Thuê Boss Làm Bạn Trai

Chương 2: Chương 2






Đứng một mình trước cổng chính, thưởng thức vẻ đẹp của tòa nhà lớn, Tiếu Phù khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm giác đúng là mình bị ma quỷ ám ảnh, mới chịu đồng ý ông chủ làm ra chuyện như vậy.

"Tiếu Phù”.

"Gọi tôi à..?" Cô ngẩn ra, rồi mới lấy lại tinh thần.

Hắn không trả lời, mắt lạnh liếc cô một cái, "Tuần lễ này, tôi muốn cô quên thân phận vốn của chúng ta, từ giờ trở đi, chúng ta là người yêu, yêu nhau đến muốn chết đấy..."

"Muốn chết" là loại nào?

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt ông chủ, Tiếu Phù muốn hỏi rồi lại không dám hỏi, chỉ dám gật đầu cứng nhắc trả lời.

"Mấy ngày nay, tạm thời cô có thể quên tôi là ông chủ của cô, mãi cho đến khi chúng ta ngồi trên máy bay quay trở về Đài Loan, những chuyện trước đó đã xảy ra tôi đều có thể làm bộ không có xảy ra." Lăng Thiên Tước nói thẳng thắn.

"Bao gồm cả việc tôi lấy thân phận là bạn gái, sai bảo anh đổi ly cà phê cho tôi?" Cô cẩn thận xác nhận lại từng li từng tí .

Hắn nhướng cao lông mày liếc cô một cái, "Nếu như có cần, cô có thể mượn cơ hội này để chứng minh 『 bạn trai của cô 』 quan tâm cô rất nhiều."

"Oa ——" Tiếu Phù ngạc nhiên xen lẫn thú vị.

Không ngờ lại có thể tốt như thế, trước mắt cô vẫn còn rất lo lắng thua thiệt, không biết được mình đồng ý quá nhanh, có thể rơi vào trong cạm bẫy đáng sợ không.

Nhưng ngay sau đó hắn bổ sung thêm một câu nói, ngay lập tức kéo cô đang ở trên mây xuống dưới đất.

"Nhưng đừng có quá mức."

Nói xong, cô còn không kịp phản ứng, trong phòng đã xuất hiện thêm vài người, có người giúp mang hành lý, có người lại vội vàng dẫn bọn họ vào nhà.

Mấy phút sau, Tiếu Phù ngồi ở trước bàn ăn mà nơm nớp lo sợ, đột nhiên có loại cảm giác bị lừa gạt.

Cái gì gọi là"Chỉ cần chuyên tâm giải quyết bà nội của anh ta" ? Bên trong này không chỉ có một bà nội hòa nhã dễ gần, còn có cảm giác áy náy dằn vặt đang hành hạ cô đến chết.

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."

Đang được mọi người đỡ ngồi lên bàn ăn, bà nội lập tức thoáng cười nhìn Lăng Thiên Tước một chút, rồi lại nhìn về phía Tiếu Phù gật đầu mỉm cười.

Bà nộ là người quan trọng trong bàn nhưng ăn rất ít chỉ gắp thức ăn cho cô, đã thật lâu không có bậc bề trên đối với cô biểu lộ quan tâm, cũng nhiều lần Tiếu Phù thiếu chút nữa cảm động đến mức rơi nước mắt.

"Cảm ơn bà nội." Cô cố gắng lộ ra mỉm cười.

Vừa nghĩ tới việc mình đến để lừa gạt bà nội, tâm tình của cô trực tiếp bị rơi xuống nơi thấp nhất.

"Tốt lắm, tốt lắm, Thiên Tước cuối cùng cũng trưởng thành, cuối cùng nó cũng biết đâu mới là người con gái đáng giá để theo đuổi." Hiển nhiên bà nội rất hài lòng với việc cháu trai mang cháu dâu về.

"Mẹ, bây giờ mẹ có thể yên tâm." Mẹ hắn múc một chén cháo nấu nhừ, để trước mặt của bà nội."Có muốn ăn một chút không?"

"Đợi mẹ nói hết đã rồi mẹ ăn ngay."Bà nội đưa một tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ hắn ."Thiên Tước, các cháu biết nhau như thế nào?"

"Cô ấy là thư ký của cháu." Lăng Thiên Tước trả lời đúng như tình hình thực tế.

"Đấy, không phải ông cha ta thường nói gần nước được tòa nhà. . . . . . Gần nước được tòa nhà. . . . . ." Bà nội cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Tiếu Phù."Câu đó nói như thế nào ?"

"Bà nội, câu ấy là gần quan được hưởng lợi." Tiếu Phù khéo léo nói tiếp.

"Đúng, đúng, chính là nói như vậy, bà có cháu dâu thật lễ phép, còn hiểu nhiều thơ từ, bà rất thích." Bà nội đột nhiên nhìn cô cười.

Tiếu Phù cười cười lo lắng, cảm giác tội ác trong lòng sâu hơn.

"Bà nội, bà thích là tốt rồi, có muốn ăn chút gì hay cái gì khác không, hay là muốn cháu cho bà ăn?" Lăng Thiên Tước vừa nói lời này ra, lập tức cảm thấy ánh mắt không thể tin của Tiếu Phù nhìn về phía mình.

Toàn thân không giấu được thái độ kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, cộng thêm xử lý quan hệ nam nữ quả thật giống như ông vua ngày xưa, lại có thể biết chủ động đưa ra loại ý kiến này?

Cô nghe nhầm rồi sao?

Lăng Thiên Tước lạnh lùng liếc cô một cái, dùng ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo cô tốt nhất đừng để lộ ra ở trước mặt bà nội.

"Đừng nói bậy, cái gì mà bà thích là tốt rồi, bà muốn nói cháu đã từng có rất nhiều phụ nữ nhưng để ở với nhau cả đời, cháu nhất định phải thích thật lòng mới được." Bà nội nhẹ giọng trách cứ, nhưng trong tiếng nói lại đầy đủ ý quan tâm và cưng chiều."Nói cho bà nghe, cháu thích cô gái nhỏ này ở điểm nào?"

"Thích hết." Lăng Thiên Tước nhìn Tiếu Phù bằng tình cảm nồng nàn, sau người thình lình lạnh run một cái.

Mặt ngoài Tiếu Phù cười hạnh phúc, tiếp nhận một dòng điện cực lớn từ ông chủ, đáy lòng vẫn đang suy nghĩ —— mình có thể chịu đựng loại hấp dẫn này bao lâu?

Dùng đầu suy nghĩ lại một chút, chỉ cần nhìn dáng vẻ ứng phó phụ nữ của hắn cũng biết"Tuyệt đối không phải thật lòng", lấy phong cách làm việc cảnh cáo chính mình,phải chịu đựng rất lâu.

"Ngoài thích hết , còn gì nữa không?" Ánh mắt bà nội chợt lóe lên, chậm chạp hỏi tới cùng.

"À thì . . . . . Cô ấy rất hiền lành, làm việc rất nghiêm túc, không tham lam, không có dã tâm, rất chân thành với bà, quan trọng là cô ấy rất yêu cháu, hiểu rất rõ làm sao để chăm sóc cháu, cho nên bà nội không phải lo lắng quá."

Lăng Thiên Tước vừa nói xong, mới bất ngờ phát hiện lúc nãy hắn ca ngợi là rất thuận, giống như hắn đã sớm chú ý những ưu điểm này của cô .

Tiếu Phù cúi đầu, yên lặng ăn cơm không dám nói lời nào.

Mỗi khi ông chủ nói thêm một ưu điểm thì đầu của cô sẽ thấp hơn một chút, hơn nữa khi anh ta nói đến "Rất chân thành với bà" thì lương tâm cô đau khổ, dằn vặt như đang trên đám lửa.

Kinh khủng nhất là khi ông chủ nói ra"Quan trọng là cô ấy cũng rất yêu cháu" thì cô kinh ngạc chợt ngẩng đầu lên, chỉ thiếu chút nữa là bị nghẹn chết bởi món bào ngư tươi ngon trong miệng.

Lăng Thiên Tước thấy cô phản ứng không bình thường, tầm mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, đảm bảo cô sẽ không lộ ra vào thời điểm quan trọng.

"Oh, nghe giống như cháu trai bà đã nhặt được bảo bối."

Dáng vẻ vui mừng của bà nội khiến Tiếu Phù vội vàng mỉm cười.

"Cháu dâu, vậy còn cháu yêu thích Lăng Thiên Tước nhà bà ở điểm nào?"

Bà nội chuyển mũi nhọn một cái, hướng về phía Tiếu Phù khi cô đang không hề đề phòng.

"Anh ấy. . . . . . Dạ. . . . . . Năng lực làm việc rất tốt, rất quan tâm với cấp dưới." Tiếu Phù bắt đầu cuống cuồng đổ mồ hôi lạnh, từ trước đến giờ biên tập lời kịch vốn không phải thế mạnh của cô, ai tới cứu cô với ——

" Bà đều có thể hiểu được những thứ đó, bởi vì cháu không chỉ là vợ tương lai mà còn là nhân viên của nó." Bà nội tìm lý do tốt thay cô.

"Tiếu Phù, bà nội muốn hỏi cháu, lấy thân phận con gái mà nói, cháu thích Thiên Tước ở điểm nào?" Mẹ hắn vội vàng chỉ bảo cô.

"Lấy thân phận con gái?" Tiếu Phù ngơ ngẩn.

Lấy thân phận con gái mà nói, cô tuyệt đối sẽ tránh anh ta, sợ rằng còn không kịp.

Anh ta đào hoa, nhiều tiền, đẹp trai đến trình độ gần như gian ác, da tốt đến mức làm cho người khác ghen tỵ, ngay cả tóc cũng mềm mại hơn cả cô.

Hơn nữa Lăng Thiên Tước hoàn toàn biết bản thân có ưu thế gì, không để lãng phí ý tốt của ông trời, lấy sự hấp dẫn của mình phát huy đến điểm cao nhất.

Phụ nữ trước muốn ngã về phía anh ta, sau thì lập kế hoạch tiếp cận thì không cần nói, thường thường anh ta không cần phí hơi sức vẫn dễ dàng lấy được sự hứng thú của phụ nữ, có lẽ là tới quá dễ dàng, cho nên thường thường đi cũng nhanh.

Không biết quý trọng, là khuyết điểm lớn nhất của anh ta.

"Chính là nguyên nhân cháu yêu nó." Mẹ hắn xoay đầu nhìn cô, bắt đầu nháy mắt.

Căn bản là không có chuyện này!

Tiếu Phù khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ở trong đầu bắt đầu cố gắng nghĩ ra nguyên nhân.

Cuối cùng, cô quyết định bỏ qua hình tượng cá nhân của Lăng Thiên Tước, lấy lý tưởng của bản thân thành điều kiện nói ra, như vậy sẽ dễ dàng hơn, "Anh ấy rất chung tình. . . . . ."

Cô vừa mở miệng, mẹ hắn lập tức lộ ra nét mặt không còn hy vọng, Lăng Thiên Tước hơi nhếch môi thành một đường cong, tròng mắt đen càng thêm phát sáng giống như đá Hắc Diệu, nhìn cô chằm chằm.

"Hơn nữa còn ..rất. . . . . . quan tâm. . . . . ."

Tiếu Phù cảm thấy khi nhìn gương mặt tuấn tú có mười phần đào hoa đó, thật sự rất khó tiếp tục nói dối, sau đó cô đột nhiên phát hiện nhắm mắt lại thì mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

"Anh ấy không quá phô trương, ban đầu cũng không chi tiền mua một bó hoa tươi thật lớn để tặng cháu. . . . ."

Cô vừa mới nói tới điểm này, Lăng Thiên Tước ngay lập tức nhíu mày nghi ngờ.

Cô thư kí nhỏ khéo léo của hắn bây giờ đang —— chỉ cây dâu thành cây hòe?

Tiếu Phù nhắm mắt lại, không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không vui của anh ta, tiếp tục cắm đầu cắm cổ nói tiếp, ". . . . . . Ngược lại, mỗi ngày sẽ đặt một bông hoa hồng đỏ tươi ở trên bàn làm việc của cháu, thể hiện anh ấy yêu cháu, hơn nữa còn kéo dài một thời gian rất lâu, chưa từng bị gián đoạn, khiến cháu thật sự tin tưởng anh ấy chân thành 100% "

"Cho nên cháu mới quyết định gả cho nó, đúng không?"

Tiếu Phù vừa mở mắt, lập tức phát hiện bà nội đang nhìn mặt mình an ủi.

"Chúng cháu còn chưa có. . . . . ."

Tiếu Phù nhớ rất rõ ràng, khi đó, ông chủ yêu cầu làm bạn gái giả của anh ta, mà không phải là vị hôn thê, nhưng bà nội tại sao vẫn cho rằng bọn họ sớm muộn sẽ kết hôn? Có ai nhầm cái gì rồi đúng không?

Lăng Thiên Tước lập tức đưa tầm mắt nghiêm nghị quét về phía cô, ý bảo cô câm miệng, để hắn tới ứng phó, "Bà nội, chúng cháu chỉ có kế hoạch đến đây, cháu còn chưa chính thức cầu hôn với cô ấy."

Hắn biết, bà nội không yên tâm nhất chính là tình cảm sau này của hắn.

"Cháu vẫn còn ở đó kéo dài cái gì?" Bà nội mất hứng sưng mặt lên.

"Bà nội, cháu đang tiến hành mở rộng quy mô công ty." Hắn nói một lý do.

Hiển nhiên bà nội không chấp nhận, nắm hai cái tay hắn lên, đặt ở trong lòng bàn tay mình, khuyên bảo bằng ý sâu xa, "Cháu trai, ở đây cháu để tâm quá lớn đến công việc, có thể quan tâm một chút xíu đến cháu dâu của bà không? Nếu như cháu không nắm chặt cô ấy thật tốt, như thế cô dâu của cháu sẽ bay đi mất."

"Cháu biết rõ." Lăng Thiên Tước rút một tay ra, cầm ngược lại tay của bà nội.

"Biết rõ không đủ, bà muốn ngày mai các cháu sẽ đi chụp hình cưới.

Đột nhiên, bà nội dùng thái độ cương quyết ra lệnh, Tiếu Phù bị dọa sợ đến mức nuốt xuống ngụm nước bọt theo bản năng.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu một chút, bản lĩnh vừa đấm vừa xoa của ông chủ giỏi như vậy rốt cuộc từ đâu học được.

Hóa ra còn do di truyền, cô gật đầu một cái, điểm này cũng tương đối quan trọng.

"Bà nội." Hắn khó xử nói to.

"Thiên Tước, cháu hãy nghe bà nói, bà sống cũng không được bao lâu, tâm nguyện duy nhất của bà chính là muốn nhìn một chút dáng vẻ cháu đi vào lễ đường . . . . . ." Bà nội nói tới chỗ này thì dừng lại, vẻ mặt đột nhiên bi thương.

"Bà nội, bà nhất định có thể thấy." Ngay lập tức, Lăng Thiên Tước đem bà nội ôm vào trong ngực, giọng điệu dịu dàng dụ dỗ.

"Bà biết rõ." Bà gật đầu một cái.

Trong nháy mắt thoáng qua, Tiếu Phù dự cảm không ổn.

"Bởi vì ngày mai, các cháu sẽ đi chụp hình cưới trước cho bà làm kỷ niệm, có đúng không?" Trong giọng nói tràn ngập sự cầu xin.

"Bà nội, ngày mai chúng cháu và cả nhà sẽ cùng đi ra ngoài chơi, ra bên ngoài đi chạy, có được không?"

Hắn đang cố gắng thử thay đổi hướng đi của sự việc.

"Bà chỉ muốn ảnh cưới. Các cháu có thể ở với bà bao lâu? bà chỉ muốn thỉnh thoảng nghĩ đến các cháu, có thể nhìn dáng vẻ hạnh phúc của các cháu trong ảnh cưới." Cuối cùng bà nội nhấn mạnh một điều."Bà chỉ có hi vọng này!"

"Nhưng cháu còn chưa cầu hôn Tiếu Phù." Lăng Thiên Tước cố gắng hết sức vượt qua yêu cầu nghiêm khắc của bà nội, ánh mắt hơi có vẻ xin lỗi quét về phía Tiếu Phù.

Hắn biết rõ, điều này cùng với điều kiện nói ban đầu có sự chênh lệch.

"Không sao, vậy cháu..." Bà nội không để ý tới lý do của cháu trai, trực tiếp đem khẩu pháo nhắm ngay Tiếu Phù."Cháu dâu à, cháu nguyện ý đồng ý yêu cầu thất thường của bà lão không?"

"Bà nội, bà muốn nói tới hình cưới à?" Bị điểm tên, Tiếu Phù lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

"Chỉ cần mấy hình là được, được không?" Ánh mắt hiền lành của bà nội trực tiếp nhìn cô.

Tiếu Phù nhanh chóng liếc mắt ông chủ, từ trong nét mặt cứng nhắc của hắn, cô đọc không ra bất kỳ tin tức.

Nhìn lại đôi mắt khẩn cầu của bà nội, cô phát hiện mình căn bản không cách nào từ chối, "Cháu. . . . . . cháu. . . . . . tất nhiên không phản đối."

Hoàn toàn thất bại.

Cơm nước xong, bọn họ giúp bà nội trở về phòng trước, mắt thấy cuối cùng tối nay cũng có thể hơi chấm dứt, nhưng sau đó, đột nhiên bà nội hỏi người giúp việc bọn họ ở phòng nào.

"Đem toàn bộ hành lý dọn sang phòng của Thiên Tước, chỗ của nó có một cái giường đôi lớn." Bà nội trực tiếp hạ lệnh.

"Bà nội."

Lăng Thiên Tước vừa nhíu lông mày, vừa định thay đổi mệnh lệnh này thì bà nội lại lên tiếng, lần này, bà nội lại dùng ánh mắt ám muội trực tiếp nhìn Tiếu Phù.

Nhìn bà nội cười cười, lập tức hai gò má Tiếu Phù liền hồng hồng, xấu hổ lại không đành lòng làm tổn thương tâm trạng của bà nội, điều này khiến ngực hắn đột nhiên dâng lên một cỗ nghĩ bảo vệ sự xúc động của cô.

"Không sao, bà nội cũng không phải là bà lão cổ hủ, người yêu vốn nên ngủ cùng nhau."

Bà nội vung tay lên, các người hầu lập tức tuân chỉ làm."Theo lời của ta đi làm mau."

Bà nội có phải là bà lão cổ hủ hay không ,thật ra thì không sao, vấn đề là ở cô! Tiếu Phù khóc không ra nước mắt, phát hiện hình như việc lớn đã định, lập tức ánh mắt cầu cứu nhẹ nhàng hướng ông chủ lớn, mà anh ta lại chỉ vứt cho cô một ánh mắt bình tĩnh không nóng vội.

Chờ bọn họ đi vào trong phòng, Tiếu Phù mới nhăn mày lại, lo lắng hỏi ︰"Chúng ta sẽ không phải cùng phòng, đúng không?"

"Sợ là chúng ta phải cùng phòng." Một câu nói của Lăng Thiên Tước, lập tức làm đứt hi vọng của cô.

"Tại sao?" Cô than vãn.

"Bà nội rất khôn khéo, ngày mai không làm được bà sẽ hỏi, chỉ có một đêm, tạm thời có thể phải uất ức cho cô." Hắn khóa cửa lên, trực tiếp kéo tủ treo quần áo ra, cầm lấy quần áo để tắm rửa.

Động tác của mấy người giúp việc rất nhanh, đã lập tức thay bọn họ đem tất cả rương hành lý của cả hai sửa sang xong, bỏ vào tủ treo quần áo nhỏ.

"Nhưng --" Mắt Tiếu Phù vội vã nhìn chiếc giường lớn, cảm giác một hồi khí nóng trực tiếp xông lên mặt.

Ban đầu nói rõ ràng không phải như vậy, anh ta cũng không phải là cô, sao có thể nhận thức được cảm nhận của cô bây giờ là kiểu này "Ông chủ từ phòng làm việc đi vào phòng ngủ của cô".

Không đúng, ở đây nên ngược lại, là cô từ đi vào phòng làm việc của ông chủ, biến thành đi vào phòng ngủ của ông chủ.

Đó. . . . . . Việc này thật sự quá khoa trương!

Ngộ nhỡ chuyện này bị truyền đi, coi như cô nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không cần thiết, nói không chừng còn bị truyền thành hồ ly tinh quyến rũ ông chủ, là loại phụ nữ hám tiền thích nhảy lên giường của ông chủ.

Buồn nôn nhất chính là -- chuyện rõ ràng thì không phải là như vậy.

Lăng Thiên Tước nhìn thấy rõ nét mặt tồi tệ của Tiếu Phù, gương mặt anh tuấn chậm rãi mỉm cười lộ ra cảm giác hứng thú.

Cô thư ký nhỏ cứng nhắc của hắn có phần làm tổn thương người quá mức! Ở cùng phòng với hắn, có mỗi như thế cũng khiến cô tiếp nhận khó đến vậy sao? Trong nháy mắt, không biết sao, hắn muốn trêu đùa cô một chút, điều này chợt tiến vào khiến đáy mắt hắn phát sáng chói lọi.

"Sao vậy, cô rất để ý phải không?"

Đột nhiên, Tiếu Phù dao động một chút, phát hiện âm thanh của anh ta rất gần phần lưng của mình, đột nhiên xoay người, quả nhiên, anh ta đã dán chặt ở phía sau cô.

Cô lườm anh ta, cặp mắt bốc lửa hỏi ︰"Tôi không nên để ý sao?"

Lăng Thiên Tước, là người lãnh đạo trực tiếp của cô, ông chủ -- đối với phụ nữ có thái độ gì, sợ rằng so với cô không có ai rõ ràng hơn, cô không để ý thì có quỷ mới tin.

"Ở đây, cô quan tâm phần nào?" Hắn cười khẽ lộ ra cảm giác hứng thú.

Thật sự là kỳ quái, sao vậy hắn chưa từng phát hiện thấy thư ký nhỏ của hắn nóng giận, thật ra thì rất đáng yêu , cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, dáng vẻ rất buồn cười.

"Cái gì ?" Tiếu Phù kinh ngạc.

"Chúng ta cùng phòng, chờ một chút là phải cùng giường, còn là ~~" Lăng Thiên Tước nhẹ nhàng nâng một tay lên giữ chặt cằm của cô, gương mặt anh tuấn áp lại gần, trong nháy mắt, đồng thời nhận thấy cô rất căng thẳng cứng ngắc, không khỏi ung dung cười khẽ một tiếng, giọng mang ám hiệu mở miệng, "Vô cùng có khả năng xảy ra ‘quan hệ đặc biệt’?"

"Ông chủ, tôi là nhân viên nho nhỏ xin được nhắc nhở anh, quan hệ đặc biệt của chúng ta được giới hạn ở thời điểm‘ biểu diễn ’." Cô thấy mình thật là bị ma quỷ ám ảnh mới chịu đồng ý anh ta.

Bây giờ, cô không những phải nói dối trước mặt bà nội hòa nhã dễ gần, còn bị anh ta trêu, hơn nữa điều làm cô tức đến toàn thân phát run chính là – anh ta lại còn lộ ra dáng vẻ rất thích !

"Ai nói hiện tại không cần ‘ biểu diễn ’?" Giọng nói trầm thấp đủ tiêu chuẩn phóng đãng, tràn đầy hấp dẫn, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm giống như nhìn chăm chú một con mồi không tha.

Nghe phụ nữ bình thường nói, rất có thể cho là bị hoa mắt, không làm được còn có thể cho là hắn hoàn thành mệnh lệnh hấp dẫn, chỉ là, cô là Khang Tiếu Phù, tuyệt đối có thể từ chối một người đàn ông đào hoa.

Giọng của ông chủ như thế nào, đáy lòng cô rất rõ ràng!

"Tôi." Một tay cô bỏ tay của hắn ra.

"Tại sao?" Lăng Thiên Tước không hề tức giận, ngược lại vẫn như cũ hăng hái muốn tiếp tục trêu chọc cô thật tốt.

"Bởi vì không có người xem." Vấn đề này còn cần phải hỏi sao?

Thật ra, nếu không phải biết hắn rất thông minh, giảo hoạt đáng sợ, cô sợ sẽ cho rằng đây là tên đần độn đang hỏi vấn đề ngu ngốc.

"Đúng, tôi còn tưởng rằng cô rất cứng nhắc, không ngờ cô so với tôi còn cởi mở hơn." Hắn cố ý xuyên tạc lời của cô."Trước mặt mọi người, thích biểu diễn chuyện riêng tư?"

"Tôi không phải có ý đó!" Đôi tay Tiếu Phù nắm chặt thành nắm đấm, buông xuống ở bên người, bị hắn kích động không nhịn được gầm nhẹ.

Lăng Thiên Tước thấy đôi mắt cô lại càng thêm lóe sáng, cuối cùng cũng hắng giọng cười to, "Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút, cô không phải là món ăn của tôi."

Tất cả phần thân thể to lớn cao ngạo của hắn lùi ra, đôi tay đùa giỡn thể hiện trạng thái đầu hàng, dùng con mắt màu đen khôi phục vẻ mặt nam tính lúc làm việc bình thường .

Cô nghĩ rất công bằng, dù thế nào đi nữa anh ta cũng không phải là người yêu của cô.

" Bởi vì biết điểm này, tôi mới tiếp tục công việc vì anh." Cô cũng thừa nhận.

"Cho nên cô biết nguyên nhân tiền lương của mình so với thư ký bình thường cao hơn 30X?" Lăng Thiên Tước cười nhạt, xoay người, mang áo ngủ bỏ vào trong phòng tắm, sau đó lại đi tới.

Cô gật đầu một cái, "Bởi vì ngoài công việc‘ nghiêm chỉnh ’ ban ngày, tôi còn phải giúp đỡ ông chủ xử lý các buổi giải trí ‘ không đứng đắn ’ vào ban đêm.

"Có phải lỗ tai tôi có vấn đề không, hay là phương diện hiểu biết còn hạn chế?" Lăng Thiên Tước nhìn cô chằm chằm."Tại sao tôi cảm thấy cô đánh giá ông chủ mình giống như không quá cao?"

"Phải xem nói từ góc độ nào cho phù hợp." Đột nhiên trong miệng Tiếu Phù thở ra hơi lạnh, bắt đầu trơ mắt nhìn anh ta rất tự nhiên cởi áo rồi tháo thắt lưng ở trong phòng.

"Tiếp tục..?" Hắn thuận lợi gạt sợi tơ áo sơ mi, tùy ý ném nhẹ nhàng.

"Từ góc độ nhân viên nói vào, anh là ông chủ tốt ." Cô dời tầm mắt đi, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, có chút lúng túng quay lưng đi.

Mặc dù chỉ là thoáng nhìn rất nhanh, nhưng ông chủ có bộ dáng thường tập Gym, thật sự. . . . . . Bền chắc gầy gò. . . . . .

Hết sức. . . . . . Tà ác.

Trời ạ. . . . . . Ông trời phù hộ!.."Điểm này tôi mới vừa rồi ở trên bàn cơm đã biết." Anh ta bắt đầu động thủ cởi dây lưng ra.

"Nếu như từ góc độ khác mà nói vào thì sao?"

Khi dây lưng"..." rơi một tiếng trên mặt đất, đang đưa lưng về phía anh ta, đột nhiên Tiếu Phù giống như trúng đạn khiến cả người nghiêm nghị chấn động, cứng ngắc đến không dám nhúc nhích.

Rất nhanh, cô lập tức nghe được tiếng cười trầm thấp mê người của anh ta.

"Đáp án cũng rất đơn giản." Tiếu Phù cắn răng nghiến lợi nói xong.

Cô không ngừng phí sức ra lệnh mình, không cần suy nghĩ tiếp anh ta bây giờ đến tột cùng đang làm gì, mặc dù tiếng quần áo va chạm rất rõ ràng, thân thể của anh ta hấp dẫn đến mức làm người ta muốn nhào tới, nhưng cô không được.

Nếu như đầu óc cô đủ tỉnh táo, sẽ nhớ anh ta rất đào hoa, đối với mặt tình cảm cô tình nguyện mà chạy xa anh ta.

"Đơn giản bao nhiêu?" Trong thanh âm tò mò còn thêm một tia thú vị.

"Xin từ chối vì năng lực kém." Cô tù từ nói ra nói.

Nghe vậy, Lăng Thiên Tước sững sờ, ngay sau đó cười to lên.

"Thật vui mừng nghe được cô nói như vậy, ông chủ nghe những lời nói này, nghĩ không chừng sẽ tăng lương cho cô." Hắn lầu bầu đi vào phòng tắm.

Tiếu Phù không dám quay đầu lại dễ dàng, "Tại sao?"

"Bởi vì ý đồ tranh giành quyền lợi của cô với anh ta thấp đến mức khiến cho anh ta phải nghĩ hết toàn lực để có thể giữ lại nhân viên an toàn là cô." Lăng Thiên Tước đóng cửa phòng tắm lai.

Hắn đang muốn mở vòi bông sen, chỉ nghe thấy ở bên ngoài cô nói thêm một câu --

"Nếu như mà ông chủ của mình biết ở phía sau lưng anh ta mà nói lời này, có thể đột nhiên tâm tư giận dữ, đá mình một cước bay ra khỏi công ty của anh ta?"

Hắn nghe rồi, khóe miệng bỗng chốc nhếch lên.

"Ông chủ muốn tôi nói cho cô biết, nếu như cô muốn tác quái, hãy thừa dịp mấy ngày này ở nước Mĩ, vì cảm ơn cô nguyện ý giúp đỡ chụp hình cưới, anh ta tuyệt đối sẽ tự động quên đoạn ký ức này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.