Editor: Chris Nguyen
"Nghe chuyện gì chưa? Công ty chúng ta sắp bổ nhiệm một vị quản lý cấp cao mới, nghe nói là…một con trai."
"Không phải chứ? Cố tổng lúc trước không phải đã hạ lệnh cấm, tuyệt không chiêu mộ nam vào công ty hay sao?"
"Có lẽ người ta thật sự có tài, nên mới nhanh trị được tính kỳ thị của Cố tổng chúng ta."
"Thôi đi, mặc kệ thế nào, tôi đều rất mong chờ."
Diêm Nhã Tĩnh vừa hay lại đi qua vài người bọn họ, nghe được đề tài các nàng nghị luận, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:
"Không có khả năng đó, Cố tổng luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy định của mình, nếu anh ấy quy định công ty sẽ không nhận nam đâu, nhất định sẽ không vi phạm. Nếu ngài ấy thật sự thay đổi chủ ý, thì tôi cũng sẽ là người đầu tiên được biết."
Mấy mỹ nữ gật đầu mấy cái cứng ngắt, mắt trợn trắng mà quay lại với đống giấy tờ.
Diêm Nhã Tĩnh mặt không chút thay đổi liền đi đến văn phòng Cố Hải, đang muốn gõ cửa, kết quả Cố Hải đột nhiên đẩy cửa đi ra. Hai người xém chút đụng vào nhau, Diêm Nhã Tĩnh cách mặt Cố Hải không đầy hai cm, bên trong đôi mắt to xinh đẹp chợt óng ánh sợi tơ tình cảm, chợt vì chạm phải ánh mắt lãnh đạm âm trầm của Cố Hải mà biến mất.
"Đúng rồi, cô thông báo xuống, nhân viên quản lý các chi nhánh, bộ phận, buổi chiều hai giờ sẽ họp ở phòng hội nghị, tôi có chuyện quan trọng phải tuyên bố." Cố Hải vẻ mặt đích thực nghiêm nghị mà dặn dò.
Diêm Nhã Tĩnh gật đầu, "Dạ được."
Cố Hải xoay người liền đi, Diêm Nhã Tĩnh đột nhiên gọi lại.
"Cố Hải."
Cố Hải quay người nhìn, thản nhiên hỏi: "Có việc gì thế?"
"Chủ tịch tập đoàn Bác Khoa mấy ngày nay luôn tìm tôi, nói có ý cùng công ty ta hợp tác, tôi có hỏi ông ấy rốt cuộc muốn hợp tác phương diện nào, ông ấy lại không nói rõ. Luôn lấy lý do này mà hẹn tôi ra ngoài, nếu tôi không đến, ông ta liền đến trước cửa công ty chúng ta chờ tôi. . . . ."
"Như vậy. . . . . " Cố Hải suy nghĩ một lát, "Chờ tôi từ bên ngoài trở về, cô đem tình hình cụ thể mà kể cho tôi biết."
Diêm Nhã Tĩnh hơi cong miệng, trên mặt lộ ra một chút uể oải.
Buổi chiều một giờ bốn mươi lăm, xe Cố Hải đã dừng trước cửa công ty, Diêm Nhã Tĩnh đang đi đi lại lại trong đại sảnh, nhìn thấy Cố Hải đang tiến vào, vội vàng đi tới.
"Hôm nay giữa trưa hắn lại. . . . . ."
"Thông báo hội nghị đã truyền xuống các phòng ban chưa?" Cố Hải ngắt lời Diêm Nhã Tĩnh.
Diêm Nhã Tĩnh hít sâu một hơi, "Tôi đã sớm thông báo rồi."
"Vậy là tốt rồi." Cố Hải chợt tăng nhanh tốc độ nói, "Tôi về văn phòng trước, cô lập tức đến phòng hội nghị chuẩn bị, một lát còn cần cô phát biểu đấy."
Nói xong, đi nhanh đến thang máy.
Diêm Nhã Tĩnh gắt gao đuổi theo phía sau, "Nhưng mà nội dung hội nghị cậu vẫn chưa nói cho tôi biết trước, tôi đến lúc đó phải nói gì?"
"Đến lúc đó cứ tự do phát biểu!"
(*nguyên văn Hán-Việt: «Lâm trường phát huy»)
Nói xong mấy chữ này, Cố Hải liền biến mất vào thang máy.
Diêm Nhã Tĩnh oán hận thở ra một hơi, như vậy chẳng khác nào giết người! Hội nghị về vấn đề gì mà gấp như vậy?
"Tôi xin giới thiệu ngắn gọn với mọi người. . . . . ." Giọng Cố Hải trầm ấm vang trong phòng họp, "Đây là phó tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty chúng ta, tự Đông Triệt, từ nay về sau, người này chính là thành viên số một của công ty chúng ta, xin mọi người hoan nghênh."
Bên dưới rộ lên một tràng xì xào
Phản ứng mãnh liệt nhất dĩ nhiên thuộc về Diêm Nhã Tĩnh, trước đó cô đã bày tỏ sự bất bình của mình, công ty này không thể chiêu nạp nam nhân, kết quả nói chưa đến nửa ngày, Cố Hải ngang nhiên mà bác bỏ lời cô, như vậy không phải trước mặt mọi người mà nói cô nhiều chuyện sao!
"Anh vì sao không có nói trước cho tôi biết?" Diêm Nhã Tĩnh đột nhiên ở trước hội nghị chất vấn Cố Hải.
Cố Hải sắc mặt thay đổi, rõ ràng đối với Diêm Nhã Tĩnh có chút bất mãn, nhưng vẫn cố nén mà trả lời, "Muốn cho cô một bất ngờ"
Diêm Nhã Tĩnh căn bản không thể thông suốt,
"Lúc trước không phải anh nói công ty tuyệt đối không nhận nam sao? Tại sao bây giờ lại vi phạm nguyên tắc của mình?"
Cố Hải ném ánh mắt lãnh cảm nhìn Diêm Nhã Tĩnh, giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi thực có nói qua công ty không nhận nam , nhưng tôi không nói quy định không thể sửa. Trước kia vẫn tuân thủ nguyên tắc này, là bởi vì không có một nam nhân nào có thể khiếng tôi phá vỡ quy định này, hiện tại người này đã xuất hiện, cô chẳng lẽ vẫn muốn tôi tuân thủ nghiêm ngặt lề thói cũ sao?"
Tuy rằng Cố Hải, ở trong công ty, đối xử công nhân viên chức vẫn rất lạnh nhạt, nhưng với Diêm Nhã Tĩnh hoàn toàn ngược lại, rất hòa nhã. Thái độ như hôm nay trước mặt mọi người vẫn là lần đầu tiên không thể chịu nổi, hơn nữa còn là vì một nam nhân mới, tâm tình Diêm Nhã Tĩnh thực đang suy tưởng.
"Diêm phó tổng. . . . . ."
Đông Triệt đột nhiên mở miệng, toàn bộ phòng họp, mọi ánh mắt đều quay lại nhìn hắn, một khí thế mười phần đích thực nam nhân.
"Có thể cho tôi mười giây để tôi tự giới thiệu sơ qua được không?"
Diêm Nhã Tĩnh còn chưa nói, mấy mỹ nữ bên cạnh đã mở miệng trước, líu ríu thật giống một đám chim nhỏ, đang oán trách thái độ không tốt của Diêm Nhã Tĩnh, thúc giục Đông Triệt nhanh nhanh giới thiệu, bọn họ cơ hồ biểu đạt nội tâm đang rất kích động. . . . . . Đã thật lâu các nàng ấy mới lại sôi động như vậy, đủ thấy đối với vị tân phó tổng này đích thị là thái độ hoan nghênh.
Vì bảo vệ hình tượng chính mình, cũng để cuộc họp được thuận lợi tiến hành, Diêm Nhã Tĩnh chỉ có thể nén giận.
Hội nghị kết thúc, Diêm Nhã Tĩnh tức khắc đi theo Cố Hải vào phòng làm việc.
Nhưng Đông Triệt cũng vừa lúc đi đến bên cạnh Cố Hải.
Diêm Nhã Tĩnh vốn không có thù hằn gì với Đông Triệt, kết cục cũng bởi vì phương thức chào sân diễn xuất của hắn thật không ưa nỗi, cùng sự xuất hiện của hắn mang đến cho mình đủ loại khó chịu, tất cả điều đó làm cho ấn tượng đầu tiên của cô với người này cực kỳ không tốt.
Tới cửa ban công Cố Hải, Diêm Nhã Tĩnh mở miệng trước.
"Cố Hải, buổi sáng tôi có nói với anh về Bác Khoa chủ tịch. . . . . ."
"Tôi có lời muốn nói cùng Đông phó tổng. . . . . ." Cố Hải lại cướp lời, "Cô tạm thời ở bên ngoài chờ một chút."
Những lời muốn nói đã trực xông ra đến mép miệng lại dội ngược trở vào.
"Còn nữa, bất kể ai tới, đều để hắn ở bên ngoài chờ, không được cho vào quấy rầy chúng tôi." Cố Hải đối mặt nhìn nữ nhân viên mà nói, nhưng cơ hồ cũng giống như đang nói với Diêm Nhã Tĩnh.
Diêm Nhã Tĩnh nghiêm mặt không nói chuyện, đi ra thẳng một đường.
………………..
Buổi chiều, Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra, lấy hạng mục hợp tác làm lý do, lén chạy tới công ty Cố Hải.
Đi vào đại sảnh, như thường nhân viên lễ tân nhã nhặn chào hỏi, tiếp tân nhanh gọi điện thoại cho Cố Hải, điện thoại trực tiếp được chuyển tới văn phòng Diêm Nhã Tĩnh.
"Diêm phó tổng, Bạch tiên sinh đến công ty, xin hỏi Cố tổng hiện tại có thời gian không?"
Diêm Nhã Tĩnh đang nổi nóng, nói chuyện ngữ khí thật không tốt.
"Anh ta hiện tại có việc gấp, ai cũng không gặp."
Tiếp tân vẻ mặt xin lỗi nhìn Bạch Lạc Nhân,
"Cố tổng đang vội."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt liền biến đổi, vẫn giữ hòa khí mà nói: "Không có việc gì, tôi bên ngoài đợi một lát."
Hai giờ đồng hồ sau, đến khi Cố Hải cùng Đông Triệt từ văn phòng đi ra, Diêm Nhã Tĩnh đã muốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà .
"Đúng rồi, cô nói có việc muốn nói với tôi, rốt cuộc là chuyện gì?" Cố Hải lúc này mới hỏi đến.
Diêm Nhã Tĩnh mặt lạnh băng, bộ dạng đích thực tức giận.
"Không có việc gì ."
Cố Hải gật gật đầu, "Vậy cô trở về nhà đi, trên đường chú ý an toàn."
Diêm Nhã Tĩnh yên lặng nhìn Cố Hải một hồi lâu, thấy hắn thật không có ý muốn truy hỏi, trong lòng chán nản, liền xoay người bỏ đi.
"Diêm Nhã Tĩnh!" Cố Hải đột nhiên mở miệng.
Trái tim Diêm Nhã Tĩnh thật muốn nhảy ra ngoài, nhưng lúc xoay người lại, vẫn cố ý duy trì thái độ thong dong.
"Chuyện gì?"
Cố Hải lạnh lùng hỏi, "Vừa rồi có người tìm tôi sao?"
Diêm Nhã Tĩnh tâm can trong nháy mắt bị đã kích cơ hồ máu chảy đầm đìa.
". . . . . . Có, là anh của cậu."
Cố Hải nheo mi mắt, "Người anh nào?"
"Anh còn anh nào nữa à? Là cái cậu Bạch Lạc Nhân đó!" Diêm Nhã Tĩnh hiện tại đã lười trả lời.
Mặt Cố Hải thật có chút biến sắc, không hề báo trước mà rống lên.
"Cô tại sao lại không báo cho tôi? ! !"
Diêm Nhã Tĩnh bị rống đến mặt trắng bệch, vừa tức giận vừa oan ức mà giải thích, "Anh không phải nói bất luận kẻ nào cũng không cho phép quấy rầy các anh sao?"
Cố Hải tối sầm mặt mũi, đổ xuống một trận quở trách, vang vọng khắp công ty mấy người kia đều nghe thấy được, bọn họ là lần đầu tiên thấy Cố Hải nóng giận đến thế, hơn nữa lại là đang mắng Diêm Nhã Tĩnh.
"Cậu ta cũng thuộc diện ‘bất-luận-kẻ-nào’ hả? Cậu ta là người có thể tùy tùy tiện tiện mà đuổi đi sao? Cô có biết cậu ta một lần đến đây là bao nhiêu khó khăn trắc trở không hả? Cô nhớ kĩ cho tôi, sau này chỉ cần cậu ta đến, bất luận tôi ở đâu, bất luận tôi đang làm gì, trước tiên là lập tức cho tôi biết! Những người khác cũng vậy, thấy cậu ta cũng như thấy tôi, ai cũng không thể ra lệnh cho cậu ta !"
Nói xong, Cố Hải chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ còn một mình Diêm Nhã Tĩnh, đờ đẫn mà đứng ở cửa thang máy, không còn rõ bất cứ cảm xúc nào.
Cố Hải trong thang máy bắt đầu gấp gáp gọi cho Bạch Lạc Nhân, trong lòng vẫn không thông, đặc biệt rối rắm, sốt ruột, tam bộ tịnh tác lưỡng bộ * mà chạy ra cửa trước.
(*ý ba chân bốn cẳng)
Kết quả, hắn nhìn thấy xe Bạch Lạc nhân đậu ở nhà hàng đối diện công ty.
Lúc Cố Hải đi qua, Bạch Lạc Nhân đang gục lên tay lái ngủ.
Trong xe có mở nhạc, nên không nghe thấy điện thoại của Cố Hải.
Thử mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã khóa, Cố Hải đành phải gõ cửa kính.
Bạch Lạc Nhân lúc này mới tỉnh lại, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Cố Hải
"Tan sở rồi?"
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân trên mặt hiện 2 dấu hồng hồng, trong lòng đặc biệt không thoải mái, đau lòng mà nén giận hỏi: "Cậu tại sao không gọi điện thoại cho tôi?"
"Tôi sợ cậu có chính sự, không dám phiền cậu."
"Cậu như vậy mà đợi đến giờ à?"
Bạch Lạc Nhân dáng vẻ lười biếng mà duỗi lưng, không chút để ý nói: "Cũng không đợi bao lâu, lên xe đi, hôm nay tôi muốn đến chỗ đó. . . . . ."