Editor : Chris Nguyen
Mỗi ngày Bạch Lạc Nhân buổi tối trước khi ngủ, đều xem lướt qua trang web công ty của Cố Hải một chút, xem xét mọi động thái mới nhất của công ty, cũng thử giải quyết những tình huống công việc của Cố Hải. Hắn phát hiện trang web công ty thật sự đang cập nhật rất thường xuyên, đại khái là công ty đang ở giai đoạn chuẩn bị niêm yết ra thị trường chứng khoán, những thông tin giới thiệu đặc biệt nhiều.
Hôm nay như thường lệ mở ra trang chủ công ty, một tin tức nổi bật đập vào mắt.
"Ngày mai 15 giờ 30 phút, Công ty Khoa học Kỹ thuật Hải Nhân chính thức niêm yết lên thị trường chứng khoán, nghi lễ sẽ được long trọng cử hành bên ngoài phòng triển lãm, tại tầng 1 của công ty."
Thực nhanh quá, Bạch Lạc Nhân nhịn không được cảm khái một câu, lúc sau lại nhìn xem ngày, mới phát hiện thấm thoát đã hơn hai mươi ngày trôi qua, hắn vậy là đã hơn hai mươi ngày không liên lạc với Cố Hải. Từ lúc Cố Hải bị hắn xua đuổi, cũng chưa một lần quay lại, Bạch Lạc Nhân càng không thể trở về gặp hắn, hai người cứ như vậy ngăn cách hơn hai mươi ngày.
Công ty hắn đã niêm yết ra thị trường, con đường phía trước hẳn có nhiều việc bận bịu. . . . . . Bạch Lạc Nhân nhịn không được thầm nghĩ.
Lại một đêm không ngủ, lần này Bạch Lạc Nhân không muốn đi ra ngoài huấn luyện đêm, mà chỉ muốn tản bộ một mình trong doanh khu, toàn bộ đèn ký túc xá đều đã tắt, chỉ còn lại phòng Chu Lăng Vân vẫn sáng đèn, bước chân Bạch Lạc Nhân không tự chủ được cứ nhằm hướng đó đi đến.
Lỗ tai Chu Lăng Vân đích thị nhạy cảm dị thường, ký túc xá Bạch Lạc Nhân cách hắn không xa, từ lúc Bạch Lạc Nhân ra khỏi phòng, Chu Lăng Vân đã ngay lập tức nhận ra. Bạch Lạc Nhân ở trong doanh khu đi bộ, Chu Lăng Vân ở trong ký túc xá cũng đếm được âm thanh cước bộ của hắn, phỏng đoán trong vòng một ngàn bước, nhất định sẽ đi bộ đến phòng hắn, quả nhiên suy đoán không sai.
"Lại muốn tôi bố trí cho cậu nhiệm vụ huấn luyện?" Chu Lăng Vân đứng ở cửa hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Không, chính là tới đây nhìn xem ngài tại sao còn chưa ngủ."
"Cậu sao lại không ngủ?" Chu Lăng Vân hỏi trước.
Bạch Lạc Nhân đáp lại hai chữ, "nhàn rỗi."
Trên thực tế, Bạch Lạc Nhân hai cánh tay đau nhức đến ngay cả chuôi cửa cũng cầm không được.
Vào phòng Chu Lăng Vân, nhìn đến phía trước cái máy tính thấy một chồng thật dày sổ sách, tùy ý mở ra xem, là tổng kết thời gian huấn luyện tình huống của một phi công nào đó, bản ghi chép thật sự tường tận, mặt sau còn đính kèm phân tích tình trạng thân thể của người này, phân tích tố chất tâm lý. . . . . . Toàn bộ là chữ viết tay. Bạch Lạc Nhân chưa từng thấy Chu Lăng Vân mang theo giấy bút đến sân huấn luyện, có thể thấy được hắn đối với tình trạng mỗi người đều hiểu rõ.
"Hàng ngày buổi tối ngài đều tăng ca làm chuyện này sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Chu Lăng Vân vừa rửa tay vừa nói: "Chỉ mới hai ngày nay, bộ đội bên kia cứ thúc giục, ngày mai tôi phải quay về một chuyến, đem những tài liệu này đưa qua, hồi báo với cấp trên tình huống huấn luyện sắp tới."
"Ngày mai. . . . . ." Bạch Lạc Nhân nhấn mạnh, "Quay về Bắc Kinh sao?"
Chu Lăng Vân cũng không ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng.
Bạch Lạc Nhân trong lòng đột nhiên có một đợt sóng triều thật lớn bắt đầu cuồn cuộn, hắn yên lặng nhìn Chu Lăng Vân một hồi lâu, bộ dạng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Như thế nào, muốn tôi giúp cậu mang cái gì?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Không."
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi đi rồi, bên này phải dựa vào cậu giám sát." Chu Lăng Vân nói.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, trầm mặc không nói gì hướng ra cửa, tay đã muốn đặt ở chuôi cánh cửa, tâm đột nhiên xoắn lại, xoay người nhìn Chu Lăng Vân, "Thủ trưởng, tôi có thể cùng ngài trở về không?"
"Cái gì? Không chịu được?" Chu Lăng Vân trêu tức, "Chỉ vài ngày thôi? Màn diễn nặng nhất vẫn còn chưa tới đâu!"
"Không phải." Bạch Lạc Nhân nghẹn hồi lâu vẫn là nhịn không được nói ra, "Tôi muốn trở về tham gia một nghi lễ."
"Nghi lễ?" Chu Lăng Vân vẻ mặt tò mò, "Ai kết hôn à?"
"Không phải kết hôn, là công ty Hải Nhân niêm yết, hạng mục của chúng ta không phải từ trước đến nay đều hợp tác với bọn họ sao? Tôi là người phụ trách hạng mục này, như thế nào cũng phải tham dự một chút lễ mừng ngày mai!" Bạch Lạc Nhân nhanh trí tự mình tìm lí do thoái thác hoàn mĩ.
Chu Lăng Vân dường như biết được suy nghĩ của hắn, liền làm khó dễ, "Bộ đội bên kia ta sẽ phái người đích thân đến dự, yên tâm đi, khẳng định bảo đảm thể diện. Nếu không xong, tôi đích thân đi một chuyến cũng không phải không thể."
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này lập tức tỏ thái độ, "Như vậy tôi đây càng muốn đi."
"Như thế nào? Sợ ta đi phá đám à?"
Bạch Lạc Nhân hắc hắc cười hai tiếng.
Mấy ngày nay tâm tính Chu Lăng Vân đột nhiên tốt lạ kỳ, không biết gân cốt có đảo lộn không, đột nhiên buông tha Bạch Lạc Nhân.
(*nguyên văn là ‘đem Bạch Lạc Nhân nhả ra’)
"Vậy được rồi, sáng mai cậu theo tôi cùng nhau đến đó, nhưng có một điều chúng ta phải nói rõ, tôi làm việc với bộ đội, cậu đi tham gia lễ mừng. Chờ tôi xong việc, cậu phải cùng tôi trở về, không thể tìm cớ kéo dài."
"Rõ!"
Bạch Lạc Nhân nghiêm trang đứng thẳng, kính chào theo theo nghi thức quân đội.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Bạch Lạc Nhân liền cùng Chu Lăng Vân đồng loạt xuất phát, trên đường gặp được một vài tình huống, trì hoãn hết nửa giờ. Đến lúc Bạch Lạc Nhân đến Bắc Kinh, đã gần đến giờ chiều tan tầm, hắn từ trong xe Chu Lăng Vân đi xuống, bắt một chiếc xe khác đến công ty Cố Hải, cửa chính quả thật náo nhiệt, hội trường bố trí thật sự hoa lệ, quy cách tiếp đãi cũng có vẻ khá long trọng. Bạch Lạc Nhân nói tài xế dừng xe cách đó một trăm thước, hắn cố ép mình không nghĩ tới việc tham dự nghi lễ này, chỉ muốn đứng đây xem qua một chút, xác định hết thảy đều thuận lợi liền lập tức rời đi, không cho bất cứ kẻ nào biết hắn đã tới.
Lúc này, Cố Hải đang ở đại sảnh triển lãm tầng một, nhanh nhẹn tiến đến nói chuyện với các vị lãnh đạo giới thiệu với bọn họ sản phẩm của công ty.
Diêm Nhã Tĩnh gần đây gầy đi trông thấy, cả người đều sơ xác, lúc này đang ở bên ngoài giám sát bố trí hội trường, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều mệt mỏi, rũ rượi. Trái lại Đông Triệt, vẫn đỉnh đạc một phương cùng khách mời nói chuyện phiếm, hình tượng đẹp đều bị hắn chiếm lấy.
Ba giờ rưỡi, lễ mừng nghi thức chính thức bắt đầu, bên dưới sân khấu người cũng càng ngày càng nhiều, Bạch Lạc Nhân bị vây chặt đến vị trí cũng không thấy được, cơ hồ không ai chú ý tới hắn.
Rất nhanh, Cố Hải cùng Đông Triệt từ trong đại sảnh công ty đi ra, thảm đỏ vẫn kéo dài đến sân khấu, hai nam nhân bước đi trong vô số ánh nhìn cực kỳ hâm mộ đích thị là những bước chân nhẹ nhàng vững trãi, thần thái tỏa ra ngút trời bước trên thảm đỏ, lên sân khấu.
Bạch Lạc Nhân thấy một màn trình diễn như vậy, trong lòng không khỏi chua sót
"Cảm tạ các vị tân khách đã đến dự lễ mừng hoạt động. . . . . ."
Sau khi người chủ trì tuyên bố lời chào đầu, người phụ trách doanh nghiệp (là Cố Hải) lên nói chuyện, Bạch Lạc Nhân yên lặng nhìn chăm chú vào Cố Hải, hắn dường như gầy đi, nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt như trước, xem ra hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, Bạch Lạc Nhân không biết là nên vui mừng hay là nên khó chịu.
Màn hình lớn đếm ngược 5 giây, lãnh đạo khua vang tiếng kẻng đánh dấu chính thức đưa đưa công ty lên sàn, một đợt khói lửa từ hội trường bắn về phía hậu trường, Ngay sau đó dãi lụa đỏ che tấm bảng được hạ xuống, tên cổ phiếu khoa học kỹ thuật Hải Nhân, cùng số hiệu được công bố.
Giờ này khắc này, Bạch Lạc Nhân tự đáy lòng vì Cố Hải mà âm thầm xúc động ,tự hào.
Rất nhanh, toàn hội trường âm thanh ánh sáng cùng nhau phối hợp, tiếng vỗ tay cùng tiếng pháo đồng loạt trỗi lên.
Cố Hải nhìn chăm chú mọi người bên dưới, xuống sân khấu, cùng Đông Triệt ôm nhau một cái ăn mừng, trong khoảng thời gian Bạch Hán Kì nằm viện, nếu như không có Đông Triệt mạnh mẽ hiệp trợ, Cố Hải căn bản không thể trong thời gian ngắn giải quyết quá nhiều việc như vậy trước khi hoàn thành niêm yết thị trường. Đương nhiên, hắn cũng ôm Diêm Nhã Tĩnh, còn đi đến một số vị khách quý đã bớt thời giờ tới đây.
Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn thấy Cố Hải ôm Đông Triệt đã liền đem ánh mắt dời đi, đến lúc nhìn lại, người chủ trì đang ở trên đài nói chuyện, Cố Hải cùng Đông Triệt ngay dưới sân khấu châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng lại tươi cười với đối phương một cái, cảm giác cực kỳ thân mật.
Người bình thường nhìn hình ảnh này cũng sẽ không đoán mò, ngoại trừ nữ nhân viên Diêm Nhã Tĩnh hiểu lầm, chỉ có Bạch Lạc Nhân cảm thấy khó có thể chịu được.
Ngực nghẹn một hơi, không sao thở nỗi.
Nhiều tiết mục biểu diễn đã bắt đầu, đúng là không khí đang rất náo nhiệt, Bạch Lạc
Nhân xoay người bỏ đi.
Từ giữa đám đông xuyên ra đến đường cái, bắt đầu đón xe taxi.
"Tôi hình như có thấy Nhân tử nhà cậu." Đông Triệt mở miệng.
Cố Hải cười khổ một tiếng, "Cậu đừng vào lúc này mà đùa giỡn được không? Cậu ta sao có thể tới đây? Cậu ta mà gọi một cú điện thoại cho tôi, tôi liền cho cậu khỏ đầu ba cái. . . . . .
Đang nói, sắc mặt Cố Hải đột nhiên biến đổi, chạy như điên hướng ra đường cái.
"Tôi nói này, lát nữa còn có truyền thông muốn xin phỏng vấn đấy!"
Tiếng Đông Triệt chìm vào đám đông.
Lẽ ra Bạch Lạc Nhân đã lên xe, cửa xe đã đóng, Cố Hải ở phía sau đuổi theo, đuổi không kịp suy sụp mà ngã xuống đất. Thế nhưng tình huống thực sự lại khác, lái xe còn chưa kịp tăng tốc, Cố Hải đã lăng không* nhảy tới trước đầu xe (*lăng không là bay trên không, là tên một bộ khinh công), lái xe vội nhấn phanh, phần eo Cố Hải đích thị đã đụng vào đầu xe, ngã dúi về sau mấy bước lớn, thế nhưng vẫn còn đứng ổn , không có chuyện gì.
Lái xe ánh mắt coi bộ kinh sợ nhìn Cố Hải, Cố Hải lập tức trực tiếp ôm lấy cửa xe, không để ý hình tượng hung hãn đạp đá hai chân vào cửa xe.
"Xuống đây cho tôi!" Cố Hải hướng đến Bạch Lạc Nhân đang ở bên trong nổi giận gầm lên một tiếng.
Bạch Lạc Nhân tống mạnh cửa xe, từ trên xe bước xuống đấm ngay một quyền vào mặt Cố Hải.
Cố Hải gay gắt túm vạt áo Bạch Lạc Nhân, chính là túm lấy hắn kéo đến một góc phía sau cao ốc công ty, hai mắt đỏ tươi chăm chú nhìn hắn, "Cậu quá tàn nhẫn, đến cũng đã đến, tại sao lại không nói tôi tiếng nào đã quay đi?"
"Hữu dụng gì chứ?" Bạch Lạc Nhân ánh mắt hờ hững nhìn lại Cố Hải.
"Hữu dụng gì hả? Cậu đã bao nhiêu ngày không cho tôi một tin tức hả? Cậu có biết tôi làm sao đối mặt với nhiều ngày như vậy? Cậu có biết tôi không thấy cậu cảm thấy khó chịu như thế nào?"
"Không biết." Bạch Lạc Nhân bình tĩnh nhìn Cố Hải, "Tôi cảm thấy cậu thật sự sống rất tốt."
"Đó la cậu thấy thế! !"
Bạch Lạc Nhân nghiêm mặt gắng sức đẩy Cố Hải ra, vẫn không được, lại dốc sức đẩy một phen nữa vẫn là không đẩy ra, đúng lúc đó, có tiếng ô tô vang lên. Một chiếc xe chậm rãi dừng lại cách đó không xa, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Chu Lăng Vân
"Tôi phải trở về, chúc mừng ngài, Cố tổng."
Cố Hải gắt gao kìm giữ Bạch Lạc Nhân không buông tay, "Nhân tử, cậu hãy nghe tôi nói, Đông Triệt cùng tôi chỉ là anh em bình thường. Tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy hắn có nhiều điểm tương đồng, nhưng không phải vì vậy mà tôi thích hắn, tôi là cảm thấy được hắn có thể xứng đôi với Diêm Nhã Tĩnh mới đem hắn về đây."
Bạch Lạc Nhân khẻ rùng mình.
"Nhân tử, Diêm Nhã Tĩnh theo tôi năm năm, tôi chính là đã tàn nhẫn với tình cảm của cô ta. Tôi không nói là sợ cậu nghĩ nhiều, kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn lo lắng cho cô ta, tôi chính là muốn chứng kiến cô ấy yên bề gia thất tôi mới an tâm. Tôi mang Đông Triệt về công ty, vẫn luôn tạo cho hắn nhiều cơ hội, trừ việc đó ra tôi thật sự không biết còn có thể làm gì đề bù đắp cho cô ấy."
So với những lời vừa nãy, Bạch Lạc Nhân biểu tình đã dịu đi
"Cậu có thể xác định cô ấy sẽ thích Đông Triệt?"
"Tôi xác định."
Phía sau lại có tiếng còi vang lên, Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói: "Tôi phải đi rồi."
Cố Hải không màng ánh mắt Chu Lăng Vân, hung hăng hôn lên môi Bạch Lạc Nhân một cái.
"Tôi chờ cậu trở lại."