Thược Dược Trắng

Chương 10: Chương 10




Hứa Tĩnh Giai nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến giờ hẹn. Cô xách lấy túi vải có đựng chiếc áo khoác bước ra khỏi phòng. Khi đóng cánh cửa, Hứa Tĩnh Giai còn vui vẻ tạm biệt ba người còn lại ở trong phòng.

Hứa Tĩnh Giai đến sớm hơn 10 phút trước giờ hẹn để đợi đại thần, nhưng cô không nghĩ là khi vừa xuống dưới cổng, đã thấy đại thần đứng ở phía bên kia đường rồi, cô ngạc nhiên đi nhanh đến phía anh. Hứa Tĩnh Giai cảm thấy đại thần vẫn luôn nhìn về phía cô, từ lúc cô xuống, đến khi cô chạy lại và bây giờ đứng trước mặt anh cũng vậy, ánh mắt anh vẫn không một giây nào di chuyển đi chỗ khác. Cô thấy lúng túng với ánh mặt đó, nhẹ nhàng vuốt một ngọn tóc ra sau tai mới ngập ngừng nói “Sư huynh có đợi lâu không?”

Anh thoải mái cho tay vào túi quần như thói quen. Sau đó gật đầu đáp lời cô “Tôi mới đến.”

Hứa Tĩnh Giai thầm thở phào trong lòng, cũng may là cô xuống sớm một tí, không lại để cho đại thần chờ, như vậy thì không phải phép cho lắm. Cô nắm chiếc túi vải trong tay, đưa lên trước về phía đại thần, không được tự nhiên nói “Cái này..........là của sư huynh!”

Từ Trạch nhìn chiếc túi trên tay Hứa Tĩnh Giai, không vội cầm lấy mà lại hỏi “Đã ăn tối chưa?”

Hứa Tĩnh Giai ngơ ngác lắc đầu, sau đó nhìn đại thần.

Từ Trạch nhìn vào mắt cô, mãi một lúc, không một tiếng động nào anh nắm lấy góc túi kéo cô đi, Hứa Tĩnh Giai như bị đơ ra một vài giây, cuối cùng cũng là bước đi theo anh.

“Sư huynh?” Hứa Tĩnh Giai nhíu mày, vô cùng không hiểu đại thần hành động như vậy là muốn làm gì!

Anh đi ở phía trước, cô chỉ nghe thấy anh trầm trầm nói, giọng có một chút mệt mỏi “Xong việc đã qua đây tìm em, đúng lúc em cũng chưa ăn gì nên giờ tôi dẫn em đi ăn tối.”

Thì ra là thế! Anh xong việc đã đi thẳng qua đây luôn. Anh có vẻ rất bận rộn. Đột nhiên lúc này trái tim của Hứa Tinh Giai nảy lên một cái, sau đó là toàn bộ cảm giác ấm áp bao trùm trong lòng. Cô bị gì thế nhỉ?

Từ Trạch dẫn cô đến một nhà hàng Trung cạnh một khu vui chơi. Cô để ý khi hai người chúng cô bước vào, bà chủ khi thấy đại thần liền cười một cái rồi đi vào bếp, Hứa Tĩnh Giai nảy lên một tia nghi hoặc, không lâu sau đó cô thấy bà ấy bước ra với đồ ăn nóng hổi ở trên tay, nhưng mà cô chợt nhận ra là cô và đại thần nãy giờ vẫn chưa gọi đồ ăn, điều này khiến sự nghi hoặc của Hứa Tĩnh Giai tăng thêm.

Hai người họ biết nhau từ trước sao? Rồi sau đó Hứa Tĩnh Giai đã chắc chắn khẳng định suy nghĩ của cô là đúng, vì cô thấy bà chủ trước khi đi vào trong có vỗ nhẹ lên vai đại thần nói “Dì hầm canh gà cho con, lát nữa đi thì nói dì đưa, tối có đói thì lấy ra mà uống.” Sau đó cô thấy đại thần gật đầu, bà chủ ấy đi vào trong.

Dì? Đây là dì của đại thần sao? Cô gặp mặt người nhà đại thần?? Nghĩ đến đây đỉnh đầu Hứa Tĩnh Giai như xì khói, mặt cô nóng ran và cô biết rằng bây giờ khuôn mặt này đỏ bừng cả lên rồi!!

Quá nhanh quá nhanh, ở bên cạnh đại thần thật nguy hiểm.

Hứa Tĩnh Giai đang đắm chìm với suy nghĩ và sự ngượng ngùng của bản thân, thì giọng nói của đại thần truyền đến khiến cho Hứa Tĩnh Giai giật mình nhẹ.

“Dì ấy lúc trước là đầu bếp nhà tôi!”

Hứa Tĩnh Giai bị giật mình đơ ra vài giây, nhưng cũng tiếp thu được lời đại thần nói, cô âm thầm thở phào ra một cái, hoá ra là đầu bếp, nếu thật sự là người thân của đại thần, cô sợ họ sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng cô mất. Hứa Tĩnh Giai vỗ nhẹ ngực, sau đó cầm ly nước trên bàn định uống một ngụm, nhưng ánh mắt cô lại vô tình đảo qua và thấy đại thần đang chăm chú nhìn cô.

“...”

Không phải đại thần vẫn luôn nhìn cô chứ?

Chắc là không đâu nhỉ?

!!!

Ôi thật sự ngại quá, anh ấy thấy biểu cảm ngốc nghếch đó của cô!

Hứa Tĩnh Giai khụ khụ vài tiếng, sau đó uống vài ngụm nước để trấn tĩnh bản thân. Kết quả sau đó là đại thần gần như ăn hết, Hứa Tĩnh Giai chỉ ăn được vài miếng vì phần lớn đều là những món liên quan đến gan heo, Hứa Tĩnh Giai không thể ăn được gan heo a!

Hứa Tĩnh Giai và đại thần đã rời khỏi quán một canh giờ sau đó. Đại thần lên tiếng đưa cô về kí túc xá. Cô và cả đại thần cả hai đều trầm mặc suốt con đường đi, đến khi cô thấy cổng trường phía trước thì vội vàng nói với đại thần.

“Sư huynh đến đây là được rồi ạ, em sẽ một mình về kí túc xá.”

Từ Trạch đang đi thì dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, sau đó không nhanh không chậm đáp “Ban tối, tôi không yên tâm để em về một mình.” Dứt lời lại bước tiếp. Hứa Tĩnh Giai chỉ còn cách đi theo anh.

Cuối cùng cũng đến trước kí túc xá, Hứa Tĩnh Giai ngại ngùng đưa lại chiếc túi có đựng áo khoác và cây bút cho đại thần “Cái này của sư huynh, cám ơn vì đã cho em mượn.”

Sau đó Hứa Tĩnh Giai như nghĩ ra gì đó, lại bổ sung thêm “Còn có.......cám ơn vì đã đưa em về kí túc xá.” Từ Trạch gật đầu, nhìn một lúc chiếc túi ấy mới đưa tay cầm lấy, sau đó liền nhét hũ canh gà hầm cho Hứa Tĩnh Giai, cô ngơ ngác, không để cho Hứa Tĩnh Giai kịp phản ứng, anh để lại vài câu rồi quay đi “Trước khi ngủ uống sẽ dễ ngủ hơn, tôi đi trước, lần sau gặp.”

Nhưng đây là canh dành cho anh mà???

Hứa Tĩnh Giai trở về phòng, lúc cô tiến vào, đã thấy ba người kia ngồi cùng một chỗ nhìn chằm chằm lấy cô. Hứa Tĩnh Giai theo bản năng sờ sờ gương mặt, rồi lại hỏi “Mặt tớ dính gì sao?”

Cả ba đồng loạt lắc đầu.

“...”Hứa Tĩnh Giai bỏ đi tắm luôn.

Suốt tối hôm đó, Hứa Tĩnh Giai bị mất ngủ. Chắc là do lần đầu được đi ăn cùng người khác giới, Hứa Tĩnh Giai có chút tiêu hoá không nổi những chuyện đã xảy ra. Kết quả là sáng hôm sau Hứa Tĩnh Giai mang mắt gấu trúc đi học. Quả nhiên đại thần không phải người bình thường, chỉ đi ăn cùng một tí, mà đã khiến cho Giai Giai thẹn thùng cả đêm.

Lúc này Hứa Tĩnh Giai đang ăn trưa tại căn tin của trường và cô đang đối mặt với hai ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Điều đó khiến cô không thoải mái một chút nào. Hứa Tĩnh Giai liền xua tay nói “Tiểu Linh và Vy Vy mau ăn đi, mọi người xung quanh đã nhìn tớ còn chưa đủ sao, bây giờ còn đến lượt hai cậu chơi trò đối mắt với tớ!”

Hứa Tinh Giai không hiểu sao, mấy ngày nay Dương Linh cùng Tống Vy thường xuyên nhìn cô, sao đó lại nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Mỗi lần ra ngoài cả hai người họ đều hỏi cô khắt khao, lại còn hay kể cho cô những chuyện tình yêu lừa đảo, sau đó lại khuyên cô phải tránh những kẻ xấu. Rốt cuộc là hai người họ bị sao thế nhỉ?

Vì khi ăn Hứa Tĩnh Giai không bao giờ nói chuyện, khi nãy lên tiếng, Hứa Tĩnh Giai cũng không có ăn thêm gì nữa, chỉ ngồi đợi ba người còn lại ăn xong. Bọn cô nói một lúc về chuyện học, sau đó Dương Linh đột nhiên quay sang hỏi Tống Vy rằng khi nào bạn trai cô ấy mới mời cơm chúng cô. Tống Vy nghe thế mới sực nhớ đến hai ngày nữa là đã đến ngày hẹn đi ăn cùng nhau rồi.

Thế nên là ngày hôm sau sau khi kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, bọn cô đã gấp rút đi chọn quà cho Tống Vy. Hứa Tĩnh Giai, Đường Phân và Dương Linh đi đến trung tâm mua sắm, đi dạo vài vòng thì mua được một chiếc váy màu hồng nhạt cho Vy Vy. Sau đó bọn cô cũng không còn gì để mua nữa, liền trở về kí túc xá.

Vào hôm ngày hẹn, Tống Vy đã mặc chiếc váy mà bọn cô tặng, tuy nước da của cô nàng khá kém màu, nhưng đa phần chiếc váy làm toát lên vẻ nữ tính và rạng rỡ của Vy Vy, nên cũng không quá tệ. Bây giờ cả bốn người Dương Linh, Đường Phân, Tống Vy và cả Hứa Tĩnh Giai đang đi đến chỗ ăn. Đó là một quán lẩu tứ xuyên rất nổi tiếng cách trường Gia Thiển khoảng 25 phút đi xe. Nhưng cũng may hôm nay không phải là ngày đặc biệt, nên quán cũng không quá đông đến nỗi không còn chỗ ngồi. Chúng cô bước vào quán, Tống Vy đã vội chạy đi mất, khuôn mặt vui vẻ tươi cười khó giấu nổi khi thấy bóng lưng người nào đó.

~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~

Hứa Tĩnh Giai vừa đóng cửa phòng tắm, cả ba người đồng loạt chụm lại thảo luận. Cuộc thảo luận là như sau.

Dương Linh “Có nên tra hỏi Giai Giai ngay bây giờ không?”

Tống Vy liền lắc đầu “Chưa phải lúc!”

Dương Linh “Thế khi nào mới phải lúc?”

Tống Vy “Không phải vội, chuyện này cậu phải nhẫn nại!”

Dương Linh “Nhẫn nại lỡ như Giai Giai bị bắt đi mất luôn thì sao?”

Đường Phân “Các cậu tưởng tượng quá rồi đấy!”

Dương Linh “Một con người chưa từng yêu đương như cậu không hiểu đâu. Tình yêu rất đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm, Giai Giai xinh như vậy, lỡ như bị lừa thì mất cả đời con gái!”

Đường Phân “........Tớ thấy người đi cùng Giai Giai cũng đâu có tệ!”

Tống Vy “Tệ! Rất tệ là đằng khác. Trông hắn rất lạnh lùng với Giai Giai, cảm thấy chẳng ga lăng chút nào, đã vậy dẫn Giai Giai đến một nhà hàng bình thường mà chả có một tí lãng mạn nào cả, ít nhất cũng phải uống rượu vang dưới ánh nến chứ!”

Dương Linh gật đầu phụ hoạ “Đúng đúng, người như vậy sẽ không có đủ khả năng để chăm sóc cho Giai Giai của chúng ta!”

Đường Phân “...” Đại thần luôn được ca tụng từ khi nào trở nên tệ như vậy rồi????

~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~

Tiếng tin nhắn báo đến, Từ Trạch dừng lại việc đánh máy cầm lên điện thoại ở kế bên. Lúc này đã là nữa đêm, tin nhắn từ Dì Phương gửi đến.

- A Trạch nhớ uống canh gà hầm, dì biết con còn thức! Uống xong thì phải chụp hình cho dì coi.

Từ Trạch định không trả lời, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, tay lại soạn chữ.

- Đợi khi nào vợ tương lai trả lại hũ canh, cháu sẽ chụp lại!

- Thế là thế nào? Dì không hiểu?-Tin nhắn được trả lời lại ngay sau đó, nhưng Từ Trạch chỉ nhếch mép cười, đặt điện thoại trong tay xuống, tiếp tục đánh máy.

~~~*Ở một diễn biến khác No.3*~~~

Tiểu Tôn đứng tại trước cửa lớn của công ty Từ Hoằng, nhìn thấy Từ Trạch từ xa bước đến liền vẫy tay gọi “Trạch Gia ca, phía bên này!” Khi thấy Từ Trạch bước đến gần, anh ta nhận ra Từ Trạch khoác một chiếc áo khoác mới mà anh ta chưa bao giờ thấy Từ Trạch mặc lần nào cả, anh ta nói “Trạch Gia, hôm nay nóng thế này, anh mặc áo khoác không thấy nóng sao?”

Từ Trạch không nói gì, nhếch miệng cười sau đó bước đi vào trong. Tiểu Tôn kinh ngạc nhìn theo hướng Từ Trạch đi mà thầm nghĩ, áo mới..........có mùi hương rất nữ tính nha! Trạch ca không biết điều này kì lạ lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.