Binh lính đến trụ sở huấn luyện thì đã nửa đêm, rất nhiều người đã ngủ gục trên xe, Bạch Lạc Nhân ngồi phía sau tài xế, xe vừa đến trạm, quay đầu đi vào điểm tập kết, có tiếng sĩ quan quát tháo, “Đến trạm, tỉnh táo lên, không được ngủ.”
Một tiếng này vang dội nhắc nhở, khiến tài xế giật nảy mình. Vẫn là địa điểm này, ngồi xe đến đây nhiều lần như vậy rồi, sao ông ta vẫn còn có phản ứng như vậy?
Bạch Lạc Nhân đứng ở ngoài xe, nhìn từng đám binh lính đi xuống
Đến người cuối cùng là hai mươi mấy người, thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở cửa xe, rất tự giác rảo bước chân, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Bạch Lạc Nhân đưa tay túm lấy hắn kéo lại.
Từ lần trước bị Cố Hải chỉnh đốn, thiếu úy trẻ tuổi này vẫn né tránh Bạch Lạc Nhân.
“Vẫn còn giận sao?” Bạch Lạc Nhân
Lưu Xung cẩn trọng cười, “Em chưa từng giận thủ trưởng, từ lúc em mới vào quân đội, nếu không phải có anh chiếu cố, chỉ bảo, chắc một năm vừa rồi sẽ rất khốn khổ chật vật.
Mấy ngày nay, em suy nghĩ rất nhiều, chỉ vì em ích kỷ, tự cho mình là đúng khi quan tâm lo lắng cho thủ trưởng, cuối cùng lại gây cho anh nhiều phiền toái không đáng có.”
Bạch Lạc Nhân hơi nheo mắt, “Mấy ngày nay không thấy mặt mũi cậu, hóa ra là suy nghĩ những chuyện này sao?”
“Không, không phải như vậy…” Lưu Xung lúng túng gãi đầu, “Ý là, em vẫn cố gắng nỗ lực, bổ túc thêm những khóa học cần thiết, nhưng nếu không có sự chỉ bảo của anh, em cũng không thể làm phi công như hôm nay được.”
Bạch Lạc Nhân gật đầu một cái, “Vẫn còn biết cầu tiến như thế là tốt.”
Lưu Xung cả thấy hôm nay Bạch Lạc Nhân rất nhã nhặn, không giống với mọi khi, ánh mắt lấp lánh rất có thần, ở trong đêm khuya vẫn phát ra ánh sáng, dường như không có chút nào mệt mỏi, cả cơ thể vẫn bừng bừng tỏa ra năng lượng.
“Tiểu Bạch, người bên cậu đã đủ chưa?” Xa xa có tiếng nhắc nhở truyền tới.
Bạch Lạc Nhân vỗ vai Lưu Xung, “Cậu không giận tôi là tốt rồi, rảnh rỗi chúng ta nói chuyện tiếp, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe!”
Nói xong, chạy về phía mấy người cách đó không xa.
Hơn hai giờ sáng, toàn bộ quân sĩ đã được sắp xếp ký túc xá và đi ngủ, Chu Lăng Vân vẫn đứng sừng sững trên đài chỉ huy, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn khắp căn cứ, trời đêm bao la lấp lánh những ánh sao gợi một vẻ đẹp hùng tráng. Cách đó không xa, mấy chục chiếc phi cơ xếp hàng hiên ngang, Chu Lăng Vân mờ mờ ảo ảo lộ ra vài phần xúc động.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, tiết tấu nhịp nhàng càng lúc càng rõ, trong lòng chợt thấy sục sôi.
Chu Lăng Vân vô cùng kinh ngạc, trừ ông ta mắc bệnh thần kinh ra, ai đang đêm không ngủ ra ngắm trụ sở huấn luyện làm gì? Cho tới nay, Chu Lăng Vân vẫn bị coi là phi công điên rồ, cực ít người có thể hiểu được sự cuồng nhiệt của ông ta.
“Thật đẹp phải không!” Người phía sau lên tiếng thán phục.
Chu Lăng Vân khẽ rùng mình, sao giọng nói này lại quen đến thế? Ngoảnh lại, lại là Bạch Lạc Nhân! Chu Lăng Vân bất ngờ, sao Bạch Lạc Nhân lại ở đây? Bình thường, bất kể có nhiệm vụ gì, đi đâu, chỉ cần dừng chân, Bạch Lạc Nhân luôn là người đi ngủ đầu tiên, sao hôm nay lại vậy?
Tiểu Bạch đi tới trước mặt Chu Lăng Vân, tiếng chân đặt xuống, khí thế khoáng đạt.
“Ông cũng ở đây sao! Thật là trùng hợp!”
Chu Lăng Vân lần đầu tiên thấy ban đêm mà Bạch Lạc Nhân lại có dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn như vậy, cứ như vừa được truyền thêm 5000cc máu vậy, còn ngẩng đầu vểnh tai đứng đây nói những lời này.
“Cậu sao còn chưa ngủ?” Chu Lăng Vân nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt nghi ngờ.
Bạch Lạc Nhân giọng nói phóng khoáng, “Hưng phấn quá, không ngủ được!”
“Hưng phấn? Có cái gì mà làm cậu hưng phấn?”
Bạch Lạc Nhân lớn tiếng nói như đang tuyên thệ: “Từ ngày mai sẽ bắt đầu hơn ba mươi ngày huấn luyện, hơn ba mươi ngày ở đây bay liệng trên bầu trời, quan sát khắp vùng đất, nhằm thẳng mục tiêu mà tiến tới. Chẳng nhẽ không đáng để phấn khích hay sao? Nhiều bộ đội phòng không như vậy, theo hiệu lệnh mà lao ra sa trường, có sự chuẩn bị kỹ càng, nhất định sẽ thắng lợi lớn!!”
Chu Lăng Vân, “…”
Bạch Lạc Nhân chờ đợi hồi lâu không thấy lời đáp, nghiêng đầu nhìn Chu Lăng Vân, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Ông hôm nay làm sao lại không có chút tinh thần như vậy hả?”
Chu Lăng Vân giật giật yết hầu, “Là cậu hoạt bát thái quá chứ còn sao nữa?”
Bạch Lạc Nhân vỗ vai Chu Lăng Vân một cái, sức lực quả làm người khác giật mình.
“Cùng nhau cố gắng!! Ha ha ha…”
Chu Lăng Vân nhìn bóng lưng Bạch Lạc Nhân dần đi khuất, thằng nhóc này có vấn đề gì vậy?
Ngủ chưa được một tiếng, Chu Lăng Vân đã rời giường, hầu như ngày nào ông ta cũng là người dậy sớm nhất. Bất kể mùa nào xuân hạ thu đông, bất kể được ngủ nhiều hay ít, sáng sớm bốn giờ đã tỉnh, đồng hồ sinh học quả thực chuẩn xác tới mức dọa người.
Rửa mặt xong xuôi, Chu Lăng Vân tới thẳng sân huấn luyện khởi động một chút, lúc này bầu trời vẫn còn tối đen, trăng sao thưa thớt, trong tầm mắt chỉ có vài bóng dáng nếu không phải quét dọn thì cũng là lính gác.
Nghĩ đến tối qua Bạch Lạc Nhân hoạt bát như vậy, trong lòng cười một tiếng, tiểu tử này hôm nay chắc chắn đến muộn.
“Thủ trưởng, lười biếng đủ rồi, giờ mới tới.”
Chu Lăng Vân thân hình chấn động, nhìn về phía thanh âm truyền tới, một thân ảnh đang ở trên được chạy, năng lượng tràn trề, càng nhìn càng thấy quen, cuối cùng nhìn một cái, lại là Bạch Lạc Nhân.
“Cậu không ngủ?” Chu Lăng Vân hỏi.
Bạch Lạc Nhân trên trán ướt mồ hôi, nhìn về phía Chu Lăng Vân.
“Có ngủ, ngủ được mười phút.”
Nói xong, bất ngờ tăng tốc, tốc độ như tuấn mã, nhanh chóng chạy khuất khỏi tầm mắt Chu Lăng Vân.
Chu Lăng Vân đi về phía lính gác hỏi: “Cậu ta tới lúc nào?”
Lính gác cứng ngắc, khó khăn trả lời: “Tôi thấy cậu ta đã chạy được hơn hai mươi vòng.”
Chu Lăng Vân, “…”
Buổi sáng, buổi huấn luyện có độ khó cao chính thức bắt đầu, mấy chục chiếc phi cơ dàn hàng ra trên đường băng, chờ lệnh xuất phát. Chuẩn bị, tăng tốc, cất cánh… Hai chiếc phi cơ màu bạc bay lên trời, tiếng gầm rít xa dần. Tốc độ cực đại, xoay mấy vòng, rồi bay ngược lại, nhanh chóng hạ cánh… Liên tiếp làm người ta kinh ngạc, Chu Lăng Vân không ngừng thể hiện.
Bình thường ông ta sẽ ở trên đài chỉ huy điều khiển, thỉnh thoảng sẽ đích thân đi ra làm mẫu. Loại biểu tình ôn nhu này đối với thái độ khó chịu thường ngày hoàn toàn trái ngược, bay với độ khó cao như vậy đã là một thách thức với cơ thể, huống hồ bay suốt ba bốn tiếng đồng hồ không nghỉ, chỉ có Chu Lăng Vân mới đủ sức chống đỡ, và cũng chỉ có lính của ông ta mới phải chịu giày vò như vậy.
Cuối cùng, Chu Lăng Vân kéo kèn lệnh kết thúc.
Binh lính từ cửa phi cơ lần lượt đi xuống, mồ hôi đầm đìa có, dáng bộ như đi trên mây cũng có, có những người bình thường tố chất rất tốt, giờ đều biểu hiện choáng váng nôn mửa.
Chu Lăng Vân đưa mắt nhìn họ đi ra sân huấn luyện.
Ngay khi ông ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên có ba chiếc phi cơ một lần nữa lại bay lên không, trong đó có một chiếc chắc chắn của Bạch Lạc Nhân, phía sau là hai chiếc do lính của hắn lái. Ba chiếc phi cơ làm những động tác có đọ khó cao, chiếc phi cơ mười mấy tấn, họ điều khiển nhẹ nhàng bay lượn như một con chim nhỏ.
Chu Lăng Vân nheo mắt nhìn, trong ánh mắt có phần mừng rỡ.
Lần này đi huấn luyện, Bạch Lạc Nhân dường như đã thay đổi thực sự.
Có can đảm tiếp tục giữ vững luyện tập tác chiến sau khi Chu Lăng Vân ra lệnh kết thúc, có thể đơn giản là vì muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Tinh thần hoạt bát sôi nổi có thể nhận được vài lời tán thưởng, nhưng phương pháp này không phải lúc nào cũng có thể đem ra.
Chu Lăng Vân mau chóng đi đến khu vực đó.
Ba chiếc phi cơ vừa hạ cánh, ngoại trừ Bạch Lạc Nhân, hai người kia mặt đã trắng bệch không còn một giọt máu.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Chu Lăng Vân hiếm khi ôn hòa, “Giữ gìn sức khỏe một chút, còn phải ở đây hơn ba mươi ngày nữa.”
Không ngờ, Bạch Lạc Nhân ngay lập tức bác bỏ: “Không được, hôm nay phải đạt mục tiêu huấn luyện, nếu không, đừng mong được nghỉ ngơi.”
Đã qua rồi những ngày Chu Lăng Vân tìm đủ cách làm khó, Bạch Lạc Nhân một mực bao che cho cấp dưới, hôm nay hoàn toàn ngược lại.
“Loại huấn luyện này, không luyện cũng được.”
Bạch Lạc Nhân không nhượng bộ, “Huấn luyện là để ép cho ý chí bộc lộ ra ngoài, tiềm năng của con người là vô hạn, lên phi cơ!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Lăng Vân, ba chiếc phi cơ lại lần nữa bay vút lên bầu trời.
Chu Lăng Vân thật muốn tranh thủ bữa cơm chiều nói chuyện với Bạch Lạc Nhân một chút.
Bạch Lạc Nhân vẫn mặc nguyên quân phục, nghiêm chỉnh từ phi cơ đi xuống, tháo mũ bảo hộ, trên trán nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp.
“Sư trưởng có gì muốn nói?” Bạch Lạc Nhân thở hổn hển nói.
Chu Lăng Vân ra hiệu cho cậu ngồi xuống, “Ngồi xuống ta từ từ nói chuyện.”
Trong chốc lát, người đưa cơm tiến vào, đây là phần ăn trên cả mức quy định dành cho tiêu chuẩn cao nhất, làm dành cho Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân thấy cậu suốt từ tối qua đến giờ liên tục tập luyện vất vả như vậy, muốn cậu bồi bổ thật tốt.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân nhìn thoáng qua, liền hướng về phía người đưa cơm khiển trách, “Ai cho cậu thêm vào ngoài mức quy định, làm mấy thứ đồ này cho chúng tôi ăn? Đây là đối đãi đặc biệt sao? Có phải muốn gây thái độ thù địch trong lòng quân sĩ không hả?”
“Không phải…” người này nhanh chóng liếc mắt nhìn Chu Lăng Vân, “Là…”
“Cậu cũng thật là, có gì mà cứ lải nhải vậy hả? Mau mang đi đi!! Nhà bếp có gì mang lên đây nhiều nhiều một chút, mang những đồ ăn binh lính không muốn ăn mang hết ra đây.”
Chu Lăng Vân lại một lần nữa bị sự khác thường của Bạch Lạc Nhân làm cho kích thích, ông ta trước đây đã nghe nói qua, Bạch Lạc Nhân khẩu vị vô cùng đặc biệt, bình thường ăn rất ít, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới, hôm nay là như thế nào?
Bạch Lạc Nhân cứng cỏi, chịu gian nan khổ cực vẫn giản dị tiết kiệm, Chu Lăng Vân cũng không tiện dùng tư cách lãnh đạo mà nói, chỉ có thể cùng cậu ăn bánh bao và đồ ăn thừa.
Bạch Lạc Nhân cắn từng miếng bánh bao, thoáng cái đã ăn ba cái, Chu Lăng Vân còn chưa có đụng đũa, cậu đã nuốt năm cái bánh bao xuống bụng. Chu Lăng Vân mới vừa cắn một miếng bánh bao, cậu bên kia canh rau đều đã uống sạch.
Ăn no rồi, Bạch Lạc Nhân mới hướng về Chu Lăng Vân hỏi: “Thủ trưởng, ông muốn nói gì với tôi?”
Miếng bánh bao ở miệng Chu Lăng Vân nghẹn ứ, bình tĩnh nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, lắc đầu một cái.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng cầm mũ bảo hộ, hào hứng nhìn Chu Lăng Vân nói: “Vậy tôi đi tập luyện tiếp.”
Mãi đến khi thấy ký túc xá của Bạch Lạc Nhân tắt đèn, Chu Lăng Vân mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, lại bị một tiếng vang đánh thức, Chu Lăng Vân làm phi công nhiều năm như vậy, thanh âm này là từ đâu vọng lại đều nắm rõ, khuya vậy rồi, ai còn ở bên ngoài lén lút tập luyện giờ này?
Khoác áo ra ngoài, phi cơ vừa mới cất cánh, Chu Lăng Vân nhìn chăm chăm, sắc mặt trở nên tái xanh.
Lại là Bạch Lạc Nhân.
Một lần hai lần, Chu Lăng Vân trong lòng vẫn còn lộ ra vài phần ngạc nhiên mừng rỡ, nhiều lần thì không thấy bất ngờ gì nữa.
Mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, mạnh mẽ phát lệnh chỉ huy, để Bạch Lạc Nhân mau chóng trở về. Sau đó trói tay hắn ra sau lưng đưa về ký túc xá, đè lên giường, cởi quần áo của hắn ra, đắp kín chăn, tắt đèn đóng cửa xong mới yên tâm ra về.
Không ngờ, vừa nằm ấm được một chút, bên ngoài lại có tiếng ùng ùng, Chu Lăng Vân sầm mặt xông ra.
Lần này không những áp giải Bạch Lạc Nhân về, còn khóa cửa lại từ bên ngoài.
Không ngờ, Bạch Lạc Nhân là thiên tài mở khóa, chưa tới ba phút lại mở được cửa ra ngoài.
Chu Lăng Vân vừa về tới giường, tiếng ùng ùng lại vang lên, ông ta thực sự nổi giận.
Trực tiếp đem Bạch Lạc Nhân về phòng, đặt thêm cái gối bên cạnh, nằm nhìn cậu ta ngủ.
Cuối cùng, đêm cũng yên tĩnh.
Chu Lăng Vân nằm mơ thấy, ông ta tự tay mình lại phi cơ xông ra chiến trường, anh dũng vật lộn cùng kẻ địch, đột nhiên phi cơ bắt đầu lay động, làm thế nào cũng không thể khống chế được, thân thể ông ta cũng lung lay một hồi.
Giật mình tỉnh giấc, thấy có người đang lay mình, nhìn lên thấy có người đang nhìn ông ta chằm chằm.
“Cho tôi sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện.” Bạch Lạc Nhân từ tốn nói.
Chu Lăng Vân ném quả đấm về phía Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân tóm lấy cổ tay của ông ta, đẩy mạnh, xém chút nữa là Chu Lăng Vân bị đẩy ngã xuống đất.
Bạch Lạc Nhân giọng oang oang nói vào lỗ tai Chu Lăng Vân, “Ông không muốn cho tôi huấn luyện? Ông không để cho tôi huấn luyện? Tôi muốn huấn luyện aaaa!!”
Chu Lăng Vân, “…”