Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 112: Chương 112: Xuất chiến. Một mình cân map




Đợi đội cứu viện đi rồi, Ichiro mới hít sâu một hơi giải tỏa lỗi tức giận trong lòng. Đúng vậy, hắn rất là giận giữ khi nhìn thấy thảm cảnh của làng Lá, giận giữ bản thân không ngăn cản trước đó, giận giữ làng Cát quá độc ác.

“ Kurama, hiện tại ta cần sức mạnh của ngươi, truyện trước đó ta sẽ cho qua.”

“ Được Ichiro, ta sẽ giúp ngươi.” Kurama mở hai mắt khà khàn quát lên.

Lập tức quanh người Ichiro nổi lên một tầng chakra màu đỏ máu, trên đầu mọc lên hai cái tai, phía sau thì xuất hiện hai cái đuôi cáo. Ichiro cảm giác trong lòng sự tức giận vừa giằn xuống lại một lần nữa nổi lên.

Ánh mắt của hắn mang chút điên cuồng, tuy nhiên đầu óc lại vẫn tỉnh táo. Đây là do chakra của Kurama gây ra, nó mang theo cảm xúc của Kurama ảnh hưởng tới Ichiro, cũng không phải Kurama cố ý làm vậy.

Chỉ là nó lâu ngày đối với con người chán ghét, đối với thế giới này chán ghét. Lại vì mấy chục năm luôn bị nuôi nhốt trong bóng tối, cảm xúc sẽ sinh biến thành tối tăm độc ác.

Ichiro khẽ nắm bàn tay, cảm giác toàn thân trên dưới tràn đầy lực lượng dùng mãi không hết. Lúc này đây Kurama mới coi như là cái máy phát chakra thực sự của hắn.

“ Đến lúc làm việc rồi.”

Khẽ nói một tiếng, Ichiro bắt đầu kết ấn, sau đó phía sau lưng hắn liền xuất hiện mấy trăm tên Ichiro, mỗi tên trên người đều có chakra Cửu Vĩ bao vây, tuy nhiên cũng không có đuôi xuất hiện.

“ Đi thôi nào anh em, tản ra mọi nơi, tìm và cứu những người gặp nạn đi.”

Ichiro vẫy tay phát động hành động, đám phân thân lập tức đồng thanh hét lên, tiếng hét vang dội cả làng Lá khiến cả kẻ địch cùng người mình đều giật mình. Đám phân thân sau đó từng người một rời đi.

Mỗi khi gặp người bị thương, phân thân đều sẽ sơ cứu một chút sau đó một cái tốc biến đi tới bệnh viện. Đây cũng là lí do hắn đưa thanh kunai cho đội cứu viện đặt tại bệnh viện, hắn cần tốc biến.

“ Mau nhìn, lại có người được cứu.”

“ Y nhẫn đâu, đến giúp cậu ta một tay.”

Đám người trong bệnh viện ồn ào chứng kiến Ichiro cứ mỗi phút lại xuất hiện một lần, còn mang theo bệnh nhân trở về. Mà đám cứu viện sau khi trở về cũng không có rời đi nữa, bọn họ làm việc còn không bằng mình Ichiro một người, dứt khoát ở lại bảo vệ bệnh viện, chữa trị bệnh nhân.

“ Đến lượt mình phải ra tay thôi.”

Ichiro gặp phân thân đều tản ra, thở sâu một hơi sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn hướng bắc khu, nơi đó ngoi lên từng cái đầu rắn khổng lồ, mỗi khi nó di chuyển đều sẽ vung lên bụi mù khắp nơi.

Ichiro phi thân đến nơi đó, vừa đến nơi liền bị một tên ninja tập kích, hắn nhẹ nhàng lách người né tránh, đồng thời gọn nhẹ tặng cho nó một chiêu Rasengan.

Nơi này tập trung hầu hết kẻ địch, từng nhóm từng nhóm chiến đấu khoảng mấy trăm tên. Cộng thêm chục con rắn khổng lồ của Orochimaru, sức mạnh của kẻ địch cũng không kém làng Lá.

“ Trước phải giải quyết mấy con rắn kia đã. Đi ra đi, Gamabunta.”

Ichiro cắn ngón tay vạch lên lòng bàn tay trái sau đó một tay kết ấn, một tay chống đỡ kẻ địch tấn công. Hắn vỗ mạnh tay trái vào lưng của một tên ninja làng Cát, bụi mù bốc lên, một con cóc khổng lồ xuất hiện đè bẹp tên kia.

“ Lại là ai quấy rầy ta.” Gamabunta vừa ra liền tức giận rống lên một tiếng.

Ichiro nhảy lên đầu nó, ánh mắt nhìn mấy còn rắn lớn phương hướng nói.

“ Là ta, bớt lời đi, hiện tại làng Lá đang bị tấn công. Cho ta mượn ít dầu cóc.”

“ Hừm, được.” Gamabunta lúc này cũng chú ý đến hoàn cảnh nơi này, không nghĩ đến mới có mấy ngày mà làng Lá đã trở thành một nơi hoang phế như vậy.

Ichiro chớp nhoáng kết ấn, bụng phồng lên một bọng khí sau đó dần chuyển lên ngực, hắn đặt tay lên miệng sau đó phun ra một cái hỏa độn, hình thành một con chim lửa phóng tới mấy con rắn lớn đang đứng.

Đồng thời Gamabunta cũng há miệng phun ra một thứ gì đó màu nâu như là dầu hỏa, nó vừa chặm vào chim lửa liền bốc cháy. Thế lửa lập tức mạnh hơn mấy lần, nhiệt khi phả ra giống như là đang ở lò nung.

“ Gào.” Một tiếng rít gào đau đớn vang lên, một con rắn không kịp chạy trốn liền bị ngọn lửa nuốt trọn, mấy giây sau liền hóa thành một đống than. Mà một số còn khác tuy rằng đã kịp chạy trốn nhưng mà vẫn bị bỏng một vài chỗ.

“ Gamabunta, giúp ta nhảy lên không trung, sau đó ngươi thì đi giải quyết mấy đầu rắn kia.”

Ichiro quát một tiếng sau đó nhảy người lên, Gamabunta mặc dù tức giận khi bị sai khiến nhưng vẫn thè lưỡi quất mạnh vào chân Ichiro. Lập tức hắn liền bay vút lên cao hơn trăm mét.

Ichiro điều chỉnh thân hình trên không trung sau đó lôi ra một quyển trục, hắn quay tròn khiến quyển trục tự động mở ra. Đồng thời hắn cắn đầu ngón tay, một đường vạch lên quyển trục.

Quyển trục phía trên à từng cái phong ấn chú, vừa gặp máu của Ichiro phong ấn liền được giải. Từ phong ấn chui ra mấy chục thanh kunai, tất cả cộng lại cũng phải hơn nghìn thanh, tất cả đều có thuật thức của Ichiro.

Ichiro vung mạnh quyển trục ra, kunai theo đó phóng xuống đất lấy hắn làm trung tân phân tán khắp nơi. Bên dưới có một số kẻ không kịp phản ứng liền bị thương, không phân địch ta.

Tất cả mọi truyện chỉ là vài hơi thở liền thành, lúc này cơ thể Ichiro bắt đầu trầm xuống. Tuy nhiên nháy mắt một cái hắn đã biến mất trên không trung, sau khi xuất hiện đã bên cạnh một tên ninja làng Cát, tiện tay giải quyết sau đó lại biến mất.

“ Tất cả lui ra bao vây lấy kẻ địch không cho kẻ nào trốn thoát. Đồng thời ném bom khói che mắt bọn chúng.”

Ichiro một lần nữa xuất hiện, đối với ninja làng Lá ra lệnh một tiếng liền biến mất. Đám người làng Lá ngẩn người một chút không hiểu ra sao, có một số người như nghĩ đến điều gì, liền thúc giục mọi người làm theo.

“ Hắn muốn làm gì vậy, chẳng lẽ suy nghĩ một mình đấu mấy trăm người sao?”

“ Các ngươi chưa từng nghe qua Tia Chớp Vàng của làng Lá sao? Một người có thể giải quyết một đại đội của làng Cỏ tại thế chiến thứ ba, hơn nữa chỉ mấy chưa đầy 10 phút.” Một tên trung nhẫn già giặn nói.

“ Đóc chẳng phải là Ngài Đệ Tứ sao? Thằng nhóc này thì có liên quan gì?”

“ Ta may mắn được gặp Đệ Tứ thi triển qua thuật khiến kẻ địch khiếp sợ đó. Mà nó rất giống như tên nhóc kia vừa làm.” Người kia hít sâu một hơi nói.

“ Cũng vậy, nó chính là con trai của Đệ Tứ mà.”

“ Các ngươi nhìn hình dạng của nó đi, có phải là con hồ ly sắp ra không?” Một ngườ khiếp sợ nói.

“ Ngu ngốc, không nhìn thấy nó rất tỉnh táo sao? Hơn nữa dù sao nó cũng đang chiến đấu vì làng Lá, ngươi còn nghĩ cái gì vậy.” Có người tức giận quát lên.

“ Đúng vậy, cậu ta là con trai của Đệ Tứ chứ không phải là con hồ ly nào cả. Buồn cười thay trước kia chúng ta là như thế nào đối xử nó, may mắn nó không để trong lòng, vẫn giúp đỡ chúng ta.”

Đám người nghe xong trên mặt đều là xấu hổ, cảm giác trước đó bản thân thật buồn cười thật ti tiện. Càng nghĩ đến Đệ Tứ đã chết vì bọn họ như thế nào, con trai hắn đã vì bọn họ chịu nhưng gì, lại nhịn không được tự trách.

“ Nó cũng là đáng thương, vì chúng ta nó mới trở thành như vậy, bị người coi là Cửu Vĩ. Chúng ta trước đó thật là đáng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.