Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 88: Chương 88: Đóa nhi hỗ trợ




Người đã ngất từ đầu trận tới giờ cuối cùng cũng tỉnh giấc, Tiểu Mộc hoảng hốt nhìn qua bên cạnh mình, cậu chủ vẫn còn ở đấy, nhưng mà…

Khoan đã, cái này không đúng, cái này!!!

Ảo giác, một ảo giác chân thật lừa dối toàn bộ mọi người trong cuộc chơi, rốt cuộc Quách Minh đã tỉnh dậy từ lúc nào, bao lâu rồi, khi nào rời đi, thậm chí là ngài ấy có thật sự bị Mole làm ngất hay không?

Đến cả Mole cũng trợn tròn mắt nhìn lên, tình huống hiện tại giờ quá điên cuồng rồi, vua của các ảo ảnh, Ảo Long lại xuất hiện ở đây?

Cậu chủ bé nhỏ đứng dậy, từ trên thân rồng nhảy xuống, đáp lấy bên cạnh Alivia và Mole rồi bước tới nhẹ giọng nói:

“Lâu rồi không gặp, cuối cùng cũng tìm thấy được hai người, Tiểu Mộc, Tiểu Viễn!”

Trong một câu nói, lại đong đầy thật nhiều cảm xúc, âm thanh này, vô cùng ấm áp và gần gũi đến mức hai mắt Minh Viễn cay cay.

Alivia cùng Mole hơi bổi rối không biết nói gì, trước đó không lâu, mọi người còn là kẻ thù, thậm chí Mole còn hãm hại Quách Minh, vậy mà giờ…

“Trước tiên uống mấy viên đan dược chữa thương này đi, con quái vật trước mắt kia, chỉ riêng bọn tôi thì không đủ để cản nó đâu”

Thản nhiên đưa đồ vật cho cặp đôi tinh linh cùng gian xảo cổ thụ, nhưng ngược lại bọn họ cũng không có lập tức nhận ngay.

Do dự khi nhìn thấy sự trợ giúp từ Quách Minh, Alivia với anh cũng không phải e ngại là đan dược này có độc gì, chỉ là họ không muốn mang ơn nhiều hơn…

Cứ có cái cảm giác rằng, hai người bọn anh thật không xứng, không xứng để nhận lấy lòng tốt này, dù có lấy cái cớ gì để ngụy biện đi chăng nữa.

“Đồ ngốc, ta trợ giúp các ngươi cơ bản là vì bản thân ta thôi, đừng có tự suy nghĩ ra nhiều như thế, hơn nữa, ngươi tính để toàn bộ công sức nỗ lực của người dân nơi đây trở thành vô ích sao?”

Như biết được suy nghĩ của Mole, Quách Minh cau mày giải thích.

Tất cả những gì cậu làm đều là cho gia đình của cậu, không cần hiểu nhầm.

Quả nhiên, khi nghe đến ‘nỗ lực của tất cả mọi người nơi đây’, bọn họ liền cắn răng nhận lấy đan dược và nuốt vào.

Dược lực nhanh chóng chữa trị lại cơ thể và bổ sung năng lượng còn thiếu sót, tuy đẳng cấp không đủ để khôi phục cho Alivia cùng Mole, nhưng chỉ là tiếp tục chiến đấu thêm vài hơi nữa, vậy là đủ rồi.

“Nhân loại…. cặn bã…. Giết…”

Hệ thống bị phá hỏng cuối cùng cũng để ý tới bên này, không phải là nó mắt mù mà để Quách Minh giải thích nhiều đến vậy, thậm chí còn phân phát đan dược cho hai người kia uống.

Thực chất là Tiểu Đóa đã giúp đỡ cậu, đem ánh sáng chiếu vào bẻ gãy tầm nhìn của hệ thống, kéo dài được tầm khoảng nửa phút, xem ra đây là giới hạn rồi nhỉ.

Cơ mà với điều kiện là không tác động vật lý cùng dao động phát thuật phạm vi gần với hệ thống, nếu không thì ảo ảnh của Tiểu Đóa cũng vô dụng.

“Minh ca, em tới rồi đây!”

Kéo dây cương của Ảo Long, con rồng quay người hạ cánh rồi hóa thành một làn sương để Tiểu Đóa đáp xuống mặt đất.

Như một kỵ sĩ rồng thật thụ, nếu có người nhìn thấy hình dạng nguyên gốc của con bé, thật khó tin là cả hai chính là một.

Đóa hoa nhỏ yếu ngại ngùng rụt rè xưa kia, giờ đã lột xác thành một cô bé dũng mãnh với tràn đầy chiến khí trên người.

“Tiểu Đóa, làm tốt lắm, nhiệm vụ của chúng ta, em nhớ rõ chưa?”

“Vâng, đã làm tốt, cũng nhờ Ninh tỷ giải thích hết rồi”

Xoa đầu của bé gái, Quách Minh mỉm cười cưng chiều. Nhưng mà ở một bên khác thì biểu cảm đã không dễ chịu như vậy

Ninh tỷ? xem ra cô gái thần bí này dù không ở đây, không tham gia trận chiến này, vậy mà từ đầu đến cuối, vùng thánh địa của tinh linh hoàn toàn bị biến thành bàn cờ để Dương Ninh Ninh điều khiển.

Tính toán từ những mạch cảm xúc nhỏ nhất, thậm chí còn lường trước cả việc thức tỉnh và phản kháng của Trạch Dương, hơn nữa nhìn biểu cảm này.

Quách Minh cùng Dương Ninh Ninh đã hợp tác với nhau từ đầu chiến tuyến tới tận bây giờ!

“Nào, giờ để trận chiến tiếp tục diễn ra thôi!”

Ám hỏa bừng lên, ngọn lửa màu xanh đậm thổi bùng lên trận đấu một lần nữa, so sánh thực lực chính thức của Quách Minh thì nhiêu đây hoàn toàn chưa đủ để gây ra sự chú ý.

Nhưng mà đừng quên rằng cậu ta cùng giuộc với ai, còn cả cô bé quỷ dị cưỡi trên Ảo Long nữa, hai người bọn họ.

“Đừng có đứng im như thế chứ, bây giờ hai người không thể vận động mạnh được đúng không? Vậy thì tập trung pháp thuật ngắm vào các đòn tấn công từ xa đi”

Quay đầu lại ra lệnh, giống như không cho phép phản kháng, tiếp theo đấy.. tiếp theo đấy Quách Minh liền quỷ dị biến mất.

Nhưng ngọn lửa màu xanh vẫn còn đây, nó phóng tới bên cạnh người của hệ thống rất nhanh, con quái vật gào rống một tiếng thổi bay toàn bộ phía trước mặt.

Mặt đất biến thành những khối băng nhọn phóng lên, là tấn công diện rộng, nhằm mục đích thăm dò vị trí của kẻ thù.

Tốt, xem ra thị giác của nó không tốt, tiếp theo, khảo sát thính giác…

Âm thanh vang lên với cường độ nhỏ tăng dần trong không khí, với hàm lượng nguyên tố va chạm, xác định nhạy cảm của đôi tai dị hợm và bán kính phạm vi lắng nghe.

Những thông tin quá chi tiết sẽ không được các cường giả thường dùng, nhưng Quách Minh lại không phải loại người chiến đấu dựa vào cảm giác.

Kinh nghiệm nhiều năm lười biếng cho phép cậu có thể lựa chọn những con đường ít tiêu hao thể lực và năng lượng nhất mà vẫn đạt kết quả cao, cộng thêm thời gian bên cạnh Dương Ninh Ninh, phạm vi suy nghĩ của cậu mở rộng hơn nhiều.

Hai cái tia chớp chứa đầy lôi lực bị hệ thống bắn ra nhờ cặp đôi tinh linh cản trở mà khiến cho Quách Minh di chuyển dễ hơn

Khi mà toàn bộ các thông tin đã có đủ, một cái lưới vững chắc đã được bện, tiếp theo đấy là thời gian để khai thác thông tin mà Quách Minh có.

“Tiểu Đóa, đến lượt em rồi đấy!”

“Vâng~! Đến ngay”

Vui mừng khi bị điểm danh, cô gái bé nhỏ tiến vào bên trong chiến trận, mái tóc màu cam tung bay theo ngọn gió, năm vòng pháp thuật được kích hoạt quanh hai tay, hai chân, cùng với cổ.

Tiếp tục, một dòng chữ được khắc lên người hệ thống từ xa, âm thanh non nớt của Tiểu Đóa vang lên báo hiệu cho giờ phản công đã đến.

“Linh hồn đồng cảm”

Cái cảm giác rợn hết người đột nhiên truyền tới bên cạnh Alivia và Mole khiến bọn họ nổi cả da gà, nguy hiểm, thật rất nguy hiểm.

Một đòn tấn công đáng sợ đến mức hai tinh linh phải do dự lùi lại một bước, dù không phải người nhận công kích, thậm chí còn đứng cách một đoạn xa như vậy?

“Con người… ghê tởm… cút ra cho ta…”

Vội vàng lao tới tấn công Quách Minh, nhưng mà cậu không hề sợ hãi, nụ cười trên môi Tiểu Đóa cũng càng cong lên.

Bàn tay nhỏ bé đập thẳng vào bên chân mình, khuỷu chân của hệ thống cũng gục xuống, hai người đều nhận tương tự đau đớn.

Tiểu Đóa đau đớn không quá nhiều, vì cái gọi là đồng cảm mà không phải chia sẽ chính móc khóa tiếp theo.

Chỉ cần cô bé nhận định rằng nổi đau này khiến cho bản thân đi không được, vậy hệ thống cũng sẽ nhận một nổi đau tương tự khiến nó trật chân.

Một sự đồng cảm không cân bằng, kẻ có lợi là kẻ yếu hơn, quyền lực nằm trong tay kẻ yếu, và với những giới hạn vật lý trên thân thể hệ thống, giữ khoảng cách và an toàn nhất định, Quách Minh bắn ra bốn cái Phong trảm nhẹ nhàng đẩy lùi hệ thống về sau.

Hoàn toàn chẳng cần phải chiến đấu oanh liệt như bản thân Alivia với Mole đã làm, cái này gọi là sự chênh lệch sâu sắc, nhìn thấy Quách Minh dễ dàng đẩy hệ thống vào trận tâm Sinh Linh thổ, họ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt đổ mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.