BỮA TỐI CÓ MÓN mì Ý và thịt viên. Món khoái khẩu của Rae. Tôi không có tâm trạng ăn uống, chỉ nhấm nháp từng ngụm Coke không ga, nhưng bạn tôi không để ý đến. Rae như đứa trẻ vừa từ trại hè trở về, quá nhiều thứ cần tâm sự khiến Rae nói tới tấp không ngừng.
Rae được tham gia một khoá đào tạo, một buổi thuyết trình về thần học và một cuộc nói chuyện dài cùng tiến sĩ Davidoff. Ông ta kể cho Rae nghe về mẹ cô ấy, hy vọng họ sẽ sớm liên lạc được với bà. Và trong khi Rae huyên thuyên, những gì tôi nghĩ được chỉ là, Bọn mình bị biến đổi gien. Bọn mình là quái vật Frankenstein – những quái thú phế phẩm. Làm thế nào để nói cho cậu hiểu đây?
“Hôm nay tớ gặp Brady,” cuối cùng tôi buột miệng.
Rae dừng nĩa giữa chừng. Mấy cọng mì đung đưa lòng thòng. “Brady ư? Cậu đùa tớ phải không? Cậu ta ở đây à? Lạy Chúa, tuyệt thật.” Rae toét miệng cười. “Cậu có biết khi mới gặp, Brady hay nói câu gì nhất không? ‘Biết ngay mà.’ Cậu ta luôn miệng bảo mình hoàn toàn bình thường, rằng mọi sự đều chẳng có gì lạ hết…”
“Cậu ấy chết rồi, Rae. Tớ chỉ liên lạc với hồn ma của cậu ấy thôi.”
Rae chớp mắt. Một cái chớp mắt thật chậm, và sau đó giống như có người làm tê liệt toàn bộ cơ mặt cô ấy. Gương mặt Rae bất động, đôi mắt trống rỗng, vô hồn.
“T… tớ xin lỗi. Tớ vô tình buột miệng…”
“Sao cậu có thể bịa ra” – bạn tôi cố tình tìm từ thật chính xác – “một lời nói dối hằn học như thế.”
“Nói dối ư? Không đời nào! Tớ không bao giờ…”
“Sao cậu lại làm thế, Chloe?”
“Vì chúng ta đang gặp nguy hiểm. Bọn mình bị biến đổi gien và việc ấy không thành công. Hội Edison đã giết Liz, Brady và…”
“Và chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ giết hết chúng ta. Hay hớm thật, ha ha! Cậu xem nhiều phim quá rồi hả? Sau đó lại để hai anh em kia tẩy não cậu với mớ giả thuyết âm mưu tào lao.”
“m mưu ư?”
“Mọi thứ họ nói về Nhà mở Lyle và bọn người xấu làm việc với cha Simon. Hai người họ tiêm nhiễm cậu nhiều quá, giờ thì cậu cho rằng Hội Edison là kẻ xấu. Thôi, cậu dừng bịa chuyện Liz và Brady bị giết nữa.”
Tôi bắt chước Rae, cũng nghiêm giọng lại. “Cậu không tin chứ gì? Tốt thôi, tớ sẽ triệu hồn Liz. Hãy hỏi một câu mà chỉ mình Liz mới trả lời được.”
“Miễn đi.”
Tôi đứng dậy. “Không, tớ nói thật đấy. Chỉ mất một giây thôi.”
Tôi nhắm mắt lại, ghế ngồi của Rae rít lên trên sàn nhà. Ngón tay cô ấy túm chặt lấy khuỷu tay tôi. Tôi mở mắt và thấy gương mặt Rae chỉ cách mặt mình vài phân.
“Đừng đùa giỡn nữa Chloe. Định loè tớ rằng Liz đang ở đây chứ gì.”
Nhìn sâu vào mắt bạn, tôi thấy một nỗi sợ hãi thoáng vụt qua. Rae không để tôi gọi hồn Liz bởi vì cô ấy không muốn biết sự thật.
“Để tớ…”
“Không.”
Rae nắm tay tôi chặt hơn, những ngón tay nóng như lửa đốt. Tôi thở hổn hển và rụt tay lại. Rae nhanh chóng thả ra, nét mặt có vẻ hoảng hốt. Sau đó cô ấy xin lỗi rồi khựng lại, sải bước ngang qua phòng, gọi cho phòng tiếp tân và báo chúng tôi đã ăn tối xong.
Tôi thực sự thấy nhẹ nhõm khi quay trở về phòng. Tôi cần nghĩ cách thuyết phục Rae rằng chúng tôi phải chạy trốn… và sẽ làm gì tiếp theo nếu tôi không thể.
Tôi cần phải thoát ra. Những dấu chấm hỏi bên cạnh tên của Derek hàm ý họ vẫn chưa quyết định phải làm gì với anh ấy, việc đó thì tôi biết. Và hiện tại, những ký tự tương tự cũng xuất hiện bên cạnh tên tôi.
Tôi cần nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch tẩu thoát. Nhưng đến khi nằm dài lên giường nghĩ ngợi thêm, tôi phát hiện ra ly Coke mình đã uống khi nãy không chỉ có ga. Có người bỏ thuốc vào đó.
Tôi thiếp đi không mộng mị cho đến khi bị ai đó chạm vào vai. Tôi mở mắt và thấy Sue, người phụ nữ tóc bạc từng đuổi theo chúng tôi ngoài sân nhà máy. Bà ta đứng đó mỉm cười nhìn xuống tôi như một y tá hiền hậu. Bụng quặn thắt, tôi phải nhìn đi chỗ khác.
“Đến giờ dậy rồi cưng,” bà ta nói. “Hôm nay Tiến sĩ Davidoff cho phép em ngủ, nhưng chiều nay chúng ta còn đầy nhóc giờ học mà tôi tin chắc là em không muốn bỏ lỡ đâu.”
“Tr… trưa rồi ư?” Tôi lật đật ngồi dậy. “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần mười một rưỡi. Rachelle và Victoira sắp xong giờ học buổi sáng và sẽ gặp em trong phòng ăn vào bữa trưa.”