Ý nghĩ tán thưởng bất ngờ nảy sinh bỗng tắt ngấm khi thấy Adam vẫn không hề có ý muốn nói chuyện, Bạch Tiểu Thuần kìm nén vẻ thích thú, chậm rãi bước theo sau. Trời đêm lấp lánh, hương hoa ngào ngạt, khung cảnh tuyệt đẹp, chỉ có bầu không khí giữa hai người là không bình thường, đúng là một sự lãng phí lớn!
Loáng một cái đã đến trước căn biệt thự.
Là một nhân viên tận tình, cô nhanh chóng rút thẻ phòng, bước lên phía trước. Đẩy cánh cửa màu mận chín nặng nề, trong phòng là một màu đen kịt, đến mức giơ năm ngón tay ra phía trước cũng không thể nhìn rõ. Adam bước theo sau, đóng cửa lại theo thói quen, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói hắt vào từ phía ngoài, quờ quạng hết bên trái đến bên phải vẫn không tìm thấy công tắc đâu, cô đang định quay người nói xin lỗi, bỗng nhiên bước hụt, người ngả về phía sau, chao đảo, cô giật mình, hét lên một tiếng: "Á!" Cô đang nghĩ rằng phen này hình tượng của mình sẽ bị hủy hoại triệt để bằng một cú ngã tứ chi chào trời thì một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo cô, kéo vào lòng, cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, rơi vào vòng tay thoảng thoảng mùi bạc hà và mùi rượu. Thình thịch, thình thịch, hai người nép sát vào nhau, không phân biệt được nhịp tim của ai đã phá tan sự im lặng nặng nề.Dòng máu nóng truyền thẳng từ chân lên đến đầu, Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt và kinh ngạc ngẩng lên, đôi mắt màu xanh lam gần ngay gang tấc trở nên lớn hơn, trong đó, dập dền sóng dịu dàng. Tiếp xúc đã lâu, cô đã từng nhiều lần nhìn thấy ánh mắt của anh, ôn hòa có, xa xăm có, lanh lợi có, tinh anh có, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như lúc này... Dường như tất cả tình cảm mềm mại đều được chôn giấu trong đó, vài phần còn như đang muốn thoát ra ngoài. Đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng. Quên cả lời cảm ơn, quên cả việc nhanh chóng thoát khỏi cánh tay đang ôm lấy eo mình, thứ duy nhất giống như con sóng lúc triều dâng ùa vào tâm trí cô lúc này là những lời của Quách Hà: "Mượn cơ hội tới Hà Viên lần này để thăm dò xem anh ấy rốt cuộc có cảm giác gì với em không."
"Anh..."
"Ừm?"
Người có tâm tính đơn giản không biết làm thế nào để "thăm dò", Bạch Tiểu Thuần đại khái là một người như vậy. Cô rất muốn tỏ ra vô tâm vô tính, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi rằng có phải anh có cảm tình vượt ra khỏi mối quan hệ đồng nghiệp với tôi không, nhưng những lời ấy chạy qua chạy lại trong đầu cô mấy trăm lần, cuối cùng câu vụt ra khỏi miệng lại là: "Có phải anh không vui vì chuyện khi nãy không?"
"Khi nãy?" Adam nhíu mày, sự nghi hoặc tan biến rất nhanh. "Đâu có."
"Thật không? Thế... thế tại sao anh lại im lặng, cũng chẳng muốn nói chuyện?"
Mắt đã quen dần với bóng tối, có thể lờ mờ nhìn thấy những thứ gần nhất. Ai cũng có những lúc cảm thấy trái tim mình mềm yếu, có thể là nhìn thấy một khung cảnh nào đấy, cũng có thể là nhìn thấy một con người nào đấy... Đối với Adam, Bạch Tiểu Thuần là một người đặc biệt như vậy. Mỗi lần vô tình bắt gặp những cử chỉ hoặc nét mặt của cô, trái tim anh bỗng mềm yếu đến lạ.
Có lẽ sự mềm yếu không kịp đề phòng ấy có mối liên hệ nào đó với những khung cảnh sâu trong ký ức của anh.
Có lẽ sự mềm yếu chân thực và thuần khiết ấy xuất phát từ sự thấu hiểu một người có trái tim trong sáng như cô.
Có lẽ sự mềm yếu mang đến cảm giác hạnh phúc ấy chỉ vì cô đã đồng hành cùng anh suốt hơn nửa năm qua.
Có lẽ...
Có quá nhiều điều có lẽ, giống như có quá nhiều điều không chắc chắn và lo lắng vậy. Hai vệt ửng hồng hiện lên trên gương mặt trắng trẻo, đôi mắt khuất dưới hàng mi dài như được bọc bởi một lớp sương mờ ảo, thấy cô như vậy, anh vẫn chưa thu cánh tay về, lần đầu tiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ đôi khi "giở trò" một chút cũng khá thú vị, có cảm giác thích thú khi làm việc "tội lỗi", hơn nữa, với sự dịu dàng vô hại vốn có của cô, cộng thêm sự dạy dỗ trong mấy năm qua của sếp Lý, cho dù trong lòng có thấp thỏm cũng sẽ không bao giờ bất kính với Tổng giám đốc mà vùng khỏi vòng tay anh. Nghĩ đến đây, ánh mắt Adam càng trở nên dịu dàng, anh trả lời rõ ràng, mạch lạc: "Im lặng bước đi trong sắc đêm mỹ lệ, nghe tiếng côn trùng kêu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chẳng phải hay hơn là nói chuyện sao? Thầy giáo tiếng Trung dạy tôi một câu thơ, đó là..."
"Thời khắc này vô thanh thắng hữu thanh."
"Đúng thế, thời khắc này vô thanh thắng hữu thanh." Anh nhắc lại, cố gắng khiến thanh điệu thật chuẩn nhưng lại nghiến răng một cách rất khó khăn. Bạch Tiểu Thuần nghĩ mộ người luôn chăm chú, nghiêm túc như anh cũng sẽ hiền lành, trong sáng của một đứa trẻ, cô khẽ mỉm cười. Nhưng một giây sau, cô nhận ra rằng khung cảnh lúc này quá đỗi thân mật, nụ cười lập tức khựng lại.
Lúc cần đầu óc nhanh nhạy thì đơ ra như khúc gỗ, lúc không cần đầu óc nhanh nhạy thì mồm năm miệng mười, hự, Bạch Tiểu Thuần cuộc đời mày đúng là một bi kịch từ đầu đến đuôi!
Adam cuối cùng cũng đọc xong từng từ, từng từ một, đôi má của ai đó đã đỏ bừng trong bóng tối âm u. Sợ cử động sẽ chỉ làm khoảng cách trở nên gần hơn, cô vừa cười gượng giải thích ban nãy tối quá nên không tìm thấy công tắc điện, vừa khéo léo khẽ nhích sang bên cạnh một chút, định thoát khỏi sự gần gũi lúc này. Adam quá đỗi thông minh, nhận ra hành động của cô, liền buông tay, để cô trở về vị trí cũ, rồi rút điện thoại, bước xuống bậc cầu thang, bắt đầu tìm kiếm. Trong căn phòng khách rộng mênh mông, ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại trở nên nhỏ nhoi và mờ ảo, giống như một vệt dài màu trắng đang di chuyển, lại thêm một sự sầuo khác: Nếu ban nãy cô rút điện thoại ra ngay thì làm gì đến nông nỗi suýt chút nữa ngã ngửa.
Cùng là ăn cơm lớn lên, đầu óc lại chẳng giống nhau chút nào!
"Cạch, cạch", hai âm thanh đanh giòn vang lên, căn phòng tối như bưng lập tức sáng bừng. Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại theo phản xạ, có thể là do ảo giác, đang đứng đối diện với cánh cửa sổ thủy tinh, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng đen vụt qua rất nhanh.
"Kiến trúc sư đã sử dụng kiểu thiết kế ổ điện chìm trong tường để tạo mỹ quan, quả thực rất đẹp, nhưng cách cửa hơi xa, chút khiếm khuyết nhỏ trong một thiết kế hoàn hảo."
Lời của anh làm đứt mạch suy nghĩ có chút bất an của cô, cô định thần lại rồi nhìn ra ngoài một lần nữa, chắc chắn rằng không có bóng dáng của bất cứ ai khác, lúc này cô mới quan sát xung quanh, xem một lần nữa căn phòng khách dưới ánh đèn rực rỡ. Mặt sàn được lát bằng những viên gạch sứ thanh thoát, bao phủ khắp căn phòng là một màu trắng tinh khiết, ngọn đèn chùm thủy tinh rũ xuống, chiếc thảm lông cừu đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, chiếc hộp đựng giấy ăn thêu hoa, tấm mành che cửa sổ với các họa tiết trang trí tinh xảo, tất cả các chi tiết đều toát lên vẻ quý phái, chẳng trách được gọi là biệt thự Hà Viên, một đêm ở đây có giá vài ngàn USD. Adam đứng cạnh tay vịn cầu thang được chạm trổ điệu nghệ, bàn tay phải chỉ về chiếc hộp chìm chứa tất cả cầu dao điện. Gật gật đầu ra ý trả lời, cô bước về phía trước. Có lẽ là nhân viên dọn vệ sinh hơi bất cẩn, chiếc cửa sổ sáng bóng chưa được khóa chặt, một cánh hé mở, mùi hương hoa cỏ qua khẽ hở len vào.
Bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt mắt, trên phần đất nối giữa thảm cỏ và khu vườn hoa, vài gốc bạch quả dài cành lá sum sê khẽ đu đưa trong gió. Cô cảm thấy không yên tâm, cẩn thận xem xét một lượt, khóa chặt hết các cửa rồi mới lên tiếng: “Cưả vẫn chưa khóa chặt, chắc là do nhân viên vệ sinh quên mất.”
“Cô đứng ở cửa ra vào mà nhìn thấy cửa bên này chưa khóa chặt sao?”
Do đèn đã được bật, khung cảnh của căn phòng phản chiếu trên khung cửa sổ thủy tinh, khó nhìn được quang cảnh bên ngoài. Biết rõ sự lo lắng chu đáo củaBạch Tiểu Thuần vừa kéo rèm cửa vừa suy nghĩ mình sẽ không nói ra chuyện nhìn thấy bóng đen khi nãy. Chắc đó chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
“Cách xa thế sao có thể nhìn thấy được? Chẳng qua là do ở một mình quen rồi nên tôi có thói quen kiểm tra một lượt cửa rả trước khi đi ngủ.”
Nói xong, cô lén nhìn người đàn ông thần sắc bình thản, trong lòng lo sợ anh sẽ nhận ra điều gì đó. May mà anh đang mải ngẫm nghĩ, đáp lại một câu rồi không hỏi thêm gì nữa. Phòng khách rộng lớn tráng lệ, sáng rực như ban ngày, im lặng giây lát, Bạch Tiểu Thuần nhớ lại bóng đen khi nãy, cô lấy cớ phải tham gia vũ hội trong cuộc giao lưu ngày mai nên muốn về phòng nghỉ ngơi. Chúc nhau ngủ ngon, cô bước từng bước như đang nhảy trên những bậc cầu thang, mỗi bước đều có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, một cảm giác chân thực đã lâu không xuất hiện tạo ra những đợt sóng dồn dập trong cơ thể, khiến mặt và tai cô đỏ bừng.
Chỉ là sự ngượng ngùng đơn thuần thôi sao?
Quả đúng là có nhưng…
“Sherry!”
Tiếng gọi ngắn gọn, mạnh mẽ vang lên, cô quay đầu lại nhìn, Adam đã bước đến chỗ lúc trước bật đèn, dáng người trong bộ âu phục màu đen tuyền giống như một vết mực đang loang dần trên bức tường màu xanh nhạt, những đường nét không theo trật tự nào dịu dàng đến mơ hồ. Anh định nói gì đó rồi lại ngừng, đôi mắt màu xanh lam phản chiếu dưới ánh đèn, toát ra thứ ánh sáng ấm áp. Sớm đã cảm nhận được tối nay anh có gì đó không giống bình thường, Bạch Tiểu Thuần không vội vã nhưng trong đôi mắt trong sáng khẽ toát lên nét nghi hoặc. Một lúc lâu sau, dường như anh đã hạ được quyết tâm, nói một cách rất cẩn trọng nhưng cũng vô cùng nghiêm túc: “Tôi đã gọi điện cho Vivian.”
“Anh đã nói rồi.”
Đã nói một lần lúc ở hành lang, bây giờ nhắc lại là có ý gì? Lẽ nào… Khuôn mặt phảng phất màu hoa đào khẽ thay đổi, bàn tay đặt trên thành lan can trạm trổ tinh xảo bất giác
“Điều tôi muốn nói là…” Nhận thấy ánh mắt cô khẽ thay đổi, Adam mím môi, tạo thành một đường cong kiên định. “Tình yêu là thứ tình cảm quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho con người, trong những câu chuyện cổ tích mà chúng ta đã thuộc làu, hoàng tử và công chúa luôn luôn có một kết cục hoàn mỹ, nhưng cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích, đâu đâu cũng đầy sự tàn nhẫn, nếu trái tim em sống mãi trong những câu chuyện cổ tích để đối diện với nó thì sẽ rất đau khổ. Không biết em đã từng nghe câu nói, một cuộc hôn nhân không được chúc phúc sẽ không có được hạnh phúc, với tôi, tình yêu cũng giống như vậy, đặc biệt… đặc biệt là không có được sự chúc phúc của những người thân thiết nhất. Chúng không chỉ giống như những chiếc xương cá mắc trong cổ họng, mà sẽ ăn sâu vào da thịt, dần dần mưng mủ, viêm nhiễm, thối rữa.”
Những lời vừa nghe không phải chỉ là những tâm sự bấy lâu cô vẫn luôn giấu kín, mà anh còn phân tích một cách rõ ràng, chi tiết hơn nữa. Những tâm sự chôn giấu ấy giống như những lo âu không đáng có khiến người ta thấp thỏm, không yên. Lúc nào cũng nghĩ dù lòng có đau buồn đến đâu, chỉ cần lúc nào cũng tươi cười thì sẽ không ai nhận ra, hóa ra bấy lâu nay, cô chỉ giấu được lòng mình chứ chẳng giấu nổi ai.
Nhìn gương mặt đối diện kia dần tái nhợt, trong lòng Adam cảm thấy không nỡ. Nhưng có những vết thương nhiều năm nhất định phải rạch ra mà làm sạch hoàn toàn thì mới có thể lành lại được, không phải sao? Với tính cách của cô, e rằng sẽ mãi mãi không bao giờ tìm được dũng khí để tự mình làm điều đó.
“Tôi… không hiểu anh đang nói đến điều gì.”
Thứ tình cảm được chôn giấu giống như một con mãnh thú bỗng nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ im lìm ngàn năm, gầm rú một cách hưng phấn như ngửi thấy mùi máu tanh.
“Bạch Thế Dũng, chú em, khoảng hai năm trước lái xe khi say rượu gây tai nạn, hai người chết và một người bị thương, người bị thương trở thành người thực vật. Theo phát luật Trung Quốc, lẽ ra ông ấy phải vò tù chịu cải tạo nhưng khi đó ông ấy chỉ bị câu lưu*, sau khi sự việc xảy ra, ông được thả sau khi bồi thường một khoản tiền vốn dĩ không thể đủ đề bù đắp lỗi lầm chết người ấy. Mỗi quốc gia, mỗi lĩnh vực đều tồn tại những luật lệ riêng, tôi đã tham khảo ý kiến tư vấn của luật sư, nếu không có quan chức chính quyền ra tay, chú của em không thể thoát khỏi việc vào tù. Còn vị quan chức chính quyền ra tay giúp đỡ chính là…”
* Câu lưu: một hình thức bắt giữ tạm thời, trong khoảng một thời gian ngắn để điều tra.
“Sao anh biết?” Bàn tay đặt trên lan can nắm chặt lại, Bạch Tiểu Thuần nửa ngơ ngẩn nửa kinh ngạc, câu hỏi buột miệng vang lên lạnh lùng như băng sương. “Tại sao anh lại điều tra tôi?”
Người con gái dịu dàng như nước trong phút chốc trở nên xa xôi, sắc nhọn như một con nhím xù lông, Adam lắc đầu, ánh mắt có phần tiếc nuối.
“Không, tôi không hề cố tình điều tra…”
“Không điều tra mà anh có thể biết rõ đến vậy?”
Bàn tay buông thõng còn lại nắm chặt thành nắm đấm, cô như một con mãnh thú đang bị trói. Bị thương đến cực độ, thứ đang tuôn ra kia hoàn toàn không phải là nước mắt, mà là sự căm hận, không cam tâm phục tùng.
“Anh là tổng giám đốc của tôi nhưng không một vị tổng giám đốc nào có quyền dò hỏi quá kĩ lưỡng những chuyện riêng tư của nhân viên, đây là vi phạm quyền riêng tư, luật sư của anh không hề cho anh biết sao? Đúng thế, chú tôi lái xe khi say rượu, người chết là hai bố con, bố ba mươi hai tuổi, con trai sáu tuổi, người phải sống thực vật chính là vợ và mẹ của hai người họ! Đúng thế, chú của tôi đã thoát khỏi chế tài của pháp luật, sống một cuộc sống ung dung tự tại ở nhà. Xảy ra một chuyện như vậy, anh cho rằng tôi có thể ung dung sao? Mối tình mà tôi khổ sở chờ đợi vì việc này mà bắt đầu rạn nứt, tôi thường mơ thấy người bị đâm chết là chính mình, chính vì điều đó, sếp Lý nhiều lần đề nghị tôi học lái xe, tôi chỉ biết từ chối hết lần này đến lần khác!”
Hai giọt nước mắt rơi xuống, tạo thành hai vệt dài trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc. Sau khi nói ra sự thực, Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, sâu trong đôi mắt chỉ toát ra vẻ đau đớn không thể tả xiế
“Quan chức chính quyền mà anh nói chính là bà mẹ Trình Cẩm Tâm của Thư Hạo Nhiên. Chú tôi chủ động nhờ người liên lạc với Trình Cẩm Tâm, bà ấy đã gọi cho tôi, chỉ muốn xác nhận với tôi về mối quan hệ thân thích của tôi và Bạch Thế Dũng, rồi không nói thêm gì nữa. Vì tôi là người bạn gái thề chết cũng không chia lìa của Thư Hạo Nhiên, tất cả mọi người, bao gồm cả Thư Hạo Nhiên, đều nghĩ rằng vì điều đó nên bà ấy mới ra tay giúp đỡ. Tôi không biết vì sao bà ấy lại đồng ý giúp nhưng sâu trong đáy lòng mình, tôi vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của bà ấy. Có phải anh cảm thấy suy nghĩ ấy của tôi đã dẫm đạp lên pháp luật, có phải anh cực kỳ khinh thường hành vi ấy? Ha, tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng tôi có thể làm gì đây, tôi có thể làm gì chứ? Ông ấy là người chú ruột đã có công nuôi dưỡng tôi!”
Một con mãnh thú đã im lặng quá lâu một khi tỉnh dậy thì mạnh bạo, hung tàn hơn bao giờ hết. Nói đến câu cuối cùng, cô chỉ thút thít không thành tiếng, những lời nói ra đều bằng tiếng Trung. Giọng nói khàn đặc của người con gái vang vọng trong tòa biệt thự rộng lớn, những âm thanh kìm nén lọt đến tai, khiến trái tim người nghe run rẩy. Adam không thể hiểu hết toàn bộ nhưng qua thần sắc và ngôn ngữ cơ thể kích động đến cực độ của cô, anh đã tìm được câu trả lời mong muốn. Anh im lặng bước lên phía trước, dừng lại tại bậc thang thấp hơn bậc cô đang đứng, đôi mắt xanh trong vắt toát lên vẻ xót xa đến vô hạn.
Đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy từ người cô truyền đến trái tim, làm dấy lên nhịp đập thình thịch trong lòng. Cảm giác như trở về những lần tranh cãi, trách móc không có điểm dừng với Thư Hạo Nhiên năm ấy, Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt, nước mắt rơi lã chã như chuỗi tràng hạt bị đứt dây. Sao cô có thể không hiểu hai mạng người và một người sống thực vật tội lỗi đến mức nào, nhưng người phạm tội là người thân có huyết thống đã có ơn giúp đỡ mẹ con cô bao năm qua, làm sao cho vẹn toàn, cô tin không ít người ruột rối như tơ vò khi nghĩ về điều đó.
Khi biết chú mình nhờ người liên hệ với Trình Cẩm Tâm, cô lo lắng vô cùng, một mặt do dự khôn nguôi, cô luôn biết rõ Thư Hạo Nhiên không muốn nhờ vào quyền thế của bố mẹ, mặt khác cảm giác may mắn cứ âm thầm lớn dần trong lòng, còn việc cảm thấy may mắn vì Trình Cẩm Tâm ra tay giúp đỡ hay vì Thư Hạo Nhiên sẽ thấu hiểu tấm lòng của mình đối với chú, cô cũng không tài nào hiểu rõ. Cuối cùng, một nửa cảm giác may mắn của cô đã trở thành hiện thực, người chú bị bắt tạm giam đã nhanh chóng được thả, người bị hại yêu cầu b thường mười vạn. Còn nửa kia thì vỡ vụn, Thư Hạo Nhiên biết chuyện, lúc nào cũng bực tức, không chỉ cho rằng cô đã làm vấy một vết mực lên con đường quan trường của mẹ mình, còn lợi dụng tình yêu giữa hai người để đạt được mục đích. Người chú âm thầm nhờ người liên hệ với Trình Cẩm Tâm, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không biết, cô giải thích mãi, nhưng trên thực tế đúng là Bạch Thế Dũng đã chủ động liên lạc với Trình Cẩm Tâm, Trình Cẩm Tâm gọi cho cô, hỏi họ có phải là họ hàng thân thích không, cô đã nói rằng đúng. Quan trọng hơn là, Bạch Thế Dũng được thả ra nguyên vẹn, không chút xây xước, chỉ phải bồi thường mười vạn. Sự thật quá rõ ràng, sự giày vò, tủi nhục và những lời giải thích của cô đều trở thành một sự vô lý hòng che giấu sự thật. Hai mạng người, một cuộc đời thực vật không biết đến bao giờ mới có thể tỉnh dậy lại có thể dùng mười vạn để lo liệu xong xuôi, quả thực là chuyện chưa bao giờ gặp. Biết mình đuối lý, cô khóc lóc khẩn cầu Thư Hạo Nhiên tha thứ nhưng lần nào cũng đau khổ trở về.
Có thể là do yêu cầu quá hoàn mỹ về tình yêu, hoặc cũng có thể do không thể chấp nhận sự giải thích khó chấp nhận của người bạn gái mình yêu thương, sau một lần vô cùng tức tối, dập mạnh điện thoại, Thư Hạo Nhiên biến mất. Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, email, không đăng nhập MSN và QQ, gần một tháng, anh dường như biến mất hoàn toàn, không còn xuất hiện trong thế giới của Bạch Tiểu Thuần nữa. Một mối tình thiên sơn vạn thủy, nếu như cố tình trốn tránh, chắc chắn sẽ trở thành một mê đồ không bao giờ có lời giải. Cái gọi là ngày ngày lên mạng nói chuyện, gọi điện, nhắn tin chẳng qua là đôi bên muốn cho người kia cảm nhận được sự tồn tại của mình. Một khi một trong hai người muốn ra đi, tình yêu sẽ chết.
Thời gian ấy, Bạch Tiểu Thuần vừa về làm việc ở Good không lâu, hằng ngày buổi sáng đi làm, buổi tối dùng nước mắt để rửa mặt, ghê gớm nhất là, trước mặt mọi người trong nhà, vẫn phải giả bộ không hề có chuyện gì… Bạch Thế Dũng là cột chống của nhà họ Bạch, nếu phải vào tù, sau khi mọi chuyện xảy ra, thím và em cô chắc hẳn sẽ khóc đến trời long đất lở, khóc đến mức mất luôn hai mạng người nữa chăng? Huống hồ, trước khi cô đi làm, sự giúp đỡ dù ít hay nhiều của chú, mẹ cô không nhắc đến nhưng cô vẫn hiểu. Cô không nỡ nhìn chú bị đi tù nhiều năm. Vụ tai nạn xảy ra vào cuối tháng Mười, hơn một tháng sau, Thư Hạo Nhiên âm thầm trở về nước.
Từ lâu anh đã nói sẽ cùng cô trở về nhà, hiển nhiên bây giờ vẫn chưa thực hiện được, điều khiến cô cảm thấy mình gục ngã là anh không chỉ trở về nước mà không nói với cô… Buổi tối khi tan sở, về nhà, bị một người bạn đại học kéo đi dạo phố, trong ánh đèn rực rỡ trên đường phố xe cộ như nêm, cô đứng nơi đầu con phố, từ xa nhìn thấy anh và một người con gái khác cùng đi shopping, tay anh nhét trong túi áo khoác ngoài, người con gái kia khoác lấy tay anh, vô cùng thân mật. Cơn gió lạnh giá thổi khô dòng nước mắt, cô nhớ đến một bài hát cũ có tên Lời chúc phúc nơi góc phố của Đới Bội Ni, ngâm nga suốt trên đường về nhà, rồi ngồi cô đơn đến sáng trên chiếc sofa hai người đã từng ôm nhau.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ lao đến để hỏi cho rõ ngọn ngành.
Nhưng sự việc của chú đã khiến cô hoàn toàn rút lui.
Từ đó, cô đánh mất dũng khí và sự kiêu hãnh khi đứng trước mặt anh, chỉ vì sự tôn nghiêm đằng sau những điều đó đã vỡ vụn. Trải qua một cái Tết không mùi, không vị, sau khi tan sở, Thư Hạo Nhiên chủ động liên lạc hẹn gặp cô. Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự chia ly nhưng vừa gặp nhau, anh đã ôm chặt lấy cô, thành khẩn xin lỗi và giải thích thời gian qua không phải anh cố tình trốn tránh, chỉ là muốn ình thời gian để bình tĩnh trở lại. Trong cái ôm dịu dàng và những lời thì thầm âu yếm, cô khóc nức nở. Trước mặt người cô yêu sâu đậm, cô lúc nào cũng mềm yếu, vài câu nói là đã có thể cười, vài câu lại có thể khóc ngay được. Sau đó, hoang mang như vừa hồi sinh sau một lần chết hụt, cô bất an hỏi anh về cảnh tượng bắt gặp khi đi dạo phố hôm ấy. Thư Hạo Nhiêm ôm lấy cô, ánh mắt như toát ra một làn sương gần như mê hoặc, trả lời: “Cô ấy là Tiết Vịnh Vi, gia thế gần giống anh nên cảm giác chạy trốn em, cô ấy hiểu rõ nhất. Anh và cô ấy, quá giống nhau mà lại không giống nhau cho lắm, không thể yêu nhau được.”
Một câu nói dập tắt toàn bộ những nghi hoặc và buồn bã mà cô do dự không biết có nên nói ra.
Anh nói, cô tin.
Đây là chuyện quen thuộc trong tình yêu của họ, vì thế lần đầu tiên nghe đến cái tên Tiết Vịnh Vi, cô tin. Xa cách một thời gian dài rồi lại quay trở về, đương nhiên không thể thiếu những lời ngọt ngào có cánh. Chỉ có điều khi ấy, khi Bạch Tiểu Thuần nằm gọn trong vòng tay Thư Hạo Nhiên vừa khóc vừa cười, cô không ngờ được rằng, khi một lần nữa nghe đến cái tên đáng yêu nhẹ nhàng ấy lướt qua bên tai lại là trong một đêm Anh – Trung xa cách.
Do lệch múi giờ, thời gian họ gọi điện cho nhau đều hẹn trước. Buổi sáng hôm ấy, cô gọi điện cho anh như đã hẹn, rất lâu không có người nhấc máy rồi bỗng nhẹ nhàng truyền đến câu nói: “Hi, This is Vivian Xue speaking, I am sorry…”
Cô cứ nghĩ mình gọi nhầm số, nhỏ nhẹ nói rằng mình cần gặp Thư Hạo Nhiên, có phải gọi nhầm số không. Vài năm đã trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn nhớ như in cảm giác của buổi sáng hôm ấy.
Mùa xuân ấm áp, hoa nở rực rỡ trong thành phố G, còn cô như đứng giữa băng tuyết giá lạnh. Chất giọng ngọt ngào bên kia mang sự uể oải, chậm rãi khó diễn tả bằng lời, cô hận khả năng tưởng tượng của mình quá phong phú, những khung cảnh không hề muốn chứng kiến cứ dồn dập ùa đến. Thực tế đã chứng minh, tưởng tượng mãi mãi không thể đáng sợ như hiện thực, người con gái phía bên kia ngừng lại một lúc, trả lời: “Thư Hạo Nhiên đang tắm, ban nãy mệt quá. Vừa vào nhà tắm xong, chị muốn đợi hay một lát nữa gọi lại?”
Nửa đêm, mệt quá, đang tắm, người con gái đã từng khoác tay, sự thân mật đến mức có thể tùy ý nghe điện thoại... Những từ ngữ như chẳng liên quan đến nhau lập tức hóa thành một bức tranh sống động mà bất cứ người bình thường nào cũng có thể nghĩ đến một cách kỳ diệu. Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, nói nhẹ nhàng rằng không cần. Chỉ có hai từ, mà cô phải dùng đến sức lực của cả cơ thể. Không biết đúng là do mệt mỏi quá độ hay đắm chìm trong sự dịu dàng quên cả thời gian, mãi đến ngày hôm sau, Thư Hạo Nhiên mới gọi điện, vội vàng giải thích chuyện xảy ra tối qua. Anh nói đó là một sự hiểu lầm, giữa bọn họ không hề xảy ra chuyện gì, anh và Tiết Vịnh Vi là do có những nét giống nhau nên khó tránh khỏi có những sự thân mật nơi đất khách quê người. Cô vừa nghe điện vừa khóc, không ngừng nhớ đến ánh mắt của anh khi lần đầu tiên nhắc tới cái tên Tiết Vịnh Vi trước mặt cô.
Khi ấy, cô cứ nghĩ đó là sự mê hoặc.
Đến lúc này mới hiểu, đó
không phải là sự mê hoặc đơn thuần mà là một người đàn ông bị hấp dẫn
bởi một người phụ nữ mà không có cách nào nắm giữ được.
Party, Sex, Drug…
Đây là quy luật chủ yếu của cuộc sống sinh viên mà người ta đã kết luận, cô tin rằng một người tâm tính kiêu ngạo như Thư Hạo Nhiên sẽ không đến
mức như vậy. Nhưng dù sao vẫn là nơi đất khách quê người, một mối tình
cách nhau cả vạn dặm, chỉ là sự chịu đựng âm thầm, sự chờ đợi âm thầm,
không thể ôm lấy nhau, chạm vào môi nhau mỗi khi muốn. Đàn ông là loài
động vật dùng thân dưới để suy nghĩ, cô không chỉ một lần đọc được câu
nói ấy trên những diễn đàn buôn chuyện, mỗi lần như vậy chỉ chậc lưỡi
cho qua, nhưng giờ không thể trốn tránh sự thực được nữa. Lúc cô sung
sướng gọi điện sau những giờ phút nhớ nhung da diết thì chàng trai cô
yêu thương nhất vừa làm xong cái chuyện dùng phần thân dưới để suy nghĩ
ấy.
Càng lo lắng càng chứng minh là có vấn đề, không phải sao?
Hờn dỗi, trách móc, tất cả những thứ ấy như những sợi dây rối bời mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến cô cảm thấy khó thở. Chính sự ngăn trở ấy đã tạo ra
sự lạnh lùng vốn không thuộc về cô.
Cô nói cần thời gian để suy nghĩ.
Cuối tuần, hai người hẹn nhau gọi video call, cô online đúng giờ. Chàng trai phía bên kia râu ria đầy cằm, cô cũng gầy xọp đi vì không ngủ được.
Lòng cô mềm đi trong giây phút ấy, cô không nhắc đến cuộc điện thoại đó, chỉ nói muốn anh về nước, hai người sẽ kết hôn, cho dù cuộc sống khó
khăn đang chờ đợi trước mắt.
Chờ đợi quá lâu, không thể chịu thua người con gái khác, vì thế cô cam tâm tình nguyện lùi một bước, chỉ coi chuyện đó là một vết xước nhỏ.
“Em đang cầu hôn anh sao, Tiểu Bạch?”
Khi đó, Thư Hạo Nhiên đã tốt nghiệp, anh mỉm cười, gương mặt mệt mỏi không
giấu nổi vẻ đắc thắng. Bạch Tiểu Thuần hiểu, chắc anh cho rằng cô online đúng giờ, có nghĩa ít nhất đã tha thứ cho anh một nửa. Đúng thế, nhìn
thấy bộ dạng của anh, cô quả thật đã tha thứ một nửa, còn nửa kia, chắc
chắn sẽ phải tìm một lý do có thể nắm bắt được, ngẫm nghĩ một lúc, lý do duy nhất chính là bọn họ từ đây mãi ở bên nhau, thực hiện những lời nói trước kia, kết hôn, sinh con, sống bên nhau đến già.
Cô lắc đầu, kiên quyết yêu cầu. Còn anh, nhận ra cô không phải đang đùa, bỗng nhiên lại không vui. Hai người yêu thương nhau nếu có một ngày thù oán nhau,
nhất định sẽ trở thành sát thủ khiếp sợ nhất, chiêu nào cũng tấn công
hết sức, thắng mà không cần đổ máu. Biết rõ không thể động đến chuyện
Bạch Thế Dũng, Thư Hạo Nhiên vẫn cứ gợi lên, lời lẽ sắc nhọn, mỗi lần
như vậy đều khiến cô không còn đường lui, đắng ngắt như nuốt phải hoàng
liên. Biết rõ không thể nhắc đến Tiết Vịnh Vi, Bạch Tiểu Thuần một mực
phải nhắc, những lời châm chọc cạnh khóe đầy tính sát thương, câu nào
cũng khiến anh không thể chống đỡ, cuối cùng không còn cách nào khác anh phải tức giận thừa nhận. Lúc kích động chẳng còn lí trí nữa, giống như
yêu đến không thể chia lìa rồi phân ly. Giả sử tình yêu là một cốc nước
hoa quả nguyên chất thì một lần tranh cãi cũng giống thêm một cốc nước
lọc, pha càng nhiều, đương nhiên sẽ nhạt dần, đến khi không thể cảm nhận được mùi vị ban đầu nữa.
Những cuộc cãi vã không có điểm dừng
khiến thế giới của cả hai trở nên u uất, cuối cùng cô và anh đều quá mệt mỏi, chẳng còn nhớ ai đã nói chia tay trước, chia tay rồi lại làm lành, làm lành rồi lại chia tay, sau vài lần như vậy, vào tiết trời mùa thu
mà Bạch Tiểu Thuần yêu thích nhất, tình yêu của cô chào đón một mùa đông về sớm. Thư Hạo Nhiên âu sầu nói cả hai đều đã mệt mỏi, chẳng bằng chia tay còn hơn hết lần này đến lần khác khiến người kia đau đớn đến cùng
cực để đổi lấy một thứ tình yêu đã vụn vỡ, chia tay bây giờ thì ít nhất
cả hai còn giữ lại trong nhau sự nhớ nhung. Cô im lặng chấp nhận, chỉ
hỏi một câu: “Năm năm chờ đợi, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm… Thư Hạo
Nhiên, giờ đây em chỉ có thể cảm ơn anh đã tặng cho em một tình yêu
không mang lại điều gì, phải không?”
Nụ cười của anh chỉ kèm theo duy nhất một tiếng thở dài vô tận. Khi nghe thấy anh nói lời chia tay,
cô không hề rơi lệ, nhưng khi nghe tiếng thở dài ấy vọng đến bên tai,
những giọt nước mắt lập tức vượt khỏi sự kiểm soát, tuôn rơi… Khi mối
quan hệ giữa hai người chỉ còn lại những tiếng thở dài ngao ngán, đó là
lúc nó sắp chấp nhận cái chết. Cho dù có cãi nhau ghê gớm đến đâu, lòng
đau như cắt, cô cũng chưa từng thở dài, chưa từng tuyệt vọng, còn anh,
người con trai luôn miệng nói muốn lấy cô làm vợ, đã đến lãnh địa chết
chóc của tình yêu trước một bước. Cô đã làm gì để vượt qua hai tuần sau
khi chia tay, Bạch Tiểu Thuần không còn nhớ nữa, hình như ngoài sự ngẩn
ngơ, chỉ là sự ngơ ngẩn. Thì ra, khi thứ tình cảm quan trọng nhất trong
cuộc đời rời xa, sẽ không lập tức đau đớn đến chết mà nỗi đau đớn sẽ ăn
sâu vào da thịt mà tồn tại mãi trong đó.
Thư Hạo Nhiên biến mất,
sạch sẽ như chưa bao giờ từng xuất hiện, icon QQ hay MSN không bao giờ
sáng, email gửi càng ngày càng ít, khiến Bạch Tiểu Thuần thường cảm thấy mình như vừa mơ một giấc mơ tình yêu tươi đẹp, trong giấc mơ, cô dốc
toàn bộ sức lực để yêu, sau khi tỉnh dậy thì chẳng còn dấu vết gì nữa.
Cô sống mà như đã chết, hơn một năm qua đi vẫn chưa thoát khỏi bóng đen
của cuộc tình tan vỡ, Lạc Lạc lúc đầu mắng cô như té tát, sau bắt đầu
chuyển sang mềm mỏng khuyên nhủ, nếu không thể quên đi, chi bằng xác
nhận lại một lần nữa với anh ta, nếu có thể thay đổi được thì đúng là
một điều tuyệt vời, còn nếu không được thì cũng mau chóng từ bỏ. Sợ bạn
mình không dám làm vậy, cô còn liệt kê một list dài dằng dặc đủ các loại lý do lớn bé, nào là đàn ông phải nể mặt, rồi thì tình yêu phải có một
bên thúc đẩy. Thực ra điều mà cô ấy không biết đó là, đối với Bạch Tiểu
Thuần, cả ngàn lý do cũng không thể đánh bại một điều…
Cô yêu anh.
Chỉ duy nhất điều đó đã đủ rồi.
Có khi, lúc mất đi tình yêu, người ta mới hiểu được nó đã từng thực sự tồn tại hay chưa, sức sống của sự tồn tại ấy lớn đến mức nào. Điều này mãi
mãi là một mệnh đề mâu thuẫn đáng sợ. Sau nỗ lực động viên tiếp theo của Lạc Lạc, cuối cùng cô đã bấm một dãy số mà đến nằm mơ cũng không thể
đọc sai. Khi cô do dự hết lần này đến lần khác, lấy hết dũng khí hỏi
rằng có thể còn cơ hội quay về hay không, trái tim đập nhanh đến thế,
thấp thỏm đến thế, còn hơn cả đối diện với sự sống chết.
Sau khi
im lặng hồi lâu, Thư Hạo Nhiên hờ hững trả lời: “Lòng em đầy sự trách
móc, con trong anh là sự bất lực, coi như anh có lỗi với em. Tiểu Bạch,
cứ như vậy đi…”
Cứ như vậy đi, kết thúc như vậy đi.
Trong
một đêm gió lạnh, cô nép mình trong một góc không người, đau đớn gào
khóc. Từ đó trở đi, Bạch Tiểu Thuần không còn khóc về tình yêu trước mặt bất kỳ người nào nữa. Nếu muốn khóc, cô sẽ trốn trong chăn hoặc tìm một nơi hoang vắng không người. Thành phố G lớn đến vậy, hồi ức nhiều như
thế, sau mỗi lần gào khóc vì bắt gặp một khung cảnh nào đó, nước mắt rồi cũng sẽ cạn dần, không phải sao? C giấu vết thương, học cách cười hi hi ha ha, đối diện với cuộc đời. Nhưng đáng tiếc, đời người chưa bao giờ
là một quỹ đạo bất định. Anh trở về, nhưng bọn họ của ngày xưa đã bị một ác ma ẩn mình trong dòng chảy của thời gian nuốt dần, nuốt mòn. Điều mà cô hoài niệm là hai người trẻ tuổi với tình yêu thuần khiết, chứ không
phải anh và cô của bây giờ. Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt chứng kiến
mối tình của mình không bao giờ có thể trở về như trước đây được nữa?
Trên thế gian này, điều tàn nhẫn và bất lực nhất chằng phải là điều đó
sao? Vẫn là hai con người ấy, vai kề vai đứng cạnh nhau, nhưng chẳng hề
có chút động tĩnh, thời gian đã vẽ ra một khoảng cách cứ thế xa dần. Vì
thế, với Bạch Tiểu Thuần, sự tức giận của Thư Hạo Nhiên tối qua chứng
minh anh ta rất đau đớn, khiến những sợi thần kinh mềm yếu trong cô rung lên…
Không thể trở lại như trước nữa.
Không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Kể từ khi Thư Hạo Nhiên trở về, đã bao lần nước mắt tuôn rơi, nhưng cô
chưa bao giờ khóc nhiều như tối nay, như muốn trút bỏ tất cả những nỗi
uất ức trong lòng. Những tiếng khóc xé nát tâm can khiến Adam cảm thấy
trong lòng vô cùng nặng nề, có lẽ lúc này không có gì thích hợp hơn một
cái ôm. Quyết định làm một cuộc “đại phẫu” cho người cô gái này, việc
cần làm tiếp theo là phải đắp thuốc, từ từ chờ nó lên sẹo rồi lành hẳn.
Lần đầu tiên anh nhận ra mình là một người rất kiên nhẫn. Chỉ cần sự
kiên nhẫn, chu đáo thật sự cần thiết cho tiến trình chậm chạp ấy, anh
xin tình nguyện. Cơ thể nằm gọn trong vòng tay chuyển từ nức nở, thút
thít sang run rẩy, không biết là bao lâu, Bạch Tiểu Thuần dần dần bình
tâm lại sau cơn đau bất ngờ ập đến. Một mảng ướt đẫm trên ngực áo sơ mi
trắng tinh như đang nhắc nhở cô rằng, cô chẳng hề để ý đến hình tượng
chút nào, Bạch Tiểu Thuần đưa tay lau mắt, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với anh.”
“Tôi không để tâm chuyện đó.”
Rút chiếc tay khăn màu xanh nước biển từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau
khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, Adam khẽ cử động đôi chân hơi tê do
đứng qua lâu, dịu dàng nói: “Có người nói, một người có thể khóc thoải
mái trước mặt một người khác, điều đó nói lên rằng người ấy không hề coi người kia là người ngoài.”
Cố gượng cười, cô cầm chiếc khăn tay
phảng phất mùi bạc hà thơm mát, trở về điểm đầu tiên của vấn đề: “Có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại biết chuyện liên quan đến chú tôi
không? Nếu anh không muốn nói…”
“Là Vivian nói cho tôi.”
“Cô ấy?” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, quả thật không thể hiểu nổi người con
gái này mà mỗi lần xuất hiện đều mặt mày rạng rỡ đến mê hoặc ấy.
“Ok, tôi không nên nói dối em. Thực ra…” Adam ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng
như ánh trăng thoáng vẻ bất an. “Là tôi chủ động hỏi cô ấy.”
Bạch Tiểu Thuần đang vặn xoắn chiếc khăn tay bỗng khựng lại. Nhìn thấy vẻ
mặt lúc nào cũng tự tin của anh hơi có chút bất an, cô cúi đầu khẽ mỉm
cười, ánh mắt dừng lại trên chiếc khăn màu xanh tươi mát nơi cổ tay.
“Những gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, cô ấy biết cũng không có gì lạ.
Chuyện xảy ra lâu như vậy, tôi cũng ít khi nghĩ lại lắm, người khác nghĩ thế nào, tôi không còn quan tâm nữa.”
“Em là người đơn giản như một đứa trẻ, tôi không hề thấy sự việc ấy hoàn toàn là lỗi của em.”
“Đúng là chú của tôi đã chủ động liên lạc với Trình Cẩm Tâm và quả thực Trình Cẩm Tâm cũng đã gọi cho tôi một lần…”
“Bà Trình là quan chức quan trọng trong chính quyền thành phố G, chú Bạch
của em ở nơi cách xa thành phố, nếu như không có ai gợi ý, em nghĩ chú
Bạch có thể dễ dàng liên hệ được với bà Trình sao?”
“Gì cơ…” Lại
một lần nữa trái tim giật thót, Bạch Tiểu Thuần như bị ai đó bóp cổ, sau đó thả lỏng chiếc khăn lụa trên cổ tay. “Là ý gì?”
“Em hiểu mà.”
Ngước nhìn cặp mắt màu xanh lam như mặt nước hồ, cô cảm thấy mọi thứ như mờ đi, bám chặt vào lan can, lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh muốn nói chú tôi có thể liên lạc được với bà Trình Cẩm Tâm là do bà ấy, còn bà ấy chủ động… bà ấy chẳng qua chỉ cần dùng đến một chút quan hệ
để đạt được mục đích. Thư Hạo Nhiên là con ruột của bà ấy, lúc đầu có
thể không biết việc làm của mẹ mình nhưng sau này không thể không biết
gì, vì thế, anh ta chủ động đến tìm gặp tôi không phải do tình yêu sâu
đậm thế nào, mà chỉ là vì phát hiện ra tôi bị oan…”
Càng nói tim
càng đau, càng không dám nghĩ xa hơn. Nếu như điều nghi hoặc mà Adam nói ra và những suy đoán của mình đều là sự thực, thì từ vài năm trước đây, Thư Hạo Nhiên và mình đã là hai quân cờ trên một ván cờ, kết cục thế
nào, chẳng qua phụ thuộc vào kỳ thủ phía sau bàn cờ ấy. Quá dễ dàng để
nhìn ra, Trình Cẩm Tâm trong vai một kỳ thủ thao túng toàn bộ bàn cờ,
không chỉ inh, khả năng nắm bắt thế cục quá tốt, mà thủ đoạn cũng vô
cùng độc đáo. Hàng mi màu đen run rẩy, Adam trả lời khách quan: “Xin
lỗi, tôi không thể nói những suy nghĩ của em đúng hay sai, nhưng tôi cảm thấy việc chú Bạch có thể dễ dàng liên lạc được với bà Trình quả thực
có điều gì đó không bình thường. Khi đó, em có nghi ngờ điều gì không?”
“Nghi ngờ?” Một nụ cười khô như chiếc lá rụng xuất hiện nơi khóe môi, Bạch
Tiểu Thuần ngập ngừng nói: “Trước đây, Thư Hạo Nhiên đến nhà tôi cũng
chỉ giới thiệu qua Trình Cẩm Tâm làm việc trong ủy ban tỉnh, tôi nghĩ
rằng chú mình cũng chỉ có bệnh thì vái tứ phương. Sau này khi chú được
thả ra, tôi một mặt tự cảm thấy may mắn rồi một mặt bị cuốn vào những
mâu thuẫn với Thư Hạo Nhiên, còn đâu mà nghi với chả ngờ. Hơn nữa, tuy
biết Thư thị phu nhân trước giờ vẫn không tán thành việc con trai bà và
tôi yêu nhau, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ…”
“Chưa bao giờ nghĩ họ sẽ dùng những thủ đoạn để đối phó với mối tình trong sáng của bọn em?”
“Đúng vậy. Có công mài sắt có ngày nên kim, thậm chí tôi đã từng nghĩ bao
nhiêu cách để đối tốt với họ, chỉ cần họ không vì sự tồn tại của tôi mà
tức giận với Thư Hạo Nhiên.”
Những giọt nước mắt trên chiếc áo
dần lan đến ngực. Những giọt nước thấm qua da, trái tim vốn dĩ phải cảm
thấy lạnh lại giống như bị bỏng rát, từng hồi đau đớn. Bàn tay buông
thõng bất giác nắm lại, anh càng cảm thấy không nỡ nhưng lý trí được rèn luyện trong nhiều năm đã nhắc nhở anh… Lúc này không nỡ chính là một sự tàn nhẫn về sau. Anh hít một hơi sâu, lặng lẽ nhìn những vết thương đỏ
thẫm đến thắt lòng trên cổ người con gái đối diện, nói rõ ràng từng
tiếng: “Vivian còn nói, đáng ra học xong đại học Nick mới đi Anh du học, đăng ký học thạc sĩ hoặc học thạc sĩ – tiến sĩ tại Nottingham, nhưng
thời gian ra nước ngoài của anh ta đã chuyển thành năm thứ hai đại học.”
“Vì sự tồn tại của tôi?”
Cuối cùng cũng tỉnh ngộ, chỉ là cái giá quá đắt, khiến Bạch Tiểu Thuần ước
gì mình chưa bao giờ quen biết Thư Hạo Nhiên. Nếu chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ yêu, anh sẽ đi trên con đường rực rỡ ánh dương của anh, cô sẽ
đi trên cây cầu độc mộc* của cô. Sẽ hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều.
Thư Hạo Nhiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, chắc hẳn vì không muốn
làm cho cô lo lắng hoắc căm hận bố mẹ anh. Đúng là anh không hẳn chưa
từng phải trả giá. Đáng tiếc, sự trả giá của anh và nỗ lực của cô cuối
cùng đã bại trận trong chính bàn tay người cha, người mẹ đã sinh thành,
nuôi dưỡng anh.
* Cây cầu độc mộc: chỉ chiếc cầu làm từ thân cây khô, bắc qua sông, qua rạch.
Thư thị phu nhân có sai không?
Không hề. Là bố là mẹ, bọn họ tạo dựng đường đời tốt đẹp cho con trai mình, đâu có gì là sai?
Thư Hạo Nhiên có sai không?
Không hề. Anh có thể đã từng phản bội, từng ích kỷ nhưng cũng đã từng yêu thương, đã từng phải trả giá.
Thế thì cô đã sai ư?
Hình như cũng không phải, để họ có thể được sống mãi bên nhau, cô đã hy sinh những năm tháng thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời người con gái.
Chẳng có ai sai cả, hoặc giả, là ông trời đã sai, ông ấy đã dùng mối
tình như hoa nở rực rỡ để bày ra một trò c mà tạo hóa dành cho con
người. Những sự thị phi, sai đúng bay qua trong đầu cô như những đám
mây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn đau,
cũng chẳng vui mừng.
“Tôi muốn về phòng. Chúc ngủ ngon.”
Im lặng quá lâu, đôi môi mím chặt hé mở, có cảm giác đau như vừa bị ai đó
rạch ra. Nói còn như vậy, trái tim sao có thể không đau? Chỉ là đau đến
bây giờ, có lẽ đã đủ rồi. Dáng người nhỏ nhắn càng lúc càng xa, Adam cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Nhìn thấy cô chuẩn bị ngoặt sang một
đoạn cầu thang khác, anh vội vàng nói: “Sherry, có rất nhiều người muốn
sống hết đời mà không biết rõ chân tướng sự việc, nhưng tôi lại lựa chọn nói ra tất cả sự thực tàn khốc, em có trách tôi nhiều chuyện không?”
“Không đâu.” Đứng giữa chiếu nghỉ, Bạch Tiểu Thuần quay đầu. “Anh quan tâm đến tôi, tôi hiểu điều đó.”
Nếu không phải vậy, chắc hẳn anh chẳng cần phải bước vào vũng nước bẩn ấy làm gì.
“Cảm ơn em đã hiểu. Ngủ ngon nhé! Hy vọng ngày mai sẽ được nhìn thấy em tươi cười.”
“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Một nụ cười thoáng nhẹ khó nhận ra hiện trên
khóe môi, cô định bước tiếp lên lầu, chợt dừng lại, hỏi: “Nếu đã lựa
chọn nói ra sự tàn khốc, tại sao không nói cho tôi ngay ngày anh gặp Thư Kiến, hôm đó hai người đã nói những gì?”
Khẽ ngẩng đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn đứng trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn, Adam khựng
lại. Khẽ nhướng mày, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong ngôi nhà
yên tĩnh, giống như một tiếng vọng về từ những năm tháng xa xôi, có cảm
giác lạnh như gió sương thổi tới: “Thư tiên sinh nói, ông ấy có thể giúp công ty giành được dự án tàu điện ngầm, điều kiện duy nhất là tôi có
thể dùng chức vị tổng giám đốc để loại trừ em, không để em tiếp xúc
nhiều với Nick hoặc nghĩ cách nào đó ngăn cản hai người trở lại với
nhau. Ngoài ra, không còn yêu cầu gì khác. Ông ấy còn hứa rằng, chỉ cần
hợp tác với ông ấy, Good sẽ nhận được một sự đãi ngộ chưa từng có trong
lịch sử tại thị trường phía nam.”
“V một người nhỏ bé như tôi mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, có đáng không?”
Bạch Tiểu Thuần cười đau đớn.
Đã phải nghĩ đến từ lâu rồi, không đúng sao?
Dựa vào khả năng của Thư thị phu nhân, nếu muốn biết rõ tình hình của cô
thì còn gì đơn giản hơn? Chỉ cần bị đuổi khỏi Good, chắc chắn cô sẽ
chẳng còn chốn dung thân nào ở thành phố G này.
“Adam, cảm ơn anh!”
Mãi đến lúc này, mọi nút thắt trong lòng cô mới được tháo gỡ… Tại sao sau
khi bước ra từ trà trang, Adam không hề nói một lời về dự án tàu điện
ngầm? Tại sao khi ở cửa Lộc Minh sơn trang lại yêu cầu cô đi cùng anh
một cách không bình thường? Tại sao anh lại nói những lời đó lúc ở
Westin? Thực ra, chỉ cần qua một cuộc gặp mặt anh đã biết rõ tất cả. Nếu như không phải nghe được những điều đó từ Tiết Vịnh Vi, e rằng anh mãi
mãi sẽ không bao giờ nói ra nội dung cuộc gặp mặt đó, vì không nói ra
quả thực sẽ tốt hơn.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy em xứng
đáng có được tình yêu tuyệt vời hơn.” Adam khẽ mỉm cười, dừng lại một
giây rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã nghĩ
như vậy rồi.”
“Lần gặp đầu tiên?”
Vừa mới trải qua khoảng
thời gian đau buốt tim, Bạch Tiểu Thuần chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ
lại sự việc đáng xấu hổ ấy, vội vàng nói tạm biệt rồi đi tiếp lên lầu.
Cô không hề nhìn thấy Adam vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt từ tươi sáng
chuyển sang u tối, buông tiếng thở dài tiếc nuối.