Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 93: Chương 93: Hiên Sâm lão sư




Có thêm ba thành viên mới, cộng cả Tiểu Mộc và Đóa nhi, vừa vặn điền đầy năm vị trí chiến sủng hiện thời của Quách Minh.

Thời gian một năm qua đã làm cho cả bọn trưởng thành và mãnh mẽ hơn nhiều, tổng kết lại thực lực khái quát của nhóm họ thì Quách Minh là Triệu hồi sư cấp năm sơ phẩm.

Minh Viễn là Võ sư cấp sáu trung phẩm, Tiểu Mộc là Ma thú cấp sáu thượng phẩm, Đóa nhi thì là trường hợp đặc biệt, không rõ ràng đẳng cấp là bao nhiêu cho lắm, nó ẩn dật lên xuống như ảo ảnh mờ nhạt, nhưng nếu không để ý kỹ thì có thể nhầm thành Ma thú cấp ba thượng phẩm.

Chênh lệch so với nhóm ba người vừa mới gia nhập thật không phải một bước hai bước, Alivia là Ma thú cấp chín đỉnh phong, Mole cũng là Ma thú cấp chín thượng phẩm, Chí Sinh thì đỡ hơn một chút, Ma thú cấp sáu trung phẩm.

Đội hình bảy người này dù mang đi đâu cũng là một nhóm cực phẩm với các loại hình chiến đấu đa dạng, nhưng xét chung lại thì chiến sủng là thực lực của Triệu hồi sư, vậy nên kẻ mạnh nhất ở đây liền chính là Quách Minh.

“Cậu chủ, đừng có mà lười biếng nữa, nhích cái mông lên đi”

Tiểu Mộc hất tung cái mềm phá vỡ giấc ngủ thư thả của Quách Minh, cả một chặng đường dài đã khiến cho Alivia ba người nhận ra được đặc tính đặc biệt của chủ nhân mới.

Ít ra là Chí Sinh còn có Tiểu Đóa làm bạn, nếu không với thiên tính trời sinh tinh nghịch của thằng bé, hành không chết Quách Minh không phải là con của bọn họ.

Mặc dù đã đẩy nhanh tốc độ di chuyển, nhưng có một cục thịt lười như cậu chủ trong nhóm, tốc độ di chuyển vẫn chẳng khả quan tẹo nào, mất hẳn ba ngày mới tới bờ rìa tầng năm, hơn nữa còn là nhờ Mole chỉ lối tắt cho.

“Truyền tống trận đây rồi”

Thở nhẹ một tí, Minh Viễn cùng Mole hai người đàn ông trưởng thành của nhóm liền tiên phong mở lối xuống tầng bốn.

Ánh sáng bao phủ nhàn nhạt khắp nơi, thấy qua cái Truyền tống trận này nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu ba người Alivia thực sự bước vào.

Quy tắc không gian hé mở dẫn đường gửi nhóm bảy người xuống tầng bốn, Chí Sinh vừa thấy điều kỳ diệu liền hưng phấn không thôi

“Oa cha, ngầu quá, vừa rồi là gì vậy?”

Khuôn mặt nhỏ tròn giống cái bánh bao, hàm răng có cái nanh sữa đáng yêu, khi cười còn toát lên những cánh hoa anh đào màu hồng xinh đẹp đang vẫy hai tay khoa trương hết sức.

Nét đáng yêu của thằng bé khiến nhiều mạo hiểm giả qua lại, đặc biệt là nữ tính cực kỳ có thiện cảm.

Tại chốn nguy hiểm như Tháp chọc trời, còn giữ được lòng tin và sự hồn nhiên này thật hiếm có, đang tính chuẩn bị một đường rời thành luôn bỗng nhiên có mấy tên thủ vệ biểu cảm thật kỳ lạ.

“À, có gì không vậy mấy anh?”

Quách Minh trang ngây thơ hỏi, nhưng một lão già trong xác bé con liền không đạt được hiệu quả như Chí Sinh.

Ngược lại khiến cho mấy tên thủ vệ canh cổng tầng bốn trở nên hoảng sợ, cả người run run giống như gặp phải quái thú cấp cao.

“…Bộ ta đáng sợ lắm sao?”

Đen mặt quay lại nhìn bốn người Tiểu Mộc, Alivia liền không khách khí phụt cười sảng khoái.

Rõ ràng là cùng một chiêu trò giống nhau, hơn nữa bản thân cũng manh manh dễ thương khác gì Chí Sinh chứ, chết tiệt, chiêu này bình thường hữu hiệu lắm…

“Cậu chủ đừng có nghịch nữa, chúng ta nên đi mua một vài đồ thiết yếu hàng ngày thôi”

Minh Viễn là người bên cạnh Quách Minh lâu nhất, so với Thực nhân thảo lúc có ý thức có sớm hơn một đoạn, vậy nên anh liền thẳng thắn hơn nhiều.

Mọi người cũng không thật sự bị mối quan hệ chủ tớ đè nén, ngược lại muốn cư xử thế nào thì làm, như thế Quách Minh mới cảm thấy thoải mái hơn.

“Ừm, được rồi, vậy chúng ta đi thôi”

Vẫn còn chưa hết uất ức lườm Chí Sinh một lát, thằng nhóc kia đang hớn hở được các chị gái cho kẹo bỗng nổi da gà toàn thân ngu ngơ quay qua quay lại nhìn.

Quách Minh nghiến răng khoanh tay dẫn đầu đưa cả nhóm đi mua đồ, cậu ở Tháp chọc trời từng tầng làm đầu bếp qua một đoạn thời gian, địa lý nắm khá là rõ.

Hoàn toàn quên mất rằng lúc trước bản thân đã hung dữ thế nào đòi lên tầng năm, mấy thủ vệ khép nép nhìn tiễn được mấy ông thần liền thở phào.

“Là người đã tạo ra tiếng long ngâm hồi trước đúng không?”

“Ừ, chính là cậu ta”

“Trời má ơi, lúc đi thì một, lúc về thì thành bảy người, hơn nữa nhìn trang phục của cô gái tóc xanh và anh chàng có bộ dạng giống cận vệ kia đi, là trang phục của hàng tiên phong đấy”

“Mày không nói tao cũng không để ý, có người trong tiên phong làm tùy tùng, thân phận thật đáng sợ, có nên báo cáo lại cho cao tầng biết không?”

“…. Vẫn là nói một tiếng đi”

Khí chất và uy thế oai nghiêm của bảy người mơ hồ khiến kẻ khác phải cúi đầu, cả trang phục mà bọn họ mặc đều là tượng trưng cho thân phận.

Và mặc như thế thật quá khiến chú ý, vậy nên thứ đầu tiên cần thay đổi trước chính là quần áo trang phục, càng bình thường càng tốt, đặc biệt là khi rời khỏi Tháp chọc trời.

“Alivia, lại đây lại đây xem nè, bộ váy này không phải đẹp lắm sao?”

“Oh, đúng rồi, cả bộ váy này nữa nè, Mole, nhìn em có hợp với cái áo này không?”

“Tiểu Viễn, còn cái đầm này thì sao?”

Hội phụ nữ biến thành lũ sói dữ muốn trưng diện hết mức, người ta nói khi yêu, con gái càng muốn mình trở nên đẹp hơn, còn đám con trai liền thành kẻ hầu người hạ nói dạ thưa vâng.

Tiểu Đóa và Chí Sinh ngược lại hưng phấn chơi đùa đến quên trời quên đất, cảm thấy mệt mỏi Quách Minh liền tu một ngụm nước mát và ngồi bên hàng ghế chờ đợi.

Kẻ lười biếng nhất liền có dục vọng ít nhất, ngồi thiền lúc này quả là hạnh phúc đối với cậu rồi.

Đột nhiên lướt qua trước mặt của Quách Minh, một hình bóng có hơi quen thuộc, nhưng không nhớ rõ lắm đột nhiên đi ngang qua khiến cậu tò mò.

“Người đó… nhớ không nhầm là Hiên Sâm thúc đi? Người của học viện sao lại lên tít tầng bốn thế này?”

Gặp được người quen, dù không tiện chào hỏi nhưng đi quan sát một chút cũng là chuyện thường tình, liếc ngược lại cửa tiệm, thấy hai chị đại Tiểu Mộc và Alivia vẫn còn hưng phấn lắm liền dứt khoát để lại một tờ giấy rồi phóng người rời đi.

Đuổi theo sau lưng của Hiên Sâm, thầy giáo của Học viện quốc gia Lăng Hiên, đồng thời cũng là thầy của hai anh chị nhà cậu, Quách Thiên, Quách Tâm Vũ bọn họ.

Luồn qua mấy cái hẻm, hành động của ông ta cũng không đến nổi khả nghi, ngược lại là đến trước một tòa kiến trúc rất lớn gặp mặt với một đoàn trẻ nhỏ hội tụ với vài vị lão sư khác.

Phía đối diện đấy cũng có một nhóm người với các thành viên tương tự, đây là… luận bàn sao?

Nhưng học viện quốc gia không phải là trường học đứng đầu cả nước rồi mà? Nếu muốn thách đấu, vậy thì có thể đây là người của quốc gia khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.