“Quả Quả, em thật tuấn tú.” Phương Trăn nằm ở trên giường cười tủm tỉm nhìn Lâm Quả mặc áo khoác.
“Câm miệng. Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tôi đi học đây.” Lâm Quả xoay người, đem cháo cùng sữa đặt ở trên bàn, vẻ mặt không kiên nhẫn dặn dò: “Anh nhớ rõ ăn cháo xong phải đợi một hồi mới được uống sữa đó.”
“Đã biết.” Phương Trăn giống con mèo nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng không được để quá lâu, nếu như bị tôi phát hiện anh để sửa nguội lạnh mới uống, tôi sẽ đánh anh!” Lâm Quả có chút lo lắng, hung tợn dặn dò.
“Đã biết.” Phương Trăn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong chăn nhìn Lâm Quả cười ngọt ngào.
“Tôi đi đây.” Lâm Quả xoay người, đi ra khỏi phòng.
“Quả Quả......” Phương Trăn nhẹ giọng kêu lên.
“Làm sao vậy?” Lâm Quả quay đầu: “Còn có chuyện gì?”
Phương Trăn lắc lắc đầu, ngốc nghếch tươi cười: “Chỉ muốn kêu em vậy thôi.”
“Tào lao.” Lâm Quả thở dài xoay người: “Quên đi, tôi ở lại chờ anh ăn cháo xong rồi mới đến lớp! Anh đúng là cái đồ tai hoạ, sớm muộn gì cũng bị anh phiền chết.”
Phương Trăn bưng bát cháo, vừa ăn cháo vừa nhìn chằm chằm Lâm Quả, cười đến ôn nhu đắc ý, cũng không có vạch trần kỳ thật cậu là lo lắng cho mình nên mới ở lại.
“Quả Quả?” Ăn hết cháo, Phương Trăn đột nhiên mở miệng.
“Gì?” Lâm Quả đưa khăn lau miệng qua, phụng phịu hỏi. Trong lòng hoài nghi Phương Trăn lại muốn giở trò gì.
“Chúng ta hẹn hò đi, được không?” Phương Trăn mở lớn ánh mắt, thoạt nhìn rất hưng phấn: “Anh biết có một quán này rất được, chúng ta tới đó hẹn hò được không?”
“Hẹn hò cái đầu anh, tôi không có thời gian. Anh có biết vì anh mà tôi trễ bài biết bao nhiêu không?” Lâm Quả hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn, oán hận mắng: “Bao Đại Đồng kia quả thật không thể nhờ được. Viết chữ như gà bới. Nhìn vào vở chỉ muốn đập nó một trận.”
“Ha hả......” Phương Trăn nghe vậy cười ra tiếng: “Vậy đợi đến khi em rảnh có được không? Anh thật sự rất muốn cùng em hẹn hò, chỉ một lát thôi không tốn nhiều thời gian của em đâu.”
“Phiền muốn chết, đợi tôi có thời gian rồi nói.” Lâm Quả vẫn là hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn: “Không biết anh lại muốn giở trò gì để chơi khăm tôi?”
“Anh chỉ là luôn nghĩ đến em thôi.” Phương Trăn mỉm cười: “Em thì sao?”
“Tôi cái gì?” Lâm Quả đứng lên: “Tôi phải đi học. Anh bớt nghĩ mấy cái xấu xa lại đi, nghỉ ngơi nhiều vô.”
“Ừ.” Phương Trăn nhẹ nhàng liếm liếm miệng, ánh mắt dâm tà liếc nhìn Lâm Quả: “Quả Quả ngày hôm qua thật sự là rất dã man nha, tuy rằng làm anh rất là sung sướng, nhưng bây giờ nơi đó lại đau quá nha!”
Lâm Quả bùm một cái đỏ mặt, một bụng lửa giận chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả là tại anh!” Ngay sau đó liền đạp cửa mà đi.
Thanh âm của Phương Trăn ở phía sau tiếp tục vang lên:”Quả Quả đến lớp không được gần gũi với bạn nữ quá đó nha.”
Mặt Lâm Quả lập tức đen lại. Thực muốn đem cái tên kia mà đánh cho một trận nhừ tử, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, cậu đành phải nhịn xuống.
......
Phương Trăn nằm ở trên giường, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, vô cùng vô cùng thỏa mãn!
Qua bao nhiêu cố gắng khổ cực, hiện tại đã có kết quả như ý rồi. Tưởng tượng đến hình ảnh ngày hôm qua, Phương Trăn thật thoả mãn đến chết đi sống lại. Thân thể còn có chút ẩn ẩn đau, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho đêm ngày hôm qua. Lâm Quả thật sự là một tình nhân hoàn hảo, cho dù bản thân mãnh liệt muốn chết nhưng động tác vẫn rất dịu dàng khiến cho mình cảm thấy sung sướng đến mức không dứt ra được. Một người yêu tuyệt vời từ ngoài đời cho đến trên giường như vậy, Phương Trăn anh tuyệt đối sẽ không đánh mất. Từ nhỏ đến lớn, Phương Trăn không có khái niệm thất bại. Tất cả con mồi dù khó khăn tới cỡ nào chỉ cần có đủ thời gian thì tất cả đều bại dưới tay anh mà thôi.
Trong lúc Phương Trăn đang vô cùng đắc ý, Lâm Quả cũng lâm vào trầm tư.
Quan hệ với Phương Trăn phát triển tới mức này, phải nói là hoàn toàn vượt ngoài dự tính, mà đêm qua lại là đã sai càng sai.
Lâm Quả từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều về vấn đề bản thân thích nam hay thích nữ. Tình cảm của cậu cũng như một hồ nước tĩnh lặng. Cho dù có một hòn đá nhảy vào thì cũng chỉ tạo nên những gợn sóng nhỏ, rồi cuối cùng cũng vẫn lại tiếp tục tĩnh lặng.
Nhưng từ khi Phương Trăn xuất hiện! Anh ta không phải hòn đá nhỏ, anh ta là một tảng đá to, khiến cho cậu chao đảo mãi không thôi.
Bao Đại Đồng từng nói Phương Trăn là một kẻ thích chơi đùa với tình yêu! Một người vừa có sắc có tài có gia thế như anh ta, những trò chơi bình thường không khiến anh ta thấy thoả mãn. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta đùa bỡn tình cảm của người khác. Nhưng lần này chọn trúng Lâm Quả, có phải anh ta đã chọn nhầm rồi không? Cậu giống một kẻ dễ chơi đùa lắm sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, Lâm Quả liền tức giận, quyết định phải cách xa người kia một chút.
Nhưng mà tình hình hiện tại không đơn giản như vậy. Phát sinh quan hệ trên giường với người kia rồi. Điều này làm cho cậu không thể không đối mặt với sự thật rằng, cậu hoàn toàn bị Phương Trăn mê hoặc, ít nhất là thân thể.
Phương Trăn là cái tên yêu tinh, điểm này Lâm Quả ngay từ đầu đã biết, nhưng tới cuối cùng vẫn đấu không lại sự ngọt ngào của Phương Trăn, đấu không lại thân hình nổi bật của Phương Trăn, đấu không lại nước mắt của Phương Trăn, đấu không lại ý nghĩ muốn nhìn thấy nụ cười của Phương Trăn trong lòng......Nghĩ đến đây cậu thật muốn cho bản thân một đấm.
“Thật sự là rất không có tiền đồ!” Lâm Quả oán hận mắng chính mình một câu.
Nhưng mà thời gian không thể quay trở lại, thậm chí Lâm Quả cũng không thể phủ nhận rằng: cho dù thời gian có thể quay trở lại, cậu vẫn sẽ rơi vào bẫy của Phương Trăn, vẫn sẽ tiếp tục lập lại đêm qua, con mẹ nó Phương Trăn đúng là một tai hoạ.