Đường Tiểu Trì và Đường Niệm Chân cũng cung kính nhận lấy, thấy Nhiếp Phượng Hoa và Kiều Mẫn đều mỉm cười gật đầu, Đường Tiểu Trì lén lút thở phào nhẹ nhõm. Mắt đào hoa nhìn về phía Kiều Tu, cười híp thành hai hình trăng rằm. Xem ra ba mẹ chồng tương lai đối với cậu rất hài lòng nha.
Nhiếp Phượng Hoa nhìn gò má êm dịu đáng yêu của cậu, có chút không kiềm chế được ngón tay.
Kiều Tu tiến lên một bước ngăn trở Nhiếp Phượng Hoa đang rục rà rịch, nghiêm mặt nói: "Cha, mẹ, Tiểu Trì và Niệm Chân vừa tới nhất định rất mệt mỏi, con trước mang bọn họ đi nghỉ ngơi."
Nói xong, dắt Đường Tiểu Trì và Đường Niệm Chân chào tạm biệt liền rời khỏi chính sảnh.
Nhiếp Phượng Hoa nhìn bóng lưng ba người, giả vờ u oán nói: "Thật là có người trong lòng liền quên cha mẹ. Em nhéo một chút mặt của Tiểu Trì thì thế nào, khẩn cấp che chở như vậy..."
Kiều Mẫn cầm chắc tay nàng, ôn hòa mà bao dung nhìn nàng.
Nhiếp Phượng Hoa đỏ mặt, không tiếp tục trêu chọc con nữa, có chút chần chờ nói: "Tiểu Trì cậu ấy, có thể hay không là..."
Kiều Mẫn động viên, vỗ bờ vai của nàng nói: "Bất luận có phải hay không, Tiểu Trì đều là người yêu của Tiểu Tu, em phải phải tin tưởng Tiểu Tu có thể bảo vệ được nó."
Nhiếp Phượng Hoa sắc mặt thanh tĩnh lại, gật đầu nói: "Này ngược lại không sai. Lúc tên tiểu tử thúi này bị người khác tính kế, vẫn luôn không có thành công đấy thôi."
Kiều Tu từ nhỏ thân thể không tốt, bọn họ hay bởi vì các loại nguyên nhân nên không thể luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, trong lòng không khỏi áy náy.
Hiện tại Kiều Tu thân thể không chỉ chuyển biến tốt, hơn nữa còn có người thích, chuyện bọn họ duy nhất có thể làm, chính là hoàn toàn chống lưng cho hắn, giúp hắn thời điểm đối mặt các thế lực ở Đế tinh không đến nỗi hai mặt thụ địch.
Toàn nhà trong trang viên Kiều gia không nhiều, chính viện thuộc về hai người Kiều Mẫn và Nhiếp Phượng Hoa, Kiều Tu trụ ở tòa nhà phía đông.
Dưới sự kiên trì của Đường Niệm Chân, cô tạm thời ở phòng khách, sau này sẽ đến học viện ở. Còn Đường Tiểu Trì vào ở phòng cách vách Kiều Tu.
Gian phòng trang trí rất đơn giản, nhưng tỏa ra hơi thở hào phóng khiến người thư thích. Ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ phong bế, thích hợp cho nhóm Linh bảo chơi đùa
Căn phòng này khiến Đường Tiểu Trì nhớ tới phòng ngủ ở Bách Thảo, vui mừng hỏi: "Nơi này thật tốt, sau này em có thể luôn luôn ở đây không?"
"Đương nhiên không thể."
Kiều Tu kiên định và cứng rắn đáp lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Tiểu Trì, hắn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, thấp giọng nói: "Sau khi kết hôn, em phải chuyển sang căn phòng bên cạnh."
Đầu Đường Tiểu Trì choáng váng, vội đem khuôn mặt đỏ bừng bừng núp ở trong chăn.
Kiều Mẫn và Nhiếp Phượng Hoa ngày thứ hai liền rời khỏi. Trước khi đi căn dặn Kiều Tu không được bắt nạt Đường Tiểu Trì, Nhiếp Phượng Hoa được toại nguyện xoa bóp thịt đô đô trên khuôn mặt non nớt như trứng, hài lòng.
Đường Tiểu Trì bưng gò má bị nhào nặn đến đỏ bừng, nhìn hai người rời khỏi.
Trở về phòng, Đường Tiểu Trì quay đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào Kiều Tu: "Kiều Tu, ngươi có nguyện ý gia nhập môn phái Bách Thảo của ta không? Sau đó tu luyện công pháp, kế thừa truyền thừa môn phái, tôn sư trọng đạo, không phải làm ra bất cứ chuyện gì có hại đến môn phái, không làm trái lương tâm, theo đuổi vô thượng đại đạo. Nếu có vi phạm, ắt gặp trời phạt. Ngươi có nguyện ý không?"
Giờ khắc này Đường Tiểu Trì không còn dáng vẻ nhuyễn manh bình thường khi đối mặt với Kiều Tu nữa, thay vào đó là khí thế vô hình lộ ra uy nghiêm trang trọng, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, như là có thể nhìn thấu nhân tâm.
"Ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, Thiên đạo ở đây tuy rằng không hoàn chỉnh, thế nhưng khi Tu Chân Giả chúng ta phát lời thề, cũng sẽ ứng nghiệm."
Kiều Tu rũ mắt xuống.
Trong lịch sử thế giới Tinh lịch, mấy ngàn năm trước, đã từng từng có một vị đại năng. Người đó không chỉ là Khế Ước Sư, còn có thể chỉ huy một giống loài được hắn gọi là Linh thú Tinh thú thay con người chiến đấu, có thể bố trí trận pháp kỳ quái giống Tiểu Trì, thậm chí ngọc bội lúc trước hắn dùng để bảo mệnh, truyền thuyết kể là do vị Đại năng này lưu lại.
Hắn vung tay nhấc chân uy lực vô cùng, thậm chí không cần Khế thực, không dùng võ khí, chỉ dựa vào năng lượng sinh ra trong cơ thể liền có thể giết hết Trùng tộc.
Bởi vì thời gian quá xa xưa, vị Đại năng này bởi vì lực lượng quá mức cường đại, nên khiến cho Hoàng tộc bị khủng hoảng nghiêm trọng, toàn bộ tin tức về hắn đều tiêu hủy, chỉ có các thế lực lớn lưu lại một ít tư liệu sau đó truyền lưu lại đến bây giờ, bất quá phần lớn đều không nói tỉ mỉ. Kết quả cuối cùng của cùng vị Đại năng kia, có nói là do bạo thể mà chết, có nói là xé rách vũ trụ rời khỏi
Bởi vì vế sau thực sự là khó có thể tin được, nên phần lớn mọi người đều tán đồng vế trước.
Mà vị Đại năng kia, đã từng đề cập đến môn phái, công pháp, truyền thừa, hơn nữa đã từng nỗ lực thu đồ đệ.
Kiều Tu trong đầu tấn tốc lóe tư liệu đã từng xem qua có liên quan với vị Đại năng này, không qua nhiều do dự liền gật đầu nói: "Ta nguyện ý."
Nói xong, hắn liền có thể cảm giác được có một tia ba động kỳ dị chợt lóe lên.
Đường Tiểu Trì vui mừng nói: "Được, vậy hôm nay em liền thay sư phụ thu đồ đệ, sau này anh chính là sư đệ em."
"Nơi này bất tiện, nghi thức nhận đồ đệ tạm thời thả xuống. Đợi đến sau này tu luyện thành công, trở lại Thiên Diễn đại thế giới, gặp sư phụ, sau đó thông cáo thiên hạ, tổ chức đại lễ thu đồ đệ."
"Thiên Diễn đại thế giới?"
Nếu cậu đã thay sư phụ thu đồ đệ, đương nhiên muốn tiểu sư đệ mới ra lò này tìm hiểu một chút về môn phái Bách Thảo.
Đường Tiểu Trì trước đơn giản giới thiệu tình huống cụ thể của Thiên Diễn đại thế giới, sau đó lại kỹ càng tỉ mỉ kể rõ các Môn phái lớn ở đây.
Một vài Môn phái lớn đều đã nói xong, sau đó đặc biệt cẩn thận kể từ lão tổ tông mấy ngàn tuổi đến đứa nhỏ bảy tuổi mới nhập môn của môn phái Bách Thảo đều giảng giải một lần, vẫn chưa hết thòm thèm nói tới chuyện có quan hệ thể chất đặc thù.