Thuê Nhà Cả Đời, Được Không Bà Chủ?

Chương 20: Chương 20: Cho thuê nhà cả đời, được không bà chủ?




Hôm cô nằm viện được 10 mấy ngày thì mẹ cô có đến thăm nuôi, trên người bà mặc một chiếc áo khoác và bộ đồ bà thường mặc. Mẹ cô là người giản dị, sống đến 30 tuổi vẫn theo phong cách của thập niên 60.

Ngày xưa bà ấy có rất nhiều người theo đuổi, lớn lên chị lại nối ngôi. Đến thời của cô thì người ta lại trọng sắc khinh bạn đi, bạn bè đứa thì lập gia đình, đứa thì có con trước khi kết hôn, đứa thì có bạn trai làm sếp, đứa thì gả ra nước ngoài,... Chỉ có một mình cô là ế chán chê, cô là con gái ngoan, sáng đi học chiều ở nhà cho nên kết bạn với nam lớp khác ít lắm.

Bỏ qua chuyện đó, mấy hôm nay mẹ cô tích cực đến chăm sóc cho con gái, bà thuê một khách sạn ở gần đó ở. Chuyện vẫn diễn ra bình thường sáng nuôi bệnh, tối về khách sạn rồi đến một hôm, mẹ cô nghiêm túc nói :

- Đỗ Thanh mà chị con nói, nó ở đâu? Con bệnh mà không đến hay sao?

Cô ngạc nhiên đôi chút, bởi vì mẹ cô là người rất quan tâm đến việc thành gia lập thất của con gái. Trước khi quen bất cứ ai mẹ cô cần tìm hiểu kĩ, lúc trước khi quen Tuấn Anh cô phải trải qua những tháng ngày xa cách để mẹ cô thử xem anh ta có yêu cô không.

- Mẹ, anh ấy ở đây chăm sóc con rất tốt, chỉ vì sợ mẹ không chấp nhận nên mới. - cô ấp úng

- Kêu nó gặp mẹ đi, mẹ chỉ muốn xem đứa nào khiến con trưởng thành hơn thôi! - mẹ cô cắt ngang, ra lệnh cô cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Căn phòng rộng lớn từ hai người phụ nữ ở lại xuất hiện thêm một vị khách, chiếc áo bác sĩ trắng tinh cùng cặp mắt kính dày cộm, người khách là một vị nam nhân quân tử khôi ngô tuấn tú. Ngồi trên sofa hai tay đan vào nhau, để ra vẻ thư sinh lãng tử, còn người phụ nữ trung niên gương mặt nghiêm khắc nhìn chàng trai trẻ kia.

- Cậu bao nhiêu tuổi? - mẹ cô lên giọng trước

- Dạ, cháu 25 ạ. - hắn lễ phép trả lời

- Tôi nhớ cậu là ca sĩ, sao bây giờ lại...? - mẹ cô nhíu mày, nhìn chiếc áo bác sĩ trên người hắn

- Dạ, cháu học y khoa nhưng sau này mới theo con đường ca hát. - hắn thành thực trả lời

- Cậu yêu con gái tôi bao lâu? - mẹ cô nghiêm túc, nhìn hắn với con mắt vô cùng tò mò. Con gái bà là bệnh nhân tâm thần được trả về, ai chịu nổi tính cách khùng điên của nó thì đúng là anh hùng của vũ trụ đi.

- Cháu không xác định được. - hắn trả lời từ tốn, hắn mời từ phòng mỗ đi ra cô đã điện thoại gấp gáp bảo hắn về phòng bệnh có việc. Vẫn còn đang mặc áo trong phòng mỗ chỉ vừa vặn khoác áo bác sĩ đã chạy đến đây, thực sự quá khổ đi, vừa khôi phục trí nhớ hắn đã bị cậu bạn thân tên Việt kéo đi tham gia các hoạt động phẫu thuật từ tâm gì đó.

Bây giờ lại phải đứng trước mặt mẹ của bạn gái chân chính giới thiệu bản thân, mẹ cô nghiêm túc hỏi tất cả, suy xét rất nhiều cho nên gần giờ ăn trưa bác sĩ vào tiêm thuốc cho cô bà ấy mới buông tha cho hắn. Hắn toát mồ hôi lạnh nhìn điều dưỡng đang cười cười gì đó, ở trước mặt cấp dưới hắn đã bị coi thường rồi. Không, vì lấy được bà xã tốt thì phải cố lên.

Cô có thói quen thường để tên danh bạ theo kiểu thân thương, yêu quý nhất như chị cô sẽ gọi là “ Ni Ziu “còn mẹ cô là “Mâm Lớp “, chỉ riêng cha cô là đặc biệt nhất “ Tình yêu bé nhỏ “.

Hôm đó cô ngủ trưa, cùng lúc điện thoại hiện lên tin nhắn từ “ Tình yêu bé nhỏ “. Hắn đang rót nước bỗng nhìn thấy bất giác đỗ cả nước vào tay, bàn tay tùy ý để cho bỏng rát mà mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin đốt nhà đó “ Kết hôn rồi ạ? Không cho hay là đứa nào, cho hay sớm nhất định xách chổi quét ra ngoài sân. “

Cha cô là người hay giỡn, hôm đó nhắn như thể một người đàn ông đang ghen ấy. Ai ngờ, bạn học Đỗ ở ngoài lửa giận đốt cháy đến cổ họng đi, lúc cô trở mình hắn ngồi yên vị trên ghế nhìn cô, cô bất giác giật mình.

- Anh làm sao vậy? - cô ngồi dậy thẫn thờ một lúc đi, hắn vẫn lạnh lùng không nói gì

- Anh biết em có rất nhiều người thích, nhưng không cần ngay cả bạn trai cũ cũng lưu về máy như vậy chứ? - hắn nói một lèo khiến cô không biết trả lời thế nào cho đặng, cô ấp úng nói - Anh nói cái gì?

- Đừng giả vờ, anh có thể chấp nhận em cùng người khác phái làm bạn, bạn thân cũng được... Nhưng việc còn giữ liên lạc vời người chưa thể dứt khoát thì không. Anh tuyệt đối không chấp nhận. - hắn tạo hai tay thành hình chữ X nhất quyết không chịu gục ngã trước cô, cô nhíu mày không hiểu và cực kì khó hiểu.

- Anh bị khùng sao? - cô ngây thơ dụi dụi mắt nhìn hắn, hắn giận dữ cầm chiếc điện thoại của cô lên đưa về phía cô.

- Đây này, em coi đi. “ Tình yêu bé nhỏ “- hắn giận dữ

- À, ha ha. - vừa nhìn thấy cô đã bò lăn ra cười không ngớt, cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Hắn càng giận hơn - Em cười cái gì?

- Em cười anh đó, em... Ha ha - cô không thể ngừng cười

Bỗng điện thoại sáng đèn, nhạc chuông điện thoại là bài “ Wow! Em đã về “ mà cô và hắn song ca, tâm trạng của hắn nhờ thế cũng vơi đi ít nhiều. Hắn quay điện thoại lại nhìn lên màn hình bỗng rực lửa lại lần nửa với cái tên “ Tình yêu bé nhỏ “ ấy, không ngần, không ngại bấm phím nghe.

- Alo.

[ Alo? ]

- Tôi là bạn trai của Tya, anh bạn nếu có nhã hứng tôi có thể giới thiệu mấy cô cùng nghề cho. Nhưng nếu anh còn chưa chấp dứt tình cảm với bạn gái tôi, tôi nhất định dùng máy hút bụi đấu với chổi của anh. - hắn giận dữ hét lên, cô khó hiểu, nhìn hắn, ai gọi vậy?

[ Cậu là bạn trai của Tya? ]

- Phải. - hắn thẳng thắn, kiêu ngạo

[ Đưa điện thoại cho Tya đi. ]

- Không, tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi không cho phép. - hắn nhanh chóng từ chối hồi ý

[ Cậu là bạn trai nó, còn tôi là cha của nó. ]

- Cha của cô ấy? - hắn ngay lập tức ngốc nghếch nhìn cô, cô hốt hoảng quơ quơ tay giật lại điện thoại từ tay hắn.

- Cha, con nghe.

- Anh ấy tưởng cha là Tuấn Anh.

- Cha, anh ấy xin lỗi cha kìa.

- Cha à, tha cho người ta đi.

- Dạ, cảm ơn cha.

- Cha ngủ ngon.

Cô cúp máy, nhìn hắn đang ngây ngô như lúc cô giật điện thoại, tư thế bị hóa đá vẫn duy trì cho đến khi cô nói - Cha em nói, cha không thể chấm dứt tình cảm với em vì cha đã thay anh yêu thương em 25 năm rồi.

Hắn vỡ tan ra thành mấy mảnh đá vụng vụng, còn cô thì, thở dài.

Sau khi cô ra viện, Ỷ Lạc có đến xin lỗi và mong cô tha thứ. Cô là người rộng lượng, quý tình bạn nên cô không chấp nhất nửa và họ lại là bạn tốt. Hứa Vy cũng tha thứ cho Ỷ Lạc họ tiếp tục làm bạn, cuộc sống của ba cô gái này là ngày nào cũng cà phê, shopping và tám chuyện. Ỷ Lạc chuyển về thành phố Cần Thơ sinh sống, tiếp tục làm việc ở ngành truyền thông còn Hứa Vy lại lên xe hoa sớm cùng chồng là Thư Đoàn đi du lịch vòng quanh thế giới và cũng sớm có tin vui vì họ ăn cơm trước kẻng mà.

Chị cô cũng đang mang thai đứa thứ ba, siêu âm ra một cặp sinh đôi. Còn Tuấn Hiên thì vẫn làm phó chủ tịch của tập đoàn Trần Thị sự nghiệp lên cao thì càng bận rộn nhưng vẫn không bỏ bê Nia, mỗi ngày đúng 17 giờ gọi điện thoại về cho vợ, 21 giờ về nhà ăn cơm tối cùng vợ và con.

Tuấn Anh và Jenny đã tái hợp, cả hai còn lên kế hoạch cho chuyến trăng mật bù. Jenny giờ đã không còn kiêu ngạo, tính cách vô cùng hòa đồng nhờ tay nghề y thuật cao minh nên được làm phó trưởng khoa ngoại. Hai vợ chồng như vậy mà vẫn chưa có con, nhưng họ yêu cuộc sống hai người hơn dù gì chị cô cũng đã sinh đủ 4 đứa rồi, ông bà nội giữ hai đứa, ông bà ngoại giữ hai đứa.

Bim và Mạnh Quân thì hạnh phúc hơn, họ chuyển đến Ý sinh sống để tránh dư luận đàm tiếu. Cha mẹ của Bim cũng đã chấp nhận chuyện này, còn Mạnh Quân thì cũng đã ra mắt và hứa sẽ chăm sóc Bim thực tốt.

Nhưng,... Họ thì tốt rồi, cô và hắn mới đáng buồn đây. Hắn sắp phải đi du học ở Mỹ, và đồng ý đóng phim “ A “ ở Hollywood. Thời gian là ba năm, cô và hắn phải rời xa ba năm lận, cô sợ đến lúc đó sẽ như các cặp yêu xa khác phải nhận kết cục chia tay.

- Em đừng bi quan như vậy, anh hứa anh sẽ về, về sớm với em. Phải tin anh, có được không? - hắn nằm trên giường lớn, đem cô ôm vào lòng

- Nhưng, em không muốn... - cô ôm hắn, bất giác nước mắt rơi lên áo hắn. Hắn đau lòng ôm cô chặt hơn

- Anh biết em lo lắng chuyện gì, nhưng nghe anh đi. Ngoài em ra, anh không yêu ai nửa. - hắn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô

- Em rất sợ. - cô khóc trong lòng hắn, hắn đẩy cô ra hôn lên những giọt nước mắt của cô. Hắn nhìn cô, dường như dục vọng đã chiếm lĩnh cả lý trí của hắn rồi. Hắn đè cô xuống giường dưới thân mình và nói - Anh yêu em.

Nhẹ nhàng như vậy hắn đã có thể chấn an cô và cả hai cùng chìm trong biển tình ngọt ngào.

Sân bay

Cô nuối tiếc ôm hắn suốt chặn đường đi, cô không dám khóc sợ hắn lại đau lòng vì cô mà buông bỏ sự nghiệp của hắn. Tổng đài thông báo chuyến bay sắp cất cánh, hắn nhìn cô ánh mắt nuối tiếc rời xa

- Anh đi rồi, em nhớ không được lại gần đám nam nhân kia nghe chưa? - hắn dặn dò.

- Em biết rồi. - cô gật đầu, giọng sắp khóc. Hắn lấy tay nhéo nhéo mặt cô, nhẹ đặt một nụ hôn lên trán luyến tiếc rời xa cô. Tay cô hắn vẫn nắm, nhưng càng bước đi thì đôi tay lại trượt theo và trượt mất khỏi nhau, cô khóc, cô đợi hắn đi xa mới dám khóc đây này.

Cô đi lại cửa sổ, nhìn lên bầu trời xa xăm bao giờ chúng ta mới có thể gần nhau? Cô đau nhói khi máy bay cất cánh, cô nhìn chằm chằm chiếc máy bay đang lao thẳng vào bầu trời, cảnh tượng nửa năm trước hiện ra to rõ đến kinh ngạc, nhưng cô không sợ, vì hắn luôn ở bên cô.

- Em yêu anh, Đỗ Thanh. - cô nhìn máy bay đang bay cao như cánh diều trên bầu trời, lòng đau nhói, nước mắt rơi. Nhưng cô phải mạnh mẽ, chống chọi với cuộc sống tiếp theo của 3 năm nửa.

3 năm sau.

- Tổng giám đốc, bản kế hoạch về mô hình trà sữa mới đã hoàn thành rồi. - thư ký Trịnh cao 1m60 chạy theo cô, đôi cao gót giẫm xuống sàn nghe lốp cốp. Cô gái chạy theo một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, tóc uốn được cột thấp, áo đầm ôm đen sát nách thêm áo vét khoác lên người đầy cao quý.

- Làm báo cáo tổng hợp đi. - cô gái lật lật một hồi đưa lại cô thư ký Trịnh, rồi vẫn tiếp tục bước đi, một chàng trai lại chạy đến - Chị Tổng, logo đã thiết kế xong rồi.

- Nộp cho Bim, thông qua rồi đưa tôi xem. - cô gái ấy vẫn bước đi, trên tay cầm theo chìa khóa xe ô tô

- Dạ. - chàng trai ấy trở về chỗ ngồi

Cô gái xinh đẹp ấy đi đến đâu cũng được chào hỏi cung kính, cặp mắt kính chữ V màu trà đi ngang qua họ lạnh lùng liếc từng người một.

Trên tuyến đường trải dài xe của cô chạy như một con thiêu thân đi, con đường vắng bao giờ cũng thưa người cả. Cô nhớ đến hồi ức đẹp của cả hai lắm, lúc giận, lúc hờn, lúc vui, lúc buồn cái cảm giác cứ nhói nhói làm dao ấy. Mấy ngày nay, hắn có dấu hiệu không trả lời tin nhắn, không gọi điện cho cô, đã 2,3 tháng trôi qua rồi. Có lúc đau thương quá cô lại nghĩ, mình có nên đến Mỹ tìm hắn không? Nhưng, nếu đến đó thấy hắn ôm gái tây một đường thẳng đi ngang qua cô thì sao?

Vì tự trọng con gái, cái tôi quá lớn càng níu kéo cô ở lại. Và thế họ chấp dứt nói chuyện, chia tay luôn đỡ đau khổ đi! Hôm nay, cô có hẹn gặp một đại gia thuê nhà cô. Không thể chậm trễ, đúng 10 giờ sáng cô phải có mặt ở nhà.

Đứng trước cửa nhà, định đi vào trong chuẩn bị cái gì đó thì nhìn thấy gì đó là lạ ở trước cửa nhà? What?

- Ai chơi kỳ vậy? - cô nhìn tấm bảng cho thuê nhà bị quậy bằng sơn màu đến mức không thấy chữ, cô tức giận cầm lên, còn bị dính sơn, chắc chắn thủ phạm chưa đi xa.

- Ai vậy? Mau ra đây, nếu không... - cô nghe tiếng bước chân quay người lại, là, là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú mặc áo vét đen đang mỉm cười nhìn cô. Trên tay cầm một đóa hoa bách hợp, đang tiến về phía cô, cô lắp bắp

- Đỗ, Đỗ... - chưa nói được chữ “ Thanh “ đã bị hắn cướp mất. Hôn đến mức cô thở không nổi nửa mới buông ra, cô vui mừng đến mức rớt nước mắt, nhào vào ôm hắn. Nhưng chợt cô đẩy hắn ra - Chia tay rồi, đến làm gì? Gái phương Đông sao đẹp bằng gái Tây.

- Đồ ngốc, em đang nghĩ cái gì vậy? - hắn búng nhẹ lên trán cô.

- Không phải sao? Mấy tháng qua chúng ta đã thể hiện sự chán ghét đối phương rồi mà. - cô giận dỗi quay mặt đi

- Ai nói? Anh chưa bao giờ chán ghét em. - hắn chân thành

- Không nhắn tin, không gọi điện,... Giải thích đi. - lần lượt từng tội của hắn bị cô vạch ra

- Bà chủ à, oan cho anh quá. Tại cái tên trợ lý thối này nè, xếp cho anh lịch diễn dày như lịch sử á. Thời gian ăn còn không có mà. - vừa nói vừa chỉ cái thủ phạm gây chuyện thị phi này ra, lại nhìn vào cô. Ánh mắt chân thành sao đó đem cô nhốt vào trong lòng, cô không giãy giụa vì thời gian qua cô sống như cái xác không hồn ấy vì hắn cả.

- Cho thuê nhà cả đời, được không bà chủ? - hắn vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói ra tiếng lòng, vậy đây có thể coi là lời tỏ tình hay không? Chiếc lắc vĩnh hằng vĩnh cửu càng ngày càng sáng lên, dưới ánh mặt trời chiếu ra tia hạnh phúc viên mãn.

Cô gật gật đầu mạnh mẽ, cô không suy nghĩ nhiều nữa. Cô được gọi là gái ế đủ rồi, cô muốn cùng hắn nắm tay đi dưới lễ đường cơ. Cô yêu hắn, cô yêu tất cả mọi thứ của hắn.

Chuyện tình yêu thực vĩ đại, vĩnh hằng - vĩnh cửu cuối cùng cũng tìm được chủ nhân đích thực của chúng. Cho dù họ cách nhau một quãng trời nhưng tình yêu của họ vẫn hiện diện tại đây, trong tim của họ đối phương vẫn chiếm vị trí quan trọng không thể thay thế bất cứ ai hết.

Hắn nói: Sóng gió có đến, em đừng sợ anh sẽ bảo vệ em.

Cô trả lời : em không sợ vì anh ở đây, nhà của em.

Cô nói: Nơi thiên đường không phải chỉ dành cho người chết, mà nơi đó còn dành cho tình yêu thật sự như chúng ta.

Hắn nói: Có em rồi thì anh không cần thiên đường nửa.

Cô nói : Nắng còn rọi, em còn yêu anh.

Hắn nói : Mưa còn rơi, anh còn yêu em.

Hắn nói :Trái đất ngừng quay, em đừng lo vì tình yêu của anh sẽ không ngừng sôi sục vì em.

Cô nói : Nếu vậy, khi trời lạnh em không cần nấu nước nửa.

Hắn nói : vì sao?

Cô nói : Ôm anh ấm rồi.

Cô nói : Mặt trời không còn sáng, anh đừng lo vì tình yêu em dành cho anh không bao giờ nguội.

Hắn nói : Khi trời nóng anh không cần tấm nửa rồi.

Cô nói : Nóng chết.

Hắn nói : Em không nguội như thế, lên giường cởi đồ cả hai đều mát.

Hắn nói : Khi anh chết đi, em đừng buồn vì anh sẽ mãi trụ trì trong tim em.

Cô nói : Không, em sẽ hạnh phúc.

Hắn nói : Không yêu anh sao?

Cô nói : Anh luôn bên em, em cần gì phải khóc.

Cô nói : Khi em qua đời, anh đừng đau lòng bởi vì thể xác em mất nhưng tình yêu em còn.

Hắn nói : Anh sẽ không đau lòng.

Cô nói : Anh sẽ lăng nhăng chứ gì?

Hắn nói : Không, vì em chết anh cũng chết theo em.

Chỉ cần chúng ta còn tồn tại, chúng ta còn yêu nhau.

- Hoàn -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.