Editor: Viên Đường
- --
Hứa Nhu Gia xoay người, chân bước xuống bậc thang, chỉ để lại một câu: “Em đi đi.”
Kiều Nhuế đuổi theo, vội vàng giải thích: “Em không cố ý đâu, vì buổi chiều em xin nghỉ mà ngày mai công ty em phải ra mắt phiên bản mới, em chưa xong việc, phải về xác nhận lại số liệu nữa.”
May mắn là Hứa Nhu Gia không phải là loại người tuỳ hứng sẽ hỏi mấy câu như: “Thế chị quan trọng hay công việc quan trọng?”, ngược lại, cô thấy Kiều Nhuế vừa gấp gáp vừa chột dạ thì cũng không nói gì nữa.
“Chị biết rồi, em đi đi.” Cô lặp lại, thấy bộ dáng cau mày rối rắm của Kiều Nhuế thì bèn nói tiếp: “Chị tự về cũng được.”
“Dạ, vậy được rồi.” Kiều Nhuế cắn răng đồng ý, chỉ cần làm xong việc là nàng sẽ có thời gian đi tìm Hứa Nhu Gia.
“Em đi trước đây! Chị đi đường cẩn thận nhé!” Kiều Nhuế vẫy vẫy tay với cô, sau đó lại vội vàng chạy về chỗ đỗ xe.
“...” Hứa Nhu Gia nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó lại lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nói không mất mát là nói dối, thế nhưng tương lai còn dài, cô còn có thể chờ được.
Chỉ sợ người đang sốt ruột lúc này không phải là cô.
Kiều Nhuế dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại công ty, may mắn là còn vài người đang ở lại tăng ca nên nàng không cô đơn cho lắm. Nàng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng hoàn thành công việc và tan tầm ngay trước 8 giờ.
“Kiều Nhuế, cô chưa ăn phải không, chúng ta đi ăn chung đi.”
Mấy người đồng nghiệp cũng tan tầm bắt đầu rủ nàng đi ăn, thế nhưng Kiều Nhuế chỉ cười rồi bảo là có việc.
Từ khi hai người tách nhau ra, Hứa Nhu Gia không gửi tin nhắn cho nàng, Kiều Nhuế cũng không dám quấy rầy cô.
Trước khi đến nhà Hứa Nhu Gia, Kiều Nhuế ghé sang tiệm bánh ngọt để mua bánh su kem, xui xẻo là lần này cũng chỉ còn một cái.
Dù sao cũng tốt hơn trắng tay mà.
Vì đã đưa Hứa Nhu Gia về nhà vài lần nên Kiều Nhuế đã thuộc lòng đường đi, nàng lái xe vào tiểu khu rồi dừng trước cổng của toà nhà cô ở. Bây giờ, Kiều Nhuế mới dám liên hệ với Hứa Nhu Gia.
Không phải là nhắn tin mà gọi thẳng cho Hứa Nhu Gia.
Trong thời gian chờ người kia bắt máy, trái tim Kiều Nhuế đập thình thịch, nàng hội hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đột nhiên, nàng sợ rằng mình không nói gì mà chạy thẳng đến đây thì lỡ Hứa Nhu Ga không muốn thấy nàng hay không ở nhà thì phải làm sao?
“Alo.” Đầu bên kia bắt máy, giọng của Hứa Nhu Gia vang lên.
Kiều Nhuế vô thức ngồi thẳng lưng, ngón tay hơi siết lấy vô lăng, nàng thận trọng hỏi, “Ừm... Chị có ở nhà không?”
Sợ rằng Hứa Nhu Gia nói cô không ở nhà nên Kiều Nhuế vội nói thêm: “Em đang ở dưới lầu nhà chị.”
“Chị có.” Người bên kia khựng lại, “Em cứ đi lên đi, chị ở tầng mười ba, phòng 1303.”
Kiều Nhuế vội vàng xuống xe, dù nàng đã tới đây rất nhiều lần nhưng đều dừng ở dưới lầu chứ chưa đi lên bao giờ.
Kiều Nhuế thấp thỏm nhìn từng con số đang thay đổi trên thang máy, nhưng nàng cũng biết rằng mình không thể chùn bước.
Nàng đứng trước cửa phòng 1303, tay đặt lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng, sau đó lại hít mấy hơi thật sâu mới nhấn chuông cửa, chỉ một lúc thì cửa đã mở ra.
Kiều Nhuế vô thức siết bàn tay đang ở trong túi áo, nàng run rẩy nói: “Hic, làm phiền chị rồi.”
Trong lúc thay giày, Kiều Nhuế lén nhìn qua, tủ giày toàn là giày nữ, hầu hết là những đôi mà nàng thấy Hứa Nhu Gia đã mặc, không hề có giấu vết của người thứ hai, điều này càng khiến nàng chắc chắn là cô sống một mình.
Dù chỉ có một người nhưng trong nhà rất sạch sẽ, trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa hồng làm Kiều Nhuế thả lỏng một chút. Nàng đi theo Hứa Nhu Gia đến phòng khách, trong phòng có một chiếc ghế sofa dài, hai bên là hai ghế sofa đơn.
Hứa Nhu Gia ngồi vào giữa chiếc ghế sofa dài. Ban đầu, Kiều Nhuế định ngồi vào cái ghế sofa đơn, thế nhưng vừa bước một bước thì nàng chợt ngừng lại, sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng quay người lại, ngồi xuống cạnh Hứa Nhu Gia.
Ngón trỏ của Hứa Nhu Gia khẽ động, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, có lẽ cô không ngờ được nàng sẽ hành động như thế.
Kiều Nhuế đặt chiếc bánh su kem lên bàn, ngập ngừng nói: “Lần trước chị quên lấy bánh su kem, hôm nay em lại mua tiếp, nhưng lần này cũng chỉ còn một cái thôi, cái này là cho chị.”
Hứa Nhu Gia ừ một tiếng, điềm đạm nói: “Em đến đây để đưa cái này thôi sao?”
“Không phải đâu.” Kiều Nhuế vội la lên, “Em có vài lời muốn nói với chị.” Nhưng vừa dứt lời thì lại bày ra bộ dáng héo hon, “Nhưng em cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Hứa Nhu Gia khơi gợi đề tài trước: “Những lời em nói ban chiều là thật sao?”
“Vâng!”
“Thế tại sao lúc em không nhắn tin cho chị.” Hứa Nhu Gia u oán nói: “Mỗi ngày chị đều chờ mong tin nhắn của em.”
“Em xin lỗi.” Kiều Nhuế lập tức xin lỗi, nàng nhanh chóng cúi đầu, “Lúc đó em không biết nên trả lời như thế nào, dù biết rằng càng kéo dài thời gian thì càng khó phá vỡ cục diện bế tắc này...”
Kiều Nhuế nhắm mắt lại, nàng khẽ thở phào rồi chậm rãi nói: “Vì không xác định được tình cảm của bản thân nên không dám đáp lại chị, em rất do dự, rất sợ hãi, em sợ rằng nếu mình không nghĩ kỹ thì sẽ làm chị tổn thương.”
“Cho đến lúc chiều... Khi thấy bài đăng của chị thì em đã sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên em sợ rằng chị sẽ ở bên người khác, em không muốn chị rời đi, em biết suy nghĩ này rất ích kỷ, bởi chị tự do cơ mà, chị muốn ở bên ai cũng được, em đâu thể xen vào chứ.”
“Thế nhưng em sợ lời trong lòng chưa tỏ bày mà đã bị chị đá thì em không cam lòng chút nào, vậy nên em mới mặt dày tìm chị...”
Càng nói về sau, giọng của Kiều Nhuế càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống, nàng không biết nên nói gì tiếp.
Sau khi nàng nói xong, không khí rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau cô vẫn không trả lời khiến Kiều Nhuế thấp thỏm không thôi.
“Em thích chị sao?” Hứa Nhu Gia nói, “Chưa xét đến những chuyện khác, giờ chị chỉ muốn nghe thấy những lời thật lòng của em. Em có thích chị không?”
Kiều Nhuế không gấp gáp trả lời mà nghiêm túc suy nghĩ lại một lượt, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn cô, trịnh trọng nói: “Em thích chị.”
“Em biết gia thế của chúng ta rất chênh lệch, theo lời chị thì em lại không hiểu phong tình, cũng chẳng biết lãng mạn là gì...” Mặt Kiều Nhuế đỏ ửng, “Em sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà chị thích... Chị, chị có thể ở bên em không?”
“Không cần sửa.” Hứa Nhu Gia nói, cô đưa tay xoa mặt nàng, “Chị thích bộ dáng của em ở hiện tại.”
Dứt lời, cô nhích đến gần, hôn lên gương mặt của Kiều Nhuế.
Kiều Nhuế ngơ ngác nhìn cô, nàng rất muốn hỏi tại sao cô lại thích mình, thế nhưng nếu đột nhiên hỏi cái này thì có vẻ sẽ mất hứng lắm.
Ánh mắt dịu dàng của Hứa Nhu Gia khiến mặt Kiều Nhuế nóng ran, nàng thẹn thùng dời mắt, sau đó liếc chiếc bánh su kem trên bàn.
“Chị thử ăn bánh su kem đi ạ.” Kiều Nhuế mở túi ra rồi cầm lấy chiếc bánh, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu ngon... Thì lần sau em sẽ mua nhiều hơn.”
Hứa Nhu Gia không nhận lấy mà hơi hé miệng, ý tứ rất rõ ràng.
Hiếm khi EQ của Kiều Nhuế nhanh nhạy như bây giờ, nàng đưa bánh su kem đến bên miệng cô, bánh su kem rất nhỏ, chỉ to bằng nửa bàn tay, vậy nên Hứa Nhu Gia chỉ cắn một miếng đã vơi đi phân nửa.
Hương bơ thơm ngọt tràn ngập khoang miệng cô, Hứa Nhu Gia không để ý nên chóp mũi bị dính một chút bơ màu trắng.
Kiều Nhuế bật cười, Hứa Nhu Gia vẫn không nhận ra mà khó hiểu hỏi: “Em cười gì thế?”
Kiều Nhuế không đáp ngay, thay vào đó nàng ho khan một tiếng rồi ngừng cười, nàng lấy một tờ khăn giấy, lau đi vết bơ trên chóp mũi cô rồi mới đáp: “Dính bơ nè.”
Sau khi Hứa Nhu Gia ăn xong miếng cuối, Kiều Nhuế chờ mong hỏi: “Ngon không chị?”
Hứa Nhu Gia gật đầu, đáp: “Ngon lắm, em có muốn nếm thử hay không?”
“...” Kiều Nhuế nhìn vỏ bánh rỗng tuếch, nàng vô cùng khó hiểu, cô ăn xong rồi thì sao nàng ăn được chứ?
Giờ đến phiên Hứa Nhu Gia phì cười, hai tay cô đặt lên vai Kiều Nhuế, thân thể nhích lại gần nàng. Chờ đến khi gương mặt Hứa Nhu Gia ngày càng phóng đại thì nàng mới hiểu ý của đối phương, động tác của Hứa Nhu Gia rất chậm, chậm đến mức nàng có đủ thời gian để từ chối.
Thế nhưng Kiều Nhuế không làm vậy, ánh mắt của nàng dán chặt vào môi của đối phương, cánh môi càng trở nên ướt át dưới ánh đèn, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hương bơ thơm ngọt từ đó.
Yết hầu nàng giật giật, không chờ Hứa Nhu Gia đến gần, Kiều Nhuế chủ động hôn lên môi cô.
Kiến thức sinh lý của Kiều Nhuế chỉ dừng lại ở những kiến thức đã học trong sách giáo khoa, tuy vậy, khi trái tim hai người dán sát vào nhau thì chẳng cần thầy dạy mà vẫn có thể hiểu được.
Vốn dĩ Kiều Nhuế rất xa lạ với cái trò trao đổi dịch vị này, thậm chí còn có chút bài xích, đặc biệt là khi xem cảnh hôn trên TV, thấy hai người hôn đến mức dứt ra còn dính nước bọt trên mép khiến Kiều Nhuế rợn người, nàng chẳng hiểu được cảm giác hôn môi có gì mà người ta lại thích đến thế.
Cho đến bây giờ, khi thân thể mềm mại của cô nằm gọn trong lòng ngực nàng, đuôi mắt của Hứa Nhu Gia phiếm hồng, hai người trao đổi từng hơi thở thơm ngọt làm trái tim Kiều Nhuế tan chảy.
Nàng cảm thấy 28 năm trên đời của mình quá uổng phí.
Sau nụ hôn triền miên nồng nhiệt, môi hai người càng hồng hơn, tựa như cánh hoa hồng kiềm diễm ướt át.
Hứa Nhu Gia thở dốc, trên môi xuất hiện một nụ cười phong tình vạn chủng: “Ngon không em?”
(Phong tình vạn chủng: cực kỳ gợi cảm, vô cùng quyến rũ)
Thứ mà nàng hỏi chính là bánh su kem, còn cái khác thì chỉ có hai người rõ ràng.
Ánh mắt của Kiều Nhuế vẫn dừng trên cánh môi cô, nàng gật đầu, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Không khí chợt yên lặng, bỗng dưng tiếng “Rột rột---” vang lên, phá vỡ bầu không khí trong phòng.
“...” Nhiệt độ trên mặt Kiều Nhuế vừa hạ xuống thì giờ lại tăng lên. Nàng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào.
Thế nhưng Hứa Nhu Gia không để ý lắm, cô mở lời: “Em chưa ăn cơm tối sao?”
“Dạ...” Kiều Nhuế thẹn thùng đáp: “Vừa tan tầm em đã chạy qua đây...”
Dù biết rõ nhưng Hứa Nhu Gia vẫn cố ý hỏi tiếp: “Sao em chưa ăn mà đã đến đây?”
Ánh mắt Kiều Nhuế dời sang chỗ khác, “Em... Không muốn để chị đợi lâu... Em sợ chị giận.”
“Chị sẽ không giận.” Hứa Nhu Gia nói xong còn nhỏ giọng nói tiếp: “Dù sao chị cũng đã đợi từ lâu rồi.”
“Hả?” Kiều Nhuế không nghe rõ, “Sao ạ?”
“Không có gì.” Hứa Nhu Gia đứng dậy, cười nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, chị cũng chưa ăn gì cả.”
“Vâng ạ.”
Hai người ra ngoài, cũng không biết đi đâu ăn nên quyết định đến tăng thu nhập cho nhà hàng của Minh Nam.
Vì đã qua giờ cao điểm nên Minh Nam đã nghỉ ngơi, cô ngồi trên quầy bar, lặng lẽ tính toán khoản thu chi mấy ngày nay. Bỗng nhiên, bả vai của cô bị người ta nắm lấy, cô vừa quay đầu thì đã thấy Kiều Nhuế, đang định mở miệng thì lại thấy một người bên cạnh nàng. Sau đó, cô dời mắt xuống bàn tay đang đan vào nhau của cả hai, trên môi chợt xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó lại làm mặt quỷ với hai người: “Tới đây, hai người muốn ăn gì?”
Minh Nam muốn tiếp hai người nhưng Kiều Nhuế lại xua xua tay, nàng chỉ vào cái bàn đang được dọn dẹp ở góc quán, “Bọn mình tính qua kia ngồi cơ, nhưng đợi dọn dẹp xong đã.”
Dù sao quầy bar cũng thích hợp cho những người đi một mình hơn, còn người yêu ư, chọn một góc quán, vừa có ánh đèn ấm áp lại có không gian nửa bí ẩn, còn có thể nói vài lời riêng tư với nhau.
Minh Nam làm ra vẻ mặt “Mình hiểu”, cô cũng đã đoán được mối quan hệ giữa hai người rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Hai người ở bên nhau sao?”
Giờ Kiều Nhuế mới nhận ra dù hai người đã thổ lộ nhưng chưa xác định mối quan hệ. Trong lúc nàng đang suy tư thì Hứa Nhu Gia đã thoải mái thừa nhận.
Ánh mắt Minh Nam dời sang Hứa Nhu Gia, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Mừng cho sự thành công của cậu.”
Hứa Nhu Gia cũng cười, chỉ có Kiều Nhuế vẫn ngơ ngác, nàng hỏi: “Thành công gì vậy?”
Hai người đồng thành đáp: “Không có gì.”
Kiều Nhuế: “... “
Sau khi bàn ăn được dọn dẹp xong, Minh Nam cũng thức thời mà không làm bóng đèn nữa, còn hào phóng tặng rượu cho cả hai.
Rượu hương đào, dưới ánh đèn ấm áp càng ánh lên màu hồng phấn, đây là vị đào nhập khẩu.
Bởi vì đã uống rượu nên Kiều Nhuế chẳng kiềm chế được nữa, nàng nương theo ánh đèn mờ mà cẩn thận ngắm gương mặt xinh đẹp của Hứa Nhu Gia.
Dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, nàng vẫn cảm thấy kinh diễm trước vẻ đẹp này.
“Vậy chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?” Người trước mắt quá tốt đẹp khiến lòng Kiều Nhuế có chút buồn bã chẳng biết từ đâu đến.
Hứa Nhu Gia chỉ cười, một tay cô chống cằm, một tay quơ nhẹ ly rượu.
Cô hỏi lại: “Em không muốn ở bên cạnh chị sao?”
“ Không phải! “Kiều Nhuế vội vàng phản bác, sau đó lại lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp: “Ách, đây là lần đầu tiên em yêu đương nên không có kinh nghiệm.”
“Đây cũng là lần đầu tiên của chị mà.” Hứa Nhu Gia nghiêng đầu, cười nói: “Chúng ta đều không có kinh nghiệm, chẳng phải rất xứng đôi hay sao?”
Kiều Nhuế không tin tưởng cho lắm, bởi nàng cảm thấy do mình quá “kén chọn“. Cơ mà với điều kiện của Hứa Nhu Gia thì cô muốn người như thế nào cũng có thể có mà, sao lại chưa từng yêu đương chứ.
“Vậy chị chưa từng thích ai sao?”
“Có chứ.”
Trong nháy mắt, hàng đống loại người xẹt qua đầu Kiều Nhuế, chỉ nghĩ đến việc trước đây Hứa Nhu Gia thích người khác thì lòng nàng đã có chút ê ẩm.
Giây tiếp theo, Hứa Nhu Gia nhìn thẳng vào nàng: “Chính là em đấy.”
Trái tim Kiều Nhuế tự dưng lỡ một nhịp.
Hứa Nhu Gia buông ly, nói tiếp: “Có rất nhiều người bạn của chị khuyên rằng chị nên tìm ngay một ai đó để yêu đương đi.” Nói đến đây, cô cười một chút, “Chị cũng từng nghĩ như thế, nhưng mà chị cũng bủn xỉn lắm, không muốn lãng phí tình cảm của mình với người mà mình không thích, dù có trở thành thiêu thân lao vào lửa cũng không thể tạm bợ được.”
“Vậy nên, chị đã nguyện ý chờ hơn hai mươi năm chỉ để gặp một người như em.”
Đồng tử Kiều Nhuế chợt co rút, trái tim nàng đập như nổi trống, cuối cùng, nàng hỏi: “Tại sao chị lại chọn em?”
Hứa Nhu Gia nghiêm túc nói: “Bởi vì em đáng giá.”
- --
Một vài lời của editor: (Còn hai chương nữa mới hoàn nhé, nhưng nhân dịp đọc được vài nhận xét của các bạn trong group BHTT nên mình cũng muốn nói một vài lời)
Thú thật thì đây không phải là một câu chuyện quá xuất sắc, ban đầu mình chọn nó cũng vì nó khá là ngắn thôi, thêm nữa mình là tuýp người vừa đọc vừa edit nên cứ đọc văn án thấy thú vị là thầu á =)))))
Nhưng nói gì thì nói, đây là một câu chuyện mình rất thích, có lẽ là vì sự đồng cảm của mình với hai nhân vật. Mình cũng từng là một người đã giành mấy năm trời để chờ đợi một người giống như Hứa Nhu Gia, cũng từng là một đứa nhát như Kiều Nhuế, thậm chí là còn nhát đến mức cầm điện thoại nhắn tin cho người ta thôi cũng run như cầy sấy cơ =))))). Vả lại, điều mà mình thích nhất ở câu chuyện này, là dù nó không hoàn hảo và có nhiều khiếm khuyết nhưng nó đã viết tiếp câu chuyện còn đang dang dở của mình và một người cũ của mình. Như mình nói ở trên đấy, mình giành hơn bốn năm để đợi cái quay đầu của một người, nhưng lại nhận được câu trả lời là: “Mình thích bạn, nhưng tình cảm của mình chưa đủ để đi một con đường xa với bạn“. Nên nếu lúc đó có ai hỏi mình có giận loại người như KN không thì chắc chắn là giận rồi, thích thì thích chứ sao lại chần chờ cái gì. Nhưng sau này, khi ngày càng trưởng thành hơn và rơi vào trường hợp như thế, mình nhận ra rằng bước khỏi vùng an toàn của bản thân là một điều rất khó, bạn phải cần rất nhiều sự can đảm và thậm chí là liều mình, ai mà biết được chờ ngoài kia là chông gai hay ngọt ngào đâu.
Dài dòng quá đi thôi, nhưng nói chung là, dù bạn là người đang luẩn quẩn trong vòng an toàn hay là người chờ đợi thì chẳng ai dễ dàng hơn hay chẳng ai đáng trách hơn cả. Nhưng đến một lúc nào đó hãy mạnh dạn bước ra ngoài hoặc mạnh dạn dứt bỏ nhé, bởi không như trong truyện, chưa chắc đã có một HNG sẵn sàng đợi bạn đủ lâu, hoặc chưa chắc có một tình huống nào đó khiến KN của bạn quay đầu kịp thời.
Cuối cùng, tặng các bạn một câu của Nietzsche: “Những thứ không thể tiêu diệt được tôi, cuối cùng sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn.”