Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Chương 17: Chương 17




Đêm nay người nghe đều làm sao vậy? Mỗi người thanh âm uể oải, không phải nói chồng có người khác ở ngoài nên muốn tự sát, chính là các cô gái bên cạnh những người giàu có cũng không muốn sống.

Thu Hàn tâm tình cũng không được tốt, chẳng muốn nói nhiều, đơn giản để cho mọi người nghe nhạc.

Đạo diễn dùng tay ra hiệu với nàng, lại có một vị người nghe gọi điện thoại tới.

Thanh âm tiếp tiến đến, là một giọng nam trầm thấp mộc mạc : “Thu Hàn, còn nhớ rõ ta không? Ta họ Tô.”

Thanh âm rất quen thuộc, nha. . . . . . Nguyên lai là hắn?

“Ngươi có phải Tô tiên sinh tiết mục phát sóng lần đầu tiên là người thứ nhất gọi điện thoại đến hay không?”

“Là ta. Hôm nay ta nghĩ yêu cầu một ca khúc của Trương Đông Lương 《 khi ngươi cô đơn ngươi nhớ đến ai 》, đưa cho một vị bạn võng hữu(bạn trên mạng ) trên mạng của ta.”

“Thực xin lỗi, chúng ta nơi này không phải tiết mục ca nhạc. Ngươi không có lời gì muốn cùng vị bạn trên mạng kia nói sao?”

“Nên lời muốn nói…, bài hát đó đã nói toàn bộ, đó chính là tiếng lòng của ta .”

“Tô tiên sinh, vị bạn trên mạng kia của ngươi là nam hay là nữ?”

“Là một cô gái đáng yêu .”

“Nói cho chúng ta biết về chuyện xưa của ngươi cùng vị bạn trên mạng kia, được không?” Thu Hàn bắt đầu dụ dỗ hắn. Chủ đề bạn trên mạng, làm cho nàng lập tức tinh thần tỉnh táo.

Nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười thoáng cái: “Thực xin lỗi. . . . . . Ta chỉ hi vọng nàng có thể nghe nghe tiết mục đó thôi.”

Nàng tiếp tục dụ dỗ:

“Ngươi cùng nàng yêu thương nhau sao?”

Nam nhân dừng lại một chút, nàng ngừng thở.

“Chưa nói tới, bất quá nàng hết thảy luôn để cho ta lo lắng. Ta quan tâm nàng từ một cái nhăn mày hay một nụ cười, sợ nàng cô đơn sợ nàng khóc. Nếu như có khả năng, ta thật sự rất muốn để nàng bên người chiếu cố nàng. Chính là, ta biết rõ đây là việc không có khả năng . Ta không nghĩ quấy rầy sự yên bình nàng, chỉ cần thời điểm nàng cô đơn, nhớ tới ta thì tốt rồi .”

Thu Hàn có chút ít cảm động. Nàng nói: “Được rồi, chúng ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi, sẽ phát bài 《 khi ngươi cô đơn ngươi nhớ đến ai 》 tặng cho ngươi bạn trên mạng đó.”

“Tâm tình của ngươi cuối cùng bay lên , chuyện gì cũng phải đuổi theo, vì muốn có một điểm an ủi, ngươi luôn chần chừ ở trong đám người.

Ngươi sợ nhất tư vị cô đơn, lòng của ngươi dễ vỡ như vậy, đụng một cái sẽ vỡ, chịu không được một cơn gió thổi.

Bên cạnh của ngươi luôn có rất nhiều người, ngươi sợ nhất là mỗi ngày trời về đêm.

Nhưng là trời luôn luôn tối đi, con người rồi cũng biệt li, ai cũng không thể vĩnh viễn ở cạnh ai.

Mà tư vị cô đơn , ai cũng phải đối mặt, không chỉ là ta và ngươi có cảm giác được mỏi mệt.

Khi ngươi cô đơn người sẽ nhớ đến ai, người ngươi không nghĩ đến tìm đến người?

Sự vui vẻ hay bi thương của ngươi, chỉ có ta là có thể cảm nhận, để cho ta lại cùng ngươi đi một hồi. . . . . .”

Trong tiếng ca thâm tình mà ưu thương , Thu Hàn tay trái đè xuống chốt khóa: “Tốt lắm, tiết mục hôm nay đã kết thúc, hẹn gặp lại đêm mai !”

Ra khỏi phòng thu trực tiếp , nàng đi thẳng tìm đạo diễn: “Đem số điện thoại cuối cùng gọi đến cho ta.”

Đạo diễn trêu chọc nói: ” Vội vã như vậy muốn dãy số kia, ngươi không phải là bạn trên mạng mà hắn nói đến chứ ?”

“Trên thế giới này nào có chuyện trùng hợp như vậy?” Thu Hàn nói, “Ta chỉ cảm thấy cái Tô tiên sinh này là người rất đặc biệt, thanh âm của hắn cũng rất đặc biệt. . . . . .”

Tìm được dãy số kia rồi, nàng ngoài ý muốn được thiếu chút nữa ngất đi: “Tại sao là số điện thoại này?”

Đạo diễn tiến sát đến , nhìn thoáng qua: “Số điện thoại thành phố này, có cái gì kỳ quái?”

Đương nhiên kỳ quái, bởi vì số điện thoại hắn và”Trầm Ngư” bình thường gọi cho nàng giống nhau như đúc.

Chân tướng rõ ràng! Tô tiên sinh chính là”Trầm Ngư” , khó trách nàng cảm giác, cảm thấy thanh âm ” Trầm Ngư ” quen tai.

Chính là, hắn là như thế nào tìm được QQ của nàng chứ ?

Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có hể kể chuyện này cho Uông Đồng: “Số điện thoại trừ ngươi ra bên ngoài sẽ không có người biết rõ. . . . . . Hắn làm sao mà biết được?”

“Ngươi có phải trong phòng làm việc cũng lên mạng hay không?” Uông Đồng không có trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi lại .

Nàng nói: “Đúng a! thì thế nào?”

“Có thế chứ!” Uông Đồng cười nói, “Chờ ngươi sau khi rời đi, hắn có thể lên mạng tìm được QQ(Nick chat ) của ngươi.”

Nàng vẫn không rõ.

“Không phải đâu.” Uông Đồng vẻ mặt kinh ngạc khoa trương , “Lên mạng thời gian dài như vậy , thậm chí ngay cả điều này cũng không biết?”

“Ta vốn là đối với số học môn lý hoá là đau đầu. Năm đó học cao trung thì vật lý chỉ thi có hơn bốn mươi điểm, không có cách nào mới phải chuyển qua ban văn khoa.”

“Tốt lắm, tốt lắm, ta cho ngươi biết a. Mỗi một lần sau khi lên QQ, đều tự động lưu lại dãy số sử dụng cuối cùng của người. Người kia rất có thể chính là nhìn thấy ngươi rời đi, sau đó mở máy tính r ra, tìm được QQ của ngươi.”

Thu Hàn xem như minh bạch.

“Nói như vậy, hắn là đồng sự radio của bọn ta?”

Uông Đồng gật đầu: “Nhưng lại yêu thầm ngươi.”

Nàng đến tóc đều rất nhanh dựng thẳng lên đến: “Thật là khủng khiếp! Ta ở ngoài sáng, hắn từ một nơi bí mật gần đó. . . . . . Tô, hay là Thư? Không, trong radio của bọn ta không có nam đồng nghiệp nào họ Tô hoặc họ Thư gì cả .”

“Đứa ngốc!” Uông Đồng liếc nàng, “Ai sẽ nói ra tên thật của mình chứ? Cái này vốn chính là một thế giới giả tạo .”

Hắn đêm nay nói lời có phải thật lòng hay không vậy?

Thu Hàn rất muốn hỏi” Trầm Ngư ” , nhưng MÀ đêm hôm đó, hắn không có gọi điện thoại tới.

Những ngày tiếp theo vẫn như trước, không hề có tin tức của” Trầm Ngư “ , tâm tình của nàng tựa như người không biết bơi lặn , chỉ biết ở trong nước phập phồng phập phồng.

Buồn bực nữa là JERRY cũng cả ngày vô tình, Uông Đồng lại giống nhau trước kia cao hứng bừng bừng.

Vừa gọi điện thoại tới, gọi nàng đêm nay cùng ăn cơm, bởi vì có chuyện quan trọng bẩm báo.

Tại khách sạn sau khi nhìn thấy Uông Đồng, nàng đem menu đưa đến trước mặt Thu Hàn: “Đêm nay mặc ngươi làm thịt.”

“Rốt cuộc sự tình gì, thần thần bí bí vậy ?”

Uông Đồng như có điều suy nghĩ. Thu Hàn cúi đầu xem menu thì trong miệng nàng thình lình toát ra một câu: “Ta muốn đi Nhật Bản .”

“Lừa gạt ai đó.” Nàng đầu đều không ngẩn lên, sớm có thói quen nữ nhân này luôn có điều mới .

“Thật sự, công ty phái ta đi Nhật Bản công tác ba tháng.”

Ngẩng đầu, phát hiện trong mắt của nàng tràn đầy xin lỗi.

“Thực xin lỗi! Buổi tối không thể đi radio đón ngươi.”

“Vẫn không thể theo giúp ta làm sinh nhật sao.” Nghĩ đến cô đơn của mình, Thu Hàn cảm thấy một hồi thất lạc.

“Tiểu Hàn, ngươi như vậy rất yếu ớt, thật sự để cho ta rất lo lắng, bằng không ta liền không đi. . . . . .”

“Nhưng là Trời rồi sẽ tối, con người rồi sẽ ly biệt, ai cũng không thể vĩnh viễn cùng ai.” Nàng trích dẫn câu ca từ này, nói, “Đồng Đồng, ta không thể luôn ỷ lại ngươi, càng không thể chậm trễ công tác của ngươi.”

“Bằng không, ngươi đi thi bằng lái, ta lấy xe (BMW) của ta cho ngươi mượn.”

“Ta sớm đã nói, ta không dùng phương tiện cố định.” Thu Hàn cười, “Cuối cùng đi xe điện ngầm vẫn là tốt nhất, giống như một bộ phim ngoại quốc vậy .”

Đã gặp nàng vui vẻ, Uông Đồng yên lòng: “Ba tháng từ nay về sau ta sẽ trở về.”

“JERRY biết rõ ngươi phải đi sao?”

“Chúng ta cái quan hệ gì cũng không có, tại sao phải nói cho hắn biết? Loại cây củ cải sặc sỡ này, chờ ta theo Nhật Bản trở về, có lẽ sớm đã quên ta đến nơi khác rồi.”

“JERRY lúc này như là rất chân thành.” Thu Hàn nói, “Khó khăn lắm mới gặp được người ngươi không so đo đến tiền lương của ngươi cao so với hắn, không bị bề ngoài thông minh tháo vát của ngươi dọa chạy, nam nhân thân cao tướng mạo lại xứng . Đồng Đồng, ngươi cũng đừng có lại kén chọn lấy.”

“Trừ phi LEON kết hôn, nếu không ta sẽ không đối với hắn hết hy vọng .”

Thu Hàn cười lắc đầu, bất đắc dĩ xen lẫn thương tiếc: “Đồng Đồng, ngươi thật sự là một người cố chấp .”

Uông Đồng dùng ánh mắt rất đặc biệt nhìn nàng, nói: “Tiểu Hàn, kỳ thật ngươi cũng rất cố chấp.”

Tình yêu nên cố chấp . Chính là tình yêu cố chấp, có đôi khi cũng rất tàn khốc, nhất định thành toàn một số người, thống khổ một cái khác của những người này. . . . . .

Uông đồng đi Nhật Bản, Thu Hàn bắt đầu ở đêm khuya một người mình mình đi làm về .

Trạm xe điện ngầm cách nhà nàng không xa, đi đường 10 phút đã đến. Chỉ là phải đi qua một cái ngõ nhỏ tĩnh mịch , trong ngõ nhỏ lại không một người. Lúc mới bắt đầu, nàng là có điểm sợ, từ từ rồi cũng quen , lá gan cũng lớn hơn .

Thời gian ngày từng ngày trôi qua thời tiết cũng ngày từng ngày chuyển sang lạnh lẽo. Rốt cục cũng đến mùa mà thành phố này rét lạnh nhất .

Sinh nhật Thu Hàn ,trong thời điểm mùa đông đến sâu nhất. Ngày đó, cũng là lễ Giáng Sinh.

Nàng buổi sáng vừa mở mắt bắt đầu sẽ chờ Hà Thư Hạo điện thoại, mãi cho đến buổi tối mười một giờ cũng không có. Nàng mới đột nhiên ý thức được, hai tháng này Hà Thư Hạo điện thoại, từ một ngày một lần đến ba ngày một lần đến tin tức toàn bộ đều không có.

Hắn không hề điện thoại nhiều lần cho nàng, hắn không hỏi nàng hôm nay vui vẻ nữa ư, hắn không hề khẩn trương khi nàng mắc bệnh, hắn không hề đàm luận bọn họ khi nào thì kết hôn, hắn không hề cùng nàng cùng một chỗ ước mơ cuộc sống sau khi kết hôn. . . . . . Các loại dấu hiệu cho thấy, bọn đã có vấn đề, nhưng vấn đề ở nơi nào, nàng mờ mịt.

Chủ trì tiết mục thì nàng rõ ràng không yên lòng, bực bội bất an.

Từ phòng thu trực tiếp đi ra, buồn bực cực kỳ. Trời đen kịt lại phải tiếp một đống lớn người nghe gọi đến, sau đó dùng thanh âm cực lý trí ôn nhu, an ủi ai cũng nghĩ nàng còn hạnh phúc hơn mọi người. Biểu hiện ra, nàng là người chủ trì được mọi người hâm mộ, có ai biết rõ nổi khổ tâm riêng của nàng?JERRY sắc mặt tái nhợt, mở đầu đã hỏi: “Ngươi tâm tình không tốt?”

Nàng xem thoáng qua đồng hồ: “Tiếp qua mười phút, ta sẽ qua tuổi hai mươi sáu. Còn ở nơi này làm tiết mục!”

“Tiểu thư, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được đem tâm tình cá nhân đưa vào giữa tiết mục chính!”

Thu Hàn sửng sốt, đây là nàng lần đầu chứng kiến JERRY nổi giận, hắn luôn luôn là người tốt.

“Biên đạo tiên sinh, ngươi có vẻ cũng đem tâm tình cá nhân vào nha ?” Giọng nói của nàng cũng tương đương không thiện cảm .

Hai người đang giằng co, đạo diễn đã đi tới: “Diệp Thu Hàn, ngươi nhận được gì đó, đi ký nhận đi.”

một bó hoa hồng thật to.

Trên thiếp không có kí tên, chỉ có một nét chữ thật đẹp : “Happy Birthday to you!”

Ngoại trừ Hà Thư Hạo, ai còn nhớ rõ sinh nhật của nàng, tặng hoa hồng cho nàng chứ ? Người này không phải là từ Mĩ gọi điên thoại đặt hoa hồng cho nàng chứ ? Thực tốt! Thu Hàn trong nội tâm đột nhiên sáng lên.

“Thực xin lỗi, JERRY, ta vừa rồi thái độ không tốt, xin tha thứ.”

JERRY trừng mắt nàng, nửa ngày tình thần cũng không trở lại được, nghĩ thầm nữ nhân này như thế nào trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn?

Từ radio đi ra, Thu Hàn không có ngồi tàu điện ngầm, bắt một chiếc xe taxi. Lái xe là nữ, ước chừng chừng ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy nàng tựu hỏi: “Tiểu thư là đi tham gia PARTY giáng sinh sao?”

“Không phải, ta về nhà.”

Lúc này, xa xa vang tới tiếng chuông 12h . Một ngày mới bắt đầu rồi.

Trong xe phát ra chính là âm nhạc chán chường của Chu Kiệt Luân. Bưng lấy bó hoa hồng , nàng giống như rời xa thành phố Z, đến gần Hà Thư Hạo.

Chuông điện thoại reo của lái xe . Có lẽ là trượng phu hoặc tình nhân của nàng, nói chút ít lời chúc phúc…, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Đợi nàng tiếp hết điện thoại, Thu Hàn mươn nàng gọi thử vào điện thoại của mình .

Vang lên, điện thoại di động của nàng không có vấn đề. Chẳng lẽ bó hoa hồng không phải của Hà Thư Hạo? Bằng không, hắn vì sao không gọi điện thoại hỏi thăm nàng có nhận được hoa không?

Nàng không dám đi đến quán bar mập mờ , không dám nhìn đôi nam nữ trong gió lạnh dựa sát vào nhau , không dám nghĩ thời gian tình yêu đơn giản bây giờ lại có khoảng cách trước mặt như bại trận .

Đêm đông cô độc mà rét lạnh , Thu Hàn co rúc ở trong phòng nhỏ của mình, một lần lại một lần cất lên 《Một đêm chưa ngủ 》

Trong lúc bất tri bất giác, nàng lại thành ” người Chưa ngủ ” trong thành phố Z này .

Nhìn qua thời gian Los Angeles đồng hồ điểm : 23 giờ 58 phút. Nàng bấm điện thoại gọi cho Hà Thư Hạo.

Chuông điện thoại reo lên vài tiếng thì có người tiếp nàng có chút hưng phấn: nguyên lai hắn ở nhà! Nàng còn tưởng rằng hắn đi tham gia party cuồng hoan rồi chứ.

“Này!”

“Hi,Cindy speaking.” Là một thanh âm lười biếng của nữ nhân.

Chẳng lẽ gọi lộn số?

Trong nội tâm nàng cả kinh, cúp điện thoại đóng lại. Đúng là điện thoại Hà Thư Hạo mà!

“Uy.” Lần này nàng tâm tình trở nên cẩn thận.

“Xin hỏi tìm vị nào?” Vẫn là cái giọng nữ vừa rồi.

Nàng chần chờ nói ra tên tiếng anh của Hà Thư Hạo.

“An Sâm hiện tại không thể nghe điện thoại. Lưu lại số của ngươi, sau đó ta sẽ bảo hắn gửi điện trả lời.”

Thu Hàn như tội phạm muốn chôn vùi chứng cớ, nhanh chóng cúp điện thoại.

Đêm khuya 12h, phòng của hắn, có một nữ nhân. . . . . .

Đầu tiên là đầu óc chỗ trống, sau đó mới biết được phẫn nộ cùng thương tâm.

Rời đi máy điện thoại, nàng thân thể dựa sát vách tường, Một chút lại một chút, trơn ngồi bệt ở trên sàn nhà.

Đây là sinh nhật của nàng, đây là tình yêu của nàng!

Nàng cười rộ lên.

Loại cảm giác này, loại cảm giác như ngày sập đất sụp này, toàn thân lạnh buốt, cảm giác nản chí tuyệt vọng , nàng cảm giác thật quen thuộc .

Chỉ có điều, lần trước là vì Tô Lỗi, lần này lại là vì Hà Thư Hạo.

Có phải là tất cả tình yêu xưa, đều có kết cục không chịu nổi này không ?

Thu Hàn đem mặt chôn ở trên gối, muốn khóc, nhưng không có nước mắt.

Nàng minh bạch, trên thế giới căn bản cũng không có chuyện tình yêu hoàn mỹ trong sạch, huống chi nàng lại là nữ nhân bình thường như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.