Giang Dư Đoạt gọi cho Hứa Đinh lúc nào, rồi nói thế nào, Trình Khác cũng không biết, Giang Dư Đoạt không kể với hắn, hắn cũng không có ý định hỏi.
Chỉ biết Giang Dư Đoạt đã kéo Trần Khánh chạy tới chạy lui được hơn một tháng, cửa hàng đã bắt đầu chuẩn bị hoàn thiện.
Hắn có thể cảm nhận được, Giang Dư Đoạt sống đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên y vì bản thân mà làm chủ một việc chính y cũng coi là không thể, chuyện này đối với Giang Dư Đoạt mà nói là cực kỳ quan trọng.
Trong mắt bạn y cũng quan trọng cực kỳ, cũng là ngập tràn mong đợi.
Trình Khác hi vọng, y có thể hoàn toàn theo ý nguyện cũng như cách thức của mình mà mở cửa hàng này.
Về phần Trình Khác, cũng rất bận rộn.
Tháng này, việc kinh doanh ở nhà hàng chủ đề đã bắt đầu có hơi gấp rút, Hứa Đinh vẫn luôn thúc giục hắn đi tìm mặt bằng mới, còn định đề ra kế hoạch mới, tăng giảm một đống hạng mục gì đó.
Việc tư cũng không thiếu.
Giang Dư Đoạt không biết xuất phát từ tâm trạng gì, đề ra cho hắn danh sách quà sinh nhật ba năm, còn có hai năm chưa nghĩ ra, thế nhưng chỉ ba cái này đã làm hắn đau đầu chết đi được.
Rượu cao lương không biết phải làm thế nào, khăn quàng cổ lông Miu là cái quái gì kia. Một cái lọ hoa handmade phải làm sao?
Trình Khác không có manh mối gì, thế nhưng hắn vẫn có thể bắt đầu từng bước một.
Mỗi ngày chải lông cho Miu.
Miu là con mèo lai, có gen lông dài, lần nào chải lông xong cũng kéo xuống được một đống lông tung tóe, thế nhưng cách lượng lông cần dùng để đan một cái khăn quàng cổ… Trình Khác nhìn kỹ lông Miu một lúc, liền thấy vui vẻ vì dù màu lông có hơi pha tạp, nhưng nhìn tổng thể vẫn là con mèo trắng, lông dê trắng chắc cũng không khác lắm…
Chải nửa buổi, Miu cũng ngủ luôn, Trình Khác ngừng tay, cảm giác như thể đang làm ruộng, thu hoạch không thể quá tàn ác, dù gì cũng phải chừa lại chút không gian sinh trưởng.
“Tao ra ngoài một chuyến,” Trình Khác xoa đầu Miu, “Hôm nay cửa hàng Tam ca nhà mày sẽ chuyển vật liệu trang trí vào, tao đi nhìn thử xem.”
Miu giật giật lỗ tai.
Trình Khác gọi điện thoại cho Tuệ Tuệ, hỏi bên nhà hàng có chuyện gì không, sau đó thay quần áo rồi ra ngoài.
Ngày hôm nay hắn nghỉ, vốn định nằm nhà ngủ, nhưng lại muốn cho Giang Dư Đoạt niềm vui bất ngờ.
Tuy là Giang Dư Đoạt cũng không có ham muốn đặc biệt gì với niềm vui bất ngờ cho lắm.
Hắn ra ngoài, gọi xe, cửa hàng của Giang Dư Đoạt có hơi xa, ở trung tâm thương mại chỗ quảng trường trung tâm thành phố, cửa trước quay mặt ra phố, cửa sau quay ra trung tâm thương mại mới mở, đoạn đường này rất tốt, nếu như không có quan hệ của Hứa Đinh, chắc chắn không lấy được cửa hàng này.
Có điều, vì để Giang Dư Đoạt hoàn toàn cảm nhận được cửa hàng này là do một mình y xử lý, Trình Khác còn chưa từng đến xem một lần nào.
Đừng nói đến xem cửa hàng Giang Dư Đoạt, hắn cũng đã lâu rồi không đến trung tâm thành phố, cảm giác từ sau khi rời nhà đi, tổng cộng đến được một hai lần gì đó.
Lúc xuống xe còn cảm thấy hơi xa lạ.
Cửa hàng của Giang Dư Đoạt cũng dễ tìm, ngay con phố bên cạnh trung tâm thương mại, một dãy cửa tiệm đều là hàng ăn, không ít vẫn còn đang trang trí, có điều liếc mắt một cái, trong hai mươi mét đã có mấy hàng trà sữa bắt đầu kinh doanh, còn có mấy hàng cánh gà rán các loại.
Khách rất đông, đi qua đi lại, ăn gì đó, nghỉ chân, dù cho ba hàng bên cạnh đều là trà sữa, nhưng dưới ô lớn đặt trước cửa cũng vẫn ngồi đầy khách.
Trình Khác từ từ đi qua từng nhà.
Cửa hàng cũng không lớn, trừ đi khu quầy bar pha chế, cơ bản có thể đặt thêm ba bốn bàn nhỏ, cho nên mấy cửa tiệm này đều đặt ô che nắng trước cửa, gần như khách đều ngồi kín, cửa sau dựa vào trong trung tâm thương mại cũng có thể đặt thêm hai ba bàn, có điều hiện giờ, nhiều người vẫn thích ngồi dưới tán ô lớn hơn.
Trà sữa, cánh gà nướng, trà sữa, đang trang trí, trà sữa, malatang*, đang trang trí, trà sữa, hamburger, trà sữa, đang trang trí… Cái tiệm này người trang trí có vẻ hơi đông nhỉ?
Lúc Trình Khác dừng lại, liền nhìn thấy Trần Khánh mặt tối sầm đang ngồi dưới dù trước cửa.
Trần Khánh lúc nhìn thấy hắn thì cực kỳ kinh ngạc, liền đứng lên, sau đó liếc mắt nhìn vào cửa hàng, chào bằng giọng rất lớn: “Anh Khác? Sao anh lại đến đây?”
Trình Khác vừa nghe thấy cách xưng hô này, lập tức liền hiểu ra, mấy người trong cửa hàng kia, hẳn là không liên quan gì đến trang trí.
Một tiếng “Anh Khác” này của Trần Khánh, chủ yếu là để giữ thể diện, cho thấy cái cửa tiệm này là có anh X bảo kê, không cần quan tâm anh X này có lai lịch gì, cũng có thể hù người một chút.
“Xảy ra chuyện gì?” Trình Khác hỏi một câu.
“Đòi nợ,” Trần Khánh ôm tay cười lạnh. “Chủ quán trước chưa mở hàng đã bỏ chạy, đám anh em này không tìm được chính chủ, thế nên trút giận lên chúng ta.”
“Lão chân trước vừa chạy, bọn mày chân sau liền tới,” một người đi từ trong ra, mặt cực kỳ không hòa nhã, phảng phất như trong mỗi nếp nhăn đều viết một chữ “đù”. “Không liên quan gì mà đến nhanh được như thế?”
“Đây là đoạn đường nào? Mày có tin bọn tao chân trước đi rồi chân sau còn chưa nhấc lên đã có người nhận luôn rồi không?” Trần Khánh nói, “Mày mẹ nó bớt ngù ngờ đi, vừa nghe đã biết chưa lăn lộn được mấy ngày, bọn mày muốn ở đây thì ở, tao vừa khéo nghỉ một lúc.”
“Vậy cứ thử xem.” Chữ đù nói.
“Tùy ngài,” Trần Khánh vung tay, “Chốc nữa đừng có chạy là được.”
“Tam ca đâu?” Trình Khác liếc nhìn, phát hiện ra giờ trong cửa hàng cũng chỉ có mình Trần Khánh, vật liệu trang trí đã nhập vào rồi, mà không thấy thợ đâu, có lẽ là bị đám người này đuổi đi.
“Đi ăn cơm,” Trần Khánh nói, “Anh ngồi một lúc đi, bọn Đại Bân mang người đến bây giờ.”
“…Còn chưa trang trí cơ mà, đã định giải quyết bạo lực rồi à?” Trình Khác hỏi.
“Không bạo lực.” Trần Khánh nói, “Nghe theo ý anh, không bạo lực không hợp tác, bọn người này không phải côn đồ, chơi cứng cũng không phải đối thủ, chỉ là phiền phức, đã đến hai ngày rồi.”
“Cậu ấy cũng chẳng nói với tôi.” Trình Khác thở dài.
“Chuyện này tự bọn tôi giải quyết được, nói với anh chỉ thêm bực,” Trần Khánh đưa thuốc lá cho hắn, “Chuyện này dễ xử lý hơn thu phí bảo hộ nhiều.”
“Ở đây mà còn có người thu phí bảo hộ?” Trình Khác có hơi giật mình.
“Không có,” Trần Khánh liếc nhìn hắn, “So sánh thế thôi, anh bị ngu à.”
“…Chắc vậy.” Trình Khác nói.
Mấy tên trong cửa hàng vẫn cứ đứng như vậy, thỉnh thoảng đá mấy đá lên vật liệu trang trí, một túi xi măng bị đá rách miệng túi, xi măng văng ra ngoài.
Trình Khác châm thuốc, cảm giác mấy người này tạm thời cũng không gây ra động tĩnh gì, vì thế cứ ngồi dưới ô nhìn cửa tiệm của Giang Dư Đoạt một lúc.
Nghe nói là tìm người thiết kế, có điều giờ thiết kế thế nào cũng chưa nhìn ra được, có thể nhìn thấy đã treo bảng hiệu lên, phối màu đen trắng đơn giản, nhìn rất chi là cool ngầu.
Trên bảng hiệu có gắn vải đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy tên cửa hàng.
Chỉ một chữ.
Miu.
“Khánh,” Trình Khác cảm thấy có lẽ bản thân nhìn nhầm rồi, chỉ bảng hiệu, “Phía trên có mỗi một chữ thôi à?”
“Ừ, một chữ thôi,” Trần Khánh gật đầu, lấy điện thoại, mở album ra, “Tôi tìm cho anh xem, hôm treo lên tôi chụp ảnh lại.”
“Ai nghĩ thế?” Trình Khác hỏi.
“Còn ai được nữa, Tam ca chứ ai,” Trần Khánh đưa điện thoại tới trước mặt hắn, “Đây, ngầu chưa.”
Trên bảng hiệu trắng đen xen kẽ còn thật sự chỉ có một chữ “MIU” cũng xen kẽ hai màu trắng đen, bên cạnh có mèo con hoạt hình cực đáng yêu, chỉ có đầu cùng một cái đuôi, mới nhìn trông như thể củ tỏi.
“Ngầu lắm.” Trình Khác gật đầu.
“Tôi cảm giác Tam ca là muốn kỉ niệm ngày hai người… cái gì nhờ… bắt đầu duyên phận,” Trần Khánh nói xong liền xoa xoa tay, xoa đến mức ra tiếng, “Ui… không chịu nổi.”
Trình Khác cười không ra tiếng.
Có lẽ là vậy đi, vì Miu mà quen biết.
Giang Dư Đoạt chờ Trần Khánh đến giúp y lấy Miu ra, hắn đi qua đạp thùng rác một cái, cho nên quen nhau.
Không tệ lắm, dù sao cũng đỡ hơn nói là vì tranh thùng rác mà quen nhau.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện ra, chuyện hôm đó tựa hồ đã qua lâu lắm rồi, tâm trạng, cảm xúc lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt, đều trở nên mơ hồ.
E rằng vì ngay sau đó quá sâu sắc, hồi ức sẽ dần nhạt đi.
Nói không chừng, một ngày nào đó, mọi chuyện đều ổn định rồi, lúc bọn họ bình tĩnh trải qua cuộc sống sóng lớn không sợ, quá khứ mới dần dần trở về trong tâm trí, mỗi một chi tiết nhỏ sẽ đều giống như được tiên đoán, từng thời điểm trùng hợp sẽ lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Một con xe Land Rover lái tới, dừng ở chỗ đỗ xe cạnh cây dù Trình Khác và Trần Khánh đang ngồi.
“Con xe của khách hàng này, các cậu cứ thẳng thắn thương lượng mua lại của người ta luôn đi cho rồi,” Trình Khác thấy Giang Dư Đoạt trong buồng lái đang một mặt kinh ngạc mà cười, “Một tháng ít nhất cũng ở chỗ này một tuần.”
“Giờ không phải khách hàng của tôi nữa, là bạn tôi,” Trần Khánh nói, “Lão còn đang suy nghĩ đổi xe đây, tôi còn thực sự bảo Tam ca tính xem hay là mua con này.”
“Sao anh lại đến đây?” Giang Dư Đoạt xuống xe, gọi về hướng này.
“Xem.” Trình Khác nói.
Trên xe lại xuống thêm mấy người, Đại Bân dẫn đầu, dẫn theo người đứng kín lề đường.
Mấy người cùng tới, khom lưng với Trình Khác: “Chào anh Khác!”
“…À, chào.” Trình Khác bị một đám làm màu cực kỳ chỉnh tề này làm kinh ngạc: “Làm gì đây, hôm qua Đại Bân vô tình gặp tôi cũng cười khúc khích…”
“Bây giờ phải có chiêu này, bọn tôi đều như vậy, hiểu ngầm nhau.” Trần Khánh đứng lên.
Mấy tên trong cửa hàng đang đá vật liệu chơi, vừa nhìn thấy bọn Đại Bân, đột nhiên bầu không khí liền có chút không bình thường, trở nên căng thẳng.
Chữ đù dẫn theo người đi về hướng cửa tiệm, có lẽ cảm thấy nếu đánh nhau trong cửa hàng sẽ không thể hiện được.
Mà chưa chờ bọn họ đi ra, bọn Đại Bân đã chặn trước cửa.
Mấy đàn em gã dẫn đến đều là tỉ mỉ chọn lựa, cao lớn vạm vỡ, ăn mặc như thể huấn luyện viên thể hình bất lương, mấy người cùng nhau chen, đẩy Chữ đù về trong cửa hàng.
Sau đó Giang Dư Đoạt đi qua, kéo cửa cuốn xuống một nửa.
“Làm gì!” Chữ đù hô hoán lên, “Bọn mày định đánh nhau đấy à!”
Giang Dư Đoạt khom lưng tiến vào trong cửa hàng.
Trình Khác nhanh chóng đứng lên theo, Trần Khánh kéo hắn lại: “Không sao, không đánh đâu, anh cứ ở ngoài này.”
Trình Khác chỉ có thể đứng ở bên ngoài nửa cánh cửa cuốn, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
“Hôm qua tao nói rồi, đã muốn gây phiền phức thì đừng sợ phiền phức,” giọng Giang Dư Đoạt từ dưới khe cửa cuốn vọng tới, “Bọn mày cứ nói thẳng luôn muốn bao nhiêu tiền, tao còn có thể khen bọn mày một câu dám làm dám chịu, tìm cái cớ rách nát như thế, đừng trách tao xem thường bọn mày, lúc tao theo người đánh nhau, mày còn đang trong đũng quần ba mày vẫy đuôi tìm ánh sáng đây…”
Trình Khác đã rất lâu rồi không nghe thấy loại ngôn từ thô tục rất có phong cách Tam ca của Giang Dư Đoạt, đột nhiên thấy hơi buồn cười.
Nhìn Trần Khánh một mặt nghiêm túc, hắn liền nín cười lại.
“Tao đếm ba tiếng.” Giang Dư Đoạt một cái nâng cửa cuốn lên.
Trình Khác nhìn rõ tình huống bên trong, phát hiện mấy đàn em của Đại Bân đều mang dao, đột nhiên cuống cuồng, chỉ chờ nghe Giang Dư Đoạt nói đếm ba tiếng xong thì bọn người kia phải đối mặt với khiêu chiến thế nào.
Giang Dư Đoạt vẫn luôn nói y ngày nào cũng uống thuốc, nên rất nhiều lúc đầu óc sẽ không nghĩ được gì, Trình Khác vẫn luôn không cảm nhận rõ được sự khác biệt, lúc Giang Dư Đoạt mở miệng, hắn mới cảm giác được, có lẽ thật sự có tình trạng này.
“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt rất lưu loát theo phong cách của y mà đếm xong ba số, cứ thế bỏ qua luôn nội dung khiêu chiến.
Bỗng nhiên đếm số làm mọi người đều ngẩn người.
Đại Bân phản ứng được đầu tiên, ném dao trong tay đi: “Thế nào, không dám?”
Chữ đù liếc nhìn Giang Dư Đoạt một cái, lại nhìn thoáng qua đồng bọn, rồi ra khỏi cửa hàng, đi mấy bước liền quay đầu lại.
“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt nói.
“Bọn mày chờ đã.” Chữ đù nói.
“Tao chờ bọn mày làm đách gì,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Lượn thì lượn mà đứng thì đứng, tao mẹ nó không có thời gian chơi trò không gặp không về với bọn mày.”
Chữ đù trừng y một cái, rồi quay người đi.
Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn lướt qua bọn Đại Bân, không biết từ lúc nào, bọn họ đã thu dao lại.
“Gọi thợ trang trí tới đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Mấy người bọn mày tiện thể giúp luôn đi, qua chở bàn tao đặt qua đây, bảo người đưa hàng đến còn phải trả tiền.”
“Được.” Đại Bân đáp.
Giang Dư Đoạt lấy tiền từ trong ví ra đưa cho Đại Bân: “Chốc nữa bọn mày ăn gì đó đã rồi hẵng đi, không phải nói còn chưa ăn trưa à?”
“Tam ca, anh giờ có hơi khách sáo đó.” Đại Bân nói.
“Lượn,” Giang Dư Đoạt nói, “Có lần nào đưa tiền ăn cho bọn mày mà bọn mày không nhận à, giờ còn làm ra vẻ giang hồ nhân sĩ với tao.”
Đại Bân không nói gì, cười hơi ngượng ngùng, nhận tiền rồi dẫn người lái xe đi.
“Anh không phải đang nghỉ à?” Giang Dư Đoạt giờ mới tiến đến trước mặt Trình Khác: “Tôi còn nghĩ anh ngủ luôn đến chiều chứ?”
“Ai____,” Trần Khánh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, thở một hơi rất rất dài, đi vào trong cửa hàng.
“Cũng bắt đầu hoàn thiện rồi, tôi rốt cuộc cũng phải đến thăm một lần chứ,” Trình Khác cười, “Thể chất cậu kiểu gì thế này, cửa hàng vừa mới bắt đầu làm đã đụng phải mấy tên như vậy.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tôi lười thêm phiền phức cho chú cảnh sát, dọa chạy là được rồi,” Giang Dư Đoạt nói xong liền ôm cánh tay, hất cằm về phía cửa hàng, “Thế nào!”
“…Cái gì mà thế nào, cửa hàng trống không, bảng hiệu còn không nhìn thấy chữ,” Trình Khác cười nói, “Có thể thế nào được?”
“Cái bảng hiệu này tôi bỏ nhiều tâm tư lắm đó!” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra, “Tôi cho anh xem ảnh toàn cảnh.”
“Tôi xem rồi,” Trình Khác nắm lấy tay y, nhéo nhéo, “Miu~”
Giang Dư Đoạt lập tức đắc ý nở nụ cười: “Sáng tạo lắm đúng không! Đến lúc đó sẽ mang chị gái mèo chiêu tài vào đặt trong cửa hàng, rồi lại đưa Miu đến cửa hàng nữa…”
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt một mặt hào hứng nói, đột nhiên cảm thấy sống mũi có hơi cay.
“Sao thế?” Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, nhỏ giọng, “Tôi đệt, anh không sao chứ? Anh định khóc đấy à?”
“Có hơi cảm động,” Trình Khác nói, “Không đến mức khóc, tôi cũng không phải cậu.”
“Anh cẩn thận chút, giờ tôi với anh giống nhau, đều là ông chủ rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu đỉnh hơn tôi chứ, bên chỗ tôi ông chủ là Hứa Đinh mà.” Trình Khác nở nụ cười.
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, nhìn chằm chằm bảng hiệu một lúc lâu, rồi xoa tay, sau đó cười ha ha hai tiếng.
“Cậu có định tuyển thêm người không?” Trình Khác nói, “Tổng hộ pháp không biết làm trà sữa với đồ ăn vặt các thứ mà?”
“Có người rồi, nhận bạn học cấp ba của em họ Đại Bân,” Giang Dư Đoạt nói, “Cô nhóc kia trước đó vẫn luôn làm ở hàng trà sữa, trà sữa loại gì cũng biết, hơn nữa hàng ngay bên cạnh còn nổ cái này nấu cái kia, gì cũng biết làm.”
“Quen tay như thế, là lương cao tuyển được à?” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, ngẫm lại liền thở dài: “Đại Bân nói chuyện với con nhóc, nó không muốn đến, Trần Khánh bảo tôi đến gặp thử… kết quả là con bé đồng ý.”
“…Đệt?” Trình Khác cảm giác mình đột nhiên hiểu ra gì đó.
“Tôi không làm gì cả, anh đừng có nhằm vào tôi!” Giang Dư Đoạt lập tức hạ thấp giọng.
“Tôi không nhằm vào cậu, là cô bé nhà người ta nhằm vào cậu mà Tam ca,” Trình Khác lùi về sau một bước, đánh giá y từ trên xuống dưới, “Cũng được đó Tam ca à.”
“Mọe nhà anh.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm.
Trình Khác cười, đang định nói, điện thoại trong túi lại vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn, là Tuệ Tuệ gọi tới, “Tôi nghe cuộc điện thoại này đã, chốc nữa tiếp tục tán gẫu chuyện cô nhóc kia.”
“Tán gẫu cái rắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Alo, Tuệ Tuệ à?” Trình Khác nghe điện thoại.
“Anh Trình, em nói với anh này,” giọng Tuệ Tuệ rất nhỏ, “Anh Hứa dẫn theo một bác đến đây, giờ đang lên tầng ba.”
“Bác nào?” Trình Khác hỏi.
“Anh Hứa không giới thiệu với bọn em, em nghe thấy anh ấy gọi người kia là Trình tổng, em thấy… trông giống anh lắm…” Tuệ Tuệ nói, “Không biết anh Hứa có nói với anh không, dù sao em cũng muốn kể với anh biết có chuyện như vậy.”
Trình Khác ngây người.
Tuệ Tuệ làm trong nhà hàng cũng lâu rồi, người cũng lanh lợi, ít nhiều cũng biết chuyện hắn và ba hắn, gọi điện thoại đến thế này, hẳn đã chắc chắn người Hứa Đinh dẫn tới chính là ba.
Ba chạy đến nhà hàng hắn làm gì?
____________________________________________________________________________________________
*malatang: