Thượng Ẩn 2

Chương 57: Chương 57: Một cái so với một cái quyết liệt




Edit baotri1998

Bạch Lạc Nhân tưởng rằng Cố Dương sau đó đập cửa rời đi, nếu nói chuyện này dễ dàng đã kết thúc , nào tưởng chuyện này chỉ là mới khởi đầu. Ngày hôm sau, Cố Dương thay mặt Cố Hải đi đến công ty thảng nước bùn, giả danh hắn làm phá hư mọi thứ, còn trước mặt nhân viên quản lí đùa giỡn, đem hình tượng Cố Hải triệt để làm hỏng.

Như thế còn không tính, đáng giận nhất chính là Bạch Lạc Nhân mỗi ngày kéo thân hình mệt mỏi trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra tưởng rằng Cố Hải đã trở về, kết quả định thần nhìn lại thì ra là hắn, cái loại này phá hủy hình tượng Cố Hải tình cảnh này là không thể dùng ngôn ngữ nào mà hình dung .

Cố Dương chỉ bằng giương bản vẽ ra, ở trên người Bạch Lạc Nhân liền đòi hỏi không ít tiện nghi. Hắn cũng nhìn thấu , thay vì cùng Bạch Lạc Nhân ở trên giường , làm cho bản vẽ hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, còn không bằng vẫn cứ tiếp tục, để có thể sử dụng nó lâu dài và hiệu quả. Thứ nhất vừa có thể trả thù, thứ hai có thể chậm rãi bồi dưỡng cảm tình với Bạch Lạc Nhân.

Mà Chu Lăng Vân này là lão ma đầu, cũng rốt cục xuất hiện tại trên sân huấn luyện.

Bạch Lạc Nhân chân chính cảm nhận được mình như bị cô lập từ bốn phía.

“Bạch doanh trưởng, nghĩ cái gì vậy?”

Tiếng Chu Lăng Vân xuất hiện tại trên sân huấn luyện trống trải .

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm, thật là trống trải , toàn bộ trên sân huấn luyện chỉ có một người Bạch Lạc Nhân , hắn đang hưởng thụ liền chạm vào Chu sư trưởng vì hắn là một người suy tính làm sao tạo ra kế hoạch huấn luyện phù hợp, hưởng thụ một người tập luyện ngàn người chạy đến quan sát hắn huấn luyện ( Ông già thích "Câu view)

Chu Lăng Vân trên đài chỉ huy đi xuống , đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân , mí mắt vén đứng lên, ánh mắt nóng hừng hựt như thiêu đốt hắn.

“Tôi phát hiện, mấy ngày nay tôi khắp nơi tìm kiếm tài năng thật sự là quyết định sai lầm , nguyên do là mấy người tài giỏi ngay cả tôi đều không coi vào đâu. Từ giờ trở đi, tôi muốn đối đãi cậu từ một....mà chung*, không bao giờ..... đem bất kì tâm tư lãng phí phế thải nào ở trên người cậu nữa.”

(* ý ổng là không lãng phí, xem trọng BLN )

Đúng vậy, Bạch Lạc Nhân cho tới hôm nay mới biết được, nguyên lai Chu Lăng Vân nếu coi trọng Cố Hải, coi trọng hắn là tính mền. Hắn khen ngợ Cố Hải vì dáng người hoàn mỹ, hắn là cảm thấy Cố Hải có tiềm chất là phi công ; hắn thưởng thức tính cách thiếu đạo đức Cố Hải,vì cho rằng hắn có tố chất tâm lý thực chiến đối kháng.

Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân hiểu được đã quá muộn .

Đợi tất cả âm mưu đều bại lộ, Chu Lăng Vân mới biết được phía sau Bạch Lạc Nhân có bàn tay đen tối can thiệp ( là Cố Hải ý) , đây là một bất ngờ lớn a ! Trước đây hắn cảm giác Bạch Lạc Nhân không được hoàn mỹ, chính là cảm giác đứa nhỏ này tâm trí quá chính trực , khó thành châu báu. Hiện tại rất tốt , bây giờ có cái "thất đức" được bổ sung vào cái khuyết điểm này, Bạch Lạc Nhân cũng trở thành tâm can của hắn.

“Thủ trưởng, tôi cảm giác trên người tôi có rất nhiều chỗ thiếu hụt, không đủ để ngài coi trọng đến vậy .”

Chu Lăng Vân rất rộng lượng vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân ,“Ai cũng không có chổ thiếu hụt? Có chỗ thiếu hụt cũng là việc tốt, chứng minh cậu còn có thể nâng cao khoảng không .”

Bạch Lạc Nhân giật nhẹ khóe miệng,“Chỗ thiếu hụt của tôi là kiên cường mà bị thương, không có bất kì khả năng nào mà nâng cao năng lực được.”

“ Oh ?” Chu Lăng Vân hưng trí nhìn Bạch Lạc Nhân,“Ta lại rất muốn nghe , thương thế của cậu kết cục kiên cường bao nhiêu, nếu ngoài phạm vi sữa chửa của tôi, tôi có thể suy xét một lần nữa rồi quyết định.”

“Khung xương nhỏ của tôt, khã năng chịu trọng lực kém.”

Chu Lăng Vân có vẻ không lưu tâm,“Còn gì nữa không? Liền thế thôi này sao?”

Bạch Lạc Nhân lại nghĩ nghĩ,“Bẩm sinh có khí quản bị hẹp, trong thời gian dài thích ứng được môi trường thiếu Oxy.

“Còn có nữa không?”

“Ách......” Bạch Lạc Nhân vắt óc lên nghĩ,“Lúc có lúc không bị quáng gà, buổi tối căng thẳng liền thấy không rõ nào là đông nào là tây, đã đi qua rất nhiều bệnh viện, đều báo là không có cách nào khác điều trị.”

“Mấu chốt bị bệnh quáng gà, lúc trước là như thế nào được tuyển vào phi công ?”

Bạch Lạc Nhân không nhanh không chậm giải thích nói,“Chứng quáng gà của tôi không thuộc xác định là có bệnh, chỉ có dưới trạng thái tập trung độ cao và khẩn trương mới phát bệnh, bình thường kiểm tra là không có bất cứ vấn đề gì. Că bản phát bệnh đều tại thời gian tập luyện vào đêm tối , Tôi không có cách nào nói cho Bác sĩ biết tôi lái chiến đấu cơ, cũng không có cách nào đối chứng đúng bệnh để kê thuốc."

Nghĩ rõ không thể ngăn cản Chu Lăng Vân truy cùng tra tận, ít nhất là đối với bản thân hắn được giảm tiêu chuẩn tác chiến vào ban đêm , nói không chừng còn có thể giảm bớt số lần huấn luyện trong đêm tối, tạo điều kiện thuận lợi là ngày sau chuồn ra ký túc xá .

Không nghĩ, Chu Lăng Vân nghe xong, chỉ là khoan dung cười cười.

“Những khiếm khuyết này không gọi lên cho tôi điều gì, không quan trọng, yên tâm đi, không mất quá sáu tháng đâu, tôi có thể biến việc bất lợi này chuyển sang có lợi. Cậu nhóc, tin tưởng tôi, tôi sẽ đem cậu trở thành một nhân vật huyền thoại trong giới phi hành.”

Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt như thế Chu Lăng Vân hiền lành tươi cười, nhưng hắn lại cảm giác toàn thân lạnh lẽo , trong lòng âm thầm nói thầm, tôi còn phải nói thêm không?

Giữa trưa, Chu Lăng Vân kéo một chiếc ghế lô đem Bạch Lạc Nhân ngồi đó, dành riêng cho hắn đối xử đặc biệt.

“Ăn đi !”

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, hai chậu thịt mỡ to a ! một chút thịt đỏ đều nhìn không thấy, tất cả đều là cục mở trắng bóng .

“Đây là...... thế này ăn làm sao?” Bạch Lạc Nhân chỉ là nhìn thôi nghĩ đã mốn nôn.

“Bắt ta dạy cho cậu sao?” Chu Lăng Vân gắp lên một khối thịt mỡ giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân ,“Nhìn kỹ , trước tiên dùng đũa gắp lên , sau đó bỏ vào trong miệng, nhai lại nhai, nhìn kỹ miệng tôi này, nhất định phải nhai đi nhai lại cho nát, sau đó nuốt xuống, rõ chưa?”

Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt,“Rõ .”~_

~ Chu Lăng Vân ôn nhu cười cười,“Vậy ăn đi.”

Bạch Lạc Nhân trong dạ dày quay cuồng một hồi, gắp lên một miếng, không ăn hai cái liền muốn nuốt xuống, Chu Lăng Vân mạnh tay nắm lấy hai má hắn, nghiêm túc ra lệnh ,“Không nên gấp như vậy rồi vội vã nuốt xuống, nhất định phải nhai nát, không thì hấp thụ không được.”

Bạch Lạc Nhân cứ như vậy kiên trì gắp miếng mỡ bỏ vào trong bụng nuốt một cách khó chịu , trong lòng càng không ngừng tự nói, mày đừng coi nó là ăn cơm, hãy đem nó trở thành một cuộc huấn luyện,tự tập luyện hàm răng, đầu lưỡi, thực quản...... Mày ăn không phải thịt mỡ, chỉ là thực phẩm đỡ đói, không có bất cứ hương vị hòa vị nào......

“Bây giờ thịt mỡ có ăn ngon như vậyrồi sao? Xem cậu ăn được còn rất hăng.”

Khoảng một tiếng, tất cả đều nôn hết vào trong chậu.

Thoáng chốc, lại bưng lên một chậu, Chu Lăng Vân còn không quên tự nói vài lời hay.

“Đừng trách tôi lòng dạ ác động, tôi cũng chỉ tốt cho cậu, tốt cho khung xương của cậu, chỉ có thể bổ sung vào cơ thịt . Chỉ là dựa vào huấn luyện không cũng không thành, còn cần phải bồi bổ, thịt mỡ là thực phẩm tốt nhất , về sau của cậu ăn món chính chính là nó .”

Buổi tối, Bạch Lạc Nhân bị Chu Lăng Vân kéo vào một căn phòng tối kín,đứng bốn phía chừng 10 người da đen,lúc hắn đi vào hoàn toàn không phát hiện. Một lát sau, Chu Lăng Vân hô một tiếng , Bạch Lạc Nhân chợt nhìn thấy xung quanh hơn mười hàm cái răng trắng tinh nhe ra, nhịn không được mà hoảng sợ.

Rất nhanh, người da đen đeo một bộ răng đen, găng tay màu đen, mỗi người trong tay đều cầm phi tiêu cũng màu đen, đợi Chu Lăng Vân ra lệnh, một người tiếp một người hướng đến Bạch Lạc Nhân ném tiêu trên người hắn. ( >_ mình ko rỏ tự mình trên google)

Cố Hải bên kia rõ ràng đối với Bạch lạc nhân phản ứng bất mãn.

“Là thật lòng sao? Sao tôi thấy ánh mắt của cậu có chút điểm tặc* nha?”

(*Lén lén lút lút, đại khái là trộm)

Tôi hướng đến trên người cậu phóng 3000 cái phi tiêu cậu thử xem ! Cậu nhìn xem ánh mắt cậu tặc hay không tặc?

“Nhân tử, cậu gặp chuyện nhạy bén là hay thay đổi, trăm ngàn lần đừng làm cho mình chịu thiệt, cũng không thể khiến đối phương chiếm được một chút tiện nghi. Nếu cậu không từ giá trị mà đối phó người khác, tôi là người thứ nhất không buông tha cậu, nghe không?”

Bạch Lạc Nhân không nghe thấy những lời này, ngược lại nghe tiếng bước chân .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.