Một lát sau, tiểu hoàng tử được quấn tã kỹ càng liền
được ôm từ trong phòng ra, gương mặt trẻ con sơ sinh hơi ửng đỏ, nhưng cả người
quả thật cũng coi như trắng trẻo mạp mạp, bọc trong chăn màu vàng sáng, có vẻ
vô cùng đáng yêu.
Ta và hoàng hậu liền ngồi một bên, nhìn thấy ngự y cầm
kim vàng, chuông lắc ra, thí nghiệm cho hoàng tử. Tiểu hoàng tử bị để vào bên
trong giỏ trúc. Có vài người vây quanh, ta và hoàng hậu cũng không nhìn thấy
tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy bọn họ càng thử càng lâu. Ta thấy bọn họ chậm
chạp chưa ra bẩm báo, đang muốn kêu nha hoàn bên cạnh tiến vào hỏi thăm, lại
thấy một ngự y trong đó nơm nớp lo sợ đi tới quỳ xuống: “Hoàng hậu nương
nương, thần dùng chuông lắc đo thính lực của tiểu hoàng tử, lại không thấy
hoàng tử có bất kỳ phản ứng gì, thần lại dùng kim châm vào bàn tay, cũng không
thấy né tránh khẽ nhúc nhích, lại lấy ngọn đèn chiếu trên hai mắt, cũng không
thấy mí mắt chớp động, thần sợ rằng, sợ rằng…”
Trái tim ta lập tức treo lơ lửng, vội vàng
hỏi: “Rốt cuộc vì sao, ngươi mau nói đi!”
Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta, ra hiệu ta đợi một chút, đừng
sốt ruột, nói: “Ngươi nói cái gì vậy, hoàng tử không có phản ứng với bất
cứ thứ gì ư? Bản cung thấy lúc hoàng tử được ôm ra hơi thở ổn định, tay chân
còn đang động đậy, lời ngươi nói, phải chăng là…”
Nàng không nỡ nói tiếp, chỉ nói, “Hay là các ngươi
nhìn lầm rồi!”
Ngự y kia liền sợ hãi quỳ lạy, “Lão thần không
dám. Không chỉ là lão thần, năm vị ngự y trong phòng ngự y đều có chung ý kiến.
Hoàng tử dường như là âm gan không đủ mà dẫn tới tứ chi tê liệt, hơn nữa trí
lực thấp kém, cho nên không có phản ứng đối với kích thích bên ngoài. Lão thần
phát hiện lưỡi hoàng tử đỏ hồng, ít rêu, mạch nhỏ, bệnh trạng như thế là năm
chậm, năm mềm, năm cứng…”
Ta kinh hoảng cơ hồ xụi lơ ở trên ghế dựa. Cái gọi là
năm chậm, năm mềm, năm cứng, là chỉ đứng chậm, đi chậm, phát triển chậm, chậm
mọc răng, chậm nói; năm mềm là chỉ cổ mềm, miệng mềm, tay mềm, chân mềm, bắp
thịt mềm; năm cứng là chỉ cứng cổ, cứng miệng, cứng tay, cứng chân, cứng bắp
thịt, bệnh trạng như thế là chứng liệt não, mà nghe ngự y kể, bệnh của hoàng tử
lại vô cùng nghiêm trọng, ngay cả châm kim cũng không có phản ứng. Khó trách
một cái kiểm tra nho nhỏ cũng khiến các ngự y tốn nhiều thời giờ như thế.
Hoàng hậu đột nhiên giương cao giọng, lớn tiếng nói:
“Ngươi nói cái gì? Cẩn thận kiểm tra rõ ràng, đây chính là hoàng tử!”
Ta vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, nhắc nhở ngự y:
“Ninh quý nhân còn chưa tỉnh, trước tiên khoan hẵng nói chuyện này cho nàng.”
Hoàng hậu tựa hồ không nghe thấy, vẫn lớn tiếng răn
dạy và quở mắng ngự y, “Ngươi lại đem bệnh hiểm nghèo như thế đổ lên người
tiểu hoàng tử! Còn không tử tế kiểm tra, nếu như để bản cung biết các ngươi
chây lười chẩn đoán sai thì coi chừng cái đầu của các ngươi!”
Trong lòng ta cả kinh, giương mắt nhìn hoàng hậu. Nàng
làm như thế, đó là muốn mạng của Ninh Tích Văn. Ninh Tích Văn buông tha tỷ tỷ
này không thèm để ý tới, đi nương nhờ nàng, đã làm chuyện gì có lỗi với nàng
chứ? Ta lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương không cần kinh hoảng ồn ào như
thế, kinh động đến người bệnh. Sao không ngồi xuống yên lặng chờ ngự y báo
cáo?”
“Muội muội thật tỉnh táo a? Muội muội ruột thịt
của mình rơi vào tình cảnh thê thảm này mà muội cứ như không có việc gì, bản
cung biết chuyện nên khó nén kinh ngạc đau lòng, khó trách trong mắt hoàng
thượng muội muội không giống những người khác!”
Vẻ mặt nàng kinh ngạc đau lòng, cau chặt lông mày chậm
rãi kể lể.
Ta âm thầm cắn răng, ngón tay không khỏi đâm vào lòng
bàn tay. Dù thế nào, nàng vẫn là người đứng đầu lục cung, ta không thể ngăn cản
ngôn ngữ hành vi của nàng, nghe được bên trong có tiếng người khẽ nhúc nhích,
trong lòng ta càng gấp gáp. Ninh Tích Văn sinh xong mất máu chưa hồi phục, nếu
nghe thấy tin dữ này, thì tính mạng khó giữ.
Ta nói khẽ: “Nghe nói trong nhà hoàng hậu nương nương
cũng có huynh đệ tỷ muội, đối với hoàng hậu nương nương đều vô cùng kính trọng.
Thần thiếp không có được phúc phận như vậy, muội muội duy nhất cũng hiểu lầm
thần thiếp. Thần thiếp muốn khôi phục tình cảm với nàng, sợ rằng đã là chuyện
không thể. Hoàng hậu nương nương ban ân khắp thiên hạ, sao không thương tiếc
muội muội đáng thương của thần thiếp một chút?”
Hoàng hậu nghe vậy, liền nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu
tới gần bên tai ta, chậm rãi nói: “Hoa phu nhân, bản cung có cái gì đáng để
ngươi cầu xin? Bản cung đối với muội muội ngươi còn chưa tốt sao? Chuyện ngươi
không thể làm được, bản cung thay ngươi hoàn thành: đưa nàng đến bên cạnh hoàng
đế, để nàng nhận ơn trạch, còn mang bầu…” Nàng đột nhiên cất cao
giọng, “Chỉ tiếc a, vô phúc, đúng là vô phúc!”
Ta nghe nàng lớn tiếng, khẩn trương nghiêng tai nghe
tình hình trong phòng, xác định không có tiếng động gì truyền ra, mới thấp
giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu nàng đã thuận theo ngài như thế,
ngài cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Nàng nói: “Bản cung đứng đầu lục cung, biết làm sao
đây? Ngươi muốn bản cung gạt nàng?”
Giọng nàng càng gấp gáp, “Chuyện này sao có thể
lừa gạt được, rốt cuộc có một ngày nàng ấy cũng sẽ biết.”
Xem ra nàng ta đã hạ quyết tâm muốn đẩy Ninh Tích Văn
vào chỗ chết. Ta thấy nàng giả vờ lo lắng, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự
ngoan độc, tàn bạo, liền biết dù cho mình cố gắng kéo dài thời gian thế nào,
chỉ sợ cũng kéo không nổi, thầm nghĩ chỉ có Hạ Hầu Thần mới khống chế được cục
diện như thế, nhưng tại sao hắn còn chưa tới?
Dường như nhìn rõ suy nghĩ trong lòng ta, nàng kề sát
vào tai ta nói: “Ngươi đang chờ hoàng thượng sao? Hoàng thượng đáng thương trông
chờ rất lâu, ngày hôm nay lại bị nạn trộm cướp phát sinh ở vùng ngoại thành
khiến các đại thần bám riết dâng tấu. Cũng tốt, hắn nên tới chậm một lát, nghe
tin tức kia chậm một chút, cũng có thể hoãn một chút thời gian trước khi niềm
vui mừng chan chứa hóa thành hư ảo. Hoàng thượng đáng thương…”
Vẻ mặt nàng đau đớn lo lắng, có ngự y đứng xa nhìn
thấy, còn cho rằng nàng lo lắng cho hoàng tử, cảm động khôn xiết.
Có ngự y tiến lên phía trước nói: “Hoàng hậu nương
nương, nếu như thế, chúng thần sẽ đem hết toàn lực nghiên cứu chế tạo thuốc, để
trị liệu cho hoàng tử.”
Nàng đứng dậy, bày ra vẻ thương tâm khó tả, “Từ
thái y, cũng nên thông báo cho Ninh quý nhân một tiếng, đáng thương a…”
Ngự y kia hơi bất ngờ, nhưng thấy ánh mắt nàng lạnh
lùng, đành phải đáp ứng, đang chuẩn bị đi ra sau bình phong, lại nghe bên trong
có người nói: “Hoa phu nhân tỷ tỷ, muội muội mời tỷ đi vào.”
Nghe được tiếng của Ninh Tích Văn, ta vội vàng ngăn
cản ngự y, nói: “Hoàng hậu nương nương, xin để thần thiếp đi thăm Ninh quý nhân
trước, cũng để nàng chuẩn bị tư tưởng.”
Hoàng hậu đoan trang đến cực điểm mà nói: “Hoa phu
nhân đã cầu xin, sao bản cung lại không chuẩn. Tỷ muội các ngươi chậm rãi nói
chuyện đi. Bản cung ở bên ngoài chậm rãi chờ.”
Nàng nắm chắc phần thắng, sớm đã biết kết cục hôm nay,
mới tràn đầy tự tin như thế.
Ta đi vào phòng trong, thấy Ninh Tích Văn sắc mặt tái
nhợt nghiêng người dựa ở đầu giường, một cái chăn gấm quấn kỹ lấy nàng. Ta đi
vài bước đến bên cạnh nàng, nhịn khóc mà nói: “Tích Văn, chúc mừng muội hạ sinh
quý tử.”
Nàng lắc lắc đầu: “Tỷ tỷ, rốt cuộc muội cũng nghe được
tỷ kêu tên muội. Từ khi vào cung, tỷ liền không kêu tên muội nữa, cứ kêu muội
muội, muội muội, không khác gì những phi tần kia. Không biết vì sao, mỗi lúc
như vậy, trong lòng muội liền nảy sinh oán hận, nhân mối hận mẫu thân chết đi
lên gấp bội trút hết lên người tỷ …”
Ta thấy tình hình không ổn, vội vàng cười
nói: “Tích Văn, vừa mới sinh sản, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.”
Nàng tươi cười tái nhợt nhìn ta: “Tỷ tỷ, không kịp nữa
rồi.”
Tay phải nàng từ trong chăn rút ra, tay đầy máu
tươi. Ta lui về phía sau mấy bước, tay che miệng, nước mắt nhịn không được chảy
xuống, “Tích Văn, muội đã biết?”
Nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Từ nhỏ, lỗ tai muội
đã đặc biệt linh mẫn, trong viện có gió thổi cỏ lay muội gì cũng nghe được một
rõ hai ràng. Tỷ tỷ, tỷ tới đây…”
Ta đến gần giường nàng, bị nàng đưa tay giữ chặt, máu
nhất thời dính đầy vạt áo. Ta nói:“Muội đừng nói chuyện nữa, để ngự y tới xem
xem.”
“Không kịp. Tỷ tỷ, chúng ta trò chuyện đi. Muội nhớ rõ
mới trước đây, bất cứ lúc nào, tỷ cũng luôn bảo vệ muội, tại sao muội lại quên
mất? Dần dần quên đi hết thảy, chỉ nhớ rõ sự thù hận dành cho tỷ, mãnh liệt như
thế, tựa hồ chỉ có như vậy, mới không làm mẫu thân thất vọng. Kỳ thật một đêm
kia, chúng ta từ nhà trốn thoát ra, muội nghe được mẫu thân nói với tỳ nữ bên
cạnh, “Để
các nàng chết thay chúng ta, đây cũng là việc muội muội ta phải làm…
…”
Ta vội vã ngăn nàng: “Tích Văn, đừng nói nữa…”
“Tỷ tỷ, muội không nên vì cái chết của mẫu thân mà hận
tỷ lâu như vậy, không nên a, tỷ tỷ…” Nàng gọi mấy tiếng, vẻ hồng nhuận
trên gương mặt dần dần tụt xuống sạch sẽ, giống như một tờ giấy
trắng, “Nếu như thời gian trở lại, chúng ta có thể đừng biến thành bộ dạng
như bây giờ không?”
”Nếu như thời gian trở lại, chúng ta nhất định
sẽ không biến thành như thế…”
“Tỷ tỷ, nói cho tỷ một bí mật…” Sức lực của nàng
đột nhiên lớn lên, kéo nửa người trên của ta về hướng nàng, “Kỳ thật tỷ tỷ
chạy trốn được mấy ngày, hoàng thượng uống say, mới đi đến chỗ muội. Trong
miệng ngài ấy vẫn kêu tên tỷ tỷ, muội nghĩ, đây cũng là nguyên do hoàng hậu hận
tỷ tỷ đến thế…”
Ta thấy ánh mắt nàng dần dần tan rã, làm sao còn tâm
tình nghe cái nàng gọi là bí mật, vội gọi: “Ngự y, ngự y, mau vào…”
Nhưng không có ngự y tiến vào, một tên cũng không có.
Trong căn phòng trống trơn chỉ vang lên tiếng gọi thê lương của ta, một tiếng
lại một tiếng.
Nàng nói: “Không ích gì đâu, tỷ tỷ. Đến lúc này, muội
mới biết, tỷ tỷ thật lòng thương yêu muội, nhường nhịn muội hết lần
này đến lần khác, giúp đỡ muội, nhưng muội… nhưng muội… lại hoàn toàn quên hết?
Khi đôi mắt ngài ấy chăm chú nhìn tỷ tỷ, khi ngài ấy không mang bất kỳ tạp chất
gì mỉm cười với tỷ tỷ, khi ngài nổi giận đùng đùng mắng tỷ tỷ, ánh sáng trong
mắt lại bắn ra bốn phía, muội liền quên, hoàn toàn quên…”
Bàn tay dính đầy máu tươi của nàng dường như muốn xoa
khuôn mặt ta, cuối cùng lại không thể, chậm rãi thả xuống, mặt tái nhợt như hoa
sen trong tuyết, suy yếu uể oải. Ta nắm bàn tay dần dần lạnh như băng của nàng,
chỉ thấy trong mắt từng giọt lệ chảy xuống. Đến lúc này, mới có ngự y đi vào,
xin xem mạch cho Ninh quý nhân.
Ta đứng dậy, hoàng hậu liền đứng ở bên cạnh ta, gấp
gáp mà nói: “Thế nào, Ninh quý nhân vẫn ổn chứ?”
Hai mắt ta đẫm lệ, trong mơ hồ, ta nhìn thấy gương mặt
đắc ý giả bộ lo lắng của nàng, đột nhiên kề vào khuôn mặt bóng loáng như hột gà
kia, thấp giọng lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương, Ninh quý nhân đi
rồi, thần thiếp không còn nhược điểm gì trong tay ngài nữa, ngài vui lòng rồi
chứ?”
Ta nhìn thấy sắc mặt nàng lập tức thay đổi, huyết sắc
rút sạch, qua một hồi mới khôi phục bộ dạng đoan trang, nói: “Muội muội cũng
đừng bi thương quá, nữ nhân chung quy phải có một lần như vậy, sinh sản giống
như đi dạo tại Quỷ Môn quan một vòng rồi trở về. Chỉ tiếc Ninh quý nhân quá
không may mắn.”
Ta lạnh lùng cười, ra khỏi gian phòng rối ren này, đi
tới phòng ngoài, mới nhìn thấy Khang Đại Vi vội vàng chạy tới. Hắn thấy ta ra,
thi lễ, sau đó hỏi: “Nương nương, thế nào rồi?”
Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu choáng váng một trận, lại
được Tố Tú dìu. Ta nói: “Ninh quý nhân đã đi rồi.”
Khang Đại Vi lo lắng nhìn ta, thấp giọng bẩm báo:
“Nương nương, hoàng thượng vì việc vùng ngoại ô kinh thành xuất hiện giặc cướp
mà giận dữ, đang cùng các vị đại thần thương thảo đối sách, vì vậy mà không tới
được. Tất cả những chuyện ở nơi này, nô tài đã bẩm báo cho hoàng thượng, xin
nương nương hiểu cho.”
Ta thầm nghĩ, người này thực là tàn nhân. Con của mình
cũng có thể trở thành quân cờ, đứa bé ra nông nỗi như thế, cũng có thể không
quan tâm không hỏi đến, còn ai có thể tàn nhẫn hơn hắn đây?
Ta nhẹ giọng ừ một tiếng, trông ra ngoài. Ánh mặt trời
màu vàng trải dài trong viện, ta lại chỉ thấy trong viện gió mưa vần vũ, trước
mắt toàn là lá khô, im hơi lặng tiếng bay xuống, lại im hơi lặng tiếng ẩn vào
dưới nền đất.
“Nương nương, nương nương… Mau đưa nương nương về
Chiêu Tường các… “
Cuối cùng, điều duy nhất ta nhớ, đó là câu nói này của
Khang Đại Vi.
Cảm giác có người dùng khăn mặt nhúng nước nhẹ nhàng
lau mặt cho ta, cảm giác lạnh buốt thấm thẳng vào đáy lòng. Có người nhẹ giọng
thở dài bên cạnh ta, lại có người nói:“Nàng ngủ bao lâu rồi?”
“Hoàng thượng, ngài đi nghỉ trước đi.”
Đây là giọng nói của Khang Đại Vi, giống như trong trí
nhớ. Ta lập tức mở to mắt ra, lại thấy ánh đèn mơ hồ trong phòng hắt lên bóng
người đứng trước giường, hơi hơi rung động tựa hồ đang tới gần, lại như dần dần
lìa xa.
Hạ Hầu Thần mặc một thân thường phục màu vàng sáng
ngồi trên đầu giường ta, thấy ta tỉnh, vội nói: “Đói chưa? Hôm nay nàng
ngủ cả một ngày.”
Ta nhớ lại lúc Ninh Tích Văn chết, hắn còn ở triều
đình, không thấy mặt mũi đâu, không khỏi bi thương, “Hoàng thượng…”
Trong ánh nến đỏ dao động, ta nhìn rõ mặt hắn, tối tăm
âm trầm, liền nghĩ đến lúc trước ta cầu xin hắn đưa Ninh Tích Văn tới Chiêu
Tường các, hắn tuyệt tình từ chối. Ta muốn tránh tay hắn ra, lại bị hắn gắt gao
bắt lấy, “Đó cũng là con trai của trẫm!Dù trẫm nói năng tuyệt tình thế
nào, trong lòng mưu đồ tính toán ra sao, đứa con này thủy chung vẫn là cốt nhục
của trẫm!”
Ta nhìn rõ ràng gương mặt hắn, trong mắt hắn tràn đầy
thống khổ, cùng với toàn thân ẩn chứa sự phẫn nộ vô bờ. Hắn nói: “Nàng yên tâm,
tất cả những chuyện này sẽ không tái diễn. Trẫm sẽ không để ai điều khiển nữa.”
Ta nhìn rõ trong mắt hắn chợt lóe lên sự yếu đuối, đột
nhiên hiểu ra, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Tuy rằng hắn đã là hoàng
thượng, ngồi trên ngôi cửu ngũ, cũng có những chỗ hắn không thể bận tâm đến,
cũng có những việc hắn không thể nhúng tay vào. Cũng như ta vậy, lúc máu Ninh
Tích Văn thấm ướt đệm giường, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh nàng dần
dần trôi đi, hắn cũng có người không thể bảo vệ. Đây cũng là sự hi sinh mà hắn
đã nói chăng?
Ta không có quyền khiển trách hắn, bởi vì lúc đó, ta
cũng bó tay hết cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn cặp mắt nàng khép lại. Ta bỗng
nhiên hiểu ra, vì sao hắn xử lý hoàng hậu như thế, hắn sớm đã biết nàng là nữ
nhân thế nào. Đoan trang hiền hoà chỉ là vẻ bề ngoài, ẩn sâu bên trong lại là
một trái tim rắn rết, Thời gia quả thật đã phái một nữ nhi thích nghi cực tốt
vào cung.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, ta mới triệt
để hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, cái mà hắn gọi là hi sinh, bỏ qua. Có những
hi sinh, quả thật giống như cắt thịt đau đến tan nát cõi lòng.
Hắn ôm ta đi vào giấc ngủ, trái tim chúng ta chưa từng
gần sát như thế giống như một đôi uyên ương ủ ấm cho nhau trong gió rét, chỉ
cảm nhận được nhiệt độ trên người nhau.
Ta nói khẽ: “Hoàng thượng, đứa bé đã như thế, chắc
nàng sẽ không tranh giành nữa, cho thần thiếp làm con thừa tự đi.”
Chỉ cảm thấy tay hắn căng thẳng, khiến ta càng áp sát
lên thân thể hắn, hắn nói khẽ: “Trẫm sẽ cho nàng những thứ tốt hơn.”
Hết thảy đều không cần nói thêm nữa.