Nhịn một cái suốt đêm, ngày hôm sau đi làm, Thu Hàn giao bản thảo phỏng vấn tới trước mặt chủ nhiệm. Chủ nhiệm không kịp xem bản thảo, nói luôn cho nàng biết trưởng phòng cho mời.
Thật hiếm có, ba năm kể từ lúc chuyển chính thức đến nay, chỉ có đại hội tổng kết mỗi tháng toàn bộ đều có mặt, nàng mới có may mắn chiêm ngưỡng mặt mày trưởng phòng đại nhân .
Lão nhân gia phi thường hòa ái dễ gần, hỏi nàng ăn điểm tâm, thói quen công tác ư, Thu Hàn mắt nhìn mũi gật gật đầu. Hắn hài lòng mỉm cười, nói: “Tiểu Diệp a, như vậy ngươi có khả năng, cấp trên chuẩn bị ủy thác trách nhiệm đối với ngươi.”
Ngẩng đầu, nàng trong lòng tràn đầy chờ mong nhìn xem vị lão nhân hiền lành này.
“Là như vậy, gần nhất cấp trên chuẩn bị đổi mới cải cách, toàn bộ phóng viên phòng thông tin sẽ do các sinh viên mới được phân tới đảm nhiệm. Người tuổi trẻ nha, có tình cảm mãnh liệt, có bốc đồng, càng có ý thức trách nhiệm xã hội. . . . . .”
Thu Hàn hoảng sợ mở to hai mắt: chẳng lẽ muốn nàng nghỉ việc rồi? gần 30 tuổi không phải là người tuổi trẻ rồi? Nàng trong đầu tấu lên khúc nhạc buồn, chết tiệt tiểu lão đầu còn có nói:
” Như vậy đi, chúng ta lo lắng một chút, quyết định điều ngươi đi qua bộ chuyên mục, chủ trì mỗi ngày tiết mục tâm sự nửa đêm 11 giờ tối. Ngươi đi chuẩn bị một chút, tháng sau trực tiếp bắt đầu.”
Nàng nhịn không được nói: “Ta nhớ người từng nói ta là phóng viên người đắc ý nhất, vì cái gì để cho ta đi chủ trì tiết mục đó? Ta là xuất thân từ tân sinh viên hệ tin tức chính quy!”
“Ta đây đương nhiên biết rõ, ngươi là tân hệ sinh viên văn học tài cao. Ta còn nghe nói ngươi đang ở thời điểm đại học, từng làm MC cho radio trường học. Tiếng của ngươi là tiếng phổ thông chuẩn, tinh tế mềm mại, giàu có lực tương tác, phi thường thích hợp làm chuyên mục tâm sự nửa đêm .”
Cuối cùng, đài trưởng thâm ý hàm xúc nói :
“Tiểu Diệp a, đài lý bao nhiêu người tranh nhau cướp làm chủ trì, ngươi cần phải thật quý trọng cơ hội này nha.”
Thu Hàn không rõ lãnh đạo như thế nào có dũng khí gọi nàng làm tiết mục tâm sự, làm người chủ trì cũng không phải là đọc bản thảo radio đơn giản như vậy.
Nàng theo văn phòng mà đi ra, mở máy tính ra, len lén lên mạng nói chuyện phiếm.
Hai người đều bề bộn công việc, mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt ở trên mạng.
“Chết tiệt lão trưởng phòng! Lại bảo ta ngồi giống như cái cây xinh đẹp khuya khoắt đối với cái microphone mà chờ điện thoại? Nghĩ đến mỗi ngày đêm khuya trở về nhà, còn phải đi xuyên qua cái ngõ nhỏ tĩnh mịch kia , ta liền không rét mà run!” Nàng hết sức đánh bàn phím.
Uông Đồng nhìn có chút hả hê: “Ngươi không phải có sứ giả đẹp trai bảo hộ sao?”
“Đừng nói nữa Hà Thư Hạo hai ngày nữa muốn đi Mĩ, chí ít mất thời gian một năm, chúng ta xem như cách xa trùng dương. Ngươi nói hắn sớm không đi, muộn không đi, hết lần này tới lần khác tại thời điểm ta cần có nhất. . . . . .”
“Diệp Thu hàn! Có chút chí khí có được không? Cách xa nam nhân, ngươi đã sống không nổi à ?” Uông Đồng nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy còn ngươi? Năm nay tiếp tục không có tình nhân gì hết ah ?”
” Buổi tối ngày 13, chỗ giới thiệu hôn nhân an bài ta cùng một người trên tiến sĩ(chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu khoa học để lấy kinh nghiệm hoặc nâng cao trình độ khoa học) dù sao Hà Thư Hạo cũng không ở đây, ngươi giúp ta tham khảo một chút.”
Hiện tại chỗ môi giới hôn nhân thực là biết buôn bán, an bài tại buổi gặp mặt trước lễ tình nhân, nếu như vừa thấy đã yêu…, vừa vặn cùng một nhau trải qua lễ tình nhân.
Mà”Vừa thấy đã yêu” loại sự tình này, trên khuôn mặt Thiên Sứ, dáng người ma quỷ trên người Uông Đồng tỉ lệ phát sinh cực cao, chỉ cần nàng không có bắt bẻ là tốt rồi.
Hạ tuyến, Thu Hàn nhớ tới buổi tối cùng Thư hạo ước hội. Sớm đã qua lễ tình nhân, đây là một đề nghị không sai. Không nhớ rõ là ai đã nói qua, chỉ cần cùng người yêu cùng một chỗ, mỗi ngày đều là lễ tình nhân.
Buổi chiều năm giờ , Thu Hàn đúng giờ ra cửa chính radio, khó được có thời gian rảnh rỗi dạo chơi. Phụ cận có một cửa hàng cơm Tây ô mai bánh ngọt làm được thật là xinh đẹp, mua một ít để đỡ thèm. Tại cửa ra vào bị một cậu bé đụng phải, đứa bé thốt ra: “xin lỗi cô!”
Thật là hiếm thấy có đứa bé nào có lễ phép như vậy . Mấy đứa bây giờ đả thương người xong không lâu sau còn gọi tỷ tỷ . Ngẫm lại nhoáng một cái nàng cũng hai mươi sáu tuổi, trưởng thành rồi, lần sau lại được cầu hôn chắc phải đáp ứng thôi a.
Thuê xe đến quán bar “Bóng đêm” thường đi, Thư Hạo đã bố trí tốt bữa tối ánh nến ấm áp lãng mạn . Trông thấy bánh ngọt mang theo trong tay nàng, nhíu nhíu mày: “Lại ăn đồ ngọt? Không sợ sẽ béo phì sao?”
“Làm sao ngươi so với cha ta còn quản được rộng hơn ?” Thu Hàn trừng mắt liếc hắn, để bánh ngọt đặt ở trên bàn cơm.
“Ba của ngươi chính là quá dung túng ngươi, đều đem ngươi làm hư .” Thư hạo lầm bầm , “Hai mươi mấy mà còn khờ dại giống như tiểu cô nương.”
“Nhưng mà trong mắt đài trưởng của bọn ta, ta cũng coi như là lão nhân gia.”
Thu Hàn sầu mi kẻ khổ đem chuyện quyết định trưởng phòng nói cho Thư Hạo, hắn lại tươi cười rạng rỡ, nâng chén ăn mừng: “Rất tốt nha Tiểu Hàn của chúng ta đã thành chủ trì mỹ nữ. , cụng ly!”
“Thư Hạo, ngươi không phải không biết rõ, ta là người sợ đi đường ban đêm nhất, mỗi đêm mười hai giờ tan tầm, còn phải đi xuyên qua ngõ hẻm kia, ta thật sự rất sợ hãi. Mà ngươi lại muốn đi Mĩ. . . . . .”
“Chính là cho dù ta không đi Mĩ, ta cũng không có khả năng buổi tối mỗi ngày đưa đón ngươi.” Thư hạo nghiêm mặt nói, “Nếu không, ngươi đến nhà trọ của ta mà ở?”
“Ngươi đang ở đây hướng ta cầu hôn sao?” Nàng cười hỏi.
Hắn nhìn xem nàng, chậm rãi lắc đầu: “Ta muốn đi Mĩ, hiện tại chuyện kết hôn cũng không phải lúc. Bất quá, trước tiên có thể ở chung.”
“Đi chết đi!” Thu Hàn uống một ngụm lớn ly rượu xinh đẹp đỏ như máu “Ta trước mặt cha mẹ đã phát qua lời thề, tuyệt đối khi chưa lập gia đình thì không ở chung.”
Thu Hàn có phụ thân là giáo sư đại học, mẫu thân Lão sư trung học, phát triển trong hoàn cảnh tại cực kỳ thoải mái cùng tự do , tính nàng đại khái, lãng mạn mà đơn giản . Nhưng về phương diện khác, giáo dục trong nhà của nàng lại rất là nghiêm .Hà Thư Hạo mới mua nhà trọ, Thu Hàn rất ít khi qua ở, kỳ thật cũng không phải sợ đạo đức giáo điều cái gì, chính là không quen nhìn bộ dáng nóng nảy của hắn .
“Kết hôn cùng phải ở chung, khác biệt không phải chỉ là một trang giấy thôi sao?” Thư hạo có điểm không cho là đúng.
“Đương nhiên không giống với…” Thu Hàn không muốn bàn lại cái đề tài này, “Uy , ngươi có quà tặng ta trong ngày lễ tình nhân không vậy ?”
“Đã sớm chuẩn bị xong.” Hà Thư Hạo ôn nhu nhìn nàng, “Nhắm mắt của ngươi lại , đưa tay trái cho ta.”
Thu Hàn ngoan ngoãn nghe lời, có cảm giác lạnh buốt bộ kim loại vào cổ tay trái nàng , trợn mắt xem xét, một chiếc đồng hồ hiệu ” Cartier ” chính hãng .
Nhớ rõ lúc vừa tốt nghiệp ấy, bọn họ cùng nhau đi dạo qua các cửa hàng , nàng xem trúng một chiếc đồng hồ hiệu” Cartier ” . Nhưng lúc ấy hai người đều rất ngượng ngùng trong túi không có đủ tiền, thư hạo liền đi mua một sợi tổng hợp Diya bắt chước đưa cho nàng.
Lúc kia, tất cả con đường trong thành phố phảng phất đều trình diễn tình yêu của bọn họ , cả khung cảnh đều giống như một bản nhạc ngọt ngào tựa như một giấc mơ màu hồng. Hắn nghiêm túc nói: “Tiểu Hàn, chờ ta có tiền, nhất định sẽ mua sợi chiếc đồng hồ chính hãng tặng cho ngươi.”
Ngày đó bộ dáng của hắn rất động lòng người giống như một Tinh Linh Vương Tử xứ Hà Lan. Chậm chạp nàng ôm lấy cánh tay của hắn, hạnh phúc đến sắp khóc lớn lên .
Nhưng mà, bốn năm sau khi nàng thật sự có được nó,lại không có sự kích động như trong tưởng tượng nữa .
Có lẽ, quà tặng mà nàng muốn nhất trong ngày lễ tình chính là “một chiếc nhẫn kim cương dùng để kết hôn ” . Ai, chẳng lẽ mình cũng đồng dạng như Uông Đồng, căm ghét sự già nua của chính mình ?
“Thích không?” Thư hạo nắm tay của nàng nói, “Trên mặt đã được điều chỉnh thời gian ở Los Angeles. Tiểu Hàn, ngươi thậm chí mỗi một phút mỗi một giây đều phải nghĩ đến ta, nghĩ tới ta vẫn đang ở bên cạnh ngươi, bởi vì ta là của ngươi, ngươi là của ta.”
Thu Hàn một hồi cảm động, nhịn không được nói: “Thư hạo, ta yêu ngươi!”
Hậu quả tỏ tình , chính là nàng theo hắn trở về nhà trọ của hắn, cả đêm không có rời đi.
Khi vào phòng ngủ của hắn,qua ánh sáng mờ mịt bên trong phòng hắn nhẹ nhàng kéo lấy eo thon của nàng, thân thể của nàng như đóa hoa nở rộ. . . . . .
Bọn họ như hai người,trong tươi thanh xuân của tình yêu mà rơi vào tay giặc.
Có chút thở hổn hển, nàng chỉ dùng một ngón tay trượt trên bộ ngực của hắn, hỏi: “Ngươi sẽ lấy ta sao?”
“Biết rồi. Ta đi Mĩ về sẽ đến cưới ngươi.”
Sau đó, lại là tình cảm mãnh liệt triền miên.
Bọn họ càng không ngừng cho cùng muốn lẫn nhau, thân thể đối thân thể mê luyến.