Cố Hải từ cổng công ty đi ra, đang muốn đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên thấy xe của Bạch Lạc Nhân.
Cậu ấy quả thật bị kích động rồi...........
Trong lòng Cố Hải có vài phần đắc ý, nhưng lại không biểu lộ ra mặt, vẫn giữ hình tượng nghiêm túc của tổng giám đốc như trước, mặt không cảm xúc đi về phía Bạch Lạc Nhân.
Kết quả thấy cài màn sau đó liền khiến gương mặt cậu hoàn toàn tê liệt.
Đây là cổng công ty cậu, dưới chế độ chuyên chế nghiêm khắc, nhân viên của cậu không chút kiêng nể cười cười nói nói với đàn ông. Đó vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm người đó lại chính là Bạch Lạc Nhân, hơn nữa nữ nhân viên kia lại chính là người mấy hôm nay bị đồn là đang yêu đương.
Cố Hải từng bước từng bước đi đến, cuộc nói chuyện của hai người đã dừng lại.
Địch Song quay người nhìn thấy Cố Hải, không những không hoảng hốt lo sợ mà còn hưng phấn hướng về phía Cố Hải nói: "Cố tổng, Đây là bạn trai tôi Bạch Lạc Nhân. Cũng không cần giới thiệu chứ nhỉ ? Anh ấy chính là người phụ trách một hạng mục hợp tác gần đây với công ty chúng ta, tôi và anh ấy yêu nhau không tính là vi phạm kỉ luật chứ ?"
Ánh mắt của Cố Hải từ đầu tới cuối đều nhìn Bạch Lạc Nhân, trong đó chứa đựng một thứ năng lượng đủ để san bằng cả toàn nhà văn phòng to lớn kia thành bình địa.
"Cố ấy nói là thật chứ?"
"Cậu nói xem?" Bạch Lạc Nhân hướng ánh mắt u tối liếc nhìn Cố Hải, "Bạch Lạc Nhân tôi từng nói lời nào mà không chịu trách nhiệm sao?"
Cố Hải đột nhiên sải một bước về phía trước, cả người dán lại gần Bạch Lạc Nhân, ánh mắt tàn nhẫn như dao cứa lên khuôn mặt Bạch Lạc Nhân, hàm răng cắn chặt lại gằn ra bốn chữ :" CẬU-TỰ-TÌM-CHẾT"
Bạch Lạc Nhân lấy hai tay ấn lên vai Cố Hải, khống chế khoảng cách giữa hai người, sau đó nở một nụ cười bất lương.
" Tôi đây không phải là nghĩ cho cậu sao? Đỡ phải khiến người làm em là cậu cả ngày phải thay tôi vội vàng. Chuyện này xong rồi, tôi đã không còn độc thân rồi, cậu cũng không phải phí sức mà giúp tôi tìm trong công ty cậu nữa. Tôi phát hiện ra công ty cậu đúng là bảo địa, trừ tổng giám đốc và phó tổng, những người khác đều vô cùng phù hợp với tôi."
Nói xong liền kéo tay ĐịchSong đến trước mặt Cố Hải.
"Sau này cô ấy chính là chị dâu cậu, ở công ty mong cậu giúp đỡ nhiều hơn."
Địch Song ngại ngùng nhìn Cố Hải, "Tổng giám đốc, thật ngại quá."
Cố Hải mạnh mẽ kéo tay của hai người đang nắm lấy tách ra , thẳng thắn nói buông ra, Địch Song đau đến bặm môi, mặt Bạch Lạc Nhân thoáng chốc biến sắc.
"Cố Hải, cậu phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã nói ra!"
Cố Hải tối sầm mặt, nói dằn từng chữ một: "Tôi không biết cái gì là chịu trách nhiệm, tôi chỉ biết cái gì gọi là phụ lòng !"
Bạch Lạc Nhân cười khổ, "Phụ lòng? Chữ này dùng giữa hai chúng ta có phù hợp không? Cố tổng, cậu có phải đã nói quá rồi không? cậu quay đầu nhìn xem, cậu đang đứng ở đâu mà nói câu đó. Cậu giờ đã là người có thân phận, ngay lập tức sẽ là chồng người khác, bố của một đứa trẻ nào đó, cậu sớm đã không còn tư cách để nói với tôi câu này!!"
Cố Hải phẫn nộ, ấn đầu Bạch Lạc Nhân trên đỉnh xe.
"Bạch Lạc Nhân, mẹ nó cậu là thằng súc sinh, đồ súc sinh không tim không phổi!!"
Bạch Lạc Nhân dồn sức hung hãn đẩy Cố Hải lên thân xe, giận dữ hét: "Tôi chính là đồ súc sinh, cậu trong lòng đã gọi tôi là đồ súc sinh 8 năm nay, tôi cũng chẳng bận tâm để cậu gọi thêm vài năm nữa!!"
Kết quả không nghĩ cũng biết, hai người lại khai chiến ngay trước cổng công ty, chỉ có điều lần này nhiều thêm một cô gái tham gia. Một bên là bạn trai, một bên là cấp trên mình thầm yêu ( mà thực ra là hai đứa nó yêu nhau, đắng =)) ). Địch Song quả quyết dứt khoát chọn người đến trước. Chỉ có điều năng lực cô quá yếu, tiếp cận cũng đứng không vững, liền bị vứt xa ba mét.
Nghe thấy tiếng khóc của Địch Song, Bạch Lạc Nhân mới ngừng tay, đi đến đỡ Địch Song vào xe. Sau đó dưới ánh mắt của Cố Hải, liền rời khỏi.
Nỗi đau lòng kéo theo bánh xe cả dọc đường đi.
Ngày thứ hai, Địch Song vừa đến công ty liền chạy thẳng đến văn phòng Cố Hải.
Tất cả nhân viên khác đều đang đợi xem chuyện cười.
"Cố tổng"
Cố Hải ngẩng đầu nhìn Địch Song, ánh mắt không hề khác với thường ngày.
"Có chuyện gì ?"
Địch Song đỏ hai tròng mắt đưa cho Cố Hải bản đơn xin từ chức, "Tôi biết tôi không có lí do để ở lại nữa, thà tôi tự rời đi còn hơn đợi đến lúc bị đuổi. Tổng giám đốc, cám ơn ngài trong hai năm qua đã dốc sức bồi dưỡng, ở tại công ty này tôi đã học được rất nhiều điều. Nhưng rất xin lỗi, tôi không thể vì công ty mà bỏ đi tình cảm của mình, mong ngài hiểu cho."
"Ai nói tôi muốn đuổi cô?" Cố Hải nâng mí mắt.
Địch Song sửng sốt, ".............Ngày hôm qua đã ồn ào đến mức như vậy, lẽ nào ngài còn khoan dung cho tôi sao?"
"Cô là chị dâu tôi, tôi khoan dung cho ai còn được sao lại không khoan dung cho cô!" Cố Hải thái độ khác thường, ngữ khí hòa nhã nói, "Việc nào ra việc ấy, đừng gộp công việc và tình cảm vào làm một. Tôi đã xem xét một chút, hai năm qua cô thể hiện không tồi, Diêm phó tổng xảy ra chút chuyện, trong thời gian ngắn chưa thể về được, cô trước tiên thay công việc của cô ấy đi."
Địch Song bị khí phách và chí khí Cố Hải làm cho chấn động, quả không hổ là nam thần cô đã từng yêu thầm.
"Được rồi, thu dọn chuyển qua đây đi."
Địch Song được sủng ái mà lo sợ nhìn Cố Hải, "Chuyển.....Chuyển đến đâu?............"
"Cô vẫn là đừng chuyển đến văn phòng Diêm phó tổng, nhỡ như cô ấy quay lại, cô lại phải dọn đi. Cô trực tiếp chuyển đến đây đi, văn phòng của tôi đủ rộng, tôi phái người đặt thêm một bàn làm việc nữa, sau này cô sẽ ngồi đối diện văn phòng tôi."
Địch Song kinh ngạc há hốc miệng,"không phải chứ?........Vậy tôi chẳng phải là............"
Chẳng phải là trở thành kẻ thù chung số một của cả công ty hay sao ? (Chắc đây là trong lòng Cố Hải nghĩ )) )
"Sao thế, cô không hài lòng?" Cố Hải cười lạnh, "không hài lòng tôi có thể chuyển cả phòng ngủ vào giữa phòng cho cô."
"Không không không...... tôi rất hài lòng rồi."
Địch Song đi khỏi văn phòng Cố Hải, có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. Vận may cũng đến quá nhanh rồi phải không? Đầu tiên là nhặt được một không quân đẹp trai vô địch, bây giờ tranh sáng tranh tối lại được thăng chức rồi, cô có chút đố kị với chính bản thân mình.
Tin tức này rất nhanh lan truyền khắp công ty, phản ứng lớn nhất đương nhiên là Tiểu Đào.
Ngày hôm trước còn ở trong chăn cười trộm, thế này là bị bắt tận tay rồi chứ ? Cô cứ đợi đến lượt đi! Kết quả ngày thứ hai, trước con mắt chờ đợi của cô, Địch Song ủ rũ đi vào văn phòng Cố Hải lúc đi ra lại vui sướng hân hoan, chẳng những không đuổi cô ta đi, còn chuyển cô ta tới văn phòng Cố Hải, hưởng thụ đãi ngộ trước nay chưa từng có, những kẻ nổi trội đều bị cô ta cướp sạch.
Mấy ngày nay, Cố Hải xem nhất rất giữ thể diện cho Địch Song.
Đầu tiên sắp xếp cô ta tới văn phòng mình, tương đương việc hai người ngang hàng với nhau, sau đó khi họp, đi ra ngoài lúc nào cũng dẫn theo, giống như thư kí riêng. Đến cuối cùng thời gian ăn cơm, nghỉ ngơi đều ở cạnh cô ta. Hai người buổi sáng cũng nhau đến, buổi tối cùng nhau đi, tài xế của Cố Hải phụ trách đưa đón Địch Song đi làm tan làm.
"Khụ khụ..... các cô nói xem Địch Song có điểm gì tốt? Làm sao nói được để mắt tới là liền được để mắt tới?"
"Tôi nào biết được ? tôi còn tưởng cô ta thay đổi tình cảm rồi, kết quả hôm nọ hỏi, cô ấy vẫn đang yêu vị thủ trưởng kia."
"Không phải chứ?" một gương mặt có biểu cảm sửng sốt, " Cô ta một tay nắm cả hai người đàn ông?"
"Ghét nhất là loại con gái như vậy, thật ti tiện."
"Suỵt..........."
Địch Song trước rất nhiều cặp mắt oán hận đố kị đi thẳng vào văn phòng.
Đã gần hai tuần rồi, cái thứ hư vinh này trước đấy hai ngày đạt đến mức độ thỏa mãn, nhưng sau đó từ từ trở thành một quá trình giày vò. Áp lực từ dư luận gì đó chỉ là chuyện nhỏ, khổ sở nhất chính là áp lực công việc quá tải và không lúc nào không nhận thấy sự giám sát trong áp lực cuộc sống. Bởi vì nhận được sự trọng dụng của Cố Hải, cô một chút cũng không dám buông thả, mỗi ngày dưới con mắt của Cố Hải đều tận tâm tận lực làm việc, cũng không thể dành chút thời gian để liên lạc với Bạch Lạc Nhân.
Theo công việc đảm nhiệm càng ngày càng nặng, thời gian nghỉ ngơi của cô càng ngày càng ít, tối mỗi ngày về đến nhà là buồn ngủ không chịu nổi, muốn liên lạc với Bạch Lạc Nhân một chút, kết quả đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ như chết.
Cho nên, cuối cùng vào một ngày không thể chịu nổi gánh nặng, Đich Song nhân lúc Cố Hải vắng mặt liền gửi một tin nhắn cầu cứu cho Bạch Lạc Nhân.
Tối hôm đó, có điện thoại gọi đến chỗ Cố Hải.
"Cho chị dâu cậu nghỉ phép một hôm đi." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải nhàn nhạt trả lời, " Chính vì là chị dâu tôi, tôi mới không được bật đèn xanh cho cô ấy. Lời cậu nói ngày hôm đó làm tôi cảm thấy rất sâu sắc, tôi không thể làm theo cảm tính, tôi phải công tư phân minh, không thể để cậu xem thường tôi!"
Vừa cúp máy xuống, Bạch Lạc Nhân sắp cắn môi mình đến bật máu.
Cố Hải và buồng tắm, vui vẻ mà tắm nước lạnh.
Đến sáng ngày thứ hai, Địch Song lại thay đổi hình tượng kham khổ như thường ngày, xinh đẹp tươi sáng tiến vào công ty, tươi cười bước tới văn phòng, trên mặt còn viết đầy chữ hạnh phúc.
Cố Hải ngước mắt lên nhìn thấy trên cổ Địch Song có một sợi dây chuyền chói mắt.
Vừa nhìn kiểu dáng và phong cách của nó, cậu liền biết do ai tặng, bao nhiêu năm như vậy, gu thẩm mĩ của Bạch Lạc Nhân đều không hề thay đổi.
Địch Song nhìn thấy Cố Hải nhìn cổ mình, gò má liền ửng hồng, thấp giọng nói :"Anh cậu tặng đấy."
Cố Hải cười hừ một tiếng, "Cô gặp cậu ta lúc nào ?"
"Tôi không gặp anh ấy, là anh ấy hôm qua nghe được tâm trạng tôi không tốt, phái người trong đêm gửi tới, đặt ở hộp thư dưới lầu, sáng nay vừa mở ra làm tôi giật cả mình. Thật không ngờ được, quân nhân cũng biết lãng mạn......" Địch Song nói xong mặt lại đỏ, hạnh phúc vô thức bộc lộ cả trong lời nói..... Ánh mắt âm u của Cố Hải nhìn lên gương mặt Địch Song, " Ngay lập tức là đến cuối năm rồi, mấy ngày nay việc công ty nhiều, tôi đã ở đây hai đêm rồi, có chút chịu không nổi. Như này đi, bắt đầu từ hôm nay,cô cũng ở lại công ty, giúp tôi gánh vác một chút, cô nghĩ sao ?"
Địch Song mặt biến sắc, nhìn trong ánh mắt Cố Hải đem theo vài phần khẩn trương, nhưng có những lời đọng trong lòng đã quá lâu rồi, cô cảm thấy đã đến lúc nói ra cho rõ.
"Cố tổng, tôi thừa nhận, trước đây tôi từng có tình cảm với ngài, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, hiện tại tôi một lòng một dạ yêu bạn trai mình. Có câu không phải nói như thế này sao. vợ của anh em không thể ức hiếp. Cố tổng, ngài đối tốt với tôi tôi đều nhìn thấy, nhưng thật xin lỗi, trong lòng tôi đã có người khác, ngài nên dừng lại đúng lúc......"
Cố Hải, "................."