Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 70: Chương 70




Nụ hôn này rốt cuộc có gì không giống với trước đây, chính Trình Khác cũng không biết, hắn chỉ biết bản thân cực kỳ cực kỳ muốn hôn Giang Dư Đoạt một cái, không phải cái kiểu chỉ chạm nhẹ, thử thử, rồi quẹt quẹt qua loa hai lần.

Hắn muốn một cái hôn chưa từng được cảm nhận, như thể công thành đoạt đất, nhiệt tình như lửa, gió cuốn mây bay, kịch liệt như thể đánh nhau, thở không ra hơi.

Môi Giang Dư Đoạt có hơi lạnh, mà hơi thở lại rất nóng.

Hơi nóng chạm tới mặt Trình Khác rồi, hắn liền đánh mất lý trí, phất tay phủi đi chút lý trí cuối cùng, chính hắn cũng đột nhiên cảm thấy mình như một tên dê già cụt tay đang lên cơn.

Kéo Giang Dư Đoạt vào trong phòng, đè lên tường, rồi lại lôi vào phòng khách, đá ngã ghế tựa, phá tan bàn, sau một loạt thao tác, thế giới dường như trống rỗng, chẳng thấy rõ thứ gì, trong tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hổn hển thở dốc của bản thân, trong hỗn loạn hắn thậm chí còn không nghe rõ Giang Dư Đoạt có đáp lại hay không.

Cực kỳ đã nghiền, ngoại trừ tay phải đang bó bột không thể hợp tác, hơn nữa vẫn luôn bị Giang Dư Đoạt cầm lấy ở ngoài.

Có điều tốt xấu gì cũng còn tay trái, tay trái phối hợp hết sức tận tình đúng chức trách.

Vừa mò vừa xoa, cuối cùng đập một cái lên mông Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt dừng lại một chút, sau đó nhấc cánh tay lên, cứ thế đẩy hắn ngã xuống ghế sofa.

Lúc con Miu từ chỗ dựa lưng ghế sofa nhảy xuống đạp lên mặt hắn, Trình Khác mới hơi hơi tỉnh táo lại.

Tóm được mông Tam ca rồi.

Tóm xong rồi còn không rõ mình rốt cuộc nghĩ gì lại tóm lấy mông Tam ca.

Có lẽ sẽ vì phản xạ có điều kiện mà bị đánh.

Nhưng Giang Dư Đoạt cũng không đánh hắn, đứng dậy bên cạnh ghế sofa được một giây xong, liền nhào tới.

Trình Khác đoán, có lẽ Giang Dư Đoạt đang dùng kinh nghiệm đánh nhau, tay phải bó bột của hắn bị Giang Dư Đoạt ấn lên đỉnh đầu, sau đó Giang Dư Đoạt bước lên, đầu gối đè lên cổ tay trái hắn.

“Con mẹ nó, anh cắn tôi đấy à?” Giang Dư Đoạt có hơi thở dốc, cưỡi trên người hắn cúi đầu nhìn hắn hỏi một câu.

“Không biết,” Trình Khác cũng thở gấp, “Tôi còn nghĩ tôi xé cậu ra rồi đây.”

Giang Dư Đoạt thở hổn hển một lúc, cúi đầu mãnh liệt hôn xuống.

Trong nháy mắt, Trình Khác cứ ngỡ là Tam ca định dùng sọ não đập mũi mình.

Sau đó trong đầu chỉ còn bốn chữ.

Gió cuốn mưa bay.

Hôn bao lâu, rồi hôn thế nào.

Trong đầu nghĩ gì.

Có trời mới biết.

Lúc Giang Dư Đoạt buông hắn ra, rồi bật người dậy, Trình Khác nghe thấy tiếng điện thoại mình đang vang lên.

Hai người không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Trình Khác chỉ cảm thấy bên tai ong ong.

Điện thoại di dộng rốt cuộc cũng ngừng reo.

“Sao lại ngừng?” Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt, vì nhịp thở chưa ổn định, hắn cảm giác giọng điệu mình nói cứ lâng lâng.

“Cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Điện thoại á? Anh không nghe thì tự nó dừng.”

“Con mẹ nó, Trần Khánh trong cậu biến đi!” Trình Khác quả thực cạn lời, “Tôi hỏi sao cậu lại ngừng!”

Giang Dư Đoạt ngẩn người, không nói gì.

“Sao vậy?” Trình Khác rất mất công tốn sức mà rút tay mình từ dưới đầu gối y ra, rồi vỗ nhẹ lên mặt y, “Hả?”

“Không.” Giọng Giang Dư Đoạt hơi buồn bực.

Qua một lúc, y lại thả người xuống, nằm sấp trên người Trình Khác bất động, mặt chôn vào hõm vai hắn.

“…Mịe,” Trình Khác nén giận, Giang Dư Đoạt thả người một cái, suýt nữa đập hắn đau xóc hông.

Giang Dư Đoạt không nhúc nhích, cũng không nói gì, cứ vùi đầu như thế.

Cổ Trình Khác có thể cảm nhận đươc hô hấp nóng bỏng của y, hắn giơ tay xoa lên lưng y: “Không sao, đây chỉ là…kích động.”

“Không.” Giang Dư Đoạt vùi đầu vào vai hắn nói.

“Cậu…cứng đúng không?” Trình Khác cảm thấy chẳng hiểu sao, dưới cảnh tượng hưng phấn kích động như thế, hắn lại hơi buồn cười.

“Anh không phải cũng vậy à?” Giang Dư Đoạt vẫn là giọng buồn bực.

“Đúng,” Trình Khác thò tay len vào áo y, sờ sờ trên lưng y, trên da bóng loáng lại có thể sờ được mấy vết sẹo nhô ra, “Vậy tôi cũng đâu có ngừng lại.”

“Tôi không phải vì cái này.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vậy là làm sao,” Trình Khác hỏi, “Bị điện thoại kêu dọa?”

“Con mẹ nó, anh mới bị điện thoại kêu dọa,” Giang Dư Đoạt chép miệng, dừng một lúc liền thở dài, “Tôi là…là… không biết phải làm gì.”

“Cái gì?” Trình Khác sửng sốt hai giây, đột nhiên không khống chế được kích động muốn cười ra thành tiếng, hắn cắn răng nhịn cười, nhẹ nhàng đẩy Giang Dư Đoạt ra một chút.

Giang Dư Đoạt nghiêng mặt sang một bên, lông mày nhíu lại: “Cũng không phải không biết phải làm gì, tôi biết phải làm gì… Cũng không phải, dù sao… cũng không quen.”

“Tôi biết rồi, biết rồi.” Trình Khác xoa xoa lên lưng y.

“Anh biết cái gì?” Giang Dư Đoạt đẩy cánh tay nhìn hắn.

“…Tôi chỉ nói bừa vậy thôi.” Trình Khác nói, có lẽ hiện giờ đầu óc chẳng đủ dùng, quả thật không hiểu Giang Dư Đoạt muốn nói gì.

Giang Dư Đoạt đứng dậy, đẩy chân hắn vào bên trong, ngồi trên ghế sofa, cầm điếu thuốc rồi đốt lên.

Trình Khác túm lấy ống tay áo y dùng sức, cũng ngồi dậy, dựa vào trên tay vịn ghế sofa: “Cậu đang ngồi trên chỗ con Miu thả một bãi đúng không?”

“Tôi cũng không phải không quen…” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm cắn răng một cái, quay mặt sang nhìn hắn: “Tôi có lẽ là nghĩ tới chuyện sau đó, lại đột nhiên không biết làm như thế nào nữa.”

Trình Khác không nói gì, qua cả ngày mới hiểu ra y muốn nói gì.

Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, khói bay lên, y híp mắt lại, nhìn có vẻ một mặt hung hăng, Trình Khác thực sự không thể nào liên hệ vẻ mặt của y với nội dung y muốn nói.

“Cho nên cậu không phải là không biết phải làm gì,” Trình Khác nói, “Cậu là không biết phải làm như thế nào.”

“…Cút.” Giang Dư Đoạt lườm hắn một cái, quay đầu đi.

Trình Khác cảm thấy, trong tình cảnh cảm xúc mãnh liệt vẫn đang thòm thèm mà lại phải nín lại này, nếu đột nhiên không khống chế được mà cười như điên, sẽ là một chuyện cực kỳ phát hoại bầu không khí.

Nhưng hắn vẫn không thể nào nhịn nổi.

Nghiêng đầu quay về hướng lưng ghế sofa cười đến mức không ngừng lại được.

Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn hắn, nhìn được mấy giây mới quát: “Đệt!”

Trình Khác sau khi cười xong, cảm giác mình chẳng còn ý tưởng gì nữa, bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt rồi thì hưng phấn đã bị quét sạch sành sanh, đầu óc cực kỳ trong sáng.

Giang Dư Đoạt tiến vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra vẫn là một mặt khó chịu.

“Tôi có hơi đói bụng,” Trình Khác nói, “Giờ này còn có cơm tối không?”

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn: “Anh ăn rắm đi.”

Trình Khác vốn đã ngừng được cười lại nhất thời tro tàn cháy lại, ôm chầm lấy con Miu, lại một trận cười lăn lộn, cũng không biết mình ăn phải cái gì.

“Tôi nể tình hôm nay là sinh nhật anh.” Giang Dư Đoạt chỉ hắn, “Còn là người bệnh.”

“Không phải thì sao.” Trình Khác cười hỏi.

“Cho anh một trận.” Giang Dư Đoạt cầm áo khoác mặc vào, “Đi thôi, đi ăn cơm tối.”

“Giờ này còn có chỗ ăn à?” Trình Khác liếc nhìn điện thoại, đã ba giờ.

“Có,” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều nếu tôi không dẫn anh đi, anh chắc chắn không tìm được.”

“Vậy thì đi.” Trình Khác thả Miu xuống đứng lên.

Cuộc sống của người bệnh làm hắn tìm lại được chút cảm giác đại thiếu gia trước đây, giơ tay ra, áo khoác được mặc vào.

Có điều trong giây lát này có ý nghĩ lóe lên, làm hắn có hơi buồn bực.

“Ngày mai Trần Khánh liệu có tìm cậu không?” Sau khi ra khỏi nhà Trình Khác hỏi một câu.

“Sẽ,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh…không cần để ý nó nghĩ thế nào, nó cho dù nghĩ thế nào, cũng sẽ không có ý gì với anh đâu.”

“Cậu ta chắc không tiếp nhận được đi,” Trình Khác nói, “Cậu định nói với cậu ta thế nào?”

“Anh đừng để ý,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi với Trần Khánh, giữa hai đứa bọn tôi chẳng có gì không giải quyết được, nếu thật sự không giải quyết được, đánh một trận là phục.”

“Thật ra cậu cũng không nhất định phải nói cậu là…” Trình Khác do dự.

“Tôi hiểu ý của anh,” Giang Dư Đoạt ngắt lời hắn, “Tôi sẽ nghĩ cẩn thận,…..tôi thích anh, là kiểu thích nào.”

“Ừ.” Trình Khác cười.

Giang Dư Đoạt dẫn hắn xuyên qua mấy cái hẻm, rẽ đông quẹo tây rồi đến một con đường nhỏ Trình Khác chưa từng đi qua.

Nhìn phong cách cũng chẳng khác con đường nhỏ Giang Dư Đoạt ở lắm, có điều lúc này còn mấy cửa tiệm sát đường vẫn mở cửa.

“Quán đồ nướng giờ cũng đóng rồi nhỉ?” Trình Khác hỏi, “Đây là hàng gì?”

“Quán đồ nướng.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác ngẩn người, lại cười một trận không ngừng được.

Giang Dư Đoạt cau mày nhìn hắn: “Anh hôm nay bị Trình Dịch đánh hỏng đầu à?”

“Nó làm gì có cơ hội ra tay.” Trình Khác vừa cười vừa nói.

“Anh 28 rồi đó thiếu gia.” Giang Dư Đoạt nói, “Cười như thằng ngốc vậy.”

“Liên quan gì tới cậu.” Trình Khác nói.

“Vào đi.” Giang Dư Đoạt đẩy hắn về phía một quán nhỏ bên cạnh.

Cái quán này rất nhỏ, đặt bốn bàn nhỏ đã kín, bàn gần phía trong là một cặp tình nhân, đang vừa ăn đồ nướng vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Hai người bọn họ ngồi xuống cái bàn dựa cửa bên này, chủ quán là một thanh niên râu rậm, cầm ấm trà tới, chào hỏi Giang Dư Đoạt: “Tam ca.”

“Nướng một ít đồ giúp tao.” Giang Dư Đoạt nói, “Rồi lấy thêm hai bình rượu.”

“Được.” Râu rậm đáp một tiếng.

Sau khi gã đi, Giang Dư Đoạt nhỏ giọng hỏi: “Mới vừa rồi ai gọi cho anh?”

Trình Khác hiện giờ mới nhớ ra điện thoại mình từng reo.

“Không biết, hơn nửa đêm rồi.” Hắn móc điện thoại di động ra nhìn, nhíu mày, có hai cuộc gọi nhỡ, một là Trình Dịch, hai là Lưu Thiên Thành, hắn thả lại điện thoại vào túi: “Không cần để ý.”

“Trình Dịch phải không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Ừ, có lẽ kéo người đi uống rượu.” Trình Khác nói, “Sau đó kể khổ một chút, rồi gọi điện giảng hòa, mấy người bạn trước kia của tôi lại gọi tới khuyên nhủ, bảo tôi xin lỗi Trình Dịch gì đó.”

“Không mệt à?” Giang Dư Đoạt chậc một tiếng.

“Có lẽ là quen rồi đi.” Trình Khác nói, nghĩ lại liền nhìn Giang Dư Đoạt, “Cái cửa hàng tôi nói hôm nay, cậu muốn đến xem không?”

“Tôi xem cửa hàng làm gì?” Giang Dư Đoạt nhận rượu chủ quán đưa tới, vặn nắp ra uống một hớp, sau đó đưa cho hắn.

“Tôi chốc nữa hẵng uống, bụng rỗng không uống được rượu.” Trình Khác cầm chai bỏ lại bàn, “Cái cửa hàng kia, là một quán rượu, theo như cách làm việc của Trình Dịch, hẳn là rất tốt, cậu…có hứng thú gì không…”

“Không có.” Giang Dư Đoạt trả lời rất kiên quyết.

“Cậu sợ không có kinh nghiệm à?” Trình Khác hỏi, “Có thể từ từ học, cậu muốn làm chút gì đó, cái tiệm này dù sao cũng tốt hơn nghề mộc của cậu đúng không?”

“Nghề mộc của tôi không được sao?” Giang Dư Đoạt cười.

“Cực kỳ tốt.” Trình Khác nói.

“Cửa hàng kia không nên giữ lại,” Giang Dư Đoạt nói, “Chuyện này Trình Dịch đã mất mặt rồi, anh chỉ cần không bán cái tiệm này đi, anh ta chắc chắn không để anh yên.”

Trình Khác không nói gì, Giang Dư Đoạt nhiều lúc suy nghĩ rất kỹ càng.

“Đừng dính líu gì đến anh ta nữa.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác chần chừ một lúc, rồi gật đầu: “Được.”

Ăn đồ nướng uống rượu xong, đi ra khỏi quán ăn, Trình Khác cảm giác trời cũng sắp sáng.

“Mệt không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.” Cánh tay Trình Khác kéo bả vai y, “Có thể ngã luôn xuống đất ngủ tại chỗ.”

Giang Dư Đoạt lùi về sau nhìn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.

Thế nhưng ôm cũng chẳng vững vàng, tay một chốc lại di chuyển lên, có vẻ thấy không phù hợp, rồi lại đi xuống chút, sau đó lại di chuyển lên.

“Đừng sờ loạn, không có chỗ nào chuẩn à?” Trình Khác hỏi.

Giang Dư Đoạt im lặng, nắm chặt tay, không đổi sang chỗ khác nữa.

Về đến nhà, Trình Khác liền đi ra sân sau, đèn Giang Dư Đoạt làm vẫn đang sáng, trong sân vàng ấm một góc, nhìn so với bên ngoài ấm hơn đến vài độ.

“Đèn này có thể treo trong phòng ngủ.” Trình Khác nói, “Ý là phòng tôi, vừa khéo tôi cảm thấy đèn tường dùng không thoải mái lắm, có thể đổi thành cái này.”

“Anh không cần nể mặt tôi đâu,” Giang Dư Đoạt nói, “Treo chỗ đấy khó coi.”

“Không khó coi.” Trình Khác nói.

“Tùy anh đi, có điều còn phải quét một lớp dầu nữa, hôm nay không đủ thời gian.” Giang Dư Đoạt đi tới bên cạnh đèn, đưa tay gảy một cái, đèn liền quay vòng, đủ các loại đốm sáng cùng bóng tối đung đưa trong sân, “Hay là lắp cái đèn màu ở trong.”

“Đừng! Tuyệt đối đừng!” Trình Khác nhanh chóng nói, “Xin cậu kiên trì với thẩm mỹ hiện giờ.”

“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.

Trình Khác ngáp một cái: “Ngủ đi, buồn ngủ chết rồi.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đi tới, dừng lại trước mặt hắn, do dự mấy giây: “Tôi ngủ ở đâu?”

Trình Khác nhìn y: “Ngủ trong lồng ngực tôi.”

“Đệt!” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.

“Đến, ôm một cái.” Trình Khác dang tay ra.

“Mới có hai lạng rượu.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn chằm chằm, “Anh đã thành ra thế này?”

“Đến, ôm một cái!” Trình Khác cất cao giọng, gào lên một tiếng.

“Ông nội anh!” Giang Dư Đoạt bị hắn gào đến mức lùi lại một bước, “Ngốc luôn rồi à?”

Trình Khác không nói gì, vẫn dang tay ra, hắn cũng không biết mình làm sao, là uống rượu hay là đánh nhau hay là hôn môi hay là say bye bye với quá khứ, nói chung hiện giờ hắn tuy đã buồn ngủ chết rồi, nhưng lại có hơi hưng phấn không kiềm chế được.

Giang Dư Đoạt nhìn chăm chú hai mắt hắn, đi tới ôm lấy hắn.

“Buồn ngủ chết tôi rồi.” Trình Khác dùng tay trái ôm chặt y, cằm gác lên bả vai y, vừa nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đứng không vững.

“Anh đừng bảo tôi ôm anh vào đấy,” Giang Dư Đoạt lập tức cảnh giác, “Tôi không ghét bỏ gì anh, nhưng vóc dáng anh như này tôi thật sự không dám ôm, sợ làm ngã.”

Trình Khác nở nụ cười, buông y ra, quay người trở vào bên trong nhà, sau khi rửa mặt xong thì vào phòng ngủ, nằm uỳnh xuống giường: “Buồn ngủ chết rồi.”

Nói xong câu này, hắn liền cảm giác như mình mất đi tri giác, tốc độ ngủ này làm hắn cực kỳ phiền muộn, cũng không kịp chờ Giang Dư Đoạt nằm xuống.

Lúc khôi phục lại tri giác trời đã sáng choang, thế nhưng thời gian chính xác Trình Khác cũng không biết.

Trên giường chỉ có mình hắn, Giang Dư Đoạt không biết đã rời giường hay vẫn không ngủ như lần trước.

Lúc Trình Khác định đưa tay lấy điện thoại, lại phát hiện cánh tay phải mình không động đậy được, hắn nhìn sang, thấy cánh tay phải đang bó bột của mình đang để trên gối, mà dùng tới ba mươi giây hắn mới nhìn rõ, trên thạch cao buộc một sợi dây thừng, đầu dây kia treo lên cột đầu giường.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác khiếp sợ rống lên một tiếng.

“Đây_______”, Giọng Giang Dư Đoạt từ phòng khách vọng tới, sau đó người liền chạy vào, “Đến rồi đến rồi đến rồi, tôi tháo ra cho anh.”

“Cậu chơi cái gì đây?” Trình Khác nhìn y, đột nhiên trợn to mắt, “Tôi đệt! Cậu chơi cái gì?”

“Cái gì?” Giang Dư Đoạt vừa cởi dây vừa nhìn hắn.

Trình Khác ngẩn người, đột nhiên lật chăn lên, nhìn lướt qua người mình.

“Đệch cụ anh!” Giang Dư Đoạt chắc là đã hiểu ra, nhảy lên chỉ vào hắn, “Tôi đệt! Trình Khác, con mẹ nó, anh nghĩ cái đách gì thế!”

Trình Khác ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ, thế nhưng phản ứng của Giang Dư Đoạt lại làm hắn có hơi buồn cười, nín nửa buổi không nín nổi mới hỏi một câu: “Cậu còn có thể hiểu tôi có ý gì cơ đấy?”

“Phí lời!” Giang Dư Đoạt nói, “Xem mấy tấm ảnh gì đó là cũng hiểu rồi.”

“Ồ.” Trình Khác nở nụ cười.

“Dậy!” Giang Dư Đoạt nói, “Trình Dịch gọi ba cuộc điện thoại tới, Hứa Đinh cũng gọi hai cuộc.”

Trình Khác nhíu mày, “Mấy giờ rồi?””

“Sắp 11 giờ,” Giang Dư Đoạt nói, “Hứa Đinh có gọi cho tôi một cuộc.”

“Nói gì?” Trình Khác ngồi xuống giường.

“Hỏi tôi có biết tại sao anh không nghe điện thoại không, tôi bảo anh còn đang ngủ,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ta liền dập máy, cũng không nói có chuyện gì.”

“Còn có chuyện gì nữa,” Trình Khác đứng lên, “Là chuyện bán cửa hàng… Lại phải kéo theo cả Hứa Đinh vào…”

“Hứa Đinh là người duy nhất anh từng quen còn giúp đỡ anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Chắc chắn phải kéo đến anh ta.”

Lúc Trình Khác đi tới nhà tắm, Giang Dư Đoạt đi theo: “Hứa Đinh có phải là…”

“Hả?” Trình Khác quay đầu lại.

Giang Dư Đoạt nhíu mày: “Nếu như anh ta không có vấn đề gì, vậy anh ta giúp anh như thế là…”

“Cậu ghen đấy à?” Trình Khác hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.