Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 71: Chương 71: Hiệu ứng hồ Điệp




Đã bao lâu rồi nhỉ, phải nói là lâu lắm rồi Mặc Lam mới một lần nữa bị lừa nhiều đến vậy, ngoại trừ Dương Ninh Ninh ra, đây chính là một ngoại lệ.

Tự hỏi không biết người làm ra chiêu trò này là ai, nếu có thể thì anh thật muốn kết bạn với đối phương.

Một con người ranh ma và đầy mưu mẹo, những cái bẫy được đặt ra, dù biết rằng nó ở ngay đó nhưng anh vẫn bị dính vào mới đau.

Chết tiệt… cả người không thể di chuyển được rồi, thật đúng là thú vị, quá thú vị đi ấy chứ.

Bị những chiêu thức của mình phản đòn, Mặc Lam tại thời khắc gần phải đối mặt với đại chiêu của Quách Minh, đột nhiên trong chốc lát, một bàn tay từ nơi nào đó xuất hiện đẩy bản thân rời khỏi vị trí giam cầm.

“Cái….”

Lần này đến lượt Quách Minh giật mình, thế này là thế quái nào, còn có một người khác xuất hiện tại đây ư?

Không đúng, rõ ràng là không có, nhưng mà…

“Làm như ta cho phép ngươi trốn vậy!”

Cắn chặt răng, thực lực của cậu không đủ mạnh, nhưng bỏ trốn bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi, tấn công, nhất thiết phải tấn công.

Ngọn lửa màu xanh ám xuất hiện bao vây quanh người Mặc Lam, cậu cần phải nhanh hơn nữa, để cho nguyện ước của mình được trở thành sự thật.

Tài năng là thứ phải tự khai quật, kỹ thuật là thứ được trau dồi theo thời gian, chiến đấu chính là canh bạc giữa sự may mắn và năng lực tính toán.

Mọi giả thuyết đều có thể được thực hiện, nỗ lực của cậu không phải vô dụng.

“Ô.. là ngươi sao?”

Câu nói với thái độ ngạc nhiên và hưng phấn lọt vào tai Quách Minh, nụ cười trên khóe môi hắn ta hiển lộ rõ.

Trước mặt cậu lúc này chính là hai cái Mặc Lam, hai con người giống hệt nhau đang nhoẻn miệng vẫy tay chào.

Ám hỏa bao phủ xung quanh người hắn liền bị triệt tiêu, thanh kiếm chỉ lên trời bắn xuyên qua nhiều tầng mây, đem mọi thứ hoàn toàn phá vỡ.

Chuyện này không bình thường… vô cùng không bình thường.

Đây là?

“Tiểu Minh đấy sao, trời ơi làm ta tưởng là ai nữa cơ chứ!”

Còn chưa kịp tự hỏi ra sao, Mặc Lam đã xuất hiện ngay bên cạnh cậu, hai tên cao lớn đứng ở hai bên đứa trẻ.

Bế Quách Minh lên xoa xoa đầu cậu, mặc kệ những phản kháng vô dụng của Quách Minh, Mặc Lam thích thú chọt má đứa nhỏ.

Hóa ra nãy giờ là bị cậu nhóc này chơi khăm vài lần, đồng dạng là Trọng sinh giả, Mặc Lam có thể chấp nhận được.

Chưa tính đến việc Dương Ninh Ninh để ý tới đối phương, có thể sống sót qua một năm với con ả điên khùng đó mà không lên cơn tâm thần, vậy tuyệt đối là tài năng rồi.

Nhớ đến hồi mới gặp mặt, sau một tháng trời làm quen, đột nhiên anh bị Ninh Ninh đuổi giết, hơn nữa còn sát khí bừng bừng.

Lúc đó anh tuyệt đối chỉ có cảm giác muốn tự sát còn hơn, thù hận, tuyệt vọng, điên cuồng, gần như phá vỡ thế giới quan của anh.

Nếu không phải hồi đó Mặc Lam dù còn trẻ nhưng vẫn còn nhiều chiêu bài bảo vệ, đồng thời tâm tính cũng khá vững vàng thì anh đã sớm bị bức tới mất phương hướng và mục tiêu.

Nhưng mà Mặc Lam biết, sau lần thử thách đó, anh trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, đồng thời cũng kiên định gấp nhiều lần.

Sợ hãi là một chuyện, nhưng Dương Ninh Ninh vẫn là một người đáng kính.

“Ngươi làm gì ở đây vậy thiếu tướng đại nhân?”

Cau mày hỏi, Quách Minh đang muốn kể tội của tên khốn này đây, rõ ràng đã giao Tiểu Viễn và Tiểu Mộc cho hắn, thế mà giờ cả hai đang chật vật với cái chết.

Mặc dù biết rằng không thể trách hắn ta, dù sao Mặc Lam cũng không phải cha mẹ của hai người Minh Viễn, nhưng cậu vẫn nhịn không được phát cáu, thậm chí còn chẳng muốn gọi tên.

“Gọi ta là Lam ca đi”

......

“Hả?

Nhìn thấy hai khuôn mặt áp lại gần đang mỉm cười chọc cậu, cái gì đây, này là khủng hoảng tinh thần gấp đôi sao hả trời?

Bản mặt tiện hề hề của thằng lolicon, à không, không đúng, cậu là lão già trong cơ thể đứa trẻ, hưng phấn đến vậy, tên này khẩu vị mặn vãi nồi.

Thật muốn đấm cho hắn vài phát quá.

“Haha, không đùa với nhóc nữa, ta gọi vậy được đúng không, dù sao như thế cũng thuận tiện hơn”

Mặc Lam trong thấy Quách Minh càng ngày càng đen mặt, anh rốt cuộc vẫn biết điểm dừng ở đâu mà buông đứa nhỏ ra đứng lên.

Một trong hai Mặc Lam biến mất, để lại một người đứng ở đấy lôi đan dược ra chữa trị vết thương.

“Sao cũng được, cũng chỉ là một cái tên thôi, mà lúc nãy chính là… năng lực của ngươi?”?

Đối phương đã hạ một bậc thang, Quách Minh cũng không cần thiết phải căng cứng, đứa nhỏ cũng ngồi xuống khôi phục tiện thể hỏi luôn vấn đề mình quan tâm.

Hơi ngạc nhiên một chút, Mặc Lam cắn vài viên đan dược rồi nói.

“Vậy ra Ninh Ninh đã nói tới chuyện này rồi sao?”

“Ừm”

“Đúng đấy, năng lực của ta là Nhân bản chân thân”

Không hề ngại ngùng nói ra khả năng của mình, Quách Minh ba phần tin bảy phần hoài nghi, nhưng cậu cũng chẳng nói ra lời.

Gật đầu và chuyển dời đề tài, điều tiếp theo mà bọn họ muốn biết chính là mục đích của người còn lại.

“Tiểu Minh, ngươi đã từng nghe qua về hiệu ứng hồ điệp chưa?”

Đột nhiên đặt ra một câu hỏi khiến Quách Minh dừng lại động tác trên tay, hiệu ứng hồ điệp, cái này tất nhiên là cậu biết, đặc biệt là những người cuồng thể loại khoa huyễn.

Mặc dù không phải fan cuồng của chúng, nhưng định nghĩa đơn giản thì vẫn khá là nắm rõ.

“Có biết”

“Tốt, vậy ngươi đoán xem, ta nhắc tới vấn đề này để làm gì?”

Chơi trò bí ẩn, Mặc Lam mỉm cười chờ đợi câu trả lời của đứa nhỏ, Quách Minh suy tư và thử phán đoán.

Nếu việc bọn cậu vượt qua không thời gian để tới đại lục xa lạ này có thể diễn ra, vậy thì chuyện có một người xuyên vách tường thời gian, thay đổi quá khứ …. Hẳn là có khả năng đi?

Một ý tưởng lớn mật bỗng chốc hiện lên.

“Có một trọng sinh giả khác?”

“Haha, quả nhiên là Tiểu Minh, chính xác, Ninh Ninh kêu ta tới đây cũng là vì hắn ta”

Giật mình rồi bắn lên cười, nói thật, Mặc Lam không nghĩ tới việc Quách Minh đoán được xa tới vậy đâu.

Anh chỉ nghĩ rằng cậu bạn đồng hương này sẽ tính đến việc quá khứ bị nhúng tay mà thôi, quả nhiên là đồng loại mà.

“Tại quá khứ nơi mà mọi thứ diễn ra theo chiều hướng thông thường, tầng năm vốn dĩ không có hình thù như vậy, nơi này đã hoàn toàn khác xa so với lúc trước”

Tiếp tục giải thích, nói rõ vấn đề cho Quách Minh.

Mặc Lam đứng dậy hướng về phía xa xa nhìn, nơi mà một cánh rừng rậm bao phủ gần như toàn bộ vùng đất âm u này.

“Ra vậy… ta đoán được vấn đề rồi, thế ngươi có thông tin gì khác không?”

Quách Minh gật đầu đồng dạng nhìn về phương hướng Mặc Lam quan sát.

Xem ra mọi thứ không đơn giản như cậu nghĩ, việc gặp mặt Mặc Lam ở đây có lẽ là do định mệnh, vừa có thể nói là xui xẻo vừa có thể nói là may mắn.

Bởi vì cậu đã tốn một khoảng thời gian khá dài, cho nên nguy hiểm đối với hai người Minh Viễn liền tăng lên nhiều lần.

Nhưng nhờ vậy mà Quách Minh sẽ có được các thông tin hữu ích để cứu lấy bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.