Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 103: Chương 103: Trùm cóc Gamabunta




Jiraiya vừa nhìn thấy bộ dạng của con cóc này liền tái mét mặt, khóe miệng có chút co giật kêu lên.

“ Là lão Gamabunta, tại sao lại gọi ra cái lão cứng đầu này chứ.”

“ Cái gì vậy Jiraiya? Ngươi dám chê bửu trùm cóc Gamabunta ta đây ư. Đây là nơi nào?”

Gamabunta nhìn xung quanh một hồi, cũng không thấy có kẻ địch, mà trên đầu mình đứng lại là một tên nhóc chứ không phải là Jiraiya, nó tức giận quát lên.

“ Jiraiya, ngươi đang đùa giỡn ta sao? Gọi ta ra để cho một tên nhóc con đứng trên đầu ta nhảy nhót. Ngươi là đang đem ta làm trò chơi dỗ con nít hả.”

“ Không phải lão háo sắc gọi ngươi tới mà là ta. Ta chỉ là luyện tập một chút thuật triệu hồi mà thôi, gọi ngươi tới là một sự ngẫu nhiên.”

Ichiro ngồi trên đầu Gamabunta thản nhiên nói, mà lời nói của hắn lại càng làm cho cóc trùm nổi giận, nó hống lên.

“ Nhóc con, ngươi đang pha trò với ta sao? Chỉ với một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch như ngươi, có thể triệu hồi được ta sao?”

“ Thế nhưng sự thật lại là như thế.” Ichiro xòe tay vô tội.

Jiraiya ở một bên quan sát Ichiro, ông không ngờ được Ichiro ngay lần đầu liền gọi ra được Gamabunta, thiết nghĩ nó sử dụng không phải chakra của bản thân, mà hẳn là chakra của một thứ khác, là Cửu Vĩ.

“ Oa, anh hai thật lợi hại, đến lượt em, đến lượt em.”

Naruto hai mắt sáng lên, cảm thấy lúc này Ichiro thật sự rất ngầu, dẫm trên đầu một con cóc khổng lồ như vậy cũng đủ dọa té đái kẻ thù rồi. Hắn cũng mong muốn được như vậy, đến lúc đó chắc chắn có thể khiến Sakura gần gũi, Sasuke sợ hãi.

“ Đến đây nào, triệu hồi chi thuật.”

Naruto học theo Ichiro bắt đầu kết ấn, sau đó liền ấn tay xuống mặt đất, một làn khói trắng từ lòng ban tay hắn tỏa ra bao trùm bán kính 1m. Naruto ánh mắt mong đợi nhìn dưới chân mình.

Đợi khi khói trắng tản đi, hắn phát hiện dưới chân mặt đất vẫn là mặt đất, mà hắn triệu hồi đi ra lại là một con nòng nọc, một con nòng nọc màu đỏ. Cũng xem như một dị loại trong nòng nọc, lớn lên có lẽ sẽ trở thành giống Gamabunta cũng chưa hẳn.

Jiraiya vừa nhìn thấy mắt trợn tròn, tên nhóc này thật sự quá là bất tài đi, nhìn anh hai của nó xem, vừa có so sánh liền có sự đả kích tuyệt đối. Chẳng lẽ tên nhóc này còn không thể lợi dụng chakra Cửu Vĩ.

“ A ha ha, chết cười mất. Đây là ngươi triệu hồi đi ra sao?” Gamabunta cúi đầu cóc nhìn xuống tiểu tiểu tiểu sinh vật phá lên cười to, từ miệng hắn phun ra nước miếng giống như là mưa bão đập vào mặt Naruto.

“ Nhóc con, thấy chưa, đây mới là ngươi nên có trình độ, không nên học người khác nói khoắc. Bây giờ xuống cho ta.” Gamabunta nhìn Ichiro nói.

“ Ta mặc dù bề ngoài giống nó nhưng mà thực lực lại không giống nó, ngươi không nên phỏng đoán người khác theo suy nghĩ nông cạn của mình.” Ichiro không tức giận nói.

Gamabunta không nói nữa, nó phun ra cái lưỡi dài của mình ý muốn bắt lấy Ichiro ném đi. Ichiro lập tức tung cước đá bay cái lưỡi, hậu quả là bàn chân của hắn dính đầy chất nhầy, hẳn là nước dãi của cóc trùm.

“ Nhóc con, muốn chết sao? Ngươi nghĩ rằng ta dễ tính.”

Gamabunta tức giận bắt đầu điên cuồng vung vẩy cái đầu, ý đồ khiến Ichiro mất thăng bằng ngã xuống đất. Nhưng mà lúc này hai chân Ichiro phóng ra hai luồng chakra, giống như keo dính chuột bám chắc vào da Gamabunta.

Mặc cho Gamabuta giao động đầu như thế nào, Ichiro đều là nhắm mắt một bộ thản nhiên không có chuyện gì. Mà khi Gamabunta cảm giác đầu óc có chút chóng mặt Ichiro vẫn chưa nhúc nhích chút nào.

“ Ngươi giỏi lắm nhóc con, ngươi thành công chọc giận cóc trùm ta đây. Nếu như không may ngã chết cũng đừng trách ta.”

Gamabunta dọa nạt một câu sau đó nhún hai chân sau, phốc một cái liền tung người nhảy lên khung trung. Nó nhảy cao cũng phải trăm mét, sau đó liền cực tốc xoay tròn giống như là con xoay.

Nó ý đồ dựa vào quán tín cùng với ma sát của gió bẩy ra hai chân Ichiro, nhưng mà đợi nó rơi trên mặt đất Ichiro vẫn còn một bộ lạnh nhạt đứng ở trên đầu nó. Gamabunta tức giận thở phì phò.

Ichiro giống như là cắm rễ trên da của nó, lắc thế nào cũng không rơi, từ đầu tới giờ nó liên mồm dọa nạt nhưng lại không làm gì được Ichiro. Đây chẳng phải là tự mình tát mặt mình sao, tính nóng nảy khiến Gamabunta càng tức giận.

Gặp Ichiro vẫn cứ nhắm mắt đứng đó, hẳn là tránh cho nhìn thấy mà hoa mắt. Nó liền lè lưỡi nhanh như chớp đánh qua, ý đồ nhân lúc Ichiro không nhìn thấy mà cho bắt tới. Gamabunta nhìn lưỡi của mình thành công bắt được Ichiro liền cười ha ha.

“ Nhóc con, lần này xem ngươi như thế nào đứng.”

Nó vung mạnh cái lưỡi đập xuống mặt đất khiến mặt đất run lên nhè nhẹ, mà chỗ cái lưỡi tiếp xúc liền xuất hiện một cái hố to, bụi mù từ đó tản ra bốn phía. Mà lúc này cái hố hoàn toàn trống không, Ichiro đã biến thành bụi mù tan mất.

“ Ảnh phân thân.” Gamabunta kinh ngạc kêu to.

“ Lão cóc, ta biết ngươi lâu ngày mới được ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhưng mà cũng không cần kích động nhảy nhót phá phách như vậy, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người bình thường.”

Ngay khi Gamabunta còn đang ngỡ ngàng, ở một nơi khác liền vang lên tiếng của Ichiro. Không biết từ lúc nào Ichiro đã ngồi xuống uống nước cùng Jiraiya, mà trước mặt hai người chính là Naruto đang nhiệt tình vỗ nòng nọc trên mặt đất.

“ Từ lúc nào mà ngươi...” Gamabunta không thể tin hỏi.

“ Ngươi không biết Phi Lôi Thần thuật sao, chỉ là một chút mánh khóe nhỏ mà thôi, cần gì phải ngạc nhiên như vậy.” Ichiro phẩy tay ra vẻ không có gì nói.

“ Phi Lôi Thần thuật của Đệ Tứ.” Gamabunta lại kinh ngạc hỏi.

Nó không phải là chưa nghe đến thuật này, ngược lại, chính là bởi vì nó quen thuộc loại nhẫn thuật này cho nên mới thấy kinh ngạc. Bởi vì thuật này rất khó học được, ngay cả một thiên tài như Đệ Tứ đều phải đến 18 tuổi mới có thể nắm giữ.

Mà tên nhóc này có thể thi triển được, hơn nữa rõ ràng không phải mới học được ngày một ngày hai. Xem độ thuần thục, xuất quỷ nhập thần vừa rồi thì thấy nó đã học được khá lâu, dùng cũng rất quen tay.

“ Hừm, xem như nhóc con ngươi lợi hại. Ta không rảnh chơi với các ngươi nữa.”

Gamabunta để lại một câu sau đó liền biến thành một trận khói trắng tan biến trong không khí. Hiển nhiên là nó bị Ichiro làm cho vừa giận vừa mất mặt, không còn ý tứ ở lại đành phải trốn về Diệu Mộc Sơn tiếp tục làm trùm cóc.

“ Khá lắm nhóc con, vậy mà có thể khiến lão Gamabunta tức giận cút trở về, ngươi đúng là để ta nhìn đã mắt. Sảng khoái lắm.”

Jiraiya cười một cách vui vẻ khiến Ichiro có cảm tưởng lão này có phải thường xuyên bị Gamabunta bạo hành hay không, vậy cho nên lúc này mới vui vẻ nhìn người gặp nạn như vậy.

“ Cũng không có gì to tát cả.” Ichiro cười nhẹ không để ý.

“ Nếu vậy nói cho ta biết ngươi làm sao có thể điều khiển được chakra của Cửu Vĩ, mà tên nhóc kia cũng giống ngươi nhưng không thể làm được. Truyện này hẳn là to tát rồi chứ.”

Jiraiya hai mắt nhìn chằm chằm Ichiro, giống như đang rình mỹ nữ tắm một dạng, soi mói từng nơi cặn kẽ. Ichiro cảm giác toàn thân không có chỗ che giấu dưới ánh mắt gian tà của Jiraiya, thật đáng sợ.

“ Quả thật là không có gì to tát mà. Ta chỉ là đi gặp Cửu Vĩ sau đó nói với nó là mượn nhờ sức mạnh của nó dùng chút thôi. Mà chakra của nó lại nhiều như vậy, cả ngày cũng chỉ biết nằm ườn ra, cho nên nó cũng không để ý cho ta sử dụng một ít.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.