Thương Ấn

Chương 3: Chương 3




Hắn cứ nghĩ rằng thiên kim Mộc gia giống như mọi người đồn đại, là một cô gái có khuôn mặt cực kỳ xấu xí, hắn cho rằng vì nàng không coi trọng môn đăng hộ đối, nhất quyết muốn gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn là bởi vì thân thể nàng bị tàn tật.

Mà bây giờ nhìn thấy nàng, cô gái nhỏ nằm trên giường thật sự là Mộc Nguyệt Ngân ?

Triển Nhạc nghi hoặc, người hắn vừa dốt lại một chữ bẻ đôi cũng không biết, trong nhà cũng không giàu có, ưu điểm duy nhất là có thể làm được những công việc nặng bằng tay chân, chính vì thế mà hắn nguyện ý đi ở rể, chỉ nghĩ đơn giản rằng dung mạo nàng bình thường, cưới nàng, có thể cải thiện được cuộc sống cho nên hắn mỡi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.... ........ nàng đường đường là thiên kim viên ngoại , rốt cuộc vì sao cứ muốn gả cho hắn ?

“ Nguyệt Ngân, Nhạc nhi đến rồi, con nghe thấy không ? Nhạc nhi tới thăm con này ” Mộc viên ngoại khom lưng, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt không có tiêu cự từ từ di chuyển, Mộc Nguyệt Ngân cố gắng khiến hơi thở dồn dập trở nên bình thường, nhưng cố gắng vô ích.

Hai mắt nàng mở lớn, nàng cật lực xoay đầu nhìn nam tử đứng sững sờ trước giường.

Qua một lúc lầu, nàng nở nụ cười làm xuất hiện đôi má lúm đồng tiền, nàng cố gắng giơ tay, khát vọng có thể chạm vào hắn, nước mắt không ngừng rơi ở khóe mắt.

“ Nhạc.... ....Nhạc ca ca.... .....” nàng rốt cuộc cũng tìm được hắn, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.

Triển Nhạc nhíu chặt chân mày, không hiểu vì sao nhìn cô gái trước mắt mình mà trong lòng lại đau đớn.

Cả người ngồi xổm xuống, hắn giơ tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Lạnh quá, bàn tay nhỏ bé của nàng thật lạnh.... ......nàng bị ốm sao ?

Hắn cảm giác ngực hơi nhói, tim đập mạnh, vừa khó thở lại vừa khó chịu.

“ Ta rốt cuộc cũng nhìn thấy chàng.... ......” Nước mắt làm nhòa tầm nhìn của nàng, cắn môi, nàng muốn ngừng rơi nước mắt, muốn ngắm cho kĩ nam nhân trước mặt, nhìn thật kĩ khuôn mặt của hắn.

“ Mộc cô.... .....Nguyệt Ngân.... ....” nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, nhìn thân thể mảnh khảnh của nàng, Triển Nhạc đột nhiên phát hiện hắn rất sợ hãi, sợ mất đi nàng.

“ Nhạc ca ca.... ...... .....Để ta ngắm chàng lâu một chút ” Nước mắt tuôn rơi, Nguyệt Ngân vô cùng kích động, trong mắt tràn đầy vui sướng.

Hắn lúc này dường như đã quên mất ngôn ngữ, sự rung động trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác chua xót đau đớn dần xuất hiện, khóe mắt chẳng biết tại sao lại hơi đỏ làm con mắt hắn nhức nhối.

“ Nhạc ca ca vẫn không thay đổi, một chút cũng không hề thay đổi, ta rất vui.... ......” Trong niềm vui sướng, bất chợt cơn đau ập đến khiến khuôn mặt nàng nhăn nhó thở hổn hển vì đau đớn.

“ Nguyệt Ngân ? ” Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, Triển Nhạc vội vàng kêu lên.

“ Không sao.... ........không có việc gì ” Mộc Nguyệt Ngân bướng bỉnh, giả vờ như không có chuyện gì khẽ mỉm cười, thực ra, nàng đang hết sức khó chịu, liên tục đổ mồ hôi lạnh. “ Nhạc ca ca, chàng đừng lo lắng, ta còn muốn cùng chàng bái đường, bệnh nhỏ thế này ngay cả ta còn không lo, chàng đừng bận tâm.... ...... ....Chúng ta chỉ nói chuyện vui thôi được không ? Sau khi thành thân, ta muốn vì chàng mà sinh thật nhiều đứa bé xinh đẹp, nếu là con trai sẽ giống như Nhạc ca ca, còn nếu là con gái sẽ giống Nguyệt Ngân ... ..........Chúng ta sẽ sống với nhau cho đến khi đầu bạc, cuộc sống của chúng ta sẽ rất hạnh phúc, ta.... .........ta chờ ngày này đã rất lâu rồi, ta vẫn luôn tìm kiếm chàng.... ........”

Siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, Triển Nhạc kiềm chế cảm xúc, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. “ Đúng rồi, nàng đã hứa với ta rồi, không cho phép nàng nuốt lời, nàng phải mau mau chữa khỏi bệnh, điều dưỡng thân thể nàng cho thật tốt, ta còn chờ cùng nàng thành thân nữa mà ”

Những lời nàng ấy nói với hắn, hắn nghe được nhưng không hiểu, chỉ biết trái tim đau đớn đến co rút, không giải thích được cảm giác đau thấu tim gan này từ đâu mà có, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

“ Ừm, trước kia chúng ta cũng từng nói như vậy, hiếu thảo với cha và Thương di, không cần lo lắng đến cuộc sống của dân chúng nữa, tìm một nơi để ở, không màng đến danh lợi trong cuộc sống, chàng cũng có thế theo ta đi bắt dế, chúng ta cũng đã hứa với nhau, sẽ bên nhau đến già.... .......” Mộc Nguyệt Ngân cười nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“ Chờ sức khỏe nàng khá hơn, ta nhất định sẽ ngày ngày dẫn nàng đi bắt dế, chúng ta cũng với cha và Thương.......Thương di cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy, hằng ngày chúng ta sẽ sống hòa thuận, vui vẻ, chúng ta.... .......chúng ta.... ........”

“ Kiếp sau, Nguyệt Ngân và Nhạc ca ca vẫn ở bên nhau, ta.... ....... ta sẽ lại tìm đến chàng, chúng ta sẽ bên nhau.... ...... .......đời đời kiếp kiếp.... ..........cũng không xa nhau.... ...... .....” Khóe miệng nàng tràn ra máu tươi, ánh mắt cũng từ từ khép lại, tuy nhiên gương mặt của nàng vẫn nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, Triển Nhạc nhắm mắt lại, liên tục gật đầu nhận lời với yêu cầu của nàng.

“ Nhạc ca ca, cha, con rất vui.... ........thật sự rất vui !” cố gắng hít vào lại khó nhọc thở ra, Mộc Nguyệt Ngân mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, khóe mắt tràn ra nước mắt vui sướng, rồi sau đó không còn hơi thở.

Cảm giác bàn tay nhỏ bé của nàng đang cầm tay hắn từ từ trượt xuống, lòng hắn vừa đau đớn vừa kinh ngạc mở mắt, cánh môi run rẩy, hơi thở dồn dập : “ Nguyệt Ngân.... ..........Nguyệt Ngân ? Không.... ........Nguyệt Ngân.... ...... ...” hắn nghiến răng, gương mặt buồn bã vừa khóc rống lên giờ đã khàn khàn, chỉ còn tiếng nấc trong lòng.

Cảm giác tan nát cõi lòng dần xuất hiện, hắn không hiểu, vì sao hắn với nàng mới gặp nhau lần đầu tiên, thế nhưng khiến lòng hắn đau quá, giống như bản thân hắn cũng đã đợi nàng từ rất lâu, lâu đến nỗi khó chịu.

" Nguyệt nhi ? Con gái của cha.... ...... ....... " Mộc viên ngoại khóc không thành tiếng, thân thể run rẩy.

" Mộc viên ngoại.... ...... ..... " Triển Nhạc đau lòng nhìn Mộc Nguyệt Ngân đã không thể mở mắt được nữa, giọng nghẹn ngào lẩm bẩm : " Ta vẫn muốn cưới nàng, coi như nàng đã không còn nhưng nàng vẫn là thê tử của Triển Nhạc. "

Hắn cầu xin trời xanh, đời sau hãy để cho nàng cùng hắn lại được gặp nhau, tiếp tục duyên phận của kiếp này.

********************

Kiếp thứ tư:

Mùa hè năm đầu tiên Dân quốc.

Lúc chập tối, ánh chiều tà nổi bật trên bầu trời đẹp không sao tả xiết.

Một bà lão cầm trong tay cây ( quải ) trượng, cái bóng của bà kéo dài trên mặt đất, bà bước đi rất chậm rãi tiến về ngôi nhà cũ nát phía trước.

Đi đến trước cửa nhà, bà mở cửa, nhẹ nhàng bước chân vào trong nhà.

Do tuổi cao nên bà có chút yếu, dù sao cũng đã đi một chặng đường dài, muốn không mệt mỏi cũng khó.

Bà lão nhìn xung quanh phòng khách, xác định không có người ở đây, bà lại từ từ đi về phía phòng nhỏ ở phía sau, bên trong vẫn không có người, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ siêu vẹo như sắp đổ, nằm ở trên giường này chắc chắn rất nguy hiểm.

“ Chẳng lẽ đi nhầm ? " Bà nhỏ giọng nỉ non, gò má với đầy nếp nhăn tỏ rõ sự nghi hoặc, lắc đầu, bà chậm rãi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, lại hướng về một hướng khác đi tiếp.

Trên người bà mặc một bộ sườn xám, mặc dù không thể nói là giàu sang nhưng xem ra hoàn cảnh gia đình cũng không hề tệ.

Mở ra một cánh cửa khác, đập vào mắt bà chính là hậu viện hoang sơ, cỏ dại mọc thành bụi, cây già khô héo, hồ cá đã cạn, có thể thấy cuộc sống nơi đây vô cùng khó khăn, muốn chăm sóc sân vườn cũng không có khả năng.

Cho rằng hậu viện không có người, bà lão xoay người đang định rời đi thì nghe thấy tiếng hoan hô từ trong bụi cỏ dại truyền ra.

Nghi ngờ, bà quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng nói.

Bà lão kinh ngạc mở to hai mắt, chống quải trượng, bà bước từng bước đến.

Một bé trai tầm hai tuổi gương mặt bẩn thỉu, đang dùng sức lau cái gì đấy, gương mặt vô cùng vui sướng.

“ Cũng may ở đây có khoai sọ, tuy hơi bé nhưng thế là đủ rồi, hôm nay đi ngủ sẽ không bị đói bụng rồi “.

Trên tay thằng bé cầm củ khoai sọ, chỉ bằng một phần hai bàn tay của nó, khô khốc mà lại không đầy đủ dinh dưỡng, nhìn dáng vẻ thằng bé cũng không giống kẻ tham ăn.

Nếu là người khác chắc chắn đã vứt đi từ lâu, đối với nó lại giống như đồ ăn ngon, vui vẻ cho khoai sọ vào túi quần cũ rách, lại bê một tấm gỗ chuẩn bị nhóm lửa.

Vừa ngẩng đầu, thằng bé nhìn thấy một bà lão chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đôi mắt mở to không sợ hãi.

“ Bà ơi, bà là ai ạ? "

Nhìn gương mặt của bé trai, cây trượng trên tay bà lão lập tức rơi xuống đất, không dám tin vào mắt mình, nước mắt nơi hốc mắt như sắp rơi, đôi môi run rẩy như bị kích thích quá lớn khiến bà lui về sau mấy bước.

" Bà ơi ? " Thằng bé không hiểu chuyện gì, ngồi xổm xuống nhặt cây gậy lên, mặc dù không biết bà là ai nhưng vẫn khéo léo đưa tay đỡ bà.

Quá sớm.... ...... ...... .....nàng tới quá sớm.... ...... ...... ....nước mắt rơi đầy trên gương mặt của bà.

Thằng bé đỡ bước chân lảo đảo của bà lão vào trong nhà,sau khi để cho bà ngồi trên ghế liền xoay người vội vàng đi lấy nước.

" Bà ơi, bà có khỏe không ? bà uống ít nước đi này " Ánh mắt thằng bé ngây thơ, quan tâm hỏi han.

Bà lão đưa bàn tay run rẩy, ngắm nhìn gương mặt thằng bé.

Lần này.... ...... ...... ......nàng và hắn vẫn không có duyên.

Ông trời ! Vì sao ông cứ muốn hành hạ ta mãi thế ?

" Bà ơi, bà thấy không thoải mái ạ ? Nhạc nhi đi tìm thầy thuốc ( thời dân quốc rồi mà, đại phu gì nữa =)) ) cho bà nhé ? "

Thằng bé dường như đã quên mất căn nhà siêu vẹo của mình, làm gì có khả năng mời được thầy thuốc., lo lắng liên tục nhìn bà, sốt ruột không biết phải làm sao.

" Đừng.... ...... ..........đừng.... ...... ........ " Bệnh của nàng thầy thuốc chữa không được.

" Thế.... ...... .....thế bà đói bụng hả ? Cháu vừa đào được một củ khoai sọ, cháu nướng cho bà ăn được không ? " Mặc dù đã đói chừng mấy ngày nhưng nó vẫn từ trong túi móc ra củ khoai sọ đưa đến trước mắt bà.

Đau thương, ngẩng đầu lên, bà lão nhìn bé trai trước mặt mình, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng khổ sở.

Nàng tới quá sớm, mà hắn tới quá chậm, nàng cùng hắn đã bỏ lỡ mấy chục năm, như vậy, bọn họ.... ...... ... không có duyên phận thật sao ? Không thể chờ thành vợ của hắn, càng không thể làm bạn bên hắn một đời.... ...... ..........Nàng rốt cuộc phải cố gắng bao lâu nữa đây ?

Chỉ là nàng muốn cùng Nhạc ca ca ở bên nhau thôi, vì sao ông trời cứ muốn hành hạ nàng ?

Liên quan tới chuyện nàng nghịch thiên sao ? Bởi vì nàng không quên được quá khứ nên mới liên tục bị trừng phạt sao ? Giữa nàng và hắn vĩnh viễn không có duyên phận sao ? Vẫn là ông trời đang ám chỉ với nàng, mọi chuyện nàng cố gắng từ đầu đến cuối tất cả đều không đáng.

" Bà ơi.... ...... ........bà ? "

Bà lão lau nước mắt, cố gặng nở nụ cười gượng gạo : " Cám ơn cháu, ta cảm thấy đỡ nhiều rồi. "

Trong lòng vô cùng đau đớn, ngoài việc nhẫn nhịn, che dấu bên ngoài, nàng không còn phương pháp nào khác, bởi vì nàng không thể chống lại trời cao.

" Cháu tên là gì ? " nàng vừa nói vừa lau gương mặt dính bẩn của hắn.

" Cháu tên là Dương Nhạc, bà ơi, sao bà lại ở đây ? " Nhìn thấy vẻ mặt bà lão bình phục, thằng bé an tâm cười hỏi.

" Bà.... ...... .......bà tới đây tìm phụ thân cháu, bà.... ...... ......bà trước kia là bà vú của bố cháu, nghe nói bố với mẹ cháu sống ở đây, bà cũng rất nhớ cha cháu cho nên liền tới thăm. "

Vừa nhắc đến người thân, thằng bé đau lòng cụp mắt:" Cha và mẹ cháu đều mất vì bệnh. Nhà của cháu rất nghèo, cha với mẹ ngã bệnh nhưng không có tiền đi mời thầy thuốc, cho nên bọn họ đều lần lượt qua đời, là những người dân sống gần đây giúp đỡ cháu mai táng qua loa cho cha mẹ. "

Mất đi cả cha lẫn mẹ, không ai tình nguyện nuôi dưỡng nó, thằng bé càng không biết đi đâu về đâu, không còn cách nào khác ngoài sống trong gian phòng tồi tàn rách nát này, tự mình bươn trải cuộc sống khắc nghiệt này.

" Thật sao ? Nơi này chỉ có mình cháu ? " Làm sao một đứa trẻ tự sống ở chỗ này được ? làm sao chăm sóc cho bản thân ? Nàng vừa đau lòng lại lo lắng, vỗ vỗ đầu của thằng bé, không chút nghĩ ngợi mở lời : " Cháu bé, cháu có đông ý cùng bà rời đi nơi này không ? "

" Rời.... ........rời đi ? " Nhưng phải đi đâu ? bé trai đau lòng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nàng khó hiểu.

" Đúng thế ! bà đoán nếu để cho cha mẹ cháu biết cháu một mình sống trong căn nhà tồi tàn này chắc chắn sẽ rất đau lòng, nếu bà là vú nuôi của cha cháu, cũng coi như bà là bà của cháu rồi, vì bà lo lắng cho an toàn của cháu, không bằng hai bà cháu ta ở cùng nhau đi ! Bà cũng chỉ có một mình, bên cạnh không có người thân, có lúc cũng cảm thấy cô đơn, nếu như hai bà cháu ta sống cùng nhau sẽ là điều tốt nhất. "

Bà lão nghĩ lí do hợp lý nhất nói ra, giờ phút này, trong lòng bà đã quyết.

Không có duyên nên vợ nên chồng thì sao ? Thằng bé vẫn là Nhạc ca ca của nàng, nàng không thể bỏ mặc nó một mình sống khổ ở nơi này, đã như thế, không bằng mang thằng bé theo mình.

" Cùng với bà ở chung ? Như vậy Nhạc nhi sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. " Thằng bé nhìn bà lão, suy nghĩ kĩ giây lát, không còn đau thương như hồi nãy, ngược lại có chút xấu hổ : " Được, Nhạc nhi sẽ đi theo bà, như thế Nhạc nhi sẽ không còn cô đơn, bà cũng không còn cô đơn "

" Nguyệt Ngân bà bà " Khóe mắt thằng bé long lanh nước mắt, nghĩ đến từ hôm nay trở đi không còn cô độc một mình nữa, nó càng cười tươi vui vẻ.

" Ngoan " Vỗ vỗ đầu của thằng bé, bà lão cũng cười.

Nguyệt Ngân bà bà thì Nguyệt Ngân bà bà, ít nhất vẫn có thể ở cùng nhau, trước khi bà rời khỏi thế gian này, bà muốn chăm sóc thật tốt cho thằng bé, lần đầu tiên đây là quãng thời gian dài nhất hai người ở cùng nhau, mặc dù kết quả khiến nàng rất thất vọng nhưng nàng vẫn sẽ nắm chặt cơ hội cùng với nhau chung sống.

Nàng sẽ nhìn hắn lớn lên, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn.... ...... .....thật lâu thật lâu.... ...... ...

Sau đó, nàng sẽ đợi cơ hội tiếp theo.

Lần sau, nàng sẽ nhớ không xuất hiện sớm ở trên đời, nàng sẽ chờ hắn, từ từ, từ từ.... ...... ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.