Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 87: Chương 87




Mễ Lạp Nhi xuống tầng trước, Trình Khác xóa sạch hình ảnh đáng xấu hổ trên bàn vẽ tranh cát, may mà hắn không quen dùng tay trái, vẽ cũng hơi trừu tượng, nếu là tay phải……..

Hắn vào phòng vệ sinh tầng ba rửa mặt, sửa sang lại tâm trạng, rồi đi xuống tầng.

Mễ Lạp Nhi cùng lễ tân Tuệ Tuệ mới tới đã bàn bạc với người khách gần xong, chỉ chừa lại một vài chi tiết cần hắn xác nhận.

Trình Khác xác nhận xong, người khách giao tiền dự chi rồi rời đi, hắn liền ngồi bên bàn, nghe Mễ Lạp Nhi và Tuệ Tuệ quyết định những việc cần chuẩn bị xong liền bắt đầu bàn luận chuyện ủ rượu.

“Chúng ta phải ủ rượu à?” Trình Khác hỏi một câu.

“Anh Hứa bảo có thể làm một ít, có thể tặng cho khách quen, rượu vang, rượu trái cây tự cất gì đó,” Mễ Lạp Nhi nói, “Hay lắm, nếu khách muốn tự ủ rượu cũng có thể để họ đặt ở đây, lúc nào đến là uống được.”

“Ừ.” Trình Khác gật đầu.

Trầm mặc một lúc, Mễ Lạp Nhi không biết mấy, chủ yếu là Tuệ Tuệ bắt tay làm, nghe lời cô nàng, có vẻ sở thích chính là ủ rượu.

“Chuyện này,” Trình Khác do dự vài giây rồi mở miệng, “Tuệ Tuệ.”

“Chuyện gì vậy anh Trình?” Tuệ Tuệ nhìn hắn.

“Em…đã từng ủ rượu dâu tây chưa?” Trình Khác hỏi.

“Ủ rồi, gần như mọi nguyên liệu có thể dùng ủ rượu em đều dùng rồi,” Tuệ Tuệ quay đầu bàn với Mễ Lạp Nhi, “À, thêm cả rượu dâu tây đi.”

“Em dạy anh qua được không?” Trình Khác nói, “Anh muốn…thử xem.”

“Anh muốn chơi hay là muốn uống,” Tuệ Tuệ nói, “Nếu muốn uống thì cứ để em ủ cho là được, không thì còn phải tự mua lọ các thứ, mất công.”

“Anh muốn làm mang đi tặng.” Trình Khác nói.

Tặng cho tên khốn kiếp không biết đến bao giờ mới có thể trở về.

Ngày thứ tám Giang Dư Đoạt bỏ trốn, muốn dùng đủ các loại tư thế dằn vặt cậu ta.

Trình Khác ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặt đối mặt với Miu mà nhìn đống đồ trước mặt.

Một rổ dâu tây, một túi đường phèn, một lọ dùng để ủ rượu, một lọ dùng để đựng rượu, còn có mấy túi men ủ rượu trái cây.

Dâu tây và đường phèn là hắn vừa mua ở siêu thị, men là Tuệ Tuệ cho hắn, bình ủ rượu mua trên mạng, lọ đựng rượu sau khi ủ xong là nhờ Hứa Đinh mua hộ từ một người bạn chơi thủy tinh, tạo hình cực kỳ đơn giản, tròn tròn trong veo.

Hôm nay đồ đã có đủ, có thể bắt tay vào làm.

“Rửa dâu tây, lấy cuống, sau đó để khô,” Trình Khác nhìn phương pháp ủ rượu Tuệ Tuệ viết cho hắn trong di động, “Tao sống đến giờ, ngoại trừ vừa học được nấu mì ăn liền với trứng thì chưa từng làm mấy thứ này, lại còn là chuyện cao siêu như ủ rượu.”

Hắn cầm lấy dâu tây, nhặt một quả, đưa tới bên miệng Miu: “Ăn không?”

Miu lại gần ngửi ngửi nửa buổi, sau đó duỗi móng ra đỡ dâu tay bắt đầu gặm, gặm còn rất tập trung, mắt cũng híp lại, trên cằm trên ria toàn là nước.

“Mèo còn dâu tây cơ à?” Trình Khác có hơi giật mình, “Anh mày có biết mày tham ăn thế không đấy?”

Miu không thèm để ý tới hắn, tiếp tục gặm.

Mà Trình Khác cũng không có hứng thú nói tiếp, một người nói chuyện với một con mèo về chủ nhân của nó, chỉ làm hắn cảm thấy cô quạnh, nhất là khi con mèo này còn không thèm đáp lại, chỉ mải ăn.

Nếu hắn như con Miu thì tốt rồi, giờ cậu không ở đây, không ở thì thôi, lúc cậu trở về tôi dùng đuôi quấn quấn chân cậu, nếu cậu không về, tôi liền ăn dâu tây người khác cho.

Dâu tây rửa sạch phơi khô xong, mất thời gian rõ lâu, tay trái hắn vốn đã không linh hoạt, rửa thì thôi, còn phải bỏ cuống… Ăn cả cuống trúng độc được chắc! Cuối cùng, mỗi cái cuống dâu đều là hắn dùng răng cắn xuống.

Trình Khác làm theo phương pháp ủ rượu đã viết, bỏ dâu tây đã cắn xong vào trong bình ủ rượu, mười cân dâu tây, hai cân đường, rầm rầm đổ vào, men thì dùng nước đường nóng hòa tan…

Sau đó là đến bóp nát dâu tây.

Hắn đeo găng tay vào, thò tay vào bình bắt đầu bóp.

Bên ngoài cửa sổ nhà bếp có một mảnh đất trống nhỏ, Ba tuổi rưỡi đang đạp xe đạp vòng quanh, trong miệng không biết đang hát gì.

Trình Khác nhìn mà ngẩn người.

Hắn cũng không thích trẻ con, có điều Ba tuổi rưỡi trông cực kỳ đáng yêu, không làm người khác thấy phiền, chủ yếu là… Giang Dư Đoạt hay nhắc tới thằng nhóc này.

Vì thế Ba tuổi rưỡi theo một ý nghĩa nào đó, lại liên quan đến Giang Dư Đoạt.

Dâu tây đã bóp nát xong, Trình Khác bỏ lọ vào bên cạnh máy sưởi, vậy coi như là xong.

Việc phải làm tiếp theo chính là chờ đợi.

Chờ rượu dâu tây ủ xong.

Chờ người uống rượu dâu tây trở về.

Ánh nắng rất đẹp, Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, mắt có hơi không mở ra được.

“Gần đây thế nào rồi?” La tỷ ngồi đối diện bên kia bàn.

“Rất ổn,” Giang Dư Đoạt nói, “Ngủ cũng được, hôm qua không uống thuốc cũng ngủ được.”

“Đây là nhạc cậu muốn nghe,” La tỷ đặt một cái MP3 lên bàn, “Tôi đều lưu vào đây rồi, nghe chán rồi tôi đổi cho cậu.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu, cầm tới, bỏ tai nghe vào tai lắng nghe.

“Thuốc lá tôi không mua, lần sau đến sẽ mang cho cậu,” La tỷ nói, “Bác sĩ Lý bảo cậu hút ít đi phải không?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt duỗi bốn ngón tay ra, “Tôi đồng ý với ông ấy, một ngày chỉ hút bốn điếu.”

“Kiên trì được không?” La tỷ hỏi.

“Được.” Giang Dư Đoạt nói, “Chuyện này cũng không có gì… Chị đi cùng tôi ra ngoài sân một lúc đi.”

“Được.” La tỷ đứng lên.

Đi vào trong sân, Giang Dư Đoạt cảm nhận rõ ràng, bản thân được thả lỏng.

Bệnh viện, dù là loại bệnh viện gì, kể cả bệnh viện không hề giống bệnh viện như ở đây, đều sẽ làm y sợ.

Y chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ chủ động yêu cầu vào đây.

Mãi cho tới hôm nay, y mới có thể không dựa vào thuốc mà miễn cưỡng ép mình ngủ, hai buổi tối đầu tiên, y thậm chí còn ngồi trong góc phòng vượt qua cả một đêm.

Bác sĩ Lý đã nói chuyện với y về nỗi sợ hãi đối với bệnh viện.

Y có rất nhiều thứ không muốn nghĩ tới, thế nhưng một đoạn ký ức y nhớ rõ ràng, rồi rốt cuộc lại bị cưỡng ép xóa đi, y lại không thể không đối mặt.

Y lựa chọn nằm viện, lựa chọn xé rách vết thương, lựa chọn tự nói với mình đó là ký ức sẽ đi theo cả đời như hình với bóng, y phải gánh chịu nỗi thống khổ hiện giờ, ngay cả một giây cũng không ngừng lại.

Buổi tối hôm đó, sau khi nói chuyện xong, y cả đêm đều qua lại giữa tỉnh táo và ảo giác, không nhận rõ được, đâu là mộng cảnh, đâu là hiện thực.

Hình ảnh chân thực đến mức hơi thở cũng khó khăn.

Y nằm trong một căn phòng sáng sủa, có âm thanh hỗn độn, có bóng người lay động, y cố hết sức quay đầu lại, có thể nhìn thấy bên trong tấm màn chưa bao giờ kéo, một cái giường khác.

Rất nhiều máu.

Bác sĩ Lý nói cho y biết, đó là một người cảnh sát.

Y đã không nhớ rõ mặt người kia trông thế nào, dáng dấp ra sao, cao bao nhiêu, béo hay gầy, tên là gì, thậm chí đã không nhớ rõ giọng nói khi người nọ hô lên câu “Giang Dư Đoạt” kia.

Nhưng y nhớ được máu, nhớ được nhiệt độ thân thể che chở phía trên người y.

Còn có tiếng kéo dài “Tít____________”

Y cảm nhận được rõ ràng, bởi vì y mà một sinh mệnh không thể nào giữ lại được, từng chút từng chút rời đi.

Ánh đèn sáng ngời cũng không thể nào làm tản đi mùi nước khử trùng, bóng người lay động bên trong màu trắng đầy mắt, tiếng vang “tít tít” của máy móc, tất cả những thứ này, đều bởi vì y mà liên quan tới cái chết, cũng lại trở thành mối liên hệ duy nhất.

Y sợ điều này, càng sợ sệt sẽ có thêm một người như vậy.

Thời kỳ sau đó, từng ngày y đều quen thuộc, từng người rồi từng người rời đi, biến mất, không xuất hiện lại nữa, cũng sẽ làm y bất an, làm y sợ hãi.

Từ lúc Trình Khác bắt đầu chậm rãi trở thành một phần cố hữu trong cuộc sống của y, y bắt đầu căng thẳng, lại một lần nữa, “biến mất” có lẽ sẽ không tránh được, mà đến khi ý thức được, bản thân có thể làm Trình Khác thật sự “biến mất”, nỗi bất an đã đạt đến đỉnh điểm.

Trình Khác cách xa y mới có thể an toàn, mới sẽ không biến mất, mà Trình Khác cách xa y, cũng sẽ chẳng có dấu vết để bám theo.

“Gần đây,” Giang Dư Đoạt cùng La tỷ đi chậm rãi theo con đường nhỏ trong sân, y châm một điếu thuốc, tự đếm trong lòng, là điếu thứ ba của hôm nay, “Trình Khác… có liên lạc với chị không?”

“Không,” La tỷ nói, “Hôm đó nói chuyện với cậu ấy xong, cậu ấy cũng không liên lạc lại với tôi nữa.”

“Chị có nói cho anh ấy biết không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Nói cho cậu ấy biết gì?” La tỷ vỗ nhẹ nhàng lên lưng y, “Nói cho cậu ấy biết cậu ở đâu à? Hay là nói cho cậu ấy biết, tôi không thể kể tình hình của cậu?”

“Không thể kể.” Giang Dư Đoạt nói.

“Nói với cậu ấy rồi.” La tỷ gật đầu.

Lúc nghe thấy câu này, Giang Dư Đoạt đột nhiên hơi thất vọng, mà ngừng một lúc, lại thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên nếu anh ấy muốn tìm tôi…cũng không biết phải đi đâu tìm, phải không?”

“Đúng,” La tỷ cười, “Cậu ấy vì lo lắng cho cậu, nên lúc tôi nói không thể kể cho cậu ấy, cậu ấy có hơi không vui.”

Giang Dư Đoạt giật khóe miệng.

“Tôi…không muốn để anh ấy nhìn thấy,” y nhíu mày, “Cũng không muốn để anh ấy biết tôi….điều trị thế nào.”

“Ừm.” La tỷ gật đầu.

“Anh ấy chỉ biết tôi có vấn đề về tinh thần,” Giang Dư Đoạt cắn môi, “Nhưng nhìn thấy tôi ở bệnh viện tâm thần rồi, cảm giác sẽ không giống như vậy nữa.”

“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.” La tỷ cười.

“Tôi không muốn anh ấy có cảm thụ trực tiếp,” Giang Dư Đoạt nói rất nhẹ, “Sẽ làm anh ấy sợ mà chạy mất.”

“Cậu ấy cũng chưa chắc sẽ không có cảm thụ trực tiếp,” La tỷ nói, “Cậu cũng không phải lúc nào cũng che dấu được, phải không?”

“Chị nói,” Giang Dư Đoạt quay đầu, “Lúc tôi trở về, anh ấy có thể nào…đã đi rồi không?”

“Sao cậu lại cảm thấy như vậy?” La tỷ hỏi.

“Tôi bảo anh ấy không chờ được thì cứ đi,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, cúi đầu nhìn hòn sỏi trên mặt đường, một hòn lại một hòn, lần đầu tiên thấy hòn đó, chớp chớp con ngươi, lại không tìm được nữa, “Anh ấy là đại thiếu gia, vẫn luôn rất…anh ấy cực kỳ tốt với tôi, thế nhưng chuyện như này…”

“Tiểu Giang,” La tỷ ngắt lời, “Trước đó cậu ấy có nói với tôi một cậu, bảo tôi lúc nào thích hợp thì chuyển lời cho cậu.”

“Nói gì?” Giang Dư Đoạt có hơi vội vàng, nhìn chằm chằm cô.

“Tiểu Trình nói, cậu ấy không đi đâu cả.” La tỷ nói.

“Anh ấy không đi đâu cả.” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng lặp lại một lần.

“Ừ,” La tỷ gật đầu.

Giang Dư Đoạt mãi lâu cũng không nói gì, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói này, y có thể tưởng tượng được vẻ mặt và giọng điệu của Trình Khác lúc nói ra câu này.

“Tôi không đi đâu cả.”

Nếu như không phải nói với La tỷ, anh ấy hẳn sẽ nói: “Tôi mẹ nó không đi đâu cả.”

Giang Dư Đoạt cười.

Đây là lần đầu tiên y muốn cười từ lúc lặng lẽ bỏ chạy, không phải cưỡng ép kéo khóe miệng, không phải nụ cười cố sống cố chết, lúc nghĩ tới giọng điệu của Trình Khác, y cứ tự nhiên theo bản năng mà nở nụ cười.

Mà nước mắt cũng lăn xuống theo.

Y nhanh chóng quay đầu đi, tay rất nhanh gạt qua mắt.

Lúc không cần nước mắt, y có thể khôi phục lại tâm trạng trong vòng mấy giây.

Kiểu kỹ năng bắt nguồn từ thống khổ này, y còn có rất nhiều, cũng giống như chính nỗi thống khổ, đã khảm sâu vào tính mạng y.

Lúc quay đầu lại, y biết mình đã không còn nước mắt, nhưng lại không nhịn được câu nói này.

“Tôi nhớ anh ấy lắm,” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng nói, “Đặc biệt đặc biệt nhớ anh ấy.”

“Tôi biết, tôi biết mà,” La tỷ nói dịu dàng, “Câu này có muốn tôi nói với cậu ấy không?”

“Không,” Giang Dư Đoạt ngước mắt lên, kiên quyết từ chối, “Tôi không muốn để anh ấy thấy tôi đáng thương, cũng không muốn làm anh ấy đau lòng vì tôi.”

“Được.” La tỷ gật đầu.

Ngày thứ hai mươi Giang Dư Đoạt bỏ chạy, muốn dùng một vài thứ đáng xấu hổ với cậu ta.

Trình Khác ngồi ở căn phòng nhỏ trên tầng ba, ngoảnh mặt về phía cửa sổ, hôm nay khách rất đông, buổi chiều có biểu diễn vẽ tranh cát, đến lúc đó có lẽ tầng ba cũng ngồi kín.

Hắn ôm notebook, tay trái gõ gõ trên bàn phím, gõ nửa buổi mới nhớ ra, giờ mình là người có tay phải.

Thói quen thật sự là thứ thần kỳ, chỉ đeo thạch cao, lại có thể làm hắn quên đi sự tồn tại của tay phải.

Cứ như vậy, hắn liếc nhìn lịch, cũng chẳng trách bản thân hiện tại dù làm thế nào cũng vẫn chưa quen được cô độc khi không có Giang Dư Đoạt bên người.

Có lẽ là, thời gian chờ đợi còn chưa đủ dài.

Xem xong tổng kết tháng này của Tuệ Tuệ, hắn thêm vào ý kiến của mình ở phần ý kiến nâng cao, sau đó đóng bản tổng kết lại, mở một văn bản khác ra.

Phía trên là toàn bộ các bệnh viện tâm thần trên toàn quốc, tên gọi, địa chỉ, cùng với tình huống khái quát.

La tỷ không thể nói cho hắn biết Giang Dư Đoạt ở nơi nào, chuyện này thật ra nói rõ, Giang Dư Đoạt không ở cùng cô, hơn nữa Giang Dư Đoạt làm ra quyết định như vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản là lại tìm đến La tỷ, mà La tỷ cũng đã nói, trước đây Giang Dư Đoạt đã trải qua rất nhiều điều trị, đến nỗi y vẫn luôn chống cự mà cũng ứng phó được rất nhiều phương thức điều trị.

Trình Khác cảm thấy, Giang Dư Đoạt chắc chắn từng trải qua việc nhập viện điều trị, hơn nữa, lần này y lựa chọn quay lại bệnh viện.

Cho nên, mục tiêu của hắn thật ra chỉ cần xác định được thành phố La tỷ ở là được, Giang Dư Đoạt từ sau khi được giải cứu ra cũng chỉ ở chỗ đó, mà nơi này cũng có nhiều bệnh viện tương đối ổn.

Hắn sở dĩ có thể kiểm tra từng bệnh viện một lần, chính là vì đang giết thời gian.

Hắn cần vào những lúc rảnh rỗi, trong lúc tâm trạng lo lắng, làm một vài chuyện liên quan đến Giang Dư Đoạt.

Rượu dâu tây đã lên men khá được rồi, Tuệ Tuệ nói cho hắn biết, thêm một thời gian nữa là có thể uống, mà cứ thế để thêm hai tháng, hương vị sẽ càng tốt hơn.

Hắn còn đi ăn cơm với Trần Khánh hai lần, rồi đưa Miu đi tắm hai lần.

Tuần sau hắn còn định cùng Trần Khánh đi thu thuê.

Hắn cần không ngừng dính líu đến Giang Dư Đoạt, cần không ngừng để Giang Dư Đoạt xuất hiện bên trong cuộc sống của mình, dấu vết của y, hơi thở của y.

Giang Dư Đoạt sợ hắn sẽ rời đi.

Tôi sợ nhất tôi còn chưa khỏi anh đã đi rồi.

Anh không đợi được thì cứ đi đi.

Không sao cả.

Mà chuyện Giang Dư Đoạt sợ, hắn cũng sợ.

Hắn sống tới giờ, chưa từng sinh ra tình cảm với bất kỳ người nào như bây giờ.

Khoảng thời gian, độ sâu sắc, cũng đã nằm ngoài hiểu biết của hắn với bản thân.

Hứng thú với Giang Dư Đoạt bắt đầu từ sự đặc biệt trên người y, bắt đầu từ tính cách của y, bắt nguồn từ tư duy thần kỳ của y, thậm chí bắt nguồn từ lúc y để trần cả người mở cửa…

Mà sau này đây.

Giang Dư Đoạt không nghi ngờ mức độ nghiêm túc của hắn, mà thứ y sợ là thay đổi.

Thời gian đối với Giang Dư Đoạt, là tàn nhẫn.

Đối với hắn, là bất an.

Giờ hắn không thể nào tưởng tượng được mình sẽ rời đi, sẽ biến mất, nhưng hắn cũng sẽ sợ thời gian.

Hắn sợ có một ngày, lúc Giang Dư Đoạt trở lại, hắn đã không ở đây nữa.

Hắn lần đầu có khủng hoảng và mong đợi lớn như vậy với tình cảm của mình, cho nên hắn cần mọi dấu vết liên quan đến sự tồn tại của Giang Dư Đoạt.

Cho dù là Trần Khánh có IQ như trốn thuế địa chủ, cũng sẽ làm hắn thấy thân thiết.

“Nếu không thì thế này đi,” Trần Khánh đến lần thứ ba dẫn hắn theo thu thuê đưa ra quyết định, “Tiền thuê nhà tháng sau anh đến thu đi.”

“Hả?” Trình Khác ngẩn người.

“Anh như này, tôi thấy anh chính là đang định tiếp tục sự nghiệp chưa thành của Tam ca,” Trần Khánh nói, “Hôm nay anh ra ngoài nghe điện thoại ba lần, bên cửa hàng còn một đống chuyện phải không, thế mà anh còn chạy đến đây cùng tôi thu thuê.”

Trình Khác đột nhiên có hơi lúng túng, nếu Trần Khánh không nói, hắn cũng không để ý là mình đã đi theo thu thuê hai tháng rồi.

“Thu thuê còn coi là sự nghiệp,” hắn thở dài, “Yêu cầu của cậu với sự nghiệp có hơi thấp không đấy.”

“Đừng có mạnh miệng,” Trần Khánh nhìn hắn, “Anh cứ nói anh có nhận hay không là được.”

“Nhận.” Trình Khác nói.

“Thế không phải được à, thật ra tôi phát hiện anh thu thuê còn hiệu quả hơn cả Tam ca,” Trần Khánh nói, “Tam ca nhìn một cái, chính là hung ác, ai cũng biết nó là lão đại khu này, nhìn anh, lại không nhìn ra được, không biết chừng còn là xã hội đen, rất đáng sợ.”

“…Tôi nhìn đáng sợ thế cơ à?” Trình Khác ngẩn người.

“Còn đáng sợ hơn nhiều lắm,” Trần Khánh nói, “Từ sau chuyện của Trương Đại Tề, mấy anh em đều phục anh, giờ nếu anh có chuyện gì, nói một câu, là tới với anh ngay.”

“Không phải tôi đang đào góc tường nhà Tam ca đấy chứ.” Trình Khác nói.

“Muốn đào cũng không được, đây không phải cùng một chuyện,” Trần Khánh vung tay, ngẫm lại liền thở dài, “Đệch, vẫn chưa có tin tức của nó à?”

“Ừ, không có.” Trình Khác dựa vào tường bên cạnh, tâm trạng lại chùng xuống.

Ba tháng rồi, không có tin tức gì của Giang Dư Đoạt, La tỷ không bảo y gọi điện thoại tới.

“Sắp đến sinh nhật Tam ca rồi, quốc tế thiếu nhi, anh biết chưa?” Trần Khánh nói.

“Biết.” Trình Khác nói.

“Nếu lúc đấy nó còn chưa về,” Trần Khánh suy nghĩ, “Hai ta vẫn làm sinh nhật cho nó đi?”

“…Thế có hơi dở hơi không?” Trình Khác ngạc nhiên.

“Có gì mà dở hơi,” Trần Khánh chậc một tiếng, “Còn có chú rể không đến được cô dâu tự mình tổ chức lễ cưới đây này!”

Trình Khác sặc một cái, ho khan một lúc lâu: “Cậu đừng vội, tôi định…chờ một chút đi.”

Ngày thứ không biết bao nhiêu nói chung cũng được mấy tháng, sắp tới sinh nhật – Giang Dư Đoạt bỏ chạy, muốn làm y từ sáng tới nửa đêm.

Rượu dâu tây đã thơm lắm rồi, màu đỏ trong suốt, để dưới ánh mặt trời, sẽ khúc xạ ra gợn sóng đỏ nhạt đung đưa trên tường.

Trình Khác nâng bình bỏ lại vào tủ lạnh, lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Đinh.

“Tôi định đi công tác mấy hôm,” hắn liếc nhìn lịch, “khảo sát một số nhà hàng chủ đề khác.”

“Đi đâu?” Hứa Đinh nói.

“Cũng mấy nơi,” Trình Khác hắng giọng, nói bừa mấy địa danh, “Chắc khoảng một tuần.”

Hứa Đinh trầm mặc một lúc rồi nở nụ cười, “Được, chuyện bên nhà hàng…”

“Anh không cần để ý, mấy hôm nay tôi bảo Tuệ Tuệ coi kỹ thêm chút, cô ấy làm việc được lắm.”

“Vậy thì được,” Hứa Đinh nói, “Chúc anh…. khảo sát thuận lợi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.