Edit: baotri1998
"Sao cậu lại tới?"
Bạch Lạc Nhân ngắt lời nói Lưu Xung, bởi vì hắn ý thức được Lưu Xung nói thêm gì đi nữa đoán sẽ thật rắc rối.
"Bởi vì em trong lòng băn khoăn, em... em không yên tâm ."
Bạch lạc nhân không chỉ có không có bất kỳ vẽ cảm kích nào, vẫn nét mặt cứng ngắt hướng đến Lưu Xung giáo huấn:
"Tôi bị bệnh mắc mớ gì tới cậu? Cậu không ở quân đội hảo hảo huấn luyện, chạy tới đây lằng nhằn cái gì? Nhanh lên trở về cho tôi!"
"Làm sao nói chuyện này không liên quan đến em?" Lưu xung viền mắt ướt ướt, "Thủ trưởng, mỗi lần em xẩy ra chuyện, anh luôn luôn là người duy nhất vọt tới trước mặt em; nhưng mỗi lần anh xẩy ra chuyện, anh lại luôn đem em đuổi ra ngoài!"
Bạch lạc nhân cau mày tuyệt không thừa nhận, "Tôi lúc nào vọt tới trước mặt cậu? Đừng ăn nói hàm hồ! Nếu như cậu không bám dính, cậu làm sao nịnh hót tôi cũng không liên quan, hôm nay Cố tổng ở đây, Cậu đừng làm cho người ta chê cười!"
"Thủ trưởng, cậu đừng nói lời như vậy!" Lưu xung gấp đến độ đứng đó giậm chân, "Tôi đã hiểu rõ rồi, tôi bất tài lại mù quáng mà nghe theo mệnh lệnh của anh, nếu như tôi lần này lại quay đầu rời đi, tôi liền thật không có tình người!"
Bạch lạc nhân thở một hơi tiếc là không đi lên, quân đội đào tạo tâm lý khỏe mạnh tình thế trên cần phải có!
Cố hải trầm mặc hồi lâu, thấy Lưu Xung và Bạch Lạc Nhân nói mơ hồ không nói rõ tình hình, nghĩ tự mình cần phải lên tiếng.
"Tiểu Lưu, gọi cậu như vậy đúng không?"
Lưu xung hoàn vẫn còn 'lạc vào' trong tâm tình nên không phác giác, nghe được Cố hải đang gọi hắn , đầu quay lại , tiếp tục loa loa to tiếng mà nói: "Cố tổng, anh hãy phân xử dùm xem, anh nói xem tôi lần này đến đây tôi còn có thể đi sao?"
Cố hải nghe xong nửa ngày cũng nghe không hiểu, "Lần này đến đâu?"
"Thì... Chính là thủ trưởng đối với tôi ân trọng như núi, hiện tại thủ trưởng xảy ra chuyện, tôi nên quay đầu rời đi sao?"
Cố hải trong lòng cười nhạt mấy tiếng, cậu bây giờ đang lấy oán trả ơn.
"Cậu nói cho tôi nghe một chút đi cậu ta đối với cậu ân cần như thế nào , tôi giúp cậu suy xét, xem như thế nào mà nặng như núi?" Cố hải liếc nhìn Lưu Xung.
Bạch lạc nhân thân rùng mình một cái.
Lưu xung vừa muốn mở miệng, Bạch Lạc Nhân quát một tiếng.
"Cút ra ngoài!"
Lưu xung trong miệng đột nhiên nghẹn lại, kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân mấy giây, lại liết nhìn Cố hải, sau đó hắng giọng , hảo tính tình mà hướng đến Bạch Lạc Nhân nói: "Thủ trưởng, Cố tổng hỏi cái này không có ý gì khác, anh đừng đuổi anh ta đi."
"Ta con mẹ nó nói cậu cút!" Bạch lạc nhân con ngươi có tia sắc liễu.
"Ách..." Lưu xung lần này sửng sốt.
Cố hải rốt cuộc đã nhìn ra, Lưu Xung có miệng khó trả lời, Bạch Lạc Nhân mọi cách ngăn chặn, hai người tất có chuyện.
Lưu xung bị Bạch Lạc Nhân trực tiếp giáo huấn một trận cho đến cả người ỉu xìu, xoay người mang đến cho hắn cái ba lô lớn, cúi đầu xuống không nói tiếng nào, dáng dấp thập phần thương cảm.
Bạch lạc nhân thu liễu giọng nói, "Được rồi, trở về quân đội đi, tôi hai ngày nữa thì xuất viện."
Lưu xung âm thầm từ trong ba lô móc ra một bộ quần áo và vật dụng hàng ngày, sau đó hướng đến bên cửa bước một bước lại một bước, cố ý bày ra cho Bạch Lạc Nhân xem, "Thủ trưởng, Anh cái gì mà không thể nói ra, giá như vậy quá tốt rồi, em đến sẽ không dự định đi."
Nghiệp chướng mà! Bạch Lạc Nhân tức khắc chui vào trong chăn không lên tiếng.
Đúng là ông cụ nhà cậu! Bạch Lạc Nhân đã bắt đầu tự mình tưởng tượng kết cuộc bi thảm.
Lưu xung đi tới trước mặt Cố Hải, vẻ mặt cảm kích cầm tay hắn, "Mấy ngày nay làm phiền anh."
Cố hải vỗ vỗ vai Lưu Xung tán dương: "Cậu thật là một người đoan chính!"
"Quá khen." Lưu Xung ngượng ngùng cười cười, sau đó đưa tay hướng đến cửa duỗi duỗi, "Cố tổng, tôi tiễn anh."
Cố hải thật đúng là cùng Lưu Xung cùng nhau đi ra ngoài.
Bạch lạc nhân nghĩ ngày tận thế sắp đến.
"Tôi hỏi cậu chuyện này." Cố hải dừng chân lại.
Lưu xung theo thói quen lập tức đứng thẳng, "Anh hỏi đi."
"Thủ trưởng các cậu bình thường như thế nào đối tốt với cậu? Cậu cứ thế mà không oán không hối hận ở lại nơi này chăm sóc cậu ta."
Sự tình Nói đến đây, Lưu Xung lại nước mắt xộc xoạch.
"Chúng tôi trước đó vài ngày đóng quân tại sa mạc lớn để huấn luyện , thủ trưởng vì tôi đau lòng mà cùng sư trưởng cải vả, kết quả sư trưởng phạt anh ấy bò hai trăm cây, anh ấy bò xong đều mệt đến đứt hơi, còn muốn bò, bò đến trong lều của tôi ôm tôi sưởi ấm. Anh ấy nói trên đùi tôi có thương tích, không thể cảm lạnh, buổi tối mỗi ngày đều ôm tôi ngủ, nếu không có thủ trưởng, tôi hiện tại đã tàn tật."
Cố hải trong nụ cười lộ ra nồng đầm mùi nguy hiểm, đáng tiếc Lưu Xung lại không nhìn ra.
"Xem ra cậu nên ở lại đây." Cố hải vỗ vỗ vai Lưu Xung.
Lưu Xung vui vẻ, "Vậy tôi sẽ ở lại đây, tôi phải nhanh đi về nhìn xem thủ trưởng."
"Đi thôi!" Cố Hải giơ tay lên.
Lưu Xung hào hứng chạy vào, Cố hải mặt từ cõi âm mà ra ngoài bệnh viện.
Bạch lạc nhân tuyệt vọng chờ Cố hải trở về, tuy nhiên chỉ thấy Lưu Xung vẻ mặt hào hứng mà đi đến.
"Cố Hải đâu?" Bạch lạc nhân buồn bực.
Lưu xung một bên tự tung tự tác nói: "Anh ta đi rồi, hai ngày này là em chăm sóc anh." ngâm nga vài điệu rồi vào phòng tắm, định đi tắm.
Sau đó, Lưu Xung tắm rửa sạch sẽ, trang phục cũng thay đổi, thơm ngát mà đi tới, cánh cửa mở phịch một tiếng.
Mở ra xuất hiện là một bộ mặt thịnh nộ ở cửa
Lưu xung còn chưa phản ứng kịp, đã bị Cố Hải trói gô rồi buộc lại, ngang ngược treo ở trên nóc nhà, phía dưới để một cái lò lửa, ngọn lửa từ từ bốc lên, không tốn 10 phút công sức, Lưu Xung liền bị hơi lữa làm cho mồ hôi đổ đầm đìa. Lần này đến đây Lưu Xung vẫn không rõ vì sao mình lại bị 'nướng', còn đang làm ra dáng vẻ đần độn mà kêu rên.
"Thủ trưởng, Thủ trưởng, cứu cứu....cứu em với, em sắp bị nung chín rồi."
Bạch Lạc Nhân bây giờ nhìn không nổi nữa, thừa dịp Cố hải rãnh lúc vào phòng vệ sinh , đi tới Lưu Xung trước mặt cậu ta mà mở trói. Kết quả Cố hải chậm rãi từ phòng vệ sinh lang thang đi ra, đi tới Bạch Lạc Nhân trước mặt, khách khí nói: "Muốn 'điều chỉnh' nhiệt độ cho cậu ta, thì cũng nói một tiếng chứ? Làm gì còn muốn đích thân xuống giường?"
Dứt lời, bước chân lên một cái, nhiệt độ lại nâng lên một bậc, ngọn lửa từ từ nhảy lên cao hơn.
Lưu xung kêu thảm một tiếng, đành phải đem thân thể liều mạng gáng gượng, để ngừa ngọn lửa từ từ đốt trên người.
Cố hải vỗ vỗ gương mặt Lưu Xung , sâu kín nói: "Cũng là thủ trưởng các cậu biết đau lòng cho người khác mà! Chê tôi đây 'Lửa liệu' thiếu lực độ, cố ý xuống giường điều chỉnh mức độ nhiệt, trợ giúp xương cốt của cậu khôi phục nhanh chóng, cậu hãy hảo cảm tạ Cậu ta."
Cố hải hung hăng siết bả vai chặt Bạch Lạc Nhân, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn, "Còn không trở về giường?"
Bạch lạc nhân nghiêm mặt đi không nhúc nhích.
"Cậu muốn tôi lại tới trên người cậu ta tăng thêm 'một món áo bông'* chứ?" ( mình không hiễu nghĩa áo bông là gì?)
Bạch lạc nhân chính là bị Cố Hải kéo về giường.
Buổi tối trước khi ngủ, Lưu xung đã bị treo sắp mười hai giờ
Cố hải cởi đến chỉ còn sót lại một cái quần lót, ở trong mắt Lưu xung lộ ra vẽ kinh ngạc, chui vào chăn Bạch Lạc Nhân . Sau đó cố ý đem cánh tay vươn tới ổ chăn, ôm thật chặc Bạch Lạc Nhân, một vẽ mặt thoải mái hưởng thụ , một biểu thị công khai.
Người này, là của tôi!
Lưu xung thấy một màn như vậy , trong lòng đột nhiên có chút nghẹn
Cố hải nhìn thấy Lưu xung một bộ dáng dấp khó chịu , bất thình lình hỏi một câu: "Tiểu Lưu này! Cậu đủ ấm, không cần phải cần ai ôm cậu vào giấc ngủ nhé? Nếu không đủ ấm tôi sẽ điều chỉnh nhiệt độ cho?"
Lưu xung vội vàng lắc đầu, mặt lộ vẻ ngấm ngầm chịu đựng
Bạch lạc nhân nghiến răng nghiến lợi hướng đến Cố hải nói: "Người bình thường chịu không nổi! Vết thương trên người cậu ta còn chưa hồi phục xong mà, cậu như vậy mà cột cậu ta, cậu ta máu huyết không lưu thông, chân tàn phế thì làm sao bây giờ?"
Cố hải cười đến tàn nhẫn, "Cậu trước đây vì cậu ta bò hai trăm cây, tay đều làm cho bị thương, tôi để cậu ta vì cậu chỉ nung hai mươi mấy tiếng đồng hồ, không quá chứ?"
Bạch lạc nhân đột nhiên rủa một câu, "Cố hải, Cậu thật ác độc!"
"Không ác độc bằng cậu!" Cố hải giận trừng trả lại.
Bạch lạc nhân xoay người muốn xuống giường, bị Cố hải hung hăng níu lại, thanh âm âm trầm ghé vào lỗ tai hắn, "Cậu mà dám chạm chân xuống đất, tôi lập tức ngay trước mặt hắn mà cùng cậu làm tình, không tin cậu liền thử xem!"
Ở trên giường phe một bộ mặt này, Cố hải từ trước đều nắm trong tay cục diện vương giả.
Bạch lạc nhân thân thể nặng nề mà nện về giường.
Mãi cho đến hơn hai giờ sáng, Bạch Lạc Nhân mắt vẫn mở, ánh mắt càng không ngừng hướng nhìn Lưu Xung. Lưu Xung đầu đã cụp xuống, đĩnh lữa ở trên vẫn luôn bay múa, trên mặt đất tí tách đã một ghềnh nước (ý là mồ hôi í).
Bạch lạc nhân lòng vẫn thắt chặt.
Cố hải hơi hơi nheo mắt lại, thấy bộ dáng này của Bạch lạc nhân, trong mắt đều lộ lên vẽ chua xót .
"Cậu cứ như vậy mà đau lòng cậu ta?"
"Đổi lại là cậu, tôi cũng sẽ đi lên, xông tới bên cạnh mà tháo dây ra ."
"Không thể đem hai ta ra so sánh, căn bản không thể so sánh, cậu coi trọng tôi có thể không quan trọng, nhưng cậu coi trọng cậu ta thì một chút cũng không được!"
Bạch lạc nhân siết chặc quả đấm , trong giọng nói lộ ra nồng nặc không cam lòng.
"Cậu thả cậu ta, tôi sau này tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Cố hải chờ chính là lời cam đoan này, loay hoay một ngày trời trong lòng rốt cục bình ổn lại, hắn hài lòng cười cười, đi xuống giường cởi trói cho Lưu xung , Lưu xung đứng cũng không vững, nằm trên mặt đất một dáng vẽ nhe răng nhếch miệng.
Cố hải ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc bén thẳng tắp quét về phía hắn.
"Cậu nhớ kỹ, thủ trưởng các cậu đối tốt với cậu, tôi không can thiệp. Thế nhưng nếu như để cậu ấy chịu phạt vì cậu, vậy tôi liền đem những gì mà cậu ấy chịu đựng từng chút tứng chút một từ từ trả lại trên người cậu!"
Lưu xung, "..."