trong Nhà mở Lyle và khu thí nghiệm, em chưa bao giờ thích đi bộ như bây giờ.”
Chúng tôi đi tiếp một đoạn.
“Anh biết em mệt rồi,” Derek lại nói. “Cả đói nữa. Và em đang rất bực mình.”
“Mệt, ừ có. Đói, chỉ hơi hơi. Bực mình ư? Không đâu.” Tôi ngước nhìn anh. “Thật mà, em có bực bõ gì đâu.”
“Từ nãy đến giờ em chẳng nói gì cả.”
Tôi bật cười. “Bình thường tính em đã ít nói rồi. Huống hồ hai tuần qua không thể gọi là bình thường được.”
“Anh biết không phải lúc nào em cũng kiệm lời, chỉ là em…” Anh nhún vai. “Anh tưởng em đang cáu.” Derek thọc hai tay vào túi quần. “Lại nói về chuyện… cáu. Đêm hôm kia, sau chuyện trong hẻm, em nói đúng. Lúc đó anh giận bản thân mình khôn xiết. Phải mất một lúc anh mới bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo.”
Tôi gật đầu.
“Lúc sống ở đây, những gì anh làm là khiến bạn học mình bị thương. Anh không cho chuyện ấy lại lặp lại nữa. Anh cứ nghĩ mãi, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu và nếu gặp chuyện tương tự, mình nên làm gì. Anh nhớ mọi bài giảng lý thuyết Tiến sĩ Gill từng dạy.”
“Tiến sĩ Gill ư?”
“Ừ. Trước cả khi biết sự thật về Hội Edison, anh đã sợ cô ta rồi. Nhưng cô ta rất giỏi và thật lòng muốn giúp. Không có gì lợi cho họ hơn là dạy anh cách kiềm chế cơn nóng giận. Vậy nên anh tin chắc, nếu có tình huống tương tự, anh sẽ xử lý tốt hơn. Nhưng sự thật thì sao? Hầu như đâu vẫn hoàn đấy… Anh vẫn hành xử như cũ.”
“Trước khi quăng con bé kia vào tường, anh chẳng khựng lại rồi đấy thôi.”
“Không, là em can anh. Nếu em không hét lên, anh đã lại lỡ tay rồi. Sau tất cả những bài giảng lý thuyết nọ. Cả tập luyện bằng cách hình dung trong đầu các tình huống có thể xảy ra. Ấy vậy mà khi gặp chuyện, anh chẳng bao giờ suy xét xem nên hành động thế nào thì tốt hơn. Anh không làm được. Não của anh ngừng hoạt động hay sao ấy.”
“Nhưng để kích hoạt nó lại cũng không khó mà.”
Derek nhún vai.
"Chắc phải cần cả một quá trình, nhỉ?"
"Chắc vậy," nói thế nhưng nghe giọng Derek có vẻ rất hồ nghi.
Khi đến bến xe tải, kế hoạch của chúng tôi là tìm xe đi lậu vé. Ngồi trong quán ăn, bọn tôi vờ nhấm nháp sô-đa trong lúc Derek căng tai lắng nghe các tài xế chuyện trò để xem xe nào đi cùng hướng với mình.
Xe đầu tiên đậu ngay sân trước nên không thể lén trốn vào mà không bị phát hiện. Lần thứ hai, chiếc xe moóc có then cài to đến độ khỏe như Derek cũng không phá nổi. Lần thứ ba, theo như lời họ bàn tán, chúng tôi đã tìm được lựa chọn lý tưởng.
Tôi với Derek theo chân tài xế ra xe. Hóa ra đó là một chiếc xe tải hạng nhẹ. Sau khi tài xế lên cabin, hai đứa bọn tôi lén chui vào thùng xe.
Người này hình như làm trong ngành xây dựng thì phải. Thùng xe sực mùi gỗ dăm, dầu nhớt cùng đủ loại dụng cụ, dây thừng, thang và lều tạm. Ra đến xa lộ, khi tiếng ồn đủ lớn để át tiếng chúng tôi nói chuyện, Derek trải lều tạm xuống sàn xe làm giường.
“Em nên ngủ đi,” Derek nói. “Bạt có hôi một chút nhưng…”
“Êm hơn bìa các tông. Cám ơn anh.”
Derek đưa cho tôi nửa miếng lương khô. Ắt là anh để dành từ sáng.
“Không, anh giữ đi,” tôi ngăn lại.
“Nếu bụng không sôi ùng ục, em sẽ ngủ ngon hơn. Mà chớ có cãi bụng em không sôi. Anh nghe thấy cả rồi.”
Tôi đành nhận miếng bánh.
“Mặc cái này vào.” Anh cởi áo ra. “Cái này cũng không thơm tho gì lắm, nhưng khá ấm.”
“Anh cần…”
“Anh không cần. Dư âm của trận sốt hôm qua vẫn còn.”
Tôi cầm áo lên. “Được rồi Derek. Em không giận gì anh đâu.”
“Anh biết.”
Nằm xuống giường làm bằng bạt, tôi đắp áo len lên người như người ta đắp chăn vậy. Sau đó tôi ăn nốt miếng lương khô.
Khi tôi vừa ăn xong, Derek nói, “Chloe à, em không nhắm mắt thì sao ngủ được chứ.”
“Em không muốn thiếp đi. Lỡ có chuyện gì thì sao?”
“Có anh đây rồi. Ngủ đi.”
Tôi nhắm mắt.
Tôi tỉnh dậy thì thấy xe tải chạy chậm lại. Derek ra sau xe, mở hé cửa nhìn ra.
“Đến nơi mình cần xuống chưa?” Tôi hỏi.
“Xe đi được khá xa rồi. Tuy nhiên ta chưa vào thị trấn đâu. Đây chỉ là một trạm đỗ khác thôi.”
“Sau khi uống đẫy ly cà phê khủng, chắc bác tài dừng xe giải quyết.”
“Ừ.” Derek mở rộng cửa để nhìn xa hơn. “Hay chờ đến lúc xe vào thị trấn đã…”
“Nhưng lỡ bác ấy không dừng xe trong thành phố thì sao? Ngay khi có dịp, ta nên xuống xe luôn.”
Derek gật đầu, kéo cửa đóng. Bác tài đưa xe vào bãi, tìm chỗ đậu và dừng hẳn lại.
“Chui xuống đống bạt đi,” Derek khẽ bảo, “kẻo ông ấy ra kiểm tra thùng xe bây giờ.”
Một phút sau, cửa kẹt mở. Tôi nín thở. Thùng xe loại này không rộng lắm. Nếu bác tài trèo vào lấy thứ gì, sợ là bác ấy giẫm phải chúng tôi mất. Nhưng bác tài chỉ dừng ở cửa. Có tiếng dụng cụ kêu loảng xoảng, kiểu như bác ta lấy một vật trong hộp ra thì phải. Sau đó, tiếng ồn ngưng bặt. Tôi căng thẳng chờ đợi.
“Y như rằng, mình đã quên mấy cài kìm chết mới mua thật rồi,” bác tài lẩm bẩm. “Tuyệt thật.”
Rầm. Cửa sập lại. Thấy tôi vén mép bạt định thò đầu ra, Derek khẽ nói, “Từ từ đã. Bác ấy vẫn chưa đi hẳn.”
Sau khi lắng tai nghe thêm một phút nữa, Derek bảo, “Được rồi đấy.”
Tôi chui ra và đẩy đống bạt về chỗ cũ. Derek lại hé cửa quan sát.
“Bên trái có vạt rừng thưa. Ta sẽ đi xuyên qua đó rồi vòng lại. Vào quán ăn mua nước uống rồi hẵng đi.”
“Và dùng nhà vệ sinh nữa.”
“Ừ. Theo anh nào.”
Vừa tụt khỏi thùng xe, chúng tôi tạt ngay vào rặng cây. Chạy sau Derek còn khổ hơn chạy sau Tori – vì chân dài nên anh chỉ cần đi nhanh thôi cũng đủ bỏ tôi lại mỗi lúc một xa.
Lúc anh ngừng chạy và quay phắt lại nhìn, tôi những tưởng anh sắp quắc mắt quát mình phải bắt kịp anh. Nhưng anh chỉ mở miệng kêu trời. Có tiếng bước chân rầm rập phía sau. Tôi định co giò chạy thì bị một bàn tay túm vai.
Derek định đánh liều xông lên. Nhìn nét mặt anh, thấy anh mím môi, tôi cuống quýt vẫy tay can ngăn. Nghe lời tôi, anh khựng lại, ánh mắt vẫn không rời kẻ đang túm vai tôi.
“Hình như ta có cho một hoặc hai hành khách đi nhờ thì phải,” một giọng đàn ông vang lên.
Ông ta xoay tôi lại. Hóa ra là bác tài xế ban nãy. Bác ta tuổi tầm trung niên, da mặt nhăn nheo. Mái tóc bạc để dài buộc túm sau gáy.
“Ch… chúng cháu không dám lấy gì đâu ạ,” tôi vội thanh minh. “Cháu xin lỗi. Chúng cháu cần đi nhờ xe thôi.”
“Lạy chúa,” bác ta quay người tôi ra chỗ có nắng để nhìn rõ hơn. “Cháu bao nhiêu tuổi?”
“M… mười lăm ạ.”
“Chắc mới sang tuổi mười lăm chứ gì.” Bác lắc đầu. “Bỏ nhà đi bụi, ta đoán thế.” Bác dịu giọng. “Hai cháu còn bé, chớ có đi theo con đường đó chứ. Chừng này tuổi rồi, bác biết như thế là không tốt tí nào hết.”
Derek lén nhích lại gần, mắt không rời bác tài. Ánh mắt anh dữ dội đến mức tôi không chắc anh có nghe bác ấy đang nói gì. Nhẹ nhàng thò tay vào túi, đầu ngón tay tôi chạm phải con dao, không phải để lấy nó ra mà để yên tâm là dao vẫn còn đó, rằng tôi không đến nỗi vô dụng như mình tưởng.
Tôi tìm cách thu hút sự chú ý của Derek, không chắc là anh có nhận ra tôi đang làm gì không. May sao là có. Anh lơ đãng gật đầu để tôi biết là anh vẫn còn kiềm chế được.
Bác tài tiếp tục, “Bác không biết các cháu gặp chuyện gì, nhưng chuyện gì xảy ra ở nhà không đến nỗi ghê gớm như các cháu nghĩ đâu.”
Tôi ngẩng lên nhìn bác. “Thế lỡ đó là một chuyện rất kinh khủng thì sao ạ?”
Bác ta sững sờ, sau se sẽ gật đầu. “Thôi được. Có lẽ thế thật. Chuyện xảy ra có vượt quá dự đoán của cháu, nhưng thiếu gì cách giải quyết. Chẳng hạn vẫn có nhiều nơi cháu có thể đến. Hoặc gặp những người có khả năng giúp cho cháu.”
“Tụi cháu ổn,” Derek cất giọng ồm ồm.
Bác tài lắc đầu. “Cháu không ổn đâu, con trai ạ. Cháu mấy tuổi, mười bảy chưa? Vậy mà bỏ nhà đi bụi ư? Lén trèo lên xe tải đi nhờ ư?”
“Chúng cháu không sao.” Giọng ồm ồm của Derek hạ thấp hơn, lần này nghe giống tiếng sói gầm. Anh hắng giọng và lùi lại. “Chúng cháu rất cảm ơn bác đã quan tâm.”
“Có thật không, con trai? Cháu nói thật đấy chứ?” Bác ta lắc đầu. “Để bác đưa hai cháu vào trong, gọi món gì nóng sốt nhé. Sau đó bác sẽ gọi điện cho vài người. Tìm chỗ nghỉ ngơi cho các cháu.”
“Chúng cháu không thể…” tôi mở lời.
“Không ai định trả các cháu về nhà đâu. Giờ đi thôi.” Bàn tay đặt trên vai tôi nắm chặt hơn.
Derek bước lên. “Xin lỗi bác, nhưng chúng cháu không làm thế được.”
“Có chứ, các cháu có thể mà.”
Anh vẫy tay, ra hiệu bảo tôi đi sang phía anh. Tôi bước lên một bước. Bác tài càng giữ chặt tôi hơn.
“Bác buông bạn ấy ra.” Lần này Derek gầm lên.
“Không đâu, con trai. Ta không hại bạn cháu, nhưng ta sẽ đưa cô bé vào trong và gọi điện cho người có khả năng giúp đỡ. Hi vọng cháu sẽ vào cùng chúng ta. Tùy cháu quyết định đấy.”
“Chạy đi,” tôi nói nhỏ, cốt để mình Derek nghe thấy. “Rồi em sẽ đuổi kịp sau.”
Tôi chắc chắn là anh nghe thấy nhưng lại vờ như không.
“Cháu buộc phải yêu cầu bác lần nữa. Bác thả bạn cháu ra đi.”
“Con trai, nghe giống như cháu đang dọa ta nhỉ. Dẫu cao lớn thật đấy nhưng chắc cháu không muốn cà khịa với một người hai mươi năm làm nghề xây dựng và đánh nhau nhiều đến độ không buồn đếm bao nhiêu trận đâu. Ta không muốn làm đau cháu…”
Nhanh như chớp, Derek lao tới. Trước khi kịp giơ nắm đấm lên, bác tài đã bị anh quặp tay ngang cổ rồi giật mạnh xuống. Trong lúc loạng choạng tránh, bàn tay đang đút trong túi của tôi vung lên, con dao văng ra đất. Bác tài sững sờ nhìn con dao. Tôi nhặt vội dao và cất vào lại túi quần.
“Chúng cháu cũng không muốn làm bác đau,” Derek bảo. “Nhưng như bác cũng thấy” – anh siết chặt hơn khiến mắt bác ta lồi hẳn ra – “cháu có thể làm được. Cháu biết bác chỉ cố giúp bọn cháu, nhưng bác không hiểu hoàn cảnh của chúng cháu đâu.”
Anh nhìn tôi. “Chạy về xe đi. Lấy dây thừng và giẻ nhanh lên.”
Tôi hối hả chạy đi.