Editor:Thỏ
Dương Mãnh ngồi một mình trong nhà hàng chờ Vưu Kỳ, mười hai giờ năm phút, Vưu đại soái trang bị đầy đủ, nhẹ nhàng tiến đến ngồi vào ghế.
Dương Mãnh ngước lên thoáng nhìn người đối diện, hờ hững nói: “Không biết xấu hổ, chỗ này có người rồi.”
“Tôi là Vưu Kỳ đây.”
Dương Mãnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Vưu Kỳ trước mặt, đầu đội mũ, đeo tóc giả, râu giả, còn quàng khăn kín mít…
“Trời nóng như vậy cậu che kín người không sợ bị rôm sảy hả?”
“Không sao.” Vưu Kỳ dùng khăn ướt xoa lên mặt, “Không có cách nào khác, mấy hôm trước ra mắt bộ phim kia, mức độ nổi tiếng của tôi đã tăng cao bất ngờ. Không biết thằng cháu trai nào mở miệng nói một câu! Ngày hôm sau tôi liền được lên tin chính mục giải trí, mấy ngày nay lúc nào cũng bị theo dõi…”
Dương Mãnh tự thấy nhột mà cúi đầu.
Vưu Kỳ lại hỏi: “Cậu mấy ngày nay bận rộn gì sao?”
“Tôi?” Dương Mãnh suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt nói, “Tôi đi làm tăng ca.”
“Tiền làm thêm giờ thế nào?” Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh lập tức cáu kỉnh, “Tiền làm thêm giờ? Có tiền làm thêm giờ sao? Làm không công cho người khác!”
Vưu Kỳ hết sức ngạc nhiên, “Tôi nghe nói công chức nhà nước được đãi ngộ tốt lắm cơ mà, tưởng thu nhập phải tốt lắm!”
Dương Mãnh lắc lắc món đồ mua được ở vườn bách thú, gương mặt tội nghiệp.
“Tôi cho cho cậu biết, bộ quần áo xấu như thế này, bình thường tôi không thèm mặc. Cậu xem tôi giống người có thu nhập cao không? Như cậu nói, nếu toàn bộ công chức nhà nước Trung Quốc này đều có thu nhập cao, chỉ có một người thu nhập thấp, thì đó chính là tôi. Mỗi tháng dựa vào hơn ba ngàn đồng chật vật sống, thật mệt mỏi.”
“Hơn ba ngàn đồng?” Vưu Kỳ nhịn không được líu lưỡi, “Đủ ăn điểm tâm sao?”
“Nói nhảm, một tháng cậu ăn điểm tâm hết hơn ba ngàn?”
Vưu Kỳ không hé răng.
Dương Mãnh nhìn cậu ta, đột nhiên thấy vui vẻ.
“Đúng rồi, tôi quên mất cậu đang làm gì, phải hơn thế ấy nhỉ? Những người như cậu, hơn ba ngàn chắc cũng không đủ trả cho một bữa điểm tâm của cậu?”
Vưu Kỳ thẫn thờ, “Làm gì mà hoành tráng như cậu nói?”
Dương Mãnh kéo tay Vưu Kỳ, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của cậu.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
“Không tốn tiền, là thương hiệu tôi đại diện đưa cho.”
“Vậy trên thị trường nó có giá bao nhiêu?”
“Tôi không biết, giá cao cũng có, thấp cũng có, từ vài ngàn đến trên trăm vạn.”
“Tôi hỏi chiếc đồng hồ trên tay cậu cơ.”
“Cái này chắc cũng mười mấy, hai mấy vạn.”
Dương Mãnh ngạc nhiên buông tay Vưu Kỳ, cả giận nói: “Những hai mươi vạn? Vậy mà còn nói chưa đủ hoành tráng? Cậu còn muốn hoành tráng tới cỡ nào nữa? Cái này bằng hai năm tiền lương của tôi đấy! Vậy mà bọn họ tặng không cho cậu?”
“Chi phí quảng cáo cao như vậy họ còn bỏ ra, còn tính toán một chiếc đồng hồ này sao?”
“Cũng phải.” Dương Mãnh nhịn không được lại hỏi dò, “Vậy họ tặng cậu mấy cái?”
“Tôi không để ý, chắc ba bốn cái!”
“Vậy cậu cho tôi đi!” Dương Mãnh chợt vỗ bàn một cái, “Tôi giúp cậu bán, kiếm được tiền hai ta cưa đôi.”
Vưu Kỳ không nhịn được, cười thành tiếng, “Tôi tặng cậu không được sao.”
“Khác chứ!” Dương Mãnh giơ tay lên, “Cậu mà tặng tôi thật, tôi từ chức luôn, tin không?”
“Hahaha…”
Vưu Kỳ cười một trận, sau đó ngước nhìn Dương Mãnh, cậu ta thật sự rất nghiêm túc.
“Hay cậu từ chức đi? Làm trợ lý cho tôi, mỗi tháng tôi trả lương một vạn, cả tiền boa nữa.”
Dương Mãnh kiên quyết cự tuyệt, “Tôi thà làm cảnh sát mà chết đói, cũng không đi theo phục vụ cậu!!”
Vưu Kỳ cười không nói, sớm đã đoán được điều này.
Nhân viên phục vụ đi vào, “Thưa ngài, xin hỏi ngài có muốn gọi món bây giờ không?”
“Được.” Vưu Kỳ đáp lại.
Nhân viên vừa đi tới, thực đơn còn chưa để xuống, liền sững sờ nhìn chằm chằm Vưu Kỳ.
“Anh… Anh là Vưu Kỳ đúng không?”
Vưu Kỳ không ngẩng đầu lên nói: “Cô nhận nhầm rồi.”
Dứt lời liền cầm lấy thực đơn, nhưng kéo mãi mà không lấy được, nhân viên phục vụ vẫn giữ thật chặt, không rõ vì biết cậu ta là Vưu Kỳ hay định không cho khách hàng gọi món.
Dương Mãnh nhịn không được nói: “Cậu cứ nhận đi, biết đâu ăn cơm được giảm giá!”
Vưu Kỳ không thể làm gì khác, đành phải gật đầu, nhân viên phục vụ lúc này mới chịu buông tay.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Dương Mãnh mới thổn thức, “Thật ra làm người nổi tiếng như cậu cũng không dễ, ra đường còn phải hóa trang, ăn bữa cơm cũng không được yên ổn.”
“Lúc thì thấy thật bận rộn, lúc lại thấy thật nhàn rỗi. Hồi mới vừa tốt nghiệp, suốt nửa năm trời không có công ty nào liên hệ. Giờ thì tốt rồi, một bữa cơm cũng phải xếp lịch, ngộ nhỡ nửa đường có chuyện gì lại phải hoãn. ”
Đang nói, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Dương Mãnh vừa ăn vừa nghe Vưu Kỳ nói chuyện, trong đầu cũng thấy mệt mỏi thay cho cậu ấy.
Bỏ điện thoại xuống, Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Thật phiền phức!”
“Sao vậy?” Dương Mãnh hỏi.
“Có một buổi phỏng vấn tôi không nhận, tôi đã nói là tôi không nhận, vậy mà người quản lý vẫn kiên quyết sắp xếp cho tôi.”
Dương Mãnh hạ đũa, “Vậy cậu mau đi đi!”
“Không đi.” Vưu Kỳ tắt điện thoại.
Dương Mãnh lo âu nói: “Không đi có phải trả phí gì không?”
“Chẳng qua chỉ là trừ ít tiền.” Vưu Kỳ bất mãn nói.
“Vậy cậu mau đi đi!” Dương Mãnh còn gấp gáp hơn Vưu Kỳ, “Cậu với tôi còn câu nệ cái gì hả? Mau đứng dậy đi thôi, đừng để lỡ việc chính sự của cậu.”
“Tiền kiếm biết bao nhiêu là đủ hả?” Vưu Kỳ gắp thức ăn vào bát, “Mấy khi tôi được ở cùng cậu thoải mái như thế này, ở với bọn họ lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi.”
Dương Mãnh nghe những lời này thấy rất cảm động, “Không nghĩ ra, tôi cũng có sức hấp dẫn người khác.”
“Cậu giờ mới biết sao? Tôi ở với bọn họ, chỉ là giả bộ thôi! Biểu cảm, phản ứng, nói chuyện cũng phải đúng mực… Ở bên cậu thì không cần. Trên người cậu có một sự hấp dẫn vô hình, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền có cảm giác an toàn, cảm giác dù có chuyện gì cũng không phải lo lắng, rất bình yên.”
“Đại gia cậu đó!”
Dương Mãnh cầm đũa đâm mấy lỗ lên món điểm tâm ngọt.
Vưu Kỳ càng nhìn Dương Mãnh càng thấy vui vẻ, từ lúc bước ra ngoài xã hội, càng lúc cậu càng thấy yêu thích những người thoải mái như vậy.
Dương Mãnh đang ăn cơm, bỗng nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Vưu Kỳ nói: “Đúng rồi, cậu giao thiệp rộng, có thể giúp tôi tìm một công việc, vừa kiếm được tiền lại không mệt mỏi không?”
“Cậu cần tiền hả?” Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh gật đầu, “Mấy ngày nay, không phải bạn cùng lớp cưới thì là đồng nghiệp sinh con, tôi sắp không còn đủ tiền nữa rồi.”
Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, “Hay cậu làm người đóng thế đi, tôi có một bộ phim truyền hình sắp khai máy, tôi sẽ nói qua với đạo diễn, có vài cảnh cần người đóng thế, có thể xem xét cho cậu.”
“Oa!” Dương Mãnh hớn hở, “Được đóng thế luôn hả? Có minh tinh nào sao?”
“Cái này…” Vưu Kỳ lại ngẫm nghĩ, “Đóng thế là đóng thay cảnh nguy hiểm cho ngôi sao; cũng có thể phải đóng thế cảnh nóng, ví dụ cậu có thể đóng thế cho nữ chính, cùng tôi diễn mấy cảnh hôn hít giường chiếu.”
(Khôn ghê =))))
Dương Mãnh giật giật khóe miệng, “Vậy thì làm làm gì!”
Vưu Kỳ, “…”
Buổi chiều, Dương Mãnh lại ra ngoài đi tuần.
Đi qua gặp một người cảnh sát giao thông, là người quen, trước đây hai người làm việc chung khi Dương Mãnh mới vào nghề, không ít lần bắt nạt cậu. Sau khi điều qua cảnh sát giao thông, hai người lại quan hệ rất tốt, có lẽ khi xa cách, Dương Mãnh mới thấy được hắn cũng là người tốt.
“Chào!” Mã Trì lên tiếng.
Dương Mãnh dừng xe, quay cửa kính xuống, “Cậu làm gì thế?”
“Vừa rồi có người tìm tôi, hôm nay tới phiên cậu đi tuần hả?”
Dương Mãnh lắc đầu, “Tôi làm thay ca cho người khác, bạn anh ta nằm viện.”
“Chó má, nó lừa cậu đấy!” Mã Trì gãi đầu.
Dương Mãnh hừ một tiếng, “Cậu không phải trước đây cũng toàn kiếm cớ để tôi trực thay sao?”
Mã Trì cười cười, “Cậu xuống xe đi, tôi có chút việc cần nhờ cậu giúp.”
“Đội cảnh sát giao thông của cậu không có người sao?”
“Có người, nhưng không làm được.” Mã Trì mở cửa xe, “Tới đây, xuống xe đi, làm một lát là xong.”
Dương Mãnh thật thà tin, sau khi đi vào liền ròng rã một buổi chiều không đi ra.
Mã Trì muốn Dương Mãnh giúp một tay xem lại vụ án tai nạn gần mười năm trước, tổng hợp lại trong một văn kiện, sau đó sẽ làm thành phim tuyên truyền. Dương Mãnh không những phải xem từng vụ tai nạn, hơn nữa còn phải xem từ máy quay phía trong, mỗi trường hợp lại một nguyên nhân khác nhau.
“Mấy tên lãnh đạo thật đáng ghét.” Dương Mãnh không nhịn được càu nhàu.
Mã Trì than thở, “Rảnh rỗi không có việc gì làm đó mà.”
Liếc mắt nhìn Dương Mãnh một cái, chỉ tay lên màn hình, “Cái này phải lưu lại, đây là điển hình của việc mất phanh.”
Dương Mãnh vừa muốn đóng bìa cuốn tài liệu sao chép, đột nhiên bị gương mặt quen thuộc trên màn ảnh làm cho kinh hãi.