Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 56: Chương 56: Một ngày đông đơn độc




Một tháng trôi qua kể từ khi chính thức đạt được huy hiệu của Mỹ thực đồ quán, sau khi nhận được danh hiệu, Quách Minh không có rời đi, cũng chẳng trở về kiếm Dương Ninh Ninh.

Tại trung tâm khu vực an toàn tầng ba, cậu chỉ có thể lên chứ không thể xuống, bên ngoài nơi này toàn bộ đều là các ma thú mà chỉ với đơn thuần thực lực bản thân không thể chiến đấu.

Thành thật ở lại trở thành một vị đầu bếp thật sự, với Long thạch lấy được từ chỗ Hoàng Đức, cuộc sống bận rộn hiếm khi chính thức bắt đầu.

Sáng sớm dậy chuẩn bị thực phẩm, nhận biết được các nơi nào có năng lượng nhiều nhất, đối chiếu, thậm chí còn tự tay đi xử lý ma thú còn sống.

Khoảng từ bảy giờ sáng đến sáu giờ chiều, tất cả công việc của Quách Minh là nấu nướng, thủ thuật mà một đứa trẻ sẽ không bằng những người lành nghề nhiều năm.

Lợi thế của cậu, tất cả đều bị Quách Minh vứt ra hết đằng sau, bằng hai bàn tay trắng, cậu sẽ thôn phệ hết toàn bộ những gì mình cần.

Cho một tương lai không xa nơi mà bản thân có thể sống thật thoải mái.

“Quách Minh, mau chuẩn bị đồ ăn cho bàn thứ bảy”

“Vâng!”

Ngọn lửa màu xanh của Ám hỏa ngục trùng hay cậu còn gọi tắt là Ám hỏa sáng lên đem nhiệt độ đẩy mạnh lên cao, bây giờ Quách Minh đã sơ bộ điều khiển được cái thứ quái quỷ kiêu ngạo này rồi.

Đồ ăn được cấp tốc nấu chín, áp chảo, đẩy gia vị và cây hương quế vào, đặt ra dĩa và đậy nắp lại, một tay thuần thục đặt nó lên khay và đẩy về phía phục vụ.

“Bàn thứ bảy!”

“Đã rõ”

Chuỗi công tác liên hoàn này không cần đến chính Quách Minh phải làm, như đám Lý Ngọc thì bọn họ liền dành thời gian nghiên cứu cách chế biến món ăn mới.

Bất quá khi nhận ra rằng, nếu kết hợp các thủ thuật khống lửa của các đầu bếp chuyên nghiệp khác, có khả năng bản thân sẽ dùng được Ám hỏa thuần thục.

Mỗi một công việc đều có ý nghĩa của nó, kinh nghiệm được tích lũy không bao giờ là vô nghĩa, thậm chí sức bền và đao công của cậu cũng tăng cao rõ rệt.

Suốt nhiều tiếng đồng hồ nấu ăn, lượng khách không giảm mà lại tăng, bởi vậy có thể thấy rõ, càng lên cao việc tu luyện càng trở nên vô vị, nuốt đan dược bế quan không khác gì cực hình đối với nhiều người.

Có kẻ tìm nữ giới để thỏa mãn dục vọng nhất thời, có kẻ lại trầm mê cầm kỳ thi họa, người lại quan tâm tới những xúc cảm bình phàm.

Nhưng hầu như mọi người đều đổ về hết một hướng, ăn uống, thói quen của con người từ thuở sơ khai, trước khi tu luyện, sau khi tu luyện, ăn là cách cơ thể tiếp thu năng lượng tốt nhất và không để lại bất cứ cặn dược tiềm tàng nguy hiểm.

Mãi cho tới khi trời đã tối, Quách Minh mới thở phào được một hơi nhẹ nhõm, chỉ có những lúc thế này, cậu mới được trở lại làm bản thân.

“Mệt chếtttttttt ….. ta”

Cầm lấy chai nước bên cạnh tu một hơi hết sạch, ráng vừa ngồi vừa uống để cơ thể hấp thu năng lượng tốt nhất.

Cả mặt của Quách Minh đỏ bừng, nơi này là Mỹ thực đồ quán tầng ba, không phải ai cũng được nhận vào làm, nếu không có Dương Ninh Ninh phía sau thì phúc lợi này chẳng tới phiên anh.

“Haha, nhóc như vậy là đã tốt lắm rồi!”

Tiểu Đậu trưởng lão không biết từ đâu tới xoa đầu cậu, Quách Minh tò mò nhìn lên, hôm nay ông ấy là người quản lý nơi này.

Nhớ mấy ngày đầu tiên, cậu bị chửi tới không ngóc đầu dậy được, làm sai nhiều thứ, có rất nhiều quy trình mà một kẻ lười như bản thân không chạm tới.

Bị hành hơn trăm lần cuối cùng mới khá hơn được, lời khen này thật gượng gạo…

“Cảm ơn…. Mà bình thường ngài sẽ không nói chuyện với ta đúng không?”

“Đâu cần phải thẳng thắn đến vậy, nhóc đúng là chẳng còn sức để trang đáng yêu rồi phải không?”

“….. Vâng”

Thở một hơi dài, Tiểu Đóa trong lòng cậu rung lên một đợt nhỏ, đứa bé giống như cảm thấy được điều gì đấy.

Thời gian qua, đứa trẻ này vẫn chẳng trưởng thành hơn nhiều về mặt thực lực, nhưng trí tuệ và khả năng học tập của con bé lại tiếp cận con người hơn cả cậu, thông minh đến khó tưởng.

Cảm giác đáng sợ gì thế này, giống như người đàn bà khủng khiếp lần trước chuẩn bị tới.

“Cậu chủ… nữ nhân ma quỷ….”

Đồng thời, ở bên ngoài, Tiểu Đậu trưởng lão cũng quăng xuống một lời nói khiến Quách Minh điếng người.

“Quách Minh, Ninh trưởng lão tới tìm cậu!”

Chỉ một điều duy nhất vậy thôi, toàn thân Quách Minh trở nên căng thẳng, cả cái mệt từ hồi trước đều bị quẳng ra sau đầu.

Lập tức đứng dậy quay đầu lại nhìn, người con gái tóc bạc với cặp đồng tử màu xanh lại nhìn cậu, cảm giác nổi da gà lại xuất hiện, cô ấy lại nhìn thấu con người bản thân.

Cũng đã nhìn một lần, cho nhìn thêm lần nữa cũng chẳng sao, Quách Minh ra vẻ mình ổn nói.

“Lâu rồi không gặp, Ninh Ninh đại tỷ!”

“Ngươi có vẻ quen với việc thêm hai chữ đại tỷ cho ta rồi nhỉ? Mà kệ, cũng chỉ là cái danh xưng, đi theo ta”

Ngồi xuống, đứng dậy, cái sự sỉ nhục về chiều cao lồ lộ này khiến Quách Minh nhịn không được muốn phản đối kịch liệt.

Đừng có vì cậu là con nít mà mỗi lần nói chuyện phải ngồi xuống vậy chứ, móa nó, cậu mới mười tuổi, chờ đi, một ngày nào đó cậu sẽ cao hơn đối phương!

Mà… cũng gần tới lúc bản thân đến sinh nhật năm mười một rồi…

Thật không biết hai người Tiểu Mộc và Minh Viễn ra sao rồi, thật lâu không thấy họ, cảm thấy thật trống vắng.

Nhận ra được cảm xúc chuyển biến của đứa nhỏ, Dương Ninh Ninh mỉm cười không nói gì, dắt thằng bé ra khỏi Mỹ thực đồ quán, hướng tới cánh cổng bên ngoài.

Bây giờ là mùa đông, cái rét lạnh và hơi thở băng hàn càng làm cảm xúc Quách Minh u buồn trở lại, những người từng luôn ở bên khiến cậu có thể lười biếng dựa vào, giờ đều đã đi mất.

Từng chút một từng chút một, len lỏi vào một ngày đông đơn độc, thật sự không quá vui vẻ gì.

“Nơi này là?”

Tiểu Đóa nhắc nhở bản thân đã ở bên ngoài thành, nói cách khác, tại đây, bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thu hồi lại cảm xúc của mình, gượng cười một chút với đứa trẻ, chỉ còn một mình Tiểu Đóa thôi sao?

“Đừng có buồn bã vu vơ, chuẩn bị cho cái chết chưa!”

“Hả??”

Lời nói của Dương Ninh Ninh làm cho cậu cảm thấy giật mình, thời khắc mà đối phương mở miệng, sự khủng bố toát ra khiến cả người Quách Minh căng cứng.

Một đạp mà tới, không chút nhân nhượng, như muốn bóp chết cậu, người chị gái từng bảo bọc bản thân vậy mà tấn công cậu?

Hở? Đùa thôi đúng không? Chuyện này …. Cậu...

Không muốn chết ở đây!!!!

“Ám Hỏa + Phong Trảm”

Một đợt lốc xoáy bắn ra với màu xanh dữ dội phóng tới, cản trở lại cú đá của Ninh Ninh, nhưng mà ngọn lửa cậu tưởng như mạnh đến không ai cản được, lại không làm cho cô gái này nhíu mày.

Bản thân vẫn bị đá văng ra ngoài dội lên thân cây lớn, miệng phun ra một ngụm máu, hai tay chụm lại quặn quại co người.

Cảm xúc tiêu cực không ngừng lan tràn, một nơi xa lạ, không có ai, lạnh thật đấy, cả cô gái này đều muốn cậu đi chết sao?

“Haha… nực cười thật đấy, lúc nào cũng vậy…. lúc nào cũng vậy... các người…”

“Chết hết đi!!!”

Phẫn nộ, tột cùng của cô đơn, chính là điều khiến cảm xúc lên men này bị biến chất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.