Trình Khác cứ đứng như thế ngoài thang máy một lúc, nhìn chằm chằm vào con số nhảy trên màn hình, không biết nên làm gì.
Chờ Giang Dư Đoạt đi xong rồi đi xuống, hay là vào thang máy khác đi?
Gọi điện thoại lần nữa, hay là cứ thế đuổi theo hỏi xem chuyện gì xảy ra?
Hay là lại vào ngồi ngây trong nhà?
Không đúng, sao hắn lại phải quan tâm Giang Dư Đoạt bị gì?
Dù gì cũng là lão đại một phương, còn có thể lăn lộn đánh nhau với người ta trên thùng rác, bị người đánh vỡ đầu còn cần người khác quan tâm sao… Thế nhưng tại sao cậu ta lại tới đây?
Trình Khác không nghĩ ra, thế nhưng vẫn quyết định đứng ở đây tiếp, chờ Giang Dư Đoạt đi sau đó xuống tầng ăn gì đó.
Số trên màn hình chạy đến tầng tám thì ngừng, một lát sau lại tiếp tục đi xuống, còn thang máy bên cạnh, số bắt đầu thay đổi, từ tầng chín xuống tầng tám, sau đó lại một đường chạy lên trên.
Trình Khác đột nhiên tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm thang máy tới từng tầng, đồng thời cũng chuẩn bị tốt một vị trí ra chân, nếu như chốc nữa từ thang máy đi ra là Giang Dư Đoạt, hắn có thể một cước đá bay Giang Dư Đoạt trở về thang máy.
Thang máy vẫn không hề dừng lại, một mạch chạy tới tầng hắn đang đứng, cửa mở ra.
Quả nhiên, Giang Dư Đoạt từ trong thang máy đi ra.
Có điều Trình Khác không đá chân ra, vì lúc Giang Dư Đoạt đi ra, tay vẫn đè lên thái dương, nhưng máu không ngừng chảy ra đã khô dính trên mắt trái y, nhìn so với vừa nãy thảm hại hơn hai chục lần.
“Cậu còn đi dạo gì nữa?” Trình Khác thật sự không còn gì để nói.
“Tầng tám có một người phụ nữ đi vào thang máy.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi sợ cô ta chịu không nổi hai tầng đã hét lên.”
“Vậy sao lại…” Trình Khác nhìn chằm chằm mặt y.
“Mở cửa,” Giang Dư Đoạt dùng một con mắt nhìn hắn, “Tôi dùng hòm thuốc một chút.”
“…Tôi không có hòm thuốc.” Trình Khác nói.
“Có.” Giang Dư Đoạt nói, “Bên trong ngăn nhỏ kệ TV.”
Trình Khác ngẩn người.
“Là tôi để,” Giang Dư Đoạt khoát tay áo, “Nhanh lên, tiểu cầu tôi thấp, chỉ một chốc thôi có thể chảy thành một người đầy máu, sau đó chết trước cửa nhà anh, đến lúc đó Trần Khánh sẽ báo cảnh sát nói anh giết tôi.”
Trình Khác im lặng, cũng không làm gì, vẫn nhìn chằm chằm mặt Giang Dư Đoạt.
Không rõ vết thương trên đầu y ra sao, thế nhưng quả thật nhìn ra được, bàn tay đè lên cũng không cầm được máu, dưới bàn tay máu chảy không ngừng.
“Sao cậu không đến bệnh viện?” Trình Khác cắn răng, xoay người mở cửa phòng.
“Sợ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn y.
“Có gì lạ sao?” Giang Dư Đoạt nói.
“Lạ.” Trình Khác gật đầu.
“Anh còn sợ chuột đó thôi.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống ghế.
Trình Khác ngẩn người, không sai, hắn đúng là sợ chuột, thế nhưng sao Giang Dư Đoạt lại biết được?
“Mở cửa tủ kia ra,” Giang Dư Đoạt chỉ chỉ kệ TV, “Đưa hòm thuốc bên trong cho tôi… Biết mở cửa tủ không?”
Trình Khác vốn đã cúi người định mở cửa tủ, vừa nghe lời này liền lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh: “Xin lỗi, không biết.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, đứng dậy đi qua mở cửa tủ, xách một hòm thuốc nhỏ từ bên trong ra.
Lúc tay y rời khỏi thái dương, hai giọt máu rơi xuống sàn nhà.
Trình Khác nhìn máu đầy mặt y, cảm thấy vết thương nặng như vậy không thể tự xử lý một chút là được, nhưng hắn không nói gì, ngồi ở một góc nhìn Giang Dư Đoạt thành thạo lấy ra cồn, băng gạc cùng với băng keo y tế, còn có một cây kéo.
Lúc Giang Dư Đoạt cởi áo khoác cầm đống đồ kia đi vào nhà tắm, Trình Khác nhịn không được nói: “Vết thương của cậu không thể để nước xối lên được.”
“Ừ, dùng cồn,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Anh còn biết cái này cơ à?”
“Nếu không ngài cứ ngồi xuống châm chọc tôi một lúc, ngồi nói thoải mái 2 tiếng,” Trình Khác nói, “Vừa khéo mất máu rồi chết là được.”
Giang Dư Đoạt quay người đi vào nhà tắm.
Nghĩ đến việc căn phòng này hiện giờ là địa bàn của mình, Trình Khác do dự mấy giây liền đi theo sau đến cửa phòng tắm.
Giang Dư Đoạt không đóng cửa phòng tắm, đưa lưng về phía hắn, đứng trước gương, giơ tay cởi áo T-shirt trên người ném một cái sang bên cạnh.
Trình Khác không kịp nhìn rõ vóc người y, đã bị chấn động bởi đống vết thương trên người y: “Cậu đây là…”
Sau lưng Giang Dư Đoạt ngang dọc chằng chịt một đống vết sẹo, trong đó nổi bật nhất là một vết kéo dài qua toàn bộ lưng từ vai đến eo, thấy mà rùng mình.
“Gì?” Giang Dư Đoạt vặn lọ cồn, đổ thẳng lên thái dương.
“Không… Đệt.” Trình Khác cảm thấy trán mình cũng xót buốt theo, thế nhưng Giang Dư Đoạt vẫn rất bình tĩnh, như thể y chỉ đang đổ nước lên.
Giang Dư Đoạt thao tác nhanh chóng, xử lý vết thương, rắc thuốc bột lên trên, đặt băng gạch rồi lại dán băng keo lên, mỗi một động tác đều làm người khác cảm thấy y đang xử lý đầu người khác, đã thế còn hẳn là đầu của kẻ thù.
Nhanh chóc băng kỹ vết thương, Giang Dư Đoạt vặn vòi nước, rửa sạch máu me trên mặt trên người, lại tiện tay giật khăn mặt trên giá xuống lau lau.
Mẹ nó, đấy là khăn mặt của ông mà!
Trình Khác nhìn y, không nói lên lời, đứng im lặng một lúc lâu rồi mới quay người trở về phòng khách, ngồi xuống sofa, châm thuốc.
Bình tĩnh lại chút.
Giang Dư Đoạt từ nhà tắm đi ra, đã mặc lại áo T-shirt, sau đó xếp gọn lại hòm thuốc chuẩn bị để lại vào tủ, Trình Khác hắng giọng: “Đừng bỏ thứ đó ở đây, cậu mang đi đi.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, có vẻ không hiểu ý hắn lắm.
“Căn phòng này tôi đã thuê rồi,” Trình Khác nói, “Cậu không thể vẫn cứ để đồ của mình ở lại đây chứ? Nếu hôm nay tôi không ở nhà, có phải cậu sẽ tự mình mở cửa vào đúng không?”
“Đúng.” Giang Dư Đoạt nói, trên mặt vốn luôn không bộc lộ gì, rút cuộc lúc này bắt đầu thay đổi, nhưng Trình Khác rất bất ngờ việc y còn có thể có vẻ mặt “Thật xin lỗi” như thế.
“Tôi tuân thủ yêu cầu không được đổi khóa phòng,” Trình Khác nói, “Cậu cũng nên tôn trọng người thuê một chút chứ nhỉ?”
“Xin lỗi,” Giang Dư Đoạt nói, “Là tôi đã nóng vội, ở gần đây nhất, nên mới qua đây.”
Trình Khác ngậm thuốc, vốn đã chuẩn bị tinh thần phải đại chiến một trận, cho dù không cần đụng tay đụng chân cũng sẽ phải văng vài câu, hiện giờ Giang Dư Đoạt đột nhiên xin lỗi thành khẩn, hắn giống như đang đi lại bước hụt, không biết nên nói gì nữa.
“Tôi đi đây.” Giang Dư Đoạt nói xong, mặc áo khoác vào, xách hòm thuốc đi ra cửa.
“À,” Trình Khác đáp, nghĩ nghĩ liền gọi y lại, “Ây.”
“Ừ?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại.
“Tôi hỏi cậu cái này, là…” Trình Khác chỉ nhà bếp, “Cái bếp gas kia, vẫn tốt chứ?”
“Không chỉ tốt, còn là bếp gas mới.” Giang Dư Đoạt nói.
“Nó… không bật lửa lên được.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt để hòm thuốc xuống, đi vào nhà bếp, đứng trong nhà bếp nói: “Anh qua đây, làm thử một lần cho tôi xem.”
Trình Khác tắt thuốc, đứng dậy đi vào nhà bếp: “Cậu cứ thử luôn không được à?”
“Không, tôi muốn xem,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh làm thế nào có thể làm bình nóng lạnh mới không chảy ra nước nóng, bật cái bếp gas mới cũng không lên lửa.”
Trình Khác hơi do dự, giơ tay mở van dẫn gas.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
Trình Khác lại đưa tay vặn nút xoay trên bếp gas.
Cộc cộc cộc cộc cộc…
“Cậu xem.” Trình Khác chỉ vào bếp.
Giang Dư Đoạt hít vào một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó nắm lấy tay hắn, không để cho Trình Khác rút tay ra, tay hắn đã bị kéo đến trên nút xoay.
Trình Khác nhíu mày: “Cậu nói là được…”
Giang Dư Đoạt không nói gì, cầm lấy tay hắn nhấn vào trong: “Hiểu không?”
Trình Khác cảm nhận được nút xoay bị nhấn xuống.
“Vặn.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác vặn một cái.
Cộc Cộc Cộc Cộc…Oành.
Ngọn lửa sáng lên trên bếp, hai vòng lửa nhỏ màu xanh.
“Thẻ căn cước của anh có phải thật không đấy?” Giang Dư Đoạt ra khỏi nhà bếp.
“Có ý gì.” Trình Khác tắt bếp.
“Anh sống hai mươi bảy năm,” Giang Dư Đoạt nói, một lần nữa nhấc hộp thuốc lên, đi đến cửa, “Có phải là lúc ngủ cũng có người giúp anh cởi quần áo không vậy?”
“Đệch c.. nhà cậu.” Trình Khác nhìn y.
“Sách hướng dẫn sử dụng thiết bị điện đều ở trong ngăn kéo kệ TV,” Giang Dư Đoạt mở cửa, “Không biết dùng thì xem.”
Trình Khác im lặng.
Giang Dư Đoạt đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, so với tiếng Trần Khánh đóng cửa nghe văn minh hơn nhiều.
Trình Khác ngồi xuống ghế sofa, châm lại thuốc, ngồi ngây ngẩn nhìn ngăn kéo kệ TV.
Giang Dư Đoạt vừa về đến nhà, đã thấy một con Audi không tắt máy dừng ở sân, theo kinh nghiệm của y, trên xe ngồi hẳn là Trần Khánh.
Quả nhiên, lúc y đi đến cách xe còn khoảng mấy mét, cửa xe mở ra, Trần Khánh nhảy xuống từ trên xe, bước vài bước lao đến trước mặt y.
“Chuyện gì thế?” Trần Khánh nhìn chằm chằm băng gạc trên đâu y, “Ai làm? Tao đệch! Ai làm!”
“Không nhìn rõ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đụng phải chỗ nào?” Trần Khánh nói, “Sao không gọi điện thoại cho tao!”
“Con đường nhỏ bên kia,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Tao không nhìn rõ người.”
“Nghiêm trọng không?” Trần Khánh hỏi.
“Không sao,” Giang Dư Đoạt đi vào hành lang, “Mày đỗ xe vào bãi đi, đỗ ở đấy để nghe chửi à, bà Vương chốc nữa ném ấm sắc thuốc xuống, lương tháng này của mày cứ để mà sửa xe đi.”
Trần Khánh đi đỗ xe vào bãi, Giang Dư Đoạt đi vào nhà, đến trước gương kiểm tra băng gạc còn dán chắc không.
Lúc băng bó vết thương, Trình Khác cứ từ phía sau nhìn chằm chằm, y bị nhìn cũng hơi hơi không dễ chịu, chỉ muốn làm nhanh chóng rồi rời đi, căn bản là băng linh tinh lên.
“Vết thương của mày, có cần đi bệnh viện không?” Trần Khánh dừng xe xong đi vào phòng, đặt một cái túi to không biết chứa thứ gì lên bàn, “Là thứ gì làm bị thương?”
“Viên gạch.” Giang Dư Đoạt đi đến cạnh bàn, “Hoặc là dao.”
“…Tam ca.” Trần Khánh nhìn y, “Hai cái này cũng khác nhau quá xa đó.”
“Tao còn chưa kịp nhìn là ai, đã thấy đầu choáng váng,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Tên này ra tay mẹ nó quá nặng.”
“Cũng đã bao năm rồi,” Trần Khánh đá vào bàn, “Đúng là thứ âm hồn bất tán, không biết rốt cuộc muốn làm gì! Mày nói xem bọn chúng rốt cục muốn gì?”
“Không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Để tao mãi mãi không có nổi một ngày yên ổn.”
“Đệch.” Trần Khánh ngẫm ngẫm lại liền đi đến trước mặt y xem băng gạc, “Đi bệnh viện chưa… Đây không phải là bệnh viện băng bó chứ? Tay nghề cũng tệ quá rồi, băng bó ở đâu?”
“Tích… ở chỗ Trình Khác, tự tao làm.” Giang Dư Đoạt mở túi ra, lập tức ngửi thấy mùi thịt bò khô, “Mày đúng là quá hiểu tao.”
“Dì tao đem đến, tao mang đến gần hết,” Trần Khánh nói, “Đủ cho mày gặm từ từ.”
“Mẹ mày không quất mày một trận à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Bà già nhà tao không thích ăn mấy thứ nhai nhức răng này.” Trần Khánh nhìn y, “Mày thật sự đến căn phòng của Tích gia à, mày nói với anh ta như nào?”
“Không nói gì,” Giang Dư Đoạt cầm một miếng thịt bò lên gặm, “Tao sợ chậm một chút sẽ thành một thân đầy máu lại có người báo cảnh sát, thêm một đống phiền phức.”
“Cũng tại thể chất cầm máu như không của mày.” Trần Khánh nói, “Lúc mày đến chỗ anh ta chắc cũng đã một thân đầy máu rồi đi.”
“Cũng không đến mức, tao dùng hết sức ấn,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc thấy anh ta sợ hết hồn tao mới đột nhiên buông tay ra, máu mới chảy ra ngoài.”
“Mày không phải là định lén vào nhà băng bó đó chứ?” Trần Khánh giật mình.
“Tao nghĩ là anh ta không ở nhà,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Bên đại lý nói anh ta là nghệ thuật gia, tao cũng không nghĩ nghệ thuật gia lại rảnh rỗi như vậy, vậy mà không đến phòng làm việc.”
“Tao nói thật, Tam ca.” Trần Khánh nhìn y một lúc lâu, cũng thở dài, “Chuyện mày làm đúng là không ổn.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ gật đầu.
Trần Khánh hiếm khi thấy y lại dễ dàng với gã như thế, cực kỳ cảm động.
Hôm nay cứ chạy đến nhà người ta như thế, thật sự không ổn, có thể coi là xông vào nhà dân, hơn nữa kể cả Trình Khác không có vấn đề gì…
“Giờ anh ta chắc chắn sẽ đề phòng,” Trần Khánh nói tiếp, “Hai chúng ta muốn vào nhà tìm manh mối gì, chắc là không dễ nữa rồi.”
Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên, nhìn Trần Khánh.
“Mày xem tao nói đúng không.” Trần Khánh nói.
“Mẹ nó, nếu không phải tao sợ băng bó trên vết thương rách ra,” Giang Dư Đoạt nhìn gã, “Giờ tao chỉ muốn dí mày vào bồn cầu xả nước.”
“Tam ca,” Trần Khánh mặt bất đắc dĩ, “Nói chuyện tử tế không được à.”
“Tha cho tao đi,” Giang Dư Đoạt đập lên vai gã, “Cho mày ba giây để lượn, không là tao phun mày một người máu bây giờ.”
“Tao đi đây, vốn chỉ định đi qua đưa thịt bò cho mày, tao còn phải đưa xe trở về tiệm,” Trần Khánh nhanh chóng đi ra cửa, đi được hai bước lại dừng: “Thịt bò có phải thức ăn kích thích gì không? Không tốt cho vết thương lắm nhỉ?”
“Lượn.” Giang Dư Đoạt cắn một miếng thịt bò.
“Phía dưới còn có một túi thức ăn cho mèo đó.” Trần Khánh nói. “Đừng cho nó ăn cơm cùng mày, ăn mặn rụng lông, thêm phiền.”
“Mày có lượn hay không thì bảo?” Giang Dư Đoạt nhìn gã.
Trần Khánh nhanh chân ra ngoài.
Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh bàn, chậm rãi gặm xong miếng thịt bò, sau đó lấy gói thức ăn cho mèo từ đáy túi, giơ cho Miu đang nằm bên cạnh nhìn nhìn tay y: “Ăn không?”
Miu meo một tiếng, cực kỳ nỗ lực, tiếng kêu cực kỳ vang dội.
Giang Dư Đoạt đổ vào bát nó một ít thức ăn cho mèo, Miu đi qua ngửi ngửi, ghét bỏ lùi về phía sau ngồi xuống, ngửa đầu nhìn y kêu meo meo.
“Ăn thì ăn, không ăn thì dẹp.” Giang Dư Đoạt chỉ vào mũi nó, “Một con mèo hoang, còn kén chọn đồ ăn.”
Miu quay đầu nhìn bát, không ăn, cũng không nhúc nhích, cứ ngồi như vậy.
Giang Dư Đoạt không để ý đến nó nữa, đi đến ghế sofa nằm xuống.
Đầu có chút sưng đau, không biết có phải đập chấn động đến não rồi không, y nhắm mắt lại ấn ấn băng gạc, vết thương vẫn còn đau, đau ê ẩm bên trong rồi lại đau nhói, đủ các loại đau thay đổi.
Chuyện ngày hôm nay, có lẽ là do y lơ đãng.
Từ tòa số một đi ra, tâm trạng y vốn đã không tốt, có lẽ vì cả đêm không ngủ, bất cứ chuyện gì cũng làm y suy nghĩ nhiều, một khi đã nghĩ rồi thì rất khó thoát ra, cho nên cũng không biết kẻ phía sau từ lúc nào đã bám theo y.
Không cảm nhận được gì, không có tiếng, cũng không thấy người.
Chỉ là đột nhiên một cơn đau đập tới, sau đó trước mắt một màu đen kịt.
Cực kỳ chật vật.
Lần trước chật vật như thế đã là hai năm trước… Không đúng, lần trước chật vật như vậy là lúc cùng Trình Khác lăn lộn giữa thùng rác đánh nhau.
Y mở mắt ra, nhìn Miu vẫn đang đứng trước bát đồ ăn tuyệt thực: “Nhanh ăn đi, chờ mày béo lên rồi thì đưa cho Trần Khánh làm lẩu… Mày ăn lẩu bao giờ chưa? Ăn ngon cực luôn, ngon đến mức chỉ tưởng tượng đã thấy thèm.”
Trình Khác dùng giấy ướt lau sạch hai giọt máu của Giang Dư Đoạt còn vương lại trên sàn, tuy hắn không có tính khiết phích, thế nhưng lúc nhìn thấy trên khăn giấy không chỉ có vết máu mà còn có bụi đen, hắn vẫn giật mình.
Sàn nhà nhìn sạch sẽ, không ngờ lại bẩn như thế.
Có điều cũng không có gì lạ, dù sao lúc trước không có ai ở, đã thế lúc nãy Giang Dư Đoạt đi vào phòng cũng không cởi giày, mấy lần đầu rơi máu chảy trước đây chắc cũng thường tới… Nghĩ đến thế, hắn bắt đầu cảm thấy trong phòng có lẽ bám không ít bụi.
Hắn thử quẹt tay lên trên bàn, có bụi, trên ghế… đã ngồi sạch, đầu giường, cũng có bụi.
Trên ghế sofa thế nhưng lại không sờ thấy bụi, vì đã bọc vải.
Trình Khác ở trong phòng sờ tới sờ lui vài vòng, nếu như muốn dọn một lần, dùng khả năng của hắn, đoán chừng cũng phải dọn dẹp một ngày hai ngày mới xong.
Ngồi trầm tư trong phòng khách một lúc lâu, hắn cầm chìa khoá đi ra cửa.
Dọn dẹp cái rắm, không dọn nữa.
Đi ăn cái đã.
Giờ cách giờ cơm tối còn xa, Trình Khác đi xung quanh khu nhà cũng không tìm được một quán muốn vào, cuối cùng đành phải đến con đường hôm trước đánh nhau với Giang Dư Đoạt.
Dù sao khu vực này trước đây hắn cũng từng đến, đã quen với không khí phồn hoa nhộn nhịp ở đây, mấy hôm nay việc gì hắn cũng thấy bất an, thế nên chỉ cần chỗ nào cảm thấy có chút quen biết, hắn đều muốn tới gần.
Cho dù hiện giờ nơi này đối với hắn cũng đã không còn là hồi ức tốt đẹp gì.
Phía trước có Starbucks, Trình Khác quyết định trước tiên vào đó ngồi một lúc, ăn linh tinh.
Trong cửa hàng cũng không đông người, lúc Trình Khác gọi xong đồ định trả tiền, đột nhiên phát hiện đây là lần đầu tiên mình để ý đến giá cả viết phía sau cà phê.
Trước đây đương nhiên cũng từng nhìn rồi, thế nhưng chưa từng có cảm xúc như hiện giờ, giá cả không đơn giản chỉ còn là một con số nữa. Điều này đã kéo hắn ra khỏi chút cảm giác “quen biết” vừa thu được.
Trình Khác tìm một ghế sofa trong góc rồi ngồi xuống, uống hai ngụm cà phê liền lấy di động ra, nhưng nhìn một lúc lâu cũng không biết nên làm gì, vì thế lại thả điện thoại lại vào túi.
Tuy rằng hôm nay đã ngủ thẳng đến chiều mới rời giường, nhưng có lẽ vì vẫn luôn căng thẳng, hắn vậy mà cứ thế dựa vào ghế sofa ngủ.
Lúc tỉnh lại cà phê đã nguội ngắt.
Trình Khác tự bội phục chính mình, đứng dậy rời đi.
Hắn không thể hiểu nổi vì lí gì mà mấy ngày nay, bản thân đến đâu cũng có thể ngủ được, thế nhưng giấc ngủ vừa rồi rất đúng lúc, giờ hắn có thể đi tìm luôn một chỗ ăn cơm tối.
Nghĩ đến mấy hôm nay đều không ăn được thứ gì ngon lành, hiện giờ ngửi được chút hương vị đồ ăn, bụng đã réo lên, hắn quyết định đi ăn lẩu, phía trước cũng có quán “Bến tàu cũ”, trước đây hắn cùng Lưu Thiên Thành vẫn thường tới.
Nghĩ tới Lưu Thiên Thành, hắn nhíu mày.
Người bạn quen biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không bằng một Hứa Đinh mới biết được hai ba năm, còn không thể nói là hoàn toàn quen biết.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hứa Đinh:
– Ngày mai ra ngoài ăn một bữa đi.
– Ngày mai phải đi công tác rồi, hôm nay đi.
Hứa Đinh trả lời tin nhắn rất nhanh.
Trình Khác ngẩn người, nhìn giờ trên điện thoại, lại gửi lại tin nhắn cho Hứa Đinh
– Bến tàu cũ.
– Nửa tiếng nữa tới.
Trình Khác cười, giờ này còn có một người để hẹn cơm như vậy, hắn đột nhiên hơi xúc động.
Có điều mới vừa đến cửa “Bến tàu cũ”, hắn liền không thể cảm khái gì nữa, nhìn thấy mấy người phía trước cùng hắn đi đến trước quán.
Lúc Trình Khác muốn xoay người đi đã không kịp nữa, Trình Dịch đã gọi hắn: “Anh.”
Trình Khác nhìn gã, giật giật khóe miệng, không nói gì, nhìn Lưu Thiên Thành đứng bên cạnh Trình Dịch, còn có mấy tên bạn phóng túng trước đây của hắn, hắn càng không còn gì để nói.
Lúng túng này, hắn không có cách nào che dấu, hắn không có bản lĩnh như Trình Dịch, cho dù là một câu “Trùng hợp vậy” cũng không thể nói ra nổi.
“A Tiểu Khác! Trùng hợp vậy!” Lưu Thiên Thành cười, đi tới trước mặt hắn, “Hay là ngồi cùng đi?”
“Tôi… ăn rồi.” Trình Khác nói.
“Không phải chứ, bây giờ mới mấy giờ mà đã ăn rồi.” Trình Dịch nói.
Trình Khác nhìn gã không nói gì.
“Anh.” Trình Dịch mang theo thái độ lấy lòng mà cười ôn nhu với hắn, “Cùng ăn một bữa cơm đi.”
“Không được.” Trình Khác nói.
“Ơ cái chú này.” Lưu Thiên Thành nói. “Em ruột mà cũng không nể mặt à?”
Mặt mũi là cái cứt gì.
Trình Khác nhìn em ruột hắn, mặt mũi hắn mấy hôm nay đã bị thùng rác đập nát bét, không ai nể mặt hắn, hắn cũng lười để ý mặt mũi người khác.
“Anh,” Trình Dịch bước hai bước về phía hắn, “Hay là hai chúng ta…”
“Nhường đường.” Bên cạnh có người nói.
Trình Khác lui về phía sau một chút, người nọ đi đến giữa hắn và Trình Dịch thì đột nhiên dừng lại.
Trình Khác nhìn lướt qua mặt người nọ.
…
Một người vừa bị đập vỡ đầu, thế mà còn chạy đến đây ăn lẩu siêu cay?
“Đến ăn cơm à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Ừ, cậu…” Trình Khác hắng giọng, “Cũng đến ăn cơm?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt nhìn ra phía sau y.
Trình Khác nhìn thấy phía sau y còn mấy người trẻ tuổi, nói đúng hơn, lưu manh trẻ tuổi, trên người lộ ra khí chất như sắp vào trại giam đến nơi.
Ánh mắt Trình Dịch đứng đối diện trở nên hơi phức tạp.
Trình Khác thế nhưng rất hiểu được tâm trạng của gã, hiện giờ, Giang Dư Đoạt trên đầu quấn băng thấm máu, đi theo phía sau còn có một đống đàn em, nhìn có vẻ là kiểu ác bá không tử tế gì, là loại người cả đời này Trình Dịch và hắn đều không thể gặp.
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn Trình Dịch, lại quay lại nhìn hắn, do dự hai giây rồi hỏi: “Vào không, ngồi cùng luôn?”
“Hả” Trình Khác nhìn y, sau đó gật đầu lia lịa, “Được.”
Giang Dư Đoạt đưa tay đẩy Lưu Thiên Thành vẫn đang một mặt mê man sang một bên: “Tránh ra.”
Trình Khác đi theo sau y vào quán cơm.