Thượng Cung

Chương 12: Chương 12: Lòng vua khó dò khinh nhờn mắt phật.




Thần sắc thái hậu phức tạp, lập tức đứng dậy, quên mất có ta. Ta vội vàng quỳ xuống nói với thái hậu: “Thái hậu, không thể để hoàng thượng biết nô tỳ ở chỗ này. Nếu như bị hoàng thượng trách phạt, nô tỳ sẽ không thể làm việc cho ngài nữa!”

Lúc này, bà ta mới tập trung tư tưởng gật gật đầu, “Ngươi tạm lánh phía sau bình phong đi!”

Ta bò lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bình phong. Vì tâm hoảng ý loạn, đầu đập vào bình phong, đau đến mắt nổ đom đóm, lại không dám hô đau. Nghe được phía sau có tiếng bước chân bịch bịch mà tới, ta vội vàng trốn phía sau bình phong.

Mới vừa thở hổn hển một hơi, liền nghe giọng nói của Hạ Hầu Thần vang lên trong thiền đường, “ Gần đây thân thể mẫu hậu có ổn không?”

Thái hậu lại gõ mõ, trong tiếng cốc cốc, bà nhàn nhạt mà nói: “Có gì không tốt? Cả ngày ăn chay niệm Phật, cầu Phật tổ phù hộ. Hôm nay, hiếm thấy hoàng đế rảnh rỗi tới thăm ai gia.”

”Đây là canh thuốc Tư thiện phòng đưa tới à? Hàng năm tới thời điểm này, lúc cuối thu vào đông, mẫu hậu luôn có chứng tim đập nhanh, nghe nói tân nhiệm thượng cung vừa nhậm chức, liền nghiên cứu canh thuốc trị bệnh tim đập nhanh này đưa tới cho mẫu hậu. Uống canh thuốc này rồi, bệnh của mẫu hậu có tái phát nữa không?”

Nghe Hạ Hầu Thần chỉ nói chuyện gia sự, hỏi han bệnh tình thái hậu, ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm có lẽ hắn không phải vì ta mà tới. Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, ta đúng là thần hồn nát thần tính, đa nghi, vừa thấy Hạ Hầu Thần liền tận lực nghĩ bậy, mình bất quá chỉ là một phi tần bậc thấp, không cần hắn tiêu phí tâm tư đi theo dõi.

Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ta mới đánh giá chung quanh. Hoá ra phía sau bình phong có một cái giường thấp bằng gỗ đàn hương, phía trên phủ chăn tơ mềm mại hai mặt thêu hình mây trôi, có lẽ là để thái hậu lễ Phật mệt mỏi, nghỉ ngơi ở đây.

Quan hệ mẫu tử của Hạ Hầu Thần và thái hậu rạn nứt, đã khá lâu rồi không đến thăm thái hậu, vừa hỏi tới liền không dứt, cũng không để ý thái hậu thủy chung vẫn dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi từ sinh hoạt thường ngày của thái hậu đến quần áo thái hậu, lại nói đến lúc nhỏ thái hậu chiếu cố mình như thế nào, thậm chí còn nói đến lúc tiểu tuyết *, thái hậu mang theo một đám cung nữ cùng hắn đắp người tuyết. Hắn nói vô cùng thâm tình, chỉ đổi lại được tiếng thái hậu gõ mõ. Ta đứng sau tấm bình phong nghe, cười thầm trong lòng. Quan hệ mẫu tử một khi đã rạn nứt, giống như một món đồ sứ rơi xuống dập nát trên mặt đất, dù tu bổ thế nào, cũng có vô số vết nứt trong lòng.

(*Tiết tiểu tuyết:vào ngày 22, 23 tháng 11)

Thái hậu rốt cuộc cũng dừng tiếng mõ lại, hỏi: “Có phải hoàng thượng uống rượu không, cho nên hôm nay mới tới thăm mẫu hậu?”

Hạ Hầu Thần mỉm cười, “ Không phải Mẫu hậu không cấm nhi thần uống rượu sao? Năm nhi thần sáu tuổi, mẫu hậu lấy đũa chấm rượu ngon Ba Tư, cho nhi thần nhấm nháp, nói nam nhi phải uống được ba chén lớn, mới có khí thế nam nhi…”

Ta nghe được liền lạnh cả người, nghe nói lúc Hạ Hầu Thần mười mấy tuổi, ngày ngày sênh ca, không say không về, hóa ra thái hậu mới là người khởi xướng, có lẽ từ lúc đó thái hậu đã quyết định nuôi một con rối. Nhưng Hạ Hầu Thần cũng xem như tỉnh táo. Sau khi hắn qua sinh nhật mười tám tuổi, không biết vì sao, không uống rượu nữa, hiện tại nghĩ lại, có lẽ từ lúc ấy quan hệ của thái tử Hạ Hầu Thần với thái hậu đã từ từ ác liệt.

“Hoàng thượng có chủ ý của riêng mình, còn đề cập đến chuyện năm đó làm gì. Dù ai gia có biện giải thế nào, hoàng thượng cũng sẽ cho rằng ai gia có mục đích đen tối. Hoàng thượng đã lớn khôn rồi, cũng không cần ai gia ra chủ ý nữa. Chẳng qua hiện giờ hoàng thượng ngồi trên ngôi cửu ngũ, uống rượu hại thân, nếu cai được thì cai, không cần thiết thì đừng uống. Miễn cho hoàng thượng nghĩ tới lời nói đùa của ai gia trước đây, liền trách tội ai gia!”

Xem ra Hạ Hầu Thần uống không ít rượu, cúi đầu nở nụ cười, “Trẫm rất hoài niệm chuyện trước đây, mẫu hậu thực lòng yêu thương ta. Ngày hôm nay, trẫm cứ mãi nhớ về những hồi ức đó, nên muốn đến chỗ mẫu hậu nằm một lúc, tỉnh rượu lại đi.”

Ta nghe vậy, kinh hãi đến hai chân run rẩy. Ai có thể nghĩ tới Hạ Hầu Thần đột nhiên nảy ra cái chủ ý như vậy, thình lình nhớ lại hồi ức trước đây, lại còn muốn nằm ở thiền phòng của thái hậu. Thiền phòng lớn như vậy, chỗ duy nhất có thể nằm chính là phía sau bình phong, nhưng ta thì có thể trốn vào đâu đây? Nếu để cho hắn bắt được ta và thái hậu ngầm qua lại ngay tại trận, hắn sẽ dùng phương pháp gì để trừng phạt ta đây?

Ta di chuyển hai chân đang nhũn ra đánh giá chung quanh, bên trong chẳng hề rộng rãi, vừa nhìn liền hiểu ngay, tìm không ra chỗ nào để có thể ẩn núp. Chỗ duy nhất có thể ẩn thân, đó là phía dưới giường thấp, nhưng phía dưới giường hẹp vô cùng, dù ráng chen vào, có chui ra được hay không đã là một vấn đề.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Hầu Thần chếnh choáng say nhắm thẳng tới sau tấm bình phong. Hình như thái hậu bị ngôn ngữ thâm tình khẩn thiết của hắn rung động, chưa phản ứng kịp, chờ hắn bước chân soàn soạt đi đến ven bình phong, mới nghĩ đến ta, ngăn lại nói: “Hoàng nhi, nơi này là chỗ ai gia ăn chay lễ Phật, bên trong không khí ngột ngạt, thực sự không thích hợp để nghỉ ngơi. Không bằng hoàng nhi tìm một chỗ thiên điện khác?”

Hạ Hầu Thần lắc lắc đầu, “Mẫu hậu, trước kia ngài cũng xa lạ như vậy sao? Giữa mẫu tử chúng ta đã không còn một chút tình cảm nào sao?”

Ta biết hiện giờ Hạ Hầu Thần đã là hoàng đế, không quan tâm đến ai, cũng không ai ngăn được, lập tức cắn răng một cái, chen vào dưới giường thấp. Dưới giường rất chật, ngực ta dán trên sàn nhà lạnh buốt, ép đến phát đau, cúi sát người xuống, mới chen được vào. Ta vừa mới kéo tấm chăn che lại, liền nghe được bình phong có tiếng bị va chạm, nghiêng mặt nhìn ra bên ngòai, dưới tấm màn thêu màu đỏ sậm, một đôi giày màu vàng đầu vuông có thêu hoa văn hình rồng(1) xuất hiện dưới màn càng lúc càng gần, bước chân hơi nghiêng ngả. Ta nghe được tiếng hắn ngồi lên trên giường, khiến giường thấp bị lún xuống, ép ngay vào vị trí bộ ngực ta, ta cảm thấy ngực mình bị ép đến đau đớn, may là hắn lập tức nằm xuống, giường lại khôi phục nguyên dạng. Ta mới thở ra một hơi.

Lại nghe hắn hàm hồ mà nói: “Mẫu hậu, ngài còn nhớ không? Năm mười lăm tuổi nhi thần xuất cung, bị người ta đuổi giết, may mà có người cứu giúp, tuy được cứu hồi cung, ngài vẫn lo lắng cả đêm không ngủ ngồi bên nhi thần, nắm tay nhi thần. Trong phòng ngài lúc đó cũng có hương vị đàn hương, khiến cả người mẫu hậu tỏa hương …”

Ta nằm dưới giường thấp, không thấy được biểu tình trên mặt hắn, nhưng nghe ngữ khí của hắn, cũng biết khi hắn nói mấy câu này, biểu lộ hết sức chân tình. Lại nghe thấy thái hậu đứng cạnh giường, thở dài một hơi, lại không nói gì nữa.

Hơi thở của hắn êm dần, bên trong dần dần yên tĩnh trở lại. Ta nghe thấy thái hậu chậm rãi đi ra khỏi bình phong, tâm tình kích động, lại quên ta rồi, thật lâu sau, mới nghe đến ngoài bình phong truyền tới vài tiếng mõ. Sau đó, nàng thở dài một tiếng, tiếng mõ dừng, lại đứng dậy dạo bước trong phòng, dạo thật lâu sau, lại đi ra ngoài điện. Xem ra nàng đã triệt để quên ta, ta không khỏi cười khổ. Trước giờ nàng chưa từng để ta trong lòng, ta chẳng qua chỉ là công cụ trong tay nàng, qua việc nhỏ hôm nay, có thể thấy được rõ ràng.

Phủ phục trên mặt đất thật lâu, đầu gối tiếp xúc với mặt đất băng lạnh, bệnh cũ năm đó lại mơ hồ phát tác, đầu gối đau đớn từng đợt. Ta thực sự chịu không nổi nữa, nghe thấy người trên giường đang ngủ say, liền chậm rãi dời ra bên ngoài, mới dời ra được nửa người, lại nghe thấy hắn xoay người một cái, khiến ta giật nảy mình, nằm yên không dám cử động, thẳng đến khi nghe hắn lại chìm sâu vào trong giấc mơ, mới bắt đầu lết dần ra bên ngoài. Ra được bên ngoài, tóc lại bị mắc vào một chỗ mà ta không nhìn thấy. Khó khăn lắm mới thả được mái tóc ra, leo ra khỏi giường thấp, ta đã chảy mồ hôi đầy đầu. Tuy bên trong phòng không có gương, nhưng cũng có thể tưởng tượng bộ dáng đầu bù tóc rối của ta lúc này.

Hoang mang đi ra ngoài, ngẫu nhiên quay đầu, lại thấy Hạ Hầu Thần nghiêng người vào phía trong ngủ, đai lưng dài trên thân thả xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên đầu vai, giày trên chân chưa cởi, hoàng bào trên thân chưa thoát, còn có từng trận hương rượu trái cây từ trên người hắn truyền đến. Đây chính là đương kim hoàng thượng, người thường ngày luôn đày đoạ ta, vũ nhục ta, hiện giờ ngủ ở trên giường, bất quá cũng như một đứa trẻ bình thường. Ta không khỏi giơ giơ quả đấm lên dí về hướng hắn, lại lập tức khẩn trương buông xuống, nhìn chung quanh một chút, lúc này mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Mới bước ra mấy bước, lại nghe phía sau có tiếng người ngồi dậy, hắn lờ đờ uể oải mà nói: ” Rót cho trẫm chén nước!”

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra, hắn đã phát hiện ra ta, hay là coi ta thành cung nữ bình thường? Lại nghĩ đến đầu tóc vừa mới nới lỏng, cũng không biết nhìn từ phía sau lưng hắn có phát hiện cái gì khác thường chưa? Ta không dám xoay người, chỉ nói một tiếng: “Dạ, hoàng thượng.”

Ta vội vàng đi ra ngoài, lại nghe hắn sốt ruột nói: “Trong phòng có bộ đồ trà(2), ngươi đi đâu vậy?”

Ta lại quên. Hai năm trước, cục Thượng Cung đã trang bị bộ đồ trà ở mỗi chỗ các quý nhân thường lui tới. Bất cứ lúc nào, lò lửa cũng không tắt, trong bầu luôn có nước sôi nóng hổi, không cần các cung nữ đi tới đi lui, để quý nhân không cảm thấy bất tiện khi muốn uống trà. Ta đành chậm rãi nghiêng người, đến bên bàn phía trước cửa sổ châm trà mang tới. Đến càng gần, trái tim càng hoảng loạn. Khóe mắt liếc qua, hắn lại không chú ý tới ta, chỉ ngóng nhìn một gốc cây phù dung duỗi đầu ra ngoài cửa sổ. Trống ngực ta đập thình thình đến gần bên cạnh hắn, chỉ mong hắn coi ta là cung nhân bình thường. Có lẽ lời cầu nguyện của ta ứng nghiệm, hắn thực sự không nhìn ta, chỉ nói: “Để ở trên bàn đi!”

Nếu như muốn để trà trên bàn, nhất định phải đi qua trước mặt hắn, hắn làm sao lại nhìn không ra? Ta chậm rì rì vừa âm thầm đánh giá thần sắc hắn, vừa dời gót về phía cái bàn. Thấy hắn nhìn cây phù dung, cũng không biết đang nghĩ cái gì, cứ như ngây ngốc đi, ta liền cắn răng một cái, nhanh tay nhanh chân buông chén trà xuống, lại dùng động tác cực nhanh lui trở lại, không ngờ bị hắn chặn eo ôm lấy. Hắn thấp giọng nói: “Các ngươi nghĩ trẫm là đồ ngốc sao?”

Vừa nghe lời này, ta mới rõ những hành động của mình ở trong mắt hắn buồn cười đến cỡ nào. Hắn đã sớm biết ta ở chỗ thái hậu, cũng sớm đoán được ta trốn phía sau bình phong, mới cố ý muốn nghỉ ngơi ở đây. Hết thảy những chuyện ta làm, trong mắt hắn, giống như xiếc khỉ, chỉ buồn cười là chính ta lại không biết, còn tự cho là không chê vào đâu được!

Hắn quả nhiên là cao thủ âm mưu, một phen chân tình thật ý nói đến thái hậu cũng cảm động, không ai biết hắn đã tinh tường nhìn rõ tất cả tính toán của thái hậu!

Ta bị hắn kéo lên giường, cả thân thể va vào trong ngực hắn. Tay hắn thuận thế tiến vào vạt áo, lạnh buốt thấu xương, khiến ta run run một trận. Ta vội nói: “Hoàng thượng, nơi này là thiền đường, bên ngoài có Bồ Tát nhìn thấy.”

Hắn cười cười, “Nàng còn biết nơi này là thiền đường sao?”

Bàn tay hắn càng lúc càng xuống thấp, từ cổ áo dò xét thẳng vào, tiểu y (quần lót) bị hắn kéo ra, thám hiểm xuống phía dưới. Ta cảm giác ngón tay hắn lạnh buốt, nhưng chỗ bị mò lại giống như lửa thiêu bứt rứt khó nhịn. Mặt ta nóng như lửa đốt, lại lo thái hậu quay lại, không dám né tránh như tối hôm qua, chỉ cúi đầu xin tha: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương vẫn còn…”

Hắn cười lạnh một tiếng, “Bà ta tránh trẫm còn không kịp, làm sao quay trở lại được?”

Hắn luôn luôn ngang ngược không nghe người khác nói như vậy, nhưng trong câu nói này, ta lại nghe ra sự chua xót cùng bất đắc dĩ - hắn vẫn còn dành chút tình mẫu tử cho thái hậu sao?

Ngón tay hắn càng linh động, càng khiến ta có một loại cảm giác kỳ lạ, thế mà lại có chút chờ mong, đợi hắn đụng vào, chỉ cần hắn không thô bạo như trước kia là được.

“Xem ra nàng cũng thích làm ở chỗ này?” Hắn say ngà ngà, đôi mắt màu đen cứ như đong đầy rượu ngon. Ta cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo nhục nhã: hắn đang nói, ngươi quả nhiên là thứ nữ nhân như vậy, thích làm loại chuyện này ở đây!

Ta âm thầm cắn răng, trong lòng biết bất luận hắn nhìn nhận ta thế nào, ta đều nhịn được.

Nhưng khi ta thấy hắn tìm tòi tứ phía, trong lòng chợt lạnh, lại cả kinh, nghĩ thầm hắn hẳn là lại đang tìm mảnh vải trói tay. Cả người ta run rẩy một trận, cảm giác kỳ lạ vừa mới dâng lên biến mất không còn bóng dáng, chỉ cảm thấy ngón tay hắn lạnh buốt như rắn.

Ta muốn mở miệng kêu hắn đừng làm như vậy, lại nghĩ đến điểm này chính là chỗ duy nhất mình khác với các phi tần kia. Nếu như thiếu đi chút niềm vui này, từ này về sau, chút sủng ái lưa thưa này cũng sẽ biến mất không còn tung tích. Khi ta chưa kết minh với hoàng hậu, nếu như ngay cả một ít sủng ái này cũng không có, ta ở trong cung phải sống thế nào đây? Lời nói chưa ra khỏi miệng, lại nuốt xuống bụng, trơ mắt nhìn hắn cởi thắt lưng trên thân mình xuống, trói tay ta lên.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi có khởi động, lần này vẫn đau đớn như dĩ vãng, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng. Trong mùi đàn hương, vì hắn đã uống rượu, động tác càng thêm mãnh liệt. Ta nhắm hai mắt, thầm nghĩ, nếu như thái hậu biết hoàng đế vừa mới nãy còn thâm tình khẩn thiết hồi ức về tình mẫu tử trong dĩ vãng, đảo mắt liền sủng hạnh hậu phi tại thiền đường của bà, không biết trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào?

Trong lòng ta càng cảm thấy lạnh lẽo cực độ, không quan tâm đến hết thảy, ngay cả đau đớn cũng coi như không diễn ra trên thân thể mình. Nhìn thấy hình Phật tổ mặt mũi hiền lành phi thăng được khắc trên nóc thiền đường, ta tà ác nghĩ, nếu như thời điểm này thái hậu tiến vào đụng phải, mới hay ho a!

Chỉ tiếc, tình huống này từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện.

Ta tin với kinh nghiệm của ta, biểu tình chân thực trong lòng ta tuyệt đối sẽ không biểu lộ lên gương mặt, nhưng động tác của hắn lại càng thêm mãnh liệt, lập tức lật người ta lại, xoay hai tay ta, để thân thể ta nằm sấp, lại từ phía sau vọt tiến vào, giằng co ba lượt như thế mới buông tha ta.

Sau đó, hắn lại không để ý tới ta nữa, tùy ý để ta bị trói hai tay nằm ở trên giường, tự mặc y phục, nổi giận đùng đùng bỏ đi. May mắn là hắn chỉ thắt nút thòng lọng, lại may mắn lần này hắn hạ thủ lưu tình, không có xé loạn y phục của ta, hơn nữa đúng như hắn đã nói, quan hệ của thái hậu và hắn đã đóng băng như sương lạnh ngàn năm, từ đầu đến cuối cũng không trở lại thiền đường, lúc ta mặc quần áo tử tế, sửa sang đầu tóc, từ thiền đường đi ra, chỉ gặp vài vị cung nữ trực ban, không còn ai khác.

(1) Gìay màu vàng đầu vuông:( Trong truyện có thêu thêm hoa văn hình rồng):

(2) Bộ đồ trà:↑


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.