Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi

Chương 7: Chương 7




LEON khi sau phóng vấn, tiếng vọng phi thường không tồi. Rất nhiều người trở về từ nước ngoài đều gọi điện thoại đến radio, đối với nội dung phỏng vấn rất có hảo cảm, thậm chí còn mở ra một không gian văn hóa thảo luận về những người từ nước ngoài trở về .

Trong lúc bận rộn Thu Hàn cũng không quên hướng Uông Đồng”Tranh công” : “Tiểu thư, LEON của ngươi hiện tại chính là xôn xao, nổi tiếng khắp nơi a!”

Uông đồng không chấp nàng trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngươi nghĩ muốn ăn tôm hùm hay là vây cá?”

“Ta giúp ngươi chiếu cố lớn như vậy, không phải ăn cơm canh là có thể xong .” Nàng cố lộng huyền hư(cố ý làm ra vẻ bí mật ).

“Hãy bớt sàm ngôn đi. Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”

“Hai ngày nữa tiết mục ban đêm kia của ta phải phát sóng . Ngươi có thể theo giúp ta đi làm a?”

“Ngươi cái này tiểu nhân! %¥#*$&. . . . . . Hảo nha, ta cùng ngươi đi.”

“Ngươi nói a, không thể đổi ý!”

“Ngươi nhận thức Uông Đồng ta khi nào thì nói không giữ lời hả ?”

Thu Hàn mừng rỡ như điên: “Đồng Đồng, , hôn cái nào !”

“Cũng không thể từ chối được.” Uông đồng cho nàng một cái liếc mắt, nói tiếp đi: “Đúng rồi, LEON hỏi ngươi thì có rảnh khi nào, muốn mời chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Hắn nói lần trước cho ngươi đói bụng trở về, thật không có ý tứ tốt.”

“Gọi hắn không cần ngại ngùng.” Thu Hàn nói, ” Trưởng phòng đại nhân thân ái của chúng ta đã trích phần trăm cho ta. Nếu như hắn thực cảm thấy băn khoăn, trả lại một ngàn đại nguyên cho ta là được rồi !”

“Ngươi cái nữ nhân này thấy tiền là sáng mắt ! !” Uông Đồng đánh ra một chuỗi dấu chấm than.

“Nhân gia tiền lương thiếu a, còn muốn dư tiền để kết hôn, không thể có phòng, có xe so sánh với Uông chủ quản a .”

“A, thật sự phải gả? Hà Thư Hạo hướng ngươi cầu hôn rồi?” Uông đồng rất giật mình.

“Đây là chuyện tình nước chảy thành sông.”

“Ba mẹ ngươi bỏ được sao? Ngươi chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay bọn họ.”

“Chờ ta qua hết sinh nhật26 tuổi, cha mẹ sẽ cho phép ta gả.”

“Sinh nhật của ngươi ngày 25 tháng 12.” Uông đồng cắn móng tay, “Ta còn phải nhịn mười tháng mới có thể ăn bánh kẹo cưới của ngươi a.”

“Chẳng những được ăn bánh kẹo cưới, còn được nhìn ta mặc áo cô dâu nha .”

“Có cần khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp tuyệt luân Uông Đồng ta đây giả trang làm bà mẹ già không,ta sợ sẽ đoạt mất người của tân nương tử ngươi a ?”

“Không sợ! Không sợ! Ngươi ăn mặt dù có chói sáng , điên đảo chúng sinh, ta lại càng mừng rỡ làm bà mai nha . Thủ hạ của ba ta kia có rất nhiều người tài mạo song toàn, phi thường vĩ đại, ngươi có thể ở giữa bọn hắn mà chọn một.”

Uông đồng cười nhạt: “Hừ, mấy ngươi kia chỉ là cỏ dại ven đường mà cũng đòi rat ay với ta ?”

“Người khác đều là cỏ dại a, chỉ có LEON kia của ngươi là tốt nhất thôi .!!!!!

“LEON đương nhiên tốt nhất. Anh tuấn, thành công, mê người, thành thục, ổn trọng, lãng mạn còn có khéo hiểu lòng người. . . . . . Một cái nam nhân điều tốt nào cần có thì trên người của hắn toàn bộ đều có đủ. Chỉ tiếc là không phải của ta.”

“LEON quá hoàn mỹ, nếu ta, sẽ không tìm nam nhân như vậy làm lão công.” Thu Hàn giội nàng gáo nước lạnh.

Uông đồng khó hiểu: “Vì cái gì?”

“Hiện tại nữ nhân ai không nghĩ cố gắng câu lấy một con rùa vàng? LEON bằng cấp cao, tiền nhiều, lớn lên suất chúng , lại không làm chuyện xấu gì, quả thực không có khuyết điểm, làm lão công lại quá nguy hiểm. Nhiều nữ nhân như vậy yêu mến hắn, sẽ làm ta cả ngày chờ đợi lo lắng .” Thu Hàn Vương như bà bán dưa tiếp, ” Hà Thư Hạo của ta vẫn là tốt nhất. Tuy nhiên hắn không có tiền, cũng không hoàn mỹ, nhưng lại thích hợp với ta nhất.”

Uông đồng thóa mạ nôn mửa: “Diệp Thu hàn! Đừng buồn nôn nói chuyện không thú vị a, chán ghét.”

“Y, vừa rồi không biết là ai buồn nôn, chán ghét trước nha?” Thu Hàn trả lời lại một cách mỉa mai, “Cái LEON kia có tài như vậy, khó trách sẽ bị những nữ nhân khác nhanh chân đến trước.”

“Không quan hệ, hắn còn chưa có kết hôn. Gần quan được ban lộc, ta sẽ dùng sắc đẹp mê hoặc hắn.”

“Không còn gì là tốt nhất, nhớ rõ ngươi mặc bộ bikini màu đỏ chót kia đi làm.”

“Ngươi nha, ngươi cái mồm há này.” Uông Đồng làm phát điên trạng, “Khó trách nhân gia nói ngươi nhanh mồm nhanh miệng.”

“Không có biện pháp, ta là dựa vào miệng để kiếm cơm ăn nha .” Thu Hàn chấm dứt lần nói chuyện phiếm này.

ngày 1 tháng 3 tối muộn 11 giờ, Thu Hàn đúng giờ trực tiếp ngồi vào.

Nàng làm cái hít sâu, đẩy âm lượng microphone lên :

“Mọi người hảo, nơi này là tần suất 125. 2 . . . . . . 《 duyên phận là bầu trời bao la 》, ta là Thu Hàn. Từ hôm nay trở đi, ta cùng mọi người mỗi đêm đúng 11 giờ sẽ trò chuyện về những chuyện đã xảy ra trong một ngày.

Vô luận việc lớn việc nhỏ việc vặt,việc vui vẻ hay là chuyện thương tâm, mọi việc có trong cuộc sống của bạn

Nên biết quý trọng mỗi người mỗi sự kiện bên người , bầu trời của chúng ta sẽ trở nên càng thêm xinh đẹp sáng chói.”

Hết thảy đều dựa theo dự đoán xếp đặt tốt mà tiến hành. Đợi 《 duyên phận là bầu trời bao la 》 bài hát vừa kết thúc thì có”Người nghe” gọi điện thoại đến.

Đương nhiên đây là biên đạo JERRY đáng yêu của bọn hắn, hắn muốn giả trang thành một nam nhân anh tuấn giàu có , đã yêu một vị nữ nhân xuất thân bần hàn mà tính cách hồn nhiên thiện lương , lại gặp phải lực cản nặng nề của gia đình cùng xã hội, hướng mọi người kể ra nỗi khổ của hắn.

Âm nhạc vốn chưa kết thúc, điện thoại vang lên. Thu Hàn cùng ngồi ở bên bàn công tác cùng giao với hai mắt của Uông Đồng, trong nội tâm nói thầm : như thế nào lại không thể chờ đợi được như vậy? Có điểm giả tạo, người nghe sẽ hoài nghi !

Uông Đồng ý bảo nàng tranh thủ thời gian nói chuyện.

“Nhĩ hảo, ta là Thu Hàn.” Nàng nói âm thanh ôn nhu.

“Nhĩ hảo, Thu Hàn là tên thật của ngươi sao?” Trong loa thanh âm trầm thấp mộc mạc, không phải giọng ẻo lả nũng nịu của JERRY.

“Ừ, cái này. . . . . . Phải . . . . . A.” Nàng mở to hai mắt nhìn xem Uông Đồng. Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Uông Đồng cũng đồng dạng mở to hai mắt nhìn.

Hắn tán thưởng: ” Nghệ danh nghe rất êm tai. Làm cho ta nhớ tới một câu thành ngữ, Diệp Lạc Tri Thu hàn.”

Lúc này, đạo diễn ghi tờ giấy đưa lên: “Là người nghe chân chính , JERRY còn không kịp gọi .”

“Ừ, cám ơn. , xin hỏi xưng hô với ngài như thế nào?” Nàng chỉ còn cách phải tiếp tục kiên trì .

“Ta họ tô. ( hay là thư trong thư thái ? )”

“Tô tiên sinh ngài khỏe.” Nàng khẩn trương giả cười.

“Ta bây giờ đang ở trên xe, vừa mới mở ra radio nghe thấy tiết mục của các ngươi. Cuộc sống tràn đầy chi tiết, đáng tiếc rất nhiều người đều chỉ cố vùi đầu chạy đi, bỏ qua những gì có bên người .” Hắn chậm rãi nói .

Thu Hàn tiếp lời: “Có lẽ đối với bọn họ mà nói, chờ đến giới hạn quay lại nhìn mọi việc , sẽ càng thêm vui vẻ a.”

“Vậy còn ngươi, Thu Hàn?” Hắn ôn nhu hỏi.

“Ta? Ta không biết. Không phải mỗi người đều rõ ràng biết mình muốn cái gì, cũng không phải mỗi người đều may mắn có thể biết được đến cùng mình muốn cái gì . Ta là nhân vật nhỏ bình thường, đối với cuộc sống rất dễ dàng thỏa mãn, sẽ không cho mình mục tiêu cao gì.”

“Nếu như mọi người như ngươi, thế giới này sẽ thật vui vẻ .” Hắn thật sâu thở dài.

“Ta cũng vậy không nhất định cũng vui vẻ . Có đôi khi ta rất hâm mộ người khác.” Nàng thành thật nói , “Chỉ có điều, ta so với ai khác tin tưởng vận mệnh an bài, có nhiều thứ cưỡng cầu cũng không được . Trên cái thế giới này có quá nhiều điều ta sẽ không có được, không chiếm được thì không suy nghĩ thêm nữa thì tốt rồi.”

“Cám ơn ngươi, Thu Hàn. Tái kiến.” Hắn cúp điện thoại.

Thu Hàn nhất thời mê hoặc. Ai vậy? Ôn nhu như vậy kêu tên của nàng?Có nhiều chuyện phiền não cần thổ lộ hết cùng người xa lạ sao ?

Khẳng định không phải người mình quen biết. Người bên nàng không có người như vậy, bọn họ phần lớn chỉ vì cái trước mắt, sẽ không nói ra”Đáng tiếc rất nhiều người đều chỉ cố lấy vùi đầu chạy đi, bỏ qua những gì có bên người .” Nói như vậy . Nàng quyết định sau khi tiết mục kết thúc,sẽ yêu cầu biết số điện thoại của hắn.

JERRY rốt cục đánh vào điện thoại, Thu Hàn cùng hắn kẻ xướng người hoạ, câu chuyện cũng chậm chạp miêu tả lại câu chuyện《 cô bé lọ lem 》hiện đại này . JERRY diễn kịch được, nói đến chỗ động tình có thể than thở khóc lóc rõ ràng.

Thu Hàn cuối cùng kết chuyện: “Trên cái thế giới này có tình yêu chân chính. Dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình a, dù là trả giá quá nhiều, dù là vết thương chồng chất, cũng không cần phải hối hận! Bởi vì yêu là không cách nào cân nhắc , cũng là không có đúng hay sai . Hi vọng tất cả người yêu đều có thể có kết cục hạnh phúc .”

Tiếp theo ,bài hát 《 vi yêu mê》(trở thành mê cuồng vì yêu ) của Lưu Nhược Anh vang lên:

“. . . . . . Nếu như tình yêu ưu thương như vậy, vì sao không cho ta sẻ chia?

Ngươi cũng không hỏi, ngươi cũng không trả lời, tại sao ngươi lại biến thành như vậy?

Cũng muốn hỏi hỏi ngươi có dám hay không, như ngươi đã nói như vậy yêu ta?

Cũng muốn hỏi hỏi ngươi có dám hay không, giống như ta như vậy vi yêu mê?

Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? . . . . . .”

Cái buổi tối kia, có rất nhiều nam nữ đối với tình yêu tràn ngập ước mơ gọi điện thoại tới, Thu Hàn như cá gặp nước hành động quân sư cho tình yêu mọi người , JERRY hài lòng nhe răng cười.

Vì chúc mừng 《 duyên phận là bầu trời bao la 》 phát song sau khi kết thúc tiết mục, JERRY mời mọi người đi ăn khuya. Một đám người ăn lẩu uống cà phê hát Karaoke TV, vừa cười lại chơi đùa điên rồ, thẳng đến rạng sáng hai giờ Thu Hàn mới ngồi xe Uông Đồng về nhà.

Hai người đều tình trạng kiệt sức. Ở cửa nhà ra vào, Thu Hàn tìm cái chìa khóa mở cửa, nói: “Không cần phải trở về, tại nhà ta đây mà ngủ.”

“Chín giờ muốn đi làm, còn cảm giác ngủ cái gì? Ta trực tiếp đi công ty, nằm trên trên ghế sa lon chợp mắt.”

Nàng có chút áy náy: “Đồng Đồng, thật sự là vất vả cho ngươi. Khuya hôm nay cũng đừng có theo giúp ta.”

“Ngươi làm được hả?”

“Ta sẽ chậm rãi thích ứng.” Nàng miễn cưỡng cười nói, “Không phải là đi đường ban đêm sao? Trên đời này căn bản không có quỷ. Hơn nữa ta tướng mạo thường thường, trên người vừa rồi không có mấy lượng thịt, sắc lang sẽ không vừa ý ta.”

“Cái này rất không nhất định là đúng.” Uông đồng cố ý dọa nàng, “Có người vì ngươi đi một mình mà đi theo ngươi . Còn có người không cướp sắc, chuyên môn giựt tiền. Nghe nói gần đây trị an xã hội không tốt, đã xảy ra nhiều vụ án cướp đoạt, người bị hại đều là nữ tử độc thân đêm khuya trở về nhà.”

Thu Hàn rùng mình một cái.

“Trêu chọc ngươi chơi thôi, như thế nào mặt đã bị dọa trắng đến không còn chút máu thế này ?” Uông đồng an ủi, “Từ nay về sau chỉ cần ta rãnh, mỗi đêm 12h lái xe đến radio đón ngươi về .”

“Không cần làm phiền, ta ngồi xe điện ngầm có thể về đến nhà.”

“Cái này, ngõ nhỏ nhiều thế này làm sao bây giờ?”

“Ta sẽ mang đèn pin.” Nàng rõ ràng can đảm không đủ.

“Ta xem ngươi là con vịt chết vì mạnh miệng.” Uông Đồng thương yêu nói , “Cứ định như vậy rồi nói sau , ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Thu Hàn xác thực sợ ngây người, nàng dùng cái chìa khóa mở cửa, nửa ngày chưa tiến vào, thẳng đến trong phòng vang lên tiếng điện thoại dồn dập .

“Tiểu Hàn, là ta!” thanh âm Hà Thư Hạo, “Làm sao ngươi nửa ngày không tiếp điện thoại? Điện thoại cũng không mở?”

Nàng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, Los Angeles thời gian giờ là năm giờ chiều.

“Điện thoại di động của ta không có pin .” Đêm khuya yên tĩnh , nghe được thanh âm bạn trai vạn dặm xa, ngữ khí của nàng không khỏi mang theo điểm chua xót.

Hắn mẫn cảm hỏi: “Thanh âm của ngươi làm sao vậy?”

“A, ” nàng vội vàng che dấu, Hà Thư Hạo không thích gặp một mặt yếu ớt của nàng, “Ta vừa mới tan tầm trở về, tiếp một điện thoại buổi tối hơi mệt.”

“Buổi chiều tiết mục phát sóng rồi à? Ngươi chủ trì được như thế nào?”

“Lần đầu tiên chủ trì tiết mục, có chút khẩn trương, khá tốt không có ra cái cạm bẫy gì.”

“Vậy ngươi như thế nào muộn như vậy mới về đến nhà? Tan việc hẳn là đã sớm.” Hắn vẫn là lải nhải như vậy, lão đem nàng như đứa trẻ chưa trưởng thành vậy .

“Chúng ta đi ra ngoài ăn khuya .”

“Từ nay về sau sớm một chút về nhà, chú ý an toàn.” Hắn muốn tắt điện thoại, Thu Hàn kêu một tiếng, “Thư Hạo!”

“Còn có chuyện gì?”

“Ngươi chừng nào thì trở về?”

Đầu điện thoại bên kia lại nghe được Hà Thư Hạo vui vẻ một câu: “Như thế nào, ngươi nhớ ta?”

Nàng lời vừa nói ra đến khóe miệng đã muốn nuốt trở về: “Ta mỗi ngày thậm chí đều nghĩ đến ngươi.”

“Vậy ngươi ngày mồng một tháng năm điểm nghỉ ngơi dài hạn, bay đến Mĩ đến thăm ta nha. Ta dẫn ngươi đi thăm Hollywood.”

” Tiết mục chúng ta mới vừa vặn phát sóng, ngày mồng một tháng năm chỉ sợ không được, mười một a.”

Cúp điện thoại, Thu Hàn tâm tình lung tung, Uông Đồng một phen”Đe dọa” đem buồn ngủ của nàng tất cả đều cứ thế bay đi .

Nàng ngồi vào trước máy vi tính, trên mặt QQ không có một bóng người, như giờ phút này trong nội tâm lại nghĩ miên man.

Đúng giờ lúc này hệ thống online đột nhiên hệ xuất hiện nói có người muốn “Trời thu Diệp Tử” làm bạn .

Thu Hàn ai đến cũng không cự tuyệt thêm nick hăn vào, nick name của hắn gọi” Trầm ngư “( chìm cá một loại cá thuộc họ Ngư) . Nàng chờ đợi nửa ngày, ” Trầm ngư ” lại một câu cũng không có nói.

Nàng nhịn không được, hỏi: “Làm sao ngươi không nói lời nào nha? Thật sự chìm đến đáy nước rồi?”

” Trầm ngư “ trả lời nhưng lại nói “Ta không dám” .

“Vì cái gì?”

“Không có can đảm!”

“Làm sao ngươi biết ta là nữ?”

Hắn hỏi lại: “Làm sao ngươi biết ta là Trầm ngư dưới đáy nước , mà không phải chìm cá loại chim sa cá lặn ?”

Nàng cười cười: “Ta là đoán .”

“Ta cũng vậy.”

Bọn họ rất dễ dàng có cảm giác làm bạn bè với nhau.

Tại đây đêm không ngủ, như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng , nàng rất hung ác cùng cái nam nhân gọi” Trầm ngư “ kia trò chuyện. Bọn họ trò chuyện đến rất nhiều vấn đề, trò chuyện đến cây cối ,về mọi nơi , trò chuyện về các bộ phim. . . . . . Thẳng đến khi sáng bạch, ngón tay phát run đầu óc sắp ngất đi. Nhìn xem đồng hồ, đã là sáng sớm bảy giờ. Chính mình rõ ràng cùng” Trầm ngư ” hàn huyên nguyên một đêm.

Thu Hàn từ trên máy vi tính gõ ra hai chữ: “Tái kiến.”

“Ngày mai khi nào thì gặp?” ” Trầm ngư ” vẫn chưa thỏa mãn.

Nàng không phải loại tiểu nữ tử xấu hổ làm vẻ ta đây , vì vậy gặp người nói chuyện ăn nhịp với nhau, ước định mỗi đêm gặp mặt tại QQ.

Nàng hiếu kỳ: “Ngươi ban ngày không đi làm sao?”

“Ngươi thì sao?” Hắn lần nữa hỏi lại.

“Ta là con cú, ban ngày thức ban đêm làm.”

“Ta tìm kiếm chính con chuột như ngươi.”

“Không sợ bị ta ăn sao ?”

“Chưa nghe nói qua 《 Con chuột yêu mèo 》 sao?”

“Đã sớm lỗi thời rồi, hiện tại đang lưu hành 《 Chuột Yêu Gạo 》.”

Ngưng cười, Thu Hàn kết thúc câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.