Editor: hoaxuongrong
Mang dầu oliu tới, đều đặn bôi lên người Cố Hải, một thân cơ bắp lập tức trở bóng loáng lấp lánh, quyến rũ mê người.
Bạch Lạc Nhân miệng thèm nhỏ dãi.
Cố Hải bị âm thanh kích thích này làm cho sửng sốt, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn mặt Bạch Lạc Nhân, mở miệng hỏi: "Không lẽ cậu còn muốn thoa muối tiêu lên người tôi?"
Bạch Lạc Nhân nhếch miệng cười, "Ngược lại không cần, ăn sống như vầy cũng rất ngon."
Cố Hải lui một bước dài.
Bạch Lạc Nhân đập tay xuống nền cười to, "Chọc cậu chút thôi, xem cậu sợ kìa!"
"Tôi mới là đang chọc cậu!" Cố Hải hừ cười một tiếng, "Nhìn cậu thật đẹp!"
"Không đùa, không đùa nữa, bây giờ bắt đầu đi." Bạch Lạc Nhân đứng lên, lảo đảo đi tới chỗ Cố Hải.
Cố Hải đưa ánh mắt dâm tà nhìn Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ không quen biết. Cố Hải nhảy đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cố ý khoe khoang cơ bụng tám múi, sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ chết người.
"Tiểu ca, tới đây vui đùa với chúng tôi một chút đi, muốn loại dịch vụ nào cũng có."
Bạch Lạc Nhân quan sát Cố Hải một lúc, "Bao nhiêu tiền một lần?"
"50."
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Mới vừa rồi có người ra giá 30 đồng, người ta so với ngươi còn đẹp trai hơn."
Cố Hải, ". . . . . ."
Bạch Lạc Nhân nhấc chân bước đi.
Cố Hải lại đi lên phía trước ngăn Bạch Lạc Nhân lại, "Đẹp trai hơn chưa chắc có kỹ thuật tốt." Vừa nói đem tay Bạch Lạc Nhân đặt lên Tiểu Hải Tử, nhíu mày, "Sao nè? Cái đầu như này còn chưa thỏa mãn?"
Bạch Lạc Nhân ra vẻ trầm tư, "Cái đầu không nhỏ. . . . . . Nhưng lớn hơn nữa cũng không dùng được, ta chính là muốn cái phía sau của ngươi kia."
"Phía sau cũng rất tốt á!" Cố Hải đặt tay Bạch Lạc Nhân lên mông mình, "Sờ đi, có phải rất rắn chắc?"
Bạch Lạc Nhân đi ra sau lưng Cố Hải, đầu tiên đưa mắt nhìn nhìn, sau đó lại đưa tay vỗ hai bên mông trái phải hai cái, Bang! Bang! Cuối cùng quay mặt lên.
"Được, nghe tiếng cũng rất ngon."
Cảm giác như người này đang lựa dưa hấu!
Cố Hải nhìn thấy dáng vẻ do dự của Bạch Lạc Nhân, lại mở miệng nói: "Được rồi mà, ngài xem anh em công nông dân chúng tôi thiệt không dễ kiếm ăn, sao nè?"
Bạch Lạc Nhân lúc này cãi lại, "35."
"Ngài có thiệt lòng muốn tôi không? Nếu muốn thì tôi ra giá cuối, 39."
"36."
Cố Hải thực rối rắm, "Hôm nay tôi bất cứ giá nào cũng chỉ tới 38 đồng, thật không thể thấp hơn được nữa, thấp nữa tôi không có lời."
"37."
Cố Hải giậm chân một cái, "37 đồng 5 xu, 5 xu còn lại coi như tôi cho ngài làm thẻ thành viên, quyết định như vậy đi."
"Đồng ý!" Bạch Lạc Nhân vui vẻ đồng ý.
Hai người ở trong nhà đi lại một vòng, sau đó vào phòng ngủ.
Bạch Lạc Nhân lập tức nằm lên giường, tay chân thoải mái duỗi ra, hai mắt hơi nheo lại, khóe miệng như có như không cười cười.
"Bắt đầu đi!"
Bàn tay ẩm ướt của Cố Hải theo vạt áo của Bạch Lạc Nhân đi vào, đầu ngón tay trên thắt lưng cọ cọ. Đầu lưỡi thâm nhập vào trong tai của Bạch Lạc Nhân, nhè nhẹ liếm vào bên trong, sau đó lại trợt đến cổ Bạch Lạc Nhân. . . . . .
Bạch Lạc Nhân mới vừa có cảm giác, Cố Hải liền ngừng lại.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, khó hiểu nhìn cậu ta, "Tiếp tục đi!"
"Xong rồi, trả tiền đi!"
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ giận dữ, "Cái gì? Ba mươi bảy đồng rưỡi chỉ có như vậy thôi á?"
Cố Hải sâu kín cười một tiếng, "Tôi nói ba mươi bảy đồng rưỡi một lần sao? Tôi nói là ba mươi bảy đồng rưỡi một phút."
"Gì?" Bạch Lạc Nhân giận dữ, "Ngươi không phải đang gạt người sao?"
"Có đưa hay không?" Trong mắt Cố Hải đột nhiên thoáng qua một vẻ kiên quyết, "Không đưa thì ta lập tức gọi điện thoại cho vợ ngươi, để cho cô ta biết ngươi ở bên ngoài làm chuyện tốt!"
Bạch Lạc Nhân cắn răng, lộ ra vẻ mặt bị sập bẫy, "Ngươi là người Tân Cương đúng không?" (* câu này chắc kiểu tiếng lóng bên Trung Quốc)
"Ha ha ha. . . . . ." Cố Hải cười ngạo mạng, "Đúng rồi, tôi vốn ban đầu là đi bán bánh ngọt Tân Cương."
Bạch Lạc Nhân tự nhận xui xẻo, lấy ví tiền ở trên tủ đầu giường tới, móc ra một sấp tiền mặt ném lên người Cố Hải, "Ông hôm nay mặc kệ, liền dựa theo số tiền này làm cho ta!"
Cố Hải híp mắt cười cười, lại nằm xuống giường, hướng vành tai Bạch Lạc Nhân nói: "Đại gia, ngài thật là hào phóng."
Bạch Lạc Nhân đầu tiên giương môi cười một tiếng, sau đó nụ cười dần dần tắt đi, thay vào đó nhướng đuôi chân mày ra vẻ ham muốn, đầu Cố Hải dần chuyến đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, làm cho toàn thân cậu ta đều đỏ ửng.
Cố Hải lấy tay kéo quần lót Bạch Lạc Nhân xuống đến nữa người, lộ ra hình dáng vẻ mê người.
Bạch Lạc Nhân không thể chờ đợi đẩy đầu Cố Hải xuống, hai chân dài hung hăng kẹp lại vai Cố Hải, ưỡng lưng lên, ý tứ rất rõ ràng.
"Đại gia, ngài muốn tôi làm gì?" Cố Hải đưa ánh mắt xấu xa hỏi.
Bạch Lạc Nhân tức giận đáp lại, "Ngươi không phải là làm nghề này sao? Còn muốn ta chỉ ngươi làm sao?"
"Đại Gia, không phải tôi nói rồi sao? Tôi vốn là đi bán bánh, việc này làm chưa tới hai tháng, cần phải phiền ngài phối hợp."
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, mơ hồ nói: . . . , "Cái gì? Ta không nghe rõ!"
Bạch Lạc Nhân chợt đem gối đặt lên mặt mình, giận dỗi lên tiếng, "Nói lại lần nữa đi, ta không có nghe thấy gì! !"
Cố Hải bị điệu bộ dễ thương hiếm có của Bạch Lạc Nhân làm cho máu mũi giàn giụa.
Rất nhanh, Tiểu nhân tử oai phong lẫm liệt bị thả ra, Cố Hải đưa lưỡi liếm lên đầu khấc một cái, thân thể Bạch Lạc Nhân lại run lên một cái, Cố Hải lại liếm một cái, Bạch Lạc Nhân lại run lên một cái, Cố Hải đem cả Tiểu nhân tử bỏ vào trong miệng, Bạch Lạc Nhân không nhịn được lên tiếng rên rỉ.
Tay hướng xuống phía dưới của Cố Hải xoa xoa, lại bị Cố Hải nắm chặc lại, "Ngài đã bỏ tiền ra rồi nên không cần bận tâm tới tôi, tôi phục vụ ngài là được rồi."
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ rất rõ ràng, "Ta phải cho ngươi cương cứng.”
Thân thể Cố Hải cứng lên một chút, rất nhanh chuyển về trạng thái thả lỏng, "Đừng vội, trước hết để cho ngài sảng khoái một chút đã, nếu không sao ta có thể lấy nhiều tiền như vậy được!"
Vì vậy, lấy tay nắm Tiểu nhân tử, đầu dời xuống, đôi môi bao bọc ôm trọn hai túi nhỏ, dùng sức mút một hớp, cố ý phát ra tiếng vang hạ lưu. Đùa giỡn chán chê với hai viên bi xong, đầu lưỡi một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại tại khẩu cúc, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Thân thể Bạch Lạc Nhân chợt bật dậy, nắm lấy tóc Cố Hải, cả giận nói: "Ta tốn tiền, phải là ta thượng ngươi."
"Ta cũng chưa nói muốn thượng ngươi mà!" Cố Hải sâu sắc nói, "Ta cùng lắm chỉ muốn cho ngươi thoải mái một chút, ngươi phản ứng kịch liệt như vậy làm gì? Ta đã chịu thiệt, liếm cho ngươi mấy cái không phải lời rồi sao? Khách khác có cho thêm tiền ta cũng không liếm."
"Không được. . . . . ." Bạch Lạc Nhân kiên quyết, "Nếu ngươi không cho ta thượng, ta sẽ không cho ngươi liếm."
"Tại sao?" Cố Hải gây sự, "Ngươi là sợ ta liếm cho ngươi rất thoải mái, ngươi không nhịn được, liền muốn để cho ta làm ngươi?"
"Cút! ! !" Bạch Lạc Nhân thẹn quá thành giận.
Cố Hải rất hăng hái theo dõi cậu ta một lát, tiếp đến cúi đầu xuống dưới, ác liệt tấn công vào vị trí yếu ớt kia của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân hô hấp càng ngày càng gấp, vẻ mặt càng ngày càng thống khổ, tâm tình càng ngày càng rối rắm, một mặt suy nghĩ muốn buông thả, một mặt lại không cam lòng bỏ cuộc như vậy, cậu phải giữ lại một chút tinh lực để đối phó với tên dâm tặc này.
Cố Hải nằm sấp lên người Bạch Lạc Nhân, hai má cơ hồ dán chặt vào hai má cậu ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu toàn bộ tỏa ra trên mặt Bạch Lạc Nhân, tay vẫn còn đặt ở giữa hai chân Bạch Lạc Nhân.
"Ngươi tin hay không, ta chỉ cần dùng hai ngón tay có thể khiến cho ngươi bắn?"
Bạch Lạc Nhân cứ tưởng Cố Hải tuốt cho mình bắn, kết quả ngón tay Cố Hải lại mạnh mẽ trợt vào bên trong mật khẩu của Bạch Lạc Nhân, khớp xương ngón tay chèn ép vách mật đạo bên trong.
"Ngươi lấy ra cho ta!" Bạch Lạc Nhân gầm lên một tiếng.
Cố Hải không nhanh không chậm nhìn Bạch Lạc Nhân nói: "Ngươi cúi đầu xem một chút, tiểu nhi tử của ngươi tham lam thành ra dạng gì? Để thằng anh nhịn đói như vậy thích hợp sao?"
Bạch Lạc Nhân hướng theo tầm mắt của Cố Hải nhìn, trên đầu Tiểu nhân tử đã sớm tràn lan “nước miếng”.
Đang lo lắng, đột nhiên một trận đợt sóng cuồng nhiệt từ xương cụt vọt tới, Bạch Lạc Nhân không nhịn được rên thành tiếng, tầm mắt Cố Hải đang ở ngoài một tấc thưởng thức vẻ mặt của cậu ta, cậu ta dù thể nào cũng không thể không buột miệng rên rỉ, cũng bởi cường độ mạnh mẽ của ngón tay Cố Hải mà mất khống chế.
Lực tay Cố Hải hung ác, ánh mắt bá đạo, vừa tàn phá mật đạo yếu ớt của Bạch Lạc Nhân vừa làm nhục cậu ta, "Chưa đủ đô, rên lớn tiếng một chút nữa. . . . . ."
"A"
Bạch Lạc Nhân gần như không tự chủ gầm rú, hai hàng lông mày nhíu chặt như hai lưỡi câu gắn vào tim Cố Hải, Cố Hải quả quyết tăng lực, rốt cục, một vẻ mặt sung sướng đến khốn khổ đều bị thu vào trong đáy mắt của cậu ta.
Sau một trận thở hổn hển, Bạch Lạc Nhân áp lên trên người Cố Hải, mồ hôi trên ngực không ngừng nhỏ giọt lên trên lưng cậu ta.
"Được rồi, vừa rồi chỉ mới thoải mái một chút, bây giờ bắt đầu làm chính sự đi!"
"Tiền của ngươi dùng hết rồi." Cố Hải ăn vạ.
"Làm sao có thể dùng hết? Mới có một lát, ta đưa cho ngươi gần hai ngàn đồng đó!" Bạch Lạc Nhân vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Hải chỉ chỉ đến màn hình điện tử, "Tự xem đi."
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn thời gian, ngốc nghếch sửng sốt, không hề hay biết một giờ đã trôi qua, qua loa tính toán, ba mươi bảy đồng rưỡi một phút, nhân với sáu mươi, hơn hai ngàn. Lấy lại sấp tiền đếm đếm, mới một ngàn tám. Tính như vậy, nếu muốn làm thêm ở dưới phải tốn ít nhất năm ngàn à!
Cố Hải đang trộm cười, đột nhiên thấy Bạch Lạc Nhân đem thẻ ngân hàng ra.
"Ặc, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, không cà thẻ."
Bạch Lạc Nhân không nói lời gì kẹp chặc cánh tay Cố Hải, sau đó đem thẻ theo kẽ hở quẹt một cái.
Cố Hải ngạc nhiên nhìn ngón tay Bạch Lạc Nhân bấm bấm trên tám múi cơ bụng của mình, trong miệng lải nhải, "382504. . . . . ."
Sau đó, chờ "máy móc" đáp lại.
Cố Hải phản ứng cực kỳ nhanh, dùng giọng bụng trả lời một câu, "Quý khách đã nhập sai mật khẩu, xin vui lòng nhập lại lần nữa."
Bạch Lạc Nhân lại bấm một lần, "382504"
"Quý khách đã nhập sai mật khẩu, xin vui lòng nhập lại lần nữa, quý khách chỉ còn có một lần cơ hội."
Lần này, Bạch Lạc Nhân rất cẩn thận nhập lại, "382504"
"Quý khách đã nhập sai mật khẩu, cơ hội hôm nay của quý khách đã hết, xin thử lại vào ngày mai hoặc đến gặp nhân viên phòng kinh doanh đổi lại mật khẩu."